Chương 3
Ở mạt thế, tất cả những người bị Khương Miện đánh qua đều biết một chân lý, đó chính là tuyệt đối không thể đến gần lúc Khương đại lão đang mỉm cười.
Bởi vì chị gái này thần kinh cùng người khác không giống nhau, càng tức giận càng cười đến xinh đẹp, sau đó tươi cười mà đem đối thủ đánh đến không ngóc đầu dậy được.
Đặc biệt sau khi đánh người xong, cô giơ một khuôn mặt đầy máu me cười đến xán lạn, khỏi cần nói có bao nhiêu kinh hồn táng đởm, thật sự có thể dùng để dọa em bé khóc đêm!
Chỉ tiếc, tin tức mà mạt thế ai cũng biết, hiện giờ đám người Trần Vũ Phỉ lại không biết được, như cũ khinh thường mà nhìn Khương Miện.
Nhìn Khương Miện chậm rãi đến bên cái bàn bị làm đến hỗn độn, cả người giống như không xương dựa vào lan can, liếc mắt nhìn trên bàn đầy rác rưởi, hướng đến Trần Vũ Phỉ ngoắc ngoắc ngón tay.
Thấy thế, Trần Vũ Phỉ nhịn không được liền bật cười, "A, làm cái gì, chẳng lẽ định đánh tao? Tao nói cho mày..."
Không đợi nói hết câu, Trần Vũ Phỉ bỗng cảm giác được da đầu mình tê dại.
"Aaaaa!!"
Một tiếng thét chói tai vang lên, bốn nữ sinh còn lại liền trợn mắt há hốc mồm nhìn Khương Miện lôi kéo bộ tóc giá một ngàn tệ mà Trần Vũ Phỉ vừa mới làm, lau qua lau lại trên mặt bàn bóng nhẫy dầu.
"A a a, Khương Miện mẹ nó đồ chó chết #$*%&"
Liên tục bảy tám lần, Trần Vũ Phỉ không hề phản kháng được, bắt đầu la hét mắng chửi.
Nhưng cô ta càng kêu gào, Khương Miện dày vò đến càng sung sướng.
Thẳng đến lúc này, bốn người khác mới phản ứng lại, vội vàng xông lên giải cứu Trần Vũ Phỉ.
Thế nhưng các cô ai cũng không biết, thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối, ngày thường chạy 800m cũng có thể đi nửa cái mạng như Khương Miên, từ khi nào lại trở nên trâu bò như vậy, bốn người bọn họ cũng không đánh lại một mình Khương Miên.
"A ô ô ô..."
Bởi vì tóc bị kéo đến đau đớn, trong mũi sặc mùi dầu mỡ cay chát, lúc trước còn sức chửi bới Trần Vũ Phỉ đã thống khổ rên rỉ.
Cũng không biết qua bao lâu, có thể là âm thanh rên rỉ xin tha của Trần Vũ Phỉ quá êm tai, cũng có thể là Khương đại lão thấy mặt bàn lau sạch sẽ thuận mắt hơn nhiều, rốt cuộc đại phát từ bi mà buông tay ra.
Lúc này Trần Vũ Phỉ đã không còn dáng điệu kiêu ngạo lúc trước, má phải bị đè trên mặt bàn cọ xát đã trở nên đỏ bừng, da đầu căng đau, một đầu tóc quăn xinh đẹp lúc nãy dính bết lại với nhau, nhớp nháp dầu mỡ, ngay cả váy cũng dính đầy nước sốt, cả người bốc mùi que cay cùng tôm hùm đất đóng hộp.
"Trần đồng học là người tốt như vậy, nhất định sẽ không để ý đâu, đúng không? Dù sao chúng ta cũng là bạn bè mà!"
Khương Miện đem lời mà lúc nãy Trần Vũ Phỉ nói, toàn bộ đổ trở lại, nội dung cùng ngữ khí đều không sai biệt lắm, nhưng không hiểu sao từ trong miệng Khương Miện nói ra, ý vị trào phúng nghe càng đậm đặc.
"Aaaaa! Tao muốn giết mày! Tao phải đánh chết mày!"
Phục hồi tinh thần, Trần Vũ Phỉ tức muốn hộc máu, liên tục thét chói tai.
Sống ngần ấy năm, cô ta còn chưa từng bị người ta đối xử như vậy bao giờ.
Cô ta nhất định phải làm tiện nhân Khương Miên này trả giá thật đắt!
Phanh!
Dưới cơn thịnh nộ, Trần Vũ Phỉ vừa định không màng tất cả mà lao đến phía Khương Miên, cho cô một bài học, thì nhìn thấy trước nay luôn nhu nhược yếu ớt Khương Miên, vừa mỉm cười vừa túy ý nắm tay, cạch một phát kiến lan can bên cạnh bị chặt gãy.
Lan can làm bằng innox nha!
"Ách!"
Trần Vũ Phỉ nhìn thấy cảnh này giật mình đứng lại, đôi mắt trợn tròn, tiếng thét cũng bị chặn ở cổ họng, cả người an tĩnh như gà bị bóp cổ.
Không nghe thấy âm thanh nào, Khương Miện mới cười khanh khách ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh khiến những người ở đây cảm tưởng như đang bị lưỡi hái tử thần đảo qua, liền thở cũng không dám thở mạnh.
"Ai nha, người ta thật là ngốc quá mà, vừa không cẩn thận một chút đã làm lan can bị gãy rồi, tôi thật sự không cố ý đâu!"
Âm thanh Khương Miện Nghe tới ngọt ngào mềm mại, giống như là đang làm nũng vậy.
Nhưng bộ dạng Lâm Đại Ngọc nhổ cây liễu lúc nãy, thật sự khiến những người đang ở đây không thể liên hệ đến làm nũng được.
Nghe vậy, năm người phía trước, bao gồm người đầy dầu mỡ Trần Vũ Phỉ, đều căng mặt cứng đờ người mà nuốt một ngụm nước miếng.
Aaaaa, mẹ ruột ơi, có quái vật!
Năm người đồng thời hò hét trong lòng, nhưng trên mặt một chút cũng không dám biểu lộ.
Mọi người sẽ không để ý đúng không? Chúng ta là bạn bè mà!"
Khương Miện lại lặp lại một lần.
Lại một lần nữa nghe được như vậy, năm người ở đây đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vàng gật đầu, chỉ sợ bản thân gật chầm một chút, sẽ gặp phải kết cục như thanh innox kia.
"Tôi biết mọi người là tốt nhất mà!"
Khương Miện cười cong cong khóe mắt.
Vừa rồi cô chính là vừa cười như vậy vừa kéo tóc Trần Vũ Phỉ lau bàn, cho nên giờ lại nhìn thấy nụ cười này, năm cô gái nhịn không được run cả người.
"Đúng rồi, nói ra thì có chút ngượng ngùng, nhưng mà hiện tại tôi có hơi thiếu tiền, cho nên mọi người có thể trả lại tiền đã mượn lúc trước cho tôi không?"
Giọng điệu cùng nội dung giống y chang trước kia, chỉ là Khương Miên nói sẽ chỉ làm các cô bật cười, còn đem bực tức lúc chơi game đổ hết lên đầu cô ấy. Hiện tại Khương Miện vừa cười vừa nói, lại khiến mấy nữ sinh ở đây hận không thể đem hết tiền trong túi móc ra dâng cho cô.
Trong đó có một người không có tiền mặt chỉ có thể chuyển khoản, lại không add WeChat Khương Miên, hiện tại không dám mở miệng xin kết bạn, gấp đến độ suýt khóc.
Cuối cùng vơ vét toàn bộ, thế nhưng cũng được 1500 tệ tiền nợ.
Đói đến đứng không thẳng Khương Miện, nhìn tiền trong tay thỏa mãn cười
"Cảm ơn nha! Tôi hiện tại phải đi ăn cơm. Tôi biết các bạn cùng phòng từ trước đến nay đều có giáo dưỡng, cực kỳ thích sạch sẽ có phải không? Tôi không phản đối các người dùng bàn của tôi, nhưng nếu dùng xong thì phải thu dọn sạch sẽ đúng không? Giống như bây giờ quá bừa bộn rồi. Chút nữa tôi trở về, hy vọng có thể thấy chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa, đều được khôi phục nguyên dạng. Tôi tin các bạn làm được đúng không? "
Khương Miện cười cong mắt.
Làm không được, vậy đi chết!
Năm người trong nháy mắt ngộ đến ý ngầm trong lời nói của Khương Miện , vội vàng gật đầu.
Thấy thế, Khương Miện mới mỹ mãn cầm túi tiền đi ra ngoài ký túc xá.
Xem ra, các bạn cùng phòng vẫn biết giảng đạo lý nha!
Cô rất thích người biết giảng đạo lý, hì hì!
Không ai biết là, đoán được Khương Miện chắc đã xuống tầng dưới, năm người giống như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức nằm liệt trên mặt đất, run rẩy ôm lấy nhau khóc rống lên, nhất là Trần Vũ Phỉ, lúc nãy kiêu căng ngạo mạn bao nhiêu hiện giờ khóc càng vang bấy nhiêu.
"Mấy người xem Thường Thanh Thụ Liễu chưa? Trên đấy có người mật báo, đêm nay Địch Phi Dương ở Học Viện Tài Chính bên cạnh, chính là lốp xe dự phòng liếm cẩu của Lâm Thiến ấy, muốn ở trước ký túc xá tỏ tình với Khương Miện phòng mấy người đấy. Không thể hiểu nổi hắn nghĩ gì. Mấy người... "
Nữ sinh chưa kịp gõ cửa liền vội vàng chạy vào, sau đó hoảng sợ nhìn thấy mấy người khóc lóc như chết cha chết mẹ.
Người này mật báo khiến cho mấy người trong phòng lập tức ngừng khóc, cũng không để ý người muốn tỏ tình là ai, trong đầu chỉ có một suy nghĩ-
Muốn cùng vị kim cương quái lực kia thông báo? Rốt cuộc là có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng!
Đại hán tử, bọn tôi kính trọng ngài!!
Ô ô ô ô
*
Khương Miện một chút tin tức cũng không biết, vừa lấy được tiền liền đi thẳng đến nhà ăn số 3 gần ký túc xá nhất.
"Hello, chào mọi người, tui là Tiểu Ni! Hôm nay, Tiểu Ni sẽ mang mọi người đến ăn ở nhà ăn số 3 Học viện điện ảnh Yến Kinh bọn tui. Lúc trước trên mạng truyền ra mấy món ăn hắc ám, cái gì mà bánh trung thu xào ớt cay, thạch lựu xào đậu que, chính là xuất phát từ nhà ăn số 3 của Học viện điện ảnh Yến Kinh này. Cho nên, hôm nay tui sẽ mang mọi người đi xem xem, nhà ăn số 3 trong lời đồn lại làm ra những món ăn kỳ quái nào!"
Một nữ sinh mặc váy cao bồi, giơ điện thoại đang đứng trước cửa nhà ăn tươi cười phát sóng trực tiếp.
Hiện giờ mấy đài phát sóng trực tiếp nhiều như măng mọc sau mưa.
Lưu lượng lại là điều cực kỳ cần thiết đối với những sinh viên học viện điện ảnh, cho nên những sinh viên này mỗi người cơ bản cũng đều sẽ làm vlog hoặc là phát sóng trực tiếp gì đó, mặc kệ có hút fan hay không, hút được bao nhiêu, dù sao muỗi nhỏ cũng là thịt.
Vlogger ẩm thực Tiểu Ni cũng là một trong số đó, chuyên đi thăm dò nhà hàng có đồ ăn ngon ở quanh đại học, cũng có chút danh tiếng.
Ngay từ đầu các võng hữu còn ở trên đàn chat cùng Tiểu Ni đùa giỡn, nhưng thực nhanh, có người tinh mắt phát hiện Khương Miện đứng phía sau Tiểu Ni, đang nạp tiền vào thẻ cơm của mình.
Cô gái dáng người cao gầy tinh tế, da thịt trắng nõn giống như làm từ sữa bò, vô cùng mịn màng, đôi mắt lại giống như sương sớm mùa thu, bên trong ẩn chứa một tia bi sầu không hòa tan được, vừa nhìn đã khiến người không nhịn được muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này dâng lên trước mặt cô, chỉ vì dỗ dành cô vui vẻ.
Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến rất nhiều rất nhiều võng hữu sôi nổi bình luận danh hiệu mỹ nữ, thậm chí là tiên nữ.
Các võng hữu khác biệt, Tiểu Ni tự nhiên chú ý tới.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên rất xinh đẹp.
Cô ấy thực ra cũng không ghen ghét, rốt cuộc giới giải trí mỹ nhân quá nhiều, cô sau này nếu muốn ăn chén cơm này, dù muốn ghen ghét cũng không ghen ghét được.
Nhưng thật ra cũng có thể nhân cơ hôi cùng mỹ nhân cọ một chút, thuận tiện hấp dẫn càng nhiều người tới xem phòng phát sóng của cô nha.
Ngay tại lúc người này còn đang suy nghĩ, bên kia Khương Miện đã nạp xong thẻ cơm, lấy tốc độ thi chạy 100m lao tới nhà ăn.
Thấy thế, nữ sinh váy jean cũng vội vàng đi qua.
Khương Miện đi tốc độ quá nhanh, chờ đến lúc cô đến, đối phương đã cầm khay xếp hàng phía trước .
Bởi vì diện mạo của Khương Miện quá xuất sắc, trên đàn chat cơ bản là đang thảo luận về cô.
—Mỹ nữ thật xinh đẹp! Không biết mỹ nữ thích ăn gì? Khẩu vị có hợp với tui không? Hai vợ chồng nếu thích ăn trái ngược nhau đối với tình cảm cũng không tốt đâu!
—Phía trên nghĩ cái gì đấy? Ai tới tiểu một vũng cho hắn soi lại đi!
—Luôn cảm thấy mỹ nữ xinh đẹp là có xinh đẹp, chỉ là nhìn mặt thật là quen nha!
—Mấy người bên trên dừng lại đi, tiên nữ không cần ăn cơm, tiên nữ chỉ uống sương sớm! Ta doán chắc chị gái xinh đẹp này nhất định chỉ ăn chút dưa chuột rau xanh cà chua, vừa duy trì dáng người vừa dưỡng nhan làm đẹp...
"Chào dì, cháu muốn một phần thịt giò kho tàu!"
Đàn chat:?
"Còn có cái này, cái này, cái này, cái kia, ấy, quýt xào ớt cay, sầu riêng hầm trứng đang giảm giá 90% sao, mỗi cái lấy cháu hai phần, với cả nửa cân cơm, cháu lấy bằng đấy trước, không đủ lại lấy thêm, cảm ơn dì!"
Đến từ mạt thế, đã thật lâu không được ăn đồ ăn bình thường, Khương Miện hưng phấn gọi đồ ăn, ngửi mùi thức ăn, chỉ cảm thấy nước miếng sắp rớt xuống luôn rồi.
Đàn chat:???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro