
Sinh viên năm nhất 💔
Bố mẹ vừa gọi, hỏi con sống thế nào. Con cười rất tươi: "Tốt lắm ạ". Nhưng lúc dập máy, nước mắt lại tự dưng trào ra. Thực ra con sống không tốt, không tốt chút nào. Ở đây toàn người lạ, ai ai con cũng phải cẩn trọng khi chơi cùng. Lúc con buồn cũng không được phép khóc, người ta sẽ vì con yếu đuối mà lừa gạt. Càng không thể gọi cho bố mẹ kể lể, bố mẹ sẽ vì con mà lo lắng.
Con lớn rồi. Nhưng sao con chẳng thấy vui gì thế này. Con vào được trường Đại Học con mơ ước rồi, nhưng sao con lại sợ hãi thế này. Bạn bè đối xử với con không tốt, lỗi của con người ta sẽ vạch ra tận gốc rễ, lỗi của họ con lại không dám nói sợ mất lòng. Buổi trưa đi học về rất mệt, mua tạm cái gì đó ăn để chiều học tiếp. Cơm cũng không ngon như của mẹ nấu, rất khó ăn. Ốm cũng phải tự xoay sở một mình. Trước đây con mong mình lớn bao nhiêu, bây giờ lại mong được trở về như lúc bé gấp bội phần. Trước đây con mong được đi xa bao nhiêu, bây giờ cũng lại muốn về nhà gấp bội phần.
Ai cũng bảo, cố gắng lên, đó chưa phải là tất cả những khó khăn con phải trải qua. Con biết! Ai cũng phải lớn, ai rồi cũng phải đi xa. Nhưng lúc yếu đuối con vẫn muốn được về nhà, bởi không đâu bình yên bằng nhà, không ai quan tâm con như bố mẹ.
Con muốn về nhà ❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro