Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đại lộ Hoàng Hôn - chương 2

I.

Nhiều năm không gặp, Chương Quyết cảm thấy Trần Bạc Kiều thay đổi, đã biết cách gây rắc rối cho người khác.

Chương Quyết từ lúc xuống xe mua sandwich đến khi lấy túi đóng gói đem về tổng cộng hết mười lăm phút. Vừa mở cửa xe, cậu liền phát hiện Trần Bạc Kiều đeo một cái kính râm không biết tìm được ở chỗ nào, trong tay ôm một bé mèo nhỏ nhiều màu chỉ có hai ba tháng tuổi. Nhìn thấy Chương Quyết đột nhiên xuất hiện, mèo con trong tay Trần Bạc Kiều còn kêu một tiếng nhỏ.

"Nhặt được tại ngã tư," Trần Bạc Kiều nhanh chóng, chủ động xưng tội, "Chân nó bị thương. Kính râm được lấy từ hộp đựng găng tay, tôi sợ có người nhận ra."

Chương Quyết có chút bất đắc dĩ, lại không nỡ nói Trần Bạc Kiều, đành phải túi đem sandwich đưa cho Trần Bạc Kiều, ngồi vào ghế lái, đóng của xe.

Trần Bạc Kiều cúi đầu sờ sờ đầu mèo con, bỏ kính râm xuống, tùy ý hỏi: "Không vui à?" Anh gãi cằm mèo con, nâng mèo con lên cao một chút khiến Chương Quyết nhìn nó, lại nói với Chương Quyết: "Cho nó nói xin lỗi với cậu nhé."

Mèo con nhỏ xinh co lại trong tay Trần Bạc Kiều trông có vẻ rất sợ hãi.

"Thực xin lỗi." Trần Bạc Kiều cầm chân mèo, khẽ nói.

Chương Quyết rũ mắt nhìn mèo con. Khi ánh mắt cậu lướt qua chiếc mũi thẳng tắp cùng hốc mắt sâu của Trần Bạc Kiều, tim cậu bỗng đập nhanh bất thường. "Không sao" hai chữ kẹt lại nửa ngày mới được nói ra.

Trên đường tới nhà an toàn, Trần Bạc Kiều đặt mèo ở trên đùi, câu được câu không mà trêu đùa.

Chương Quyết từ trước đến nay đối với động vật nhiều lông vốn không thích. Nhưng mèo nhỏ được Trần Bạc Kiều nhặt nên cậu trầm mặc trong chốc lát, vẫn quyết định quan tâm một chút: "Nó bị thương ở đâu, tôi thấy vẫn bình thường."

"Què chân," Trần Bạc Kiều nói, "Chắc hẳn nó bị xe cán một chút trong lúc qua đường."

Chương Quyết không biết nên nói cái gì, suy nghĩ trong chốc lát, mới hỏi: "Anh muốn chữa không?"

Cậu cũng rõ trấn trên có bác sĩ thú y hay không, nếu có bệnh viện thú y nhận trong giữ, dùng chút tiền để cho mèo con ở lại nơi này cũng không tệ, chứ nhìn tư thế của Trần Bạc Kiều đại khái là muốn đem miêu theo.

"Tốt nhất nên tìm một chỗ chữa trị." Trần Bạc Kiều vừa trêu mèo vừa nói.

"Buổi tối tôi sẽ ra ngoài tìm xem sao." Chương Quyết nói.

Trấn nhỏ không lớn, nhưng nhiều ngõ ngách. Chương Quyết chuyên chú lái xe, đi theo bản đồ trong trí nhớ, rẽ trái rẽ phải, thuận lợi tới nơi an toàn: "Tới rồi."

"Chương Quyết," trong bóng đêm, Trần Bạc Kiều nói, "Cậu rất quen thuộc với nơi này."

Chương Quyết không biết nên như thế nào trả lời, liền "Ừm" một tiếng.

Cậu đương nhiên rất quen thuộc.

Tuyến đường đưa Trần Bạc Kiều trốn chạy, cậu đã đi qua vô số lần, thuộc nó như lòng bàn tay, khả năng vĩnh viễn không thể quên được.

Mỗi một vị trí để vật phẩm quan trọng, mỗi một kế hoạch dự phòng cùng lộ tuyến chạy trốn, thậm chí tất cả bản vẽ kiến trúc khu ổ chuột – khu vực mà nhà an toàn ở, Chương Quyết nhắm mắt lại là có thể nhớ đến.

Cậu để Trần Bạc Kiều cùng mèo con ngồi ở trong xe, xuống xe kéo cửa cuốn tầng trệt, lái xe vào gara, lại đi ra ngoài đóng cửa.

Âm thanh đóng mở cửa cuốn có chút lớn, mèo con nằm trong tay Trần Bạc Kiều lại thấy hoảng sợ, vẫn cuộn tròn trong tay anh. Chương Quyết cắm chìa khóa, mở cửa, mang Trần Bạc Kiều vào nhà, ấn công tắc trên tường, mở ra đèn: "Phòng ở không lớn, tạm chấp nhận một chút."

"So với nơi tôi ở mấy tháng nay tốt hơn nhiều," Trần Bạc Kiều nhìn quanh phòng, lại đối Chương Quyết nói lời cảm ơn.

Chương Quyết lắc lắc đầu, nhìn thẳng vào Trần Bạc Kiều một giây, dời đi tầm mắt.

Trần Bạc Kiều cũng thuộc loại Alpha cao lớn. Tuy anh rất nhã nhặn, nhưng không ai có thể bỏ qua tin tức tố mang cảm giác áp bách cùng tính công kích. Chương Quyết cúi đầu, chỉ chỉ cái túi sandwich khác trong tay Trần Bạc Kiều, nói: "Ăn trước đi."

Bọn họ ngồi trên chiếc sofa nhỏ, ăn gần hết bữa tối lạnh ngắt.

Thịt trong sandwich không hề dai, mềm nhão. Gia vị cho quá nhiều, toàn mùi hương liệu. Rau xà lách và ớt chuông ăn kèm đều héo, một số chỗ bên rìa lá xà lách biến thành màu đen. Trần Bạc Kiều ăn thật nhanh, nhưng không đến mức nhai ngấu nghiến. Còn thừa một miếng bánh mì nhỏ, anh đút cho mèo con tên Meo Meo.

Chương Quyết quan sát trong một hồi vẫn không thể phân tích được Trần Bạc Kiều có vừa lòng với sandwich hay không. Nhưng Chương Quyết tự cảm thấy, đây là bữa tối nhất của cậu trong mấy năm nay.

Trần Bạc Kiều ăn xong liền cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà, mở TV. Màn hình chiếu cảnh ca múa cấm trẻ em, mấy Omega nữ ăn mặc hở hang lả lơi nhảy theo nhạc, Trần Bạc Kiều không chuyển kênh. Chương Quyết theo Trần Bạc Kiều xem vài phút, có chút đứng ngồi không yên.

Cậu liền đi đến ngăn kéo trong phòng ngủ, lấy hai khẩu súng cùng một cái máy liên lạc đưa Trần Bạc Kiều, nói: "Tôi ra ngoài tìm bác sĩ thú y, sẽ nhanh trở lại, có vấn đề gì thì liên hệ với tối." Trần Bạc Kiều ước lượng độ nặng của súng, khách khí nói với Chương Quyết: "Làm phiền cậu."

Chương Quyết có chút nôn nóng nói: "Không phiền."

Cậu vừa mở cửa đi ra ngoài, Trần Bạc Kiều ở phía sau bỗng nhiên gọi: "Chương Quyết."

Chương Quyết quay đầu nhìn, một nửa khuôn mặt Trần Bạc Kiều ở trong bóng tối, nửa còn lại được ánh đèn hắt lên. Trần Bạc Kiều nói: "Vốn rất phiền toái."

Trần Bạc Kiều lúc nói chuyện luôn mang theo nụ cười. Anh rất anh tuấn, Chương Quyết vẫn luôn biết.

"Thân mình chưa lo được còn nhặt mèo, giả nhân giả nghĩa." Trần Bạc Kiều dường như tự giễu nói.

"Không phải." Chương Quyết lập tức phủ định.

Cậu cố gắng nghĩ một số từ ca ngợi, nhưng mà không nói ra. Bởi vì cậu cảm thấy Trần Bạc Kiều nghe đủ nhiều, khẳng định thấy chướng mắt, đành phải nói tạm: "Tôi biết anh vẫn luôn là kiểu người này."

Thấy Trần Bạc Kiều sắc mặt cũng không đổi, Chương Quyết dừng một chút, rồi tiếp tục: "Anh là anh hùng."

Trần Bạc Kiều cười cười, lại đem tầm mắt dời về màn hình. Chương Quyết ngốc đứng vài giây, có chút luống cuống tay chân mà cầm lấy chìa khóa xe ra cửa.

II.

"Là tao."

"Yên tâm đi, tao tạm thời an toàn. Tao ở Thái Lan, cùng Chương Quyết ở bên nhau."

"Tao biết. Đấy không gọi là cướp người. Cậu ta mang người ở trong Liên minh châu Á suốt hai tháng, các ngươi không ai phát hiện sao."

"Cậu ấy có thể về bất cứ lúc nào, thời gian rất gấp, mày đừng nói lời vô nghĩa."

"Đúng rồi, ta không cầm máy định vị, còn ném máy chặn sóng."

"Không cần phải lo lắng như vậy, chỉ là tìm hiểu mục đích của cậu ta."

"Ngày mai chúng tao lái xe đi Bangkok, lên thuyền đến Bắc Mỹ, hộ chiếu mới của tao có tên là Thẩm Vũ Hoa, số hộ chiếu là AU9931738, còn chưa rõ thời điểm và thời gian lên thuyền."

"Mày tiếp tục hành động."

"Được, cúp máy. Tao sẽ liên hệ với mày, đừng gọi đến số này."

III.

Chương Quyết đầu tiên ở gần nhà an toàn đợi một đội lính đánh thuê để xác nhận hành động ngày mai, sau đó bắt đầu đi một vòng quanh trấn nhỏ. Trong lúc tìm thú y phòng khám, cậu cùng một kẻ buôn lậu tình báo trò chuyện, biết được hiện tại Liên minh châu Á đang trên dưới đại loạn.

Tổng thống giận tím mặt, nghiêm khắc ra lệnh cho các quan chức liên quan đến việc áp giải.

Cảnh sát thủ đô Liên minh châu Á lấy Mật Sơn làm trung tâm, tìm kiếm tung tích Trần Bạc Kiều theo kiểu thảm trải sàn (1), nước Thái độc lập cũng hợp tác tham dự truy lùng.

(1)Tìm kiếm kiểu thảm trải sàn: là một tìm kiếm toàn diện, cụ thể là chia các ô vuông (khu vực) trên mặt đất và tìm kiếm các ô vuông (khu vực) này theo thứ tự. Nói chung, việc tìm kiếm kiểu thảm tốn rất nhiều nhân lực và tài nguyên. Vì vậy, tìm kiếm thảm hiếm khi được thực hiện.

Tuy nhiên Thái Lan cùng Liên minh châu Á có quan hệ bình thường, bởi vậy lực lượng tìm kiếm không lớn, chỉ là tăng mạnh biên phòng, rải rác phái đội ngũ đi tuần tra biên cảnh.

Nhưng mà Tổng thống cùng phụ tá của Liên minh châu Á tựa hồ đoán được Trần Bạc Kiều rất có thể đã ở Thái Lan, đã có vài đội bộ đội đặc chủng suốt đêm lẻn vào Thái Lan. Trần Bạc Kiều cùng Chương Quyết ở chỗ này cũng không hoàn toàn an toàn, tốt nhất nên nhân lúc còn sớm mà rời đi.

Chương Quyết cảm thấy phản ứng của Tổng thống Liên minh châu Á nhanh đến mức quái dị, vốn muốn hỏi kỹ, kẻ buôn lậu tình báo lại nhắc tới một sự kiện khác mới xảy ra.

Tương phản với sự hoảng loạn trong Dinh thự Tổng thống, người ủng hộ Trần Bạc Kiều thì giơ khẩu hiệu chúc mừng toàn Liên minh.

Sau khi kết thúc phiên tòa của Trần Bạc Kiều, truyền thông nước ngoài không ngừng công bố những bằng chứng mới về án kiện. Một nhân chứng ở toà án sau khi nhanh chóng rời khỏi Liên minh châu Á đã đồng ý nhận phỏng vấn video, trong lúc phỏng vấn khóc lóc kể lể phản cung (2). Ngoài ra một số kênh truyền thông thông báo sẽ phát đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Tổng thống cùng một người lạ mặt vào trưa mai, trong đó có nội dung liên quan đến việc mưu hại Trần Bạc Kiều.

(2) phản cung: đưa ra lời khai lần sau ngược lại hoàn toàn, phủ nhận một phần hay toàn bộ lời khai trước đây mà bị can, bị cáo hoặc những người tham gia tố tụng khác đã cung cấp trong quá trình điều tra, xét xử vụ án hình sự.

Kẻ buôn lậu tình báo gửi cho Chương Quyết một loạt các video phỏng vấn nhân chứng. Chương Quyết cúp điện thoại, vừa đi quanh ở thị trấn vừa coi video.

Chương Quyết tìm toàn bộ thị trấn vẫn không thấy phòng khám thú y. Cậu xuống xe hỏi một người dân bản xứ chuẩn bị đóng cửa hàng, mới biết được phòng khám duy nhất trong trấn ở gần nơi bọn họ sống nhưng đã đóng cửa, 8 giờ sáng mai mở.

Chương Quyết quay lại xe, dự định sáng mai trước tiên đem mèo đi chữa trị, sau đó đưa Trần Bạc Kiều đi Bangkok.

Trở lại phòng, Trần Bạc Kiều còn đang xem TV. Anh lấy một cái đệm trên sofa làm cái ổ cho mèo con, miêu con đã thiếp đi bên trong ổ.

Chương Quyết nhẹ nhàng đi qua, ngồi trên một cái sofa đơn khác. Bởi vì phòng rất nhỏ, cho nên cậu cách Trần Bạc Kiều không xa.

Kinh tế Thái Lan lạc hậu, điều kiện sống nói chung đều không tốt, TV trong nhà an toàn vừa dầy vừa cũ.

Quốc gia của Chương Quyết từ mười mấy năm trước đã không thấy kiểu dáng như vậy.

Sau khi kết thúc tiết mục nhảy múa của nữ Omega, nhà đài bắt đầu chiếu một phim cũ được lồng tiếng Thái, không có phụ đề. Nhưng cũng không biết sao mà Chương Quyết cảm thấy bộ phim thực hay, Trần Bạc Kiều hình như cũng thấy thế. Hơn nửa bộ phim trôi qua, đài truyền hình chèn quảng cáo vào, Trần Bạc Kiều đem âm lượng vặn nhỏ một chút, cùng Chương Quyết nói chuyện phiếm: "Tôi đã nửa năm không xem TV, trước kia không thích, giờ mới thấy kỳ thật cũng không tồi."

Chương Quyết thật sự không biết cách trò chuyện, lúng ta lúng túng không biết nên nói gì. May mắn Trần Bạc Kiều là người có thể khiến cho không khí trở nên tự nhiên, anh hỏi Chương Quyết: "Cậu tìm được bác sĩ thú y chưa?"

"Tìm được rồi." Chương Quyết nói kế hoạch sáng mai của mình, Trần Bạc Kiều cũng đồng ý. Đợi quảng cáo kết thúc, phim điện ảnh bắt đầu, Chương Quyết cho rằng bọn họ sẽ cùng nhau xem hết nửa cuối bộ phim thì Trần Bạc Kiều đột nhiên tắt TV, xoay người, nghiêm túc nhìn Chương Quyết.

Việc này làm Chương Quyết nhớ tới vài lần ít ỏi chỉ có cậu và Trần Bạc Kiều tập đua thuyền tại trường trung học. Khi đó Trần Bạc Kiều cũng ngồi gần cậu như vậy, mỗi lần quay đầu nói chuyện cũng là biểu tình như vậy.

Chương Quyết thất thần, mất vài giây mới hiểu được câu "Tôi nói địa chỉ chúng ta ở cho người khác" có ý gì.

Trần Bạc Kiều từ trong túi lấy một chiếc điện thoại nhỏ có màn hình xanh đưa cho Chương Quyết, lại nói: "Là người tôi tín nhiệm."

Chương Quyết có chút ngơ ngác. Nếu là người khác làm ra chuyện tiền trảm hậu tấu này, Cậu tám chín phần mười sẽ quay đầu bỏ đi, hoặc là dứt khoát ngầm đánh một trận rồi đi. Chỉ là cậu không thể tức giận với Trần Bạc Kiều, cũng sẽ không cùng Trần Bạc Kiều đánh nhau, đành phải cầm lấy điện thoại, lướt nhanh qua rồi trả lại Trần Bạc Kiều: "Khi nào mua?"

"Lúc nhặt mèo thấy trên sạp sách báo," Trần Bạc Kiều thẳng thắn, "Chỗ cậu để kính râm có vài tờ tiền, tôi liền lấy để mua một cái. Loại di động này chúng tôi hay dùng, chỉ có một chức năng và dung được một lần, không dễ theo dõi."

Chương Quyết nhìn Trần Bạc Kiều nửa ngày, nói: "Kỳ thật anh có thể không nói cho tôi."

"Như vậy sao được, tôi không muốn lừa cậu." Trần Bạc Kiều cười, tháo chiếc điện thoại, rồi đi tới cửa sổ nhỏ trong phòng khách, mở cửa quăng điện thoại ra ngoài, đem một việc bất chính một cách đường đường chính chính.

Trần Bạc Kiều trở về, ngồi lại vị trí cũ, bình thản hỏi Chương Quyết: "Không nói gì nghĩa là cậu đang giận à?" Anh cuộn tay áo mà Chương Quyết mua, để lộ ra cánh tay phải có hai ba vết sẹo mờ do dao cắt. Đây hẳn là vết thương khi chấp hành nhiệm vụ, thời đi học không hề có. Chương Quyết thầm nghĩ, lại nhịn xuống mong muốn nhìn kỹ vết sẹo Trần Bạc Kiều, nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ đi mua cái sandwich, anh thế nào làm ra nhiều chuyện như vậy", tiếp túc hỏi Trần Bạc Kiều, "Anh nói cho ai?"

"Một người mà cậu biết," Trần Bạc Kiều nói, "Bùi Thuật."

Nghe thấy cái tên này, Chương Quyết lại cau mày, hơi khó chịu vừa được kiềm xuống giờ lại tăng lên.

Bùi Thuật cùng Chương Quyết rất không hợp nhau. Tuy nhiên nói thật ra, tất cả bạn bè của Trần Bạc Kiều và Chương Quyết đều không hợp nhau. Chương Quyết không thích những người đó, thậm chí cũng không hiểu tại sao Trần Bạc Kiều kết bạn với họ.

Khi đó Chương Quyết vẫn độc lai độc vãng, thường xuyên ngồi một mình ăn cơm ở nhà ăn, từ xa thấy Trần Bạc Kiều bị một nhóm bạn bao quanh, Chương Quyết có thể kể ra khuyết điểm của từng người.

Bạn thân nhất của Chương Quyết, cựu hôn phu Ngải Gia Hi từng chỉ ra: khuyết điểm của mấy người đó không nhiều, mà Chương Quyết không thích bọn họ là vì ghen tỵ, ghen tỵ bọn họ có thể ở bên Trần Bạc Kiều mà Chương Quyết thì không thể.

Đương nhiên, Chương Quyết cũng không tán thành đánh giá của Ngải Gia Hi.

Thấy Chương Quyết nãy giờ không nói gì, Trần Bạc Kiều liền hỏi: "Cậu không nhớ Bùi Thuật sao? Cậu ta có ấn tượng rất sâu với cậu".

Chương Quyết lắc đầu: "Ta nhớ rõ." Không đợi Trần Bạc Kiều nói tiếp, Chương Quyết lại quyết tâm mở miệng: "Thôi được. Người cậu tin tưởng thì thôi, nhưng đừng tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như vậy. Liên minh châu Á đã phái người tiến vào Thái Lan, mọi việc đều phải cẩn thận, có gì chờ lên thuyền lại nói."

"Được," Trần Bạc Kiều rất nhanh đã đáp ứng, "Tôi đã biết."

Bọn họ không tiếp tục xem phim, Chương Quyết đem phòng ngủ lớn cho Trần Bạc Kiều, để bản thân ngủ phòng nhỏ.

Trước khi vào phòng, Trần Bạc Kiều nói ngủ ngon với Chương Quyết. Chương Quyết rửa mặt qua loa, nằm trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, đắp chiếc chăn lạnh ngắt, có chút mất ngủ.

Cậu cùng Trần Bạc Kiều ở chung một nhà.

Suy nghĩ này khiến Chương Quyết không muốn nhắm mắt. Cậu cảm thấy như có thứ gì đó khuấy đảo trong bụng cậu, lại kéo ruột gan cậu, ấn trái tim cậu, muốn trái tim cậu đập mạnh, không được giảm tốc.

Bởi vì không có việc gì mà cậu lại rất nhớ Trần Bạc Kiều, Chương Quyết cẩn thận tính toán: ở trường học tám năm, thời gian cậu và Trần Bạc Kiều ở riêng với nhau tổng cộng khoàng 9 giờ 40 phút.

Khoảng khắc hiện tại rất nhanh, rất nhanh sẽ biến mất.

IV.

"Mọi việc thế nào?"

"Là tao...... Tao mua hai cái điện thoại."

"Ném rồi, đã nói cho cậu ta, miễn cho cậu ta chưa chuẩn bị tâm lý, trực tiếp đánh mày. Bọn mày mai mấy giờ đến Bangkok?"

"Mày xác định muốn gặp tao? Chương Quyết nhất định sẽ không hoan nghênh mày."

"Tùy mày."

"Bùi Thuật, đừng nói nhảm."

"Cúp máy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro