Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

100 - 101 - 102


100. Đối sách (Thượng)Tác giả: Tô Du BínhDịch: Phong Bụi

Thương lượng, thương lượng, không thương lượng.

La Thiếu Thần đi xuống cầu thang, liền nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên một mình quay lưng lại với anh trên sô pha, ngồi buồn nghịch chiếc cốc thuỷ tinh trong tay, tâm trạng phiền loạn lập tức ổn định, vỗ vỗ tay vịn cầu thang nói: "Về nhà thôi."

Thẩm Thận Nguyên nghe thấy giọng anh, lập tức thở phào, nhanh nhẹn đứng dậy nói: "Được, ơ, đợi đã, tôi bỏ cốc vào nhà bếp đã." Tuy rằng vú Triệu yêu thương chiều chuộng La Lâm Lâm hết mực, nhưng lại đặt ra rất nhiều quy định với những người khác. Một trong những quy định đó chính là đồ dùng ăn uống sau khi dùng xong phải đặt vào trong máy rửa chén. Thẩm Thận Nguyên tuân thủ quy định này theo thói quen, tráng qua cốc với nước rồi đặt vào trong máy rửa chén, sau đó mới đi ra.

La Thiếu Thần cười mà như không nói: "Thích ứng tốt lắm."

Thẩm Thận Nguyên ngây ra một chút, có chút chưa hiểu ngữ cảnh câu nói của anh: "Vú Triệu quy định rồi mà."

"Quy định đối với người nhà La gia." La Thiếu Thần mở cửa.

Thẩm Thận Nguyên đi ra khỏi cửa mới phản ứng lại ý trong câu nói của anh, cười gượng nói: "Quen rồi."

"Duy trì đi."

Gặp phải xe theo dõi trước cửa nhà Thẩm Thận Nguyên tuyệt đối không phải lần đầu tiên, nhưng La Thiếu Thần cảm thấy lần này khác với những lần trước. Vì lần này người theo dõi rất quen. La Thiếu Thần để xe dừng trước cửa tiểu khu, đi xuống xe, gõ gõ cửa kính xe theo dõi.

Cửa sổ xe mở một nửa, Đồ Lạc Văn đang hút thuốc, "Hi, khéo vậy nhỉ."

La Thiếu Thần nói: "Thì ra là trùng hợp, không làm phiền nữa."

"Đợi đã." Đồ Lạc Văn thấy anh định đi, lập tức xuống xe đuổi theo, "Đề nghị của tôi cậu suy nghĩ thế nào rồi?"

La Thiếu Thần đầu cũng không thèm quay lại nói: "Từ trước đến giờ chưa từng xem xét."

Đồ Lạc Văn nói: "Kỳ thực, tôi không cần ý kiến của cậu."

Bước chân La Thiếu Thần khựng lại, chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt trở nên thâm trầm mà nguy hiểm : "Đừng kéo cậu ta vào việc này."

Đồ Lạc Văn nhún vai nói: "Không phải tôi làm, người kéo cậu ta vào là Lỗ Thuỵ Dương và Giản Tĩnh Niên, tôi chỉ muốn tìm một con đường để mọi người dễ đi hơn một chút."

"Cảnh sát Đồ?" Thẩm Thận Nguyên xuống xe, kinh ngạc nhìn anh ta, nói: "Sao anh lại ở đây? Lại phải chấp hành công vụ à?"

Đồ Lạc Văn nói: "Không, chỉ là đi tản bộ sau bữa thôi, thuận tiện đến thăm cậu. Áo khoác của cậu trông oách thật."

La Thiếu Thần lườm một cái cảnh cáo.

Thẩm Thận Nguyên rung rung cái áo khoác nói: "Cảm ơn, khi nào anh rảnh tôi có thể dẫn anh đi mua một cái."

Đồ Lạc Văn không để tâm đến sự cảnh cáo của La Thiếu Thần, nói: "Không cần, cảm ơn, kỳ thực tôi có một chuyện muốn thương lượng với cậu."

"Cảnh sát Đồ lái xe đến nhất định rất mệt, tôi tiễn anh ta đến khách sạn nghỉ ngơi." La Thiếu Thần chen vào giữa hai người, kéo vai Đồ Lạc Văn đi về phía xe.

"Xe của tôi ở phía sau anh." Đồ Lạc Văn nắm ngược lại cánh tay anh, ngón tay chỉ sau lưng.

La Thiếu Thần ném chìa khoá cho Thẩm Thận Nguyên, "Trước hãy đỗ xe của tôi vào gara nhà cậu."

Đồ Lạc Văn nhân lúc La Thiếu Thần quay người nói chuyện với Thẩm Thận Nguyên, tránh ra khỏi sự ngăn trở của La Thiếu Thần, nói với Thẩm Thận Nguyên: "Lỗ Thuỵ Dương mới là người hại cậu, mục đích của ông ta chính là dùng cậu để khống chế Giản Tĩnh Niên, tôi cần cậu gia nhập Giải trí LB!"

La Thiếu Thần quay người cho Đồ Lạc Văn một đấm vào bụng.

Đồ Lạc Văn đau đớn khom lưng, một tay chống đất, gian nan ngẩng đầu nhìn Thẩm Thận Nguyên, "Trên thế giới này rất nhiều tội phạm, tôi làm cảnh sát không bắt Lỗ Thuỵ Dương thì có thể bắt người khác. Tôi không lo không có cơm ăn, có lẽ Thư ký Liên Hợp Quốc còn gặp phải vấn đề cắt giảm biên chế trước tôi."

Anh ta xoa bụng, chầm chậm đứng dậy, sau đó lùi sau hai bước, giữ khoảng cách an toàn với La Thiếu Thần, "Không bắt được Lỗ Thuỵ Dương thì người chịu thiệt là các cậu. Điều Lỗ Thuỵ Dương muốn chính là Tinh La Thành và trung tâm văn hoá. Người như ông ta tôi gặp nhiều rồi, luôn cho rằng bản thân nắm giữ mọi thứ trong tay, không đạt được mục đích thì không chịu thôi. Hiện tại tôi đang cho các cậu cơ hội, hợp tác với tôi người được lợi là các cậu."

"Bắt tội phạm vốn là trách nhiệm của cảnh sát, trách nhiệm của chúng tôi là nộp thuế, để các anh không bị chết đói." La Thiếu Thần bước về phía trước hai bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, "Cảnh sát chết đói tất nhiên không bị cắt giảm biên chế."

Đồ Lạc Văn nói: "Lý luận rất hay, nhưng cần chú trọng hiện thực. Hiện thực là: Lỗ Thuỵ Dương vẫn đang tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, ngoại trừ tôi ra, không ai để tâm xem ông ta đã từng làm gì đang làm gì và sắp tới muốn làm gì!"

La Thiếu Thần nói: "Tôi đã điều tra bối cảnh của anh."

Sắc mặt Đồ Lạc Văn chợt biến.

"Cha anh cũng là cảnh sát, trên báo cáo nói ông ta trong lúc câu cá không may trượt chân ngã xuống nước chết đuối."

Mắt Đồ Lạc Văn mang theo ánh phòng bị, châm biếm nói: "Nếu như cậu định dùng chuyện của ông ấy để cảnh cáo tôi cẩn thận chết đuối thì không cần thiết đâu, từ năm 10 tuổi tôi đã biết bơi rồi!"

"Là cha anh dạy anh." La Thiếu Thần nói: "Cho nên tôi mới thấy lạ, một người cảnh sát có thể dạy con trai mình bơi tại sao lại có thể chết trong hồ nước công viên, nơi đó không có dòng nước ngầm cũng không quá sâu."

Sắc mặt Đồ Lạc Văn trắng bệch.

La Thiếu Thần nói: "Tôi lại tra cả lịch sử chữa bệnh và lịch sử ngân hàng của ông ta..."

"Đừng nói nữa." Thẩm Thận Nguyên nắm chặt tay La Thiếu Thần, thấp giọng nói: "Buổi tối chỗ này rất lạnh, không phải chỗ để nói chuyện."

La Thiếu Thần thuận tay nắm lấy tay Thẩm Thận Nguyên, lạnh lùng nhìn Đồ Lạc Văn nói: "Tôi rất ngưỡng mộ thái độ kiên trì công kích tội phạm buôn ma tuý của anh, nhưng, đây không phải là cái cớ để anh lợi dụng Thẩm Thận Nguyên."

"Cậu định đối phó với Lỗ Thuỵ Dương thế nào?" Đồ Lạc Văn nói: "Chỉ là khuyến khích Thẩm Thận Nguyên mạo hiểm liền bị ăn một đấm đau điếng, thiếu chút nữa cả gia phả cũng bị lật lên, vậy thì, Lỗ Thuỵ Dương biết bao nhiêu lần hãm hại Thẩm Thận Nguyên cậu nhất định sẽ không bỏ qua phải không? Định thuê sát thủ hay là đánh bại ông ta trên thương trường? Nếu như Lỗ Thuỵ Dương dễ dàng bị giải quyết như vậy ông ta không tên Lỗ Thuỵ Dương mà tên là Lỗ Sắt rồi." (Bụi: không hiểu Lỗ Sắt là gì @@.)

La Thiếu Thần gật đầu nói: "Có tin tức gì khác thì nói sau. Cứ tiếp tục giữ liên lạc."

Đồ Lạc Văn thấy anh mặt không biểu cảm gì kéo Thẩm Thận Nguyên lên xe, cực kỳ tức giận đuổi theo, "Này, cậu vừa đấm tôi một cái, hiện tại còn sai khiến tôi thăm dò tin tức cho cậu như lẽ đương nhiên vậy à?"

La Thiếu Thần kéo cửa kính xe xuống, nói: "Cảm ơn."

"... tôi có thể kiện cậu tấn công cảnh sát!"

La Thiếu Thần nói: "tôi đồng ý với cách nhìn của anh."

"..."

"Nguyên Nguyên nói chỗ này tối rất lạnh, không thích hợp để nói chuyện, hôm khác nói tiếp." La Thiếu Thần hỏi Thẩm Thận Nguyên: "Có cần nói tạm biệt với cảnh sát Đồ không?"

Thẩm Thận Nguyên đồng tình nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Đồ Lạc Văn, khẽ giọng: "Chúc ngủ ngon."

"Đi nhé, không tiễn." La Thiếu Thần đạp ga đi vào tiểu khu.

Thẩm Thận Nguyên nhìn kính chiếu hậu, Đồ Lạc Văn thở hồng hộc, có thể nhìn thấy khói trắng gần miệng anh ta: "Kỳ thực tôi có thể..."

"Trước khi đưa ra quyết định nào đó hãy suy nghĩ ba lần." La Thiếu Thần ngắt lời cậu.

Thẩm Thận Nguyên phồng má, trầm mặc nhìn xe lái vào trong gara, xuống xe, đi vào thang máy, đến cửa nhà, mở cửa, sau đó quay người, nói với La Thiếu Thần vừa vào cửa: "Tôi suy nghĩ xong ba lần rồi."

La Thiếu Thần nói: "Chia làm ba ngày suy nghĩ ba lần."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Giám đốc Cao nói thần kinh của tôi rất thô rất thẳng, hy vọng ba ngày nó có thể giảm béo thành công đồng thời học được kỹ thuật uốn cong."

La Thiếu Thần nói: "Tôi cần thời gian ba ngày để đuổi Đồ Lạc Văn đi."

"Anh ta thực sự đang giúp chúng ta mà."

"Giúp anh ta thôi, thuận tiện giải quyết vấn đề."

"Lỗ Thuỵ Dương nếu thực là kẻ buôn ma tuý, ông ta tiêu dao ngoài vòng pháp luật một phút có thể sẽ có thêm một người bị hại!"

"Tình hình căng thẳng như vậy, ông ta sẽ hạn chế hoạt động."

Thẩm Thận Nguyên hít một hơi thật sâu: "Tôi đồng ý ký hợp đồng với LB."

La Thiếu Thần đóng cửa lại, sắc mặt nghiêm lạnh: "Cậu đang đùa với tiền đồ của mình đó!"

"Cái đó..." Thẩm Thận Nguyên liếc trộm La Thiếu Thần một cái, do dự nói: "Kỳ thực, hơ..."

"Kỳ thực chuyện này còn có cách giải quyết khác. Ông ta muốn Tinh La Thành, chúng tôi có thể dùng Tinh La Thành để khiến ông ta rơi vào tròng."

"Có nội ứng thì càng tốt hơn."

"Rồi sẽ có." Thẩm Thận Nguyên vừa định chỉ mình, tay liền bị La Thiếu Thần kéo qua: "Nhưng tuyệt đối không phải một nội ứng có thần kinh quá thô quá thẳng."

Thẩm Thận Nguyên lẩm bẩm: "Có lẽ sau khi kỳ thị giới tính người ta liền bắt đầu quan tâm đến kỳ thị IQ."

La Thiếu Thần ôm cậu: "Tôi sẽ cố hết sức mình để không khiến người bên cạnh bị tổn thương."

"Tôi cũng vậy."

"Hứa với tôi, trước khi quyết định bất cứ điều gì đều phải thương lượng với tôi."

Thẩm Thận Nguyên hạ thấp mi mắt, thấp giọng hứa: "Ừ."

Đôi mày của La Thiếu Thần khẽ chau lại.

Ánh dương chiếu xiên, hơn nửa quán cà phê bị chiếu thành màu vàng óng.

Ở một góc ánh mặt trời không chiếu tới, hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau cách một cái bàn, uống cà phê.

"Bàn bạc với La Thiếu rồi chứ?" Cao Cần đặt cà phê xuống.

"Bàn bạc rồi." Thẩm Thận Nguyên tiếp tục nâng chén cà phê nhấp từng ngụm nhỏ.

Cao Cần ngạc nhiên: "Cậu ta đồng ý rồi?"

"Không đồng ý."

"Thế mới hợp lý." Cao Cần nói: "Tôi bỏ cho La Thiếu một phiếu tán thành."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Giải trí LB là trùm trong giới điện ảnh, gia nhập công ty bọn họ không thể coi là tệ."

"Không tệ đối với diễn viên, nhưng cậu đi với thân phận là nằm vùng."

"Có lẽ căn bản không cần tôi làm gì cả."

Cao Cần đan hai bàn tay lại, chậm rãi nói: "Tôi lập một giả thiết thế này nhé. Cậu gia nhập Giải trí LB, Lỗ Thuỵ Dương lợi dụng cậu theo lẽ đương nhiên, sau đó xảy ra các tình huống sau. Thứ nhất, ông ta lợi dụng thành công, Giản Tĩnh Niên phải làm theo ý ông ta, cậu trở thành con tin, hổ mọc thêm cánh. Thứ hai, ông ta lợi dụng không thành công, Giản Tĩnh Niên không bị tác động, cậu vẫn là con tin, nhưng là một con tin bị thủ tiêu."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Cho nên điều tôi cần làm chính là trong quá trình ông ta lợi dụng tôi tìm ra chứng cứ phạm tội của ông ta! Không phải nói giới Showbiz có người mua ma tuý từ chỗ Lỗ Thuỵ Dương bọn họ sao? Chẳng có chỗ nào thuận tiện hơn Giải trí LB cả."

Cao Cần nhướn mày nói: " Khi cậu phát huy trí thông minh của người bình thường luôn khiến tôi phải nhìn bẳng con mắt khác đấy."

Thẩm Thận Nguyên vui mừng hỏi: "Anh đồng ý tôi ký hợp đồng với LB?"

"Chuyện này không cần sự đồng ý của tôi." Ánh mắt Cao Cần quét về bóng người cao lớn đi vào từ cửa: "Tôi không phải cái người sau khi biết được quyết định của cậu rồi sẽ nổi trận lôi đình."

"Cho nên tôi cần tiền trảm hậu tấu!" Thẩm Thận Nguyên ôm nắm tay, "Sau mỗi một câu chuyện đáng ca ngợi và rơi nước mắt đều cần có một nhân vật anh hùng mạo hiểm vì sự an toàn của nhân dân toàn thế giới! Anh xem, Spiderman ôm bom nguyên tử nhảy xuống biển, Ironman ôm đạn hạt nhân lao vào vũ trụ, so sánh ra, những gì tôi làm không đáng để nhắc đến!"

"Cho nên cậu định ôm vũ khí hạt nhân đồng quy vu tận với Lỗ Thuỵ Dương?"

"Làm gì có." Thẩm Thận Nguyên nói: "Thế thì đánh giá ông ta cao quá rồi!"

Cao Cần nói: "Đúng vậy, cho dù bản thân ông ta có vận chuyển ma tuý thì cũng không đủ lượng sử dụng cho nhân dân toàn thế giới."

"..." Thẩm Thận Nguyên bê tách cà phê lên ngừng một lúc, đột nhiên nói: "Vừa rồi có phải tôi nghe thấy giọng nói của La Thiếu không?"

Cao Cần nói: "Nếu như chúng ta đang nói về cùng một câu thì đúng rồi đấy."

"..." Thẩm Thận Nguyên bi phẫn nói: "Anh bán đứng tôi."

La Thiếu Thần từ sau lưng đặt tay lên vai cậu, sau đó chào Cao Cần.

Cao Cần bưng tách cà phê đứng dậy, "Đúng vậy, tôi bán đứng cậu, tôi ngồi ở gian bên cạnh, lúc tính tiền thì gọi tôi."

Thẩm Thận Nguyên mắt đăm đăm nhìn Cao Cần ngồi sang bên cạnh, La Thiếu Thần chiếm cứ chỗ ngồi cũ của anh ta.

"Tôi cứ tưởng tối qua chúng ta đã thống nhất rồi."

Thẩm Thận Nguyên liếm liếm môi nói: "Chúng ta đúng là đã thương lượng rồi."

"Cho nên sự thương lượng của cậu chính là thông báo tôi một tiếng rồi cậu muốn làm gì thì làm?" La Thiếu Thần quay lưng lại ánh mặt trời, trông có vẻ như bị bao trùm trong bóng đêm.

Thẩm Thận Nguyên nói: "Tôi cảm thấy cảnh sát Đồ nói rất có lý."

La Thiếu Thần dựa vào sô pha, một bàn tay đặt lên bàn, vô thức vò tờ giấy gói đường mà Cao Cần đã dùng, đôi mắt nhìn Thẩm Thận Nguyên chăm chăm, sắc mặt âm trầm có chút khó nắm bắt.

Người phục vụ đến mời anh chọn đồ uống.

La Thiếu Thần nói: "Cà phê đen thêm hoàng liên."

Người phục vụ khó xử: "Chỗ chúng tôi không có hoàng liên."

"Không sao, vừa có người cho tôi ăn rồi."

Người phục vụ ý thức được không khí cứng ngắc không bình thường giữa hai người, vừa tưởng tượng ra đủ các câu chuyện cẩu huyết vừa lịch sự đọc lại đơn, "Một cốc cà phê đen, còn cần gì không ạ?"

"Thêm hai phần bánh kem chocolate." Thẩm Thận Nguyên nói.

La Thiếu Thần đợi người phục vụ đi rồi mới nói: "Cậu nhất định muốn cuốn vào sao?"

Thẩm Thận Nguyên nói: "Tôi đã bị cuốn vào rồi. Lịch sử đau thương của Trung Quốc dạy chúng ta rằng, lạc hậu sẽ phải ăn đòn, tôi không thể cứ ở vào vị trí bị ăn đòn được, tôi phải chủ động công kích, tôi phải chiếm cứ ưu thế!"

"Cách hiểu đúng đắn của câu nói này không phải là nên biến thành Spiderman hoặc Ironman trước sau đó dùng kỹ thuật hiện đại để giải quyết ông ta sao?"

"... phải trúng xổ số rất nhiều lần đó, độ khó quá cao."

La Thiếu Thần nói: "Khả năng tôi thuyết phục được cậu là bao nhiêu?"

"50%." Thẩm Thận Nguyên thành thực nói: "Nếu như anh rất kiên quyết thì..."

"Tôi có thể chen vào một câu không?" Cao Cần từ bàn bên cạnh vẫy tay.

La Thiếu Thần nói: "Bình thường gặp phải người bắt chuyện ở quán cà phê tôi thường trực tiếp ném hoá đơn cho hắn thanh toán."

"Hai tách cà phê hai cái bánh kem, cậu thật là khách sáo quá." Cao Cần nói: "Tôi muốn bổ sung là, giả sử kế hoạch thực sự thành công, mọi thứ đều rất thuận lợi, Thẩm Thận Nguyên vẫn bị dính phải tiếng xấu. Một ông chủ buôn ma tuý, một đám đồng nghiệp hút ma tuý... khả năng công chúng tin cậu ta gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn thấp hơn khả năng Obama nhảy Gangnam style để tranh thủ phiếu bầu tổng thống."

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ chuyện đó không phải thật sao?"

Cao Cần: "..."

La Thiếu Thần lấy điện thoại ra: "Chúng ta có thể mời thêm một người tham gia thảo luận."

101. Đối sách (Trung)Tác giả: Tô Du BínhDịch: Phong Bụi

Chiến tranh lạnh, chiến tranh lanh, sắp bùng nổ.

Ánh mặt trời trong quán cà phê nhạt dần, khách từ ba người tăng lên bốn, vẫn là một bàn.

Đồ Lạc Văn gọi một ly capuchino, dùng thìa múc lớp bọt mỏng phủ trên cà phê, nói: "Tôi biết tại sao quán cà phê này làm ăn lại kém đến vậy rồi."

Cao Cần nói: "Là do tôi đã bao cả quán."

Đồ Lạc Văn kinh ngạc hỏi: "Thật hay đùa đấy? Chọn một khách sạn không phải rẻ hơn sao?"

Cao Cần nói: "Bỏ thêm 100 tệ thôi."

"Oa... Cảm ơn anh đã nói tôi biết về ưu đãi này." Ánh mắ Đồ Lạc Văn thản nhiên quét một vòng qua mặt của Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần, xoa xoa tay nói: "Thế nào? Có người định xin lỗi vì cú đấm ngày hôm qua sao?"

"Cú đấm ngày hôm qua?" Cao Cần hứng thú nhướn mày nói: "Nghe có vẻ là một chuyện thú vị đây."

Đồ Lạc Văn nói: "Đúng vậy, nếu như đối phương chịu nói xin lỗi thì happyending rồi."

La Thiếu Thần nói: "Anh nắm chắc bao nhiêu % bảo đảm cậu ấy không chịu bất cứ thương tổn nào?"

Đồ Lạc Văn nói: "Bóc vỏ trứng xước tay cũng là thương tổn, phạm vi cậu đưa ra rộng quá."

Cao Cần nhìn nhìn ngón tay, tán đồng gật đầu: "Đúng là thương tổn rất lớn."

La Thiếu Thần ung dung nói: "Cho anh 3 giây để điều chỉnh thái độ."

Đồ Lạc Văn thu lại vẻ cượt nhả nói: "Trên người cậu ta sẽ có hệ thống định vị vệ tinh, đảm bảo cậu ta sẽ không biến mất trước mắt tôi. Cũng có hệ thống cảnh báo, chỉ cần cậu ta ấn vào nút cảnh báo, tôi sẽ mang theo súng tiểu liên tiến vào cứu, áo chống đạn để cho cậu ta mặc."

La Thiếu Thần quay đầu nhìn Thẩm Thận Nguyên nói: "Chỉ có 50% khả năng, đừng đi."

Đồ Lạc Văn kinh ngạc xoè tay hỏi: "Thế mà vẫn chưa đủ thành ý sao?"

Cao Cần ăn bánh kem nói: "Quá đủ thành ý rồi, bất cứ người nào có đầu óc đều sẽ không để người mình yêu đâm đầu vào trong nguy hiểm."

Đồ Lạc Văn nói: "Tôi chỉ nói về tình huống xấu nhất, khi Lỗ Thuỵ Dương đi đến bước này, hắn không sai biệt lắm đã sắp đi đời rồi, tức là chúng ta đã thành công, cho nên, hẳn sẽ không xuất hiện tình huống như thế."

Cao Cần nói: "Quá gượng gạo. Ngoại trừ an toàn của bản thân ra, còn có danh dự. Lúc trước cậu ta đã rơi vào sóng gió buôn ma tuý, nếu như sau khi ký hợp đồng với LB, Lỗ Thuỵ Dương lại xảy ra chuyện, danh dự và sự nghiệp của cậu ta liền bị huỷ hoại hoàn toàn."

Đồ Lạc Văn nói: "Phía cảnh sát sẽ trả lại trong sạch cho cậu ấy."

Cao Cần nói: "Lúc trước anh có rất nhiều cơ hội thể hiện."

Đồ Lạc Văn lộ vẻ mặt nuối tiếc: "Xin lỗi, tôi đã bỏ lỡ rồi, lần tới sẽ không đâu."

Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Cần tôi làm gì?"

Đồ Lạc Văn nhìn Cao Cần và La Thiếu Thần nói: "Thu thập tin tức với điều kiện là đảm bảo an toàn của bản thân."

Thẩm Thận Nguyên đột ngột đứng lên nói: "Chúng ta nói chuyện riêng đi."

"Đương nhiên được." Đồ Lạc Văn vừa nhếch khoé môi, khoé mắt liền liếc thấy biểu cảm của La Thiếu Thần, nụ cười lập tức méo đi: "Nếu như hai vị không ngại."

Thẩm Thận Nguyên len lén nhìn La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần chẳng nói gì.

Thẩm Thận Nguyên và Đồ Lạc Văn thăm dò đi ra ngoài hai bước, thấy không ai ngăn cản mới thở phào, đi một mạch đến góc khác của quán cà phê.

Đồ Lạc Văn sợ cuộc đối thoại của hai người bị cưỡng chế ngắt quãng, tranh thủ thời gian nói: "Không ngờ cậu lại đứng về phía tôi, tôi cảm thấy cực kỳ vui mừng, cảm ơn."

Thẩm Thận Nguyên đưa tay ra, bắt tay với anh ta: "Tôi tin tưởng nếu như không phải đã đến mức bất đắc dĩ thì anh sẽ không đến tìm chúng tôi."

Đồ Lạc Văn ngây ra, tay nắm tay cậu khẽ ra sức, một lúc lâu mới buông ra: "Lỗ Thuỵ Dương dùng rất nhiều lực lượng đè vụ án này xuống, nếu như không phải La Định Âu cũng sử dụng quan hệ, tôi căn bản không có cơ hội đến đây."

Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên hỏi: "Là La lão tiên sinh bảo anh đến?"

"Không phải vậy. Ông ta ủng hô tôi, nhưng không tham sự vào hành động cụ thể. Áp lực của tôi rất lớn, nếu như không thể thu thập được chứng cứ Lỗ Thuỵ Dương khả nghi trong thời gian ngắn, thì cũng tức là vụ án sẽ kết thúc tại đây. Cần phải biết, một khi kết thúc vụ án, muốn lật lại án khó hơn lên trời. Lỗ Thuỵ Dương sẽ càng không kiêng kỵ gì, chúng ta sẽ rơi vào vị thế càng bị động hơn."

Thẩm Thận Nguyên nghe anh ta nói nghiêm trọng như vậy, cũng căng thẳng theo: "Chẳng may tôi không tìm được chứng cứ thì sao?"

Đồ Lạc Văn liếc nhìn cậu một cái, thở dài nói: "Tôi nói thẳng vậy, Lỗ Thuỵ Dương gần đây rất an phận, ngoại trừ mở lời muốn mời cậu về thì chẳng còn hành động gì khác, mục đích chủ yếu để cậu vào LB chính là muốn ép Lỗ Thuỵ Dương đi bước tiếp theo."

"Chính là làm mồi câu."

"Tôi sẽ đảm bảo an toàn của cậu. Hơn nữa, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì Lỗ Thuỵ Dương tuyệt đối sẽ không động vào cậu."

"Tôi tin anh."

"... Tại sao cậu lại tin tôi?"

Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc hỏi: "Nhân dân tin tưởng cảnh sát nhân dân cũng cần lý do sao?"

"... Cảm ơn cậu." Đồ Lạc Văn quay đầu nhìn về phía La Thiếu Thần, "Đã suy nghĩ xem nên nói với anh ta thế nào chưa?"

Thẩm Thận Nguyên lập tức ủ rũ: "Chưa."

Đồ Lạc Văn nói: "Hai người ở cùng nhau rồi phải không?"

"...Ừ."

"Thật thời thượng." Đồ Lạc Văn khẽ huýt sáo, khiến Cao Cần chú ý, lập tức quay đầu đi, nói: "Nếu như tôi là anh ta, tôi cũng sẽ lo lắng. Người yêu mà, hơn nữa còn đang trong giai đoạn nồng nàn phải không?"

Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Rời khỏi 1 phút liền thấy nhớ, có tính là trong giai đoạn nồng nàn không?"

"Nồng nàn đến mức có thể thành dung nham rồi." Đồ Lạc Văn do dự nói: "Cậu có từng nghĩ nếu như cậu xảy ra chuyện, anh ta thế nào không?"

"Rất nhiều cảnh sát có gia đình, bọn họ vẫn luôn đối đầu với đám lưu manh. Chuyện nguy hiểm rồi cũng phải có người đi làm, cảnh sát cũng là người. Tôi là đàn ông, cho dù muốn hay không đều nên gánh vác trách nhiệm mà tôi nên gánh vác. Tôi biết La Thiếu muốn tốt cho tôi, nhưng là người yêu thì nên cùng nhau gánh vác, chứ không phải một người lấp sau lưng một người." Thẩm Thận Nguyên ngừng một chút, ánh mắt trở nên hơi phức tạp, "Mẹ tôi lúc trước rất yêu bố tôi, vì ông ấy mà bỏ nhà ra đi, vì ông ấy mà không kết hôn sinh con, vì ông ấy mà vất vả khổ sở nuôi tôi khôn lớn, có điều, hiện tại bà ấy và chú Giản ở cùng nhau cũng sống rất tốt."

Đồ Lạc Văn kinh ngạc nhìn cậu.

Thẩm Thận Nguyên nhận ra mình đã nói cái gì, vội cười nói: "Anh sẽ bảo vệ tôi, đúng không?"

"Đúng vậy, cảnh sát nhân dân mà."

"Cho nên tôi chẳng có gì phải lo cả."

Đồ Lạc Văn do dự một chút, cố làm ra vẻ thả lỏng nói: "Nói thật với cậu một chuyện. Cha tôi lúc trước cũng là một cảnh sát, nhưng vì không cẩn thận mắc nghiện, tiêu tốn tất cả tài sản trong nhà. Ông ta không cai nổi, lại không muốn liên luỵ chúng tôi, nên đã tự sát. Trước khi ông ấy chết đã mua bảo hiểm, mẹ tôi là người được hưởng... Chúng tôi đã nhận được số tiền đó." Anh ta ngừng một chút, khẽ nói: "Lúc đó, chúng tôi rất cần số tiền đó."

Thẩm Thận Nguyên vỗ vỗ vai anh ta.

Đồ Lạc Văn như trút được gánh nặng thở ra một hơi nói: "Đúng rồi, nếu như ký hợp đồng, nhớ chỉ ký hợp đồng ngắn hạn thôi nhé."

"Ba ngày?"

"Đề nghị không tồi, có thể thử bàn bạc xem."

"Hy vọng Lỗ Thuỵ Dương dễ thương lượng như anh."

Hai người tán gẫu đi trở về, Thẩm Thận Nguyên nhìn La Thiếu Thần, cân nhắc mở miệng nói: "La Thiếu, quyết định của tôi là..."

La Thiếu Thần móc 300 tệ từ trong ví ra đặt lên bàn. "Tôi đi ra ngoài đi dạo trước."

Thẩm Thận Nguyên cẳng thẳng nắm lấy cánh tay anh: "Tôi đi cùng anh."

La Thiếu Thần chế nhạo "Cũng là nói chuyện riêng sao?"

Từ sau khi xác nhận rõ quan hệ với La Thiếu Thần, đây là lần đầu tiên nhìn thấy La Thiếu Thần lộ ra biểu cảm này với mình, trong lòng kinh ngạc, ngón tay nắm lấy cánh tay anh bất giác thả lỏng.

"Tôi muốn đi dạo một mình." La Thiếu Thần vòng qua cậu, đi ra ngoài.

Cao Cần thấy Thẩm Thận Nguyên ngây người đứng yên tại chỗ, nói: "Còn không đuổi theo?"

Thẩm Thận Nguyên đáng thương nói: "Anh ấy giận rồi."

Cao Cần nói: "Điều người yêu nhau có thể bao dung nhất chính là khuyết điểm của đối phương, điều yêu cầu hà khắc nhất chính là sự tin tưởng lẫn nhau. Cậu đã phạm phải đại kỵ rồi."

Thẩm Thận Nguyên mặt trắng bệch hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Cao Cần nhún vai nói: "Câu nói đó phải hỏi La Thiếu. Nghe nói trong tình yêu, người mới được hệ thống cộng thêm điểm."

Thẩm Thận Nguyên rảo bước đuổi theo.

Đồ Lạc Văn nói: "Anh cảm thấy cậu ta có đuổi kịp không?"

Cao Cần nói: "Tình yêu dạy tôi một chuyện, đó chính là đừng dùng lý trí để phân tích hành vi của những người yêu nhau. Người yêu không phải người khác, người khác sẽ đi khỏi, người yêu sẽ ở lại." Chính vì lúc đầu Phong Á Luân đi ra sân bay, anh ta cho rằng không đuổi kịp nên không đuổi theo, khiến bọn họ vô duyên vô cớ chia tay một thời gian dài. Sau này, việc đó trở thành nỗi nhức nhối của anh ta, mỗi lần cãi nhau Phong Á Luân khi rơi vào thế hạ phong đều nhắc lại, về lâu về dài... anh đã học được bao dung, bao dung và bao dung hơn nữa.

Đồ Lạc Văn nói: "Chuyện này thực sự sẽ tạo thành thương tổn lớn đối với Thẩm Thận Nguyên sao?"

Cao Cần nói: "Anh đã chơi game offline bao giờ chưa?"

"Super Mario có tính không?"

"Game offline có tình tiết chính có tình tiết nhánh, mỗi một tình tiết nhánh sẽ có những khảo nghiệm khác nhau, đối với người chơi mà nói, lựa chọn tình tiết nhánh có lẽ sẽ có những trải nghiệm khác nhau, kết quả khác nhau, nhưng điều quan trọng nhát chính là có thể trải qua khảo nghiệm chơi đến cuối cùng hay không."

Đồ Lạc Văn nói: "Tôi tưởng anh bỏ phiếu phản đối."

Cao Cần nói: "Là người môi giới, tôi kiên quyết phản đối, nhưng nếu như tôi là Thẩm Thận Nguyên, tôi sẽ thử xem."

102. Đối sách (Hạ)Tác giả: Tô Du BínhDịch: Phong Bụi

Khuyên giải, khuyên giải, có người nghe lén.

Khi đuổi theo một người mới biết thang máy chậm biết bao, cầu thang dài biết bao.

Thẩm Thận Nguyên thấy thang máy tổng cộng chỉ có bốn tầng chầm chậm từ tầng 1 chạy lên, dứt khoát xông vào phòng cầu thang bộ chạy xuống. Ba tầng không cao lắm, nhưng đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói giống như chạy maraton, khó khăn lắm mới lao ra khỏi cầu thang, chạy ra đường lớn, nhưng chỉ toàn nhìn thấy những người xa lạ không liên quan.

Cậu gọi vào số máy của La Thiếu Thần thì máy bận.

"La Thiếu!" Thẩm Thận Nguyên chạy ra ngoài hét to.

Người đi đường đều quay lại nhìn.

Thẩm Thận Nguyên cũng không để tâm, chạy sang đông, rồi lại chạy sang tây.

Cuối cùng cũng có người đi đường nhận ra cậu, một đám người đi theo cậu, một đám ngăn cậu lại, rất nhanh vây chặt lấy cậu.

"Anh có phải Thẩm Thận Nguyên không? Thẩm Thận Nguyên?" Một cô bé giơ túi xách lên, cố nhét vào người cậu: "Anh ký tên giúp em nhé?"

Thẩm Thận Nguyên bị túi xách chắn ngay mặt, trong lòng vừa cuống, vừa không thể nổi giận, chỉ đành ra sức trốn tránh.

"A!"

Sau lưng cậu vang lên tiếng thét lanh lảnh.

Thẩm Thận Nguyên thầm kêu chết toi, chẳng lẽ giẫm phải ai rồi?

Sau tiếng thét là tiếng kêu kích động của một cô bé: "Tôi ôm được Thẩm Thận Nguyên rồi! A!"

Thẩm Thận Nguyên cúi đầu kiểm tra eo mình, không tìm thấy cánh tay thừa nào, còn đang nghi hoặc, liền nghe thấy bên cạnh một giọng nói già nua vang lên: "Cô bé, cô ôm thì cứ ôm, nhưng đừng cù, tôi tuổi tác cao rồi, cười rồi không chịu nổi."

Khung cảnh náo nhiệt lập tức lạnh đi hai giây.

Ngay khi Thẩm Thận Nguyên định đột phá vòng vây trùng trùng thì một cánh tay bá khí vươn ra từ đám người, ôm lấy vai cậu, ra sức kéo cậu sang một bên!

"La Thiếu?" Thẩm Thận Nguyên kinh hỉ quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt của Cao Cần.

Cao Cần vừa túm lấy cậu chạy sang bên vừa nói:" Là cậu ta gọi điện cho tôi."

Thẩm Thận Nguyên hỏi dồn: "Anh ấy đâu?"

"Trong thời gian ngắn như vậy không thể xuất cảnh. Tôi đoán cậu ta vẫn trong thành phố." Cao Cần cuối cùng cũng kéo cậu trở lại tòa nhà, đi vào thang máy Đồ Lạc Văn đang chờ bọn họ.

Thẩm Thận Nguyên lùi vào góc, lặng lẽ dựa vào tấm kính trong thang máy.

Đồ Lạc Văn và Cao Cần nhìn nhau.

Cao Cần nói: "Họa cậu gây ra, cậu giải quyết đi."

Đồ Lạc Văn rầu rĩ đáp: "Giải quyết thế nào?" Dỗ phụ nữ anh ta còn biết cách, dỗ đàn ông, còn là người đàn ông như La Thiếu Thần... Chẳng lẽ đến cửa để cho anh ta đấm hai phát nữa?

Cửa thang máy mở ra, Cao Cần đi ra trước: "Núi cao còn có núi cao hơn."

Đồ Lạc Văn nói: "Anh có cách gì?"

Cao Cần quay đầu lại: "Nói cách khác chính là quả quýt dày có móng tay nhọn."

Đồ Lạc Văn quay đầu lại nhìn Thẩm Thận Nguyên ngây người trong thang máy, do dự hỏi: "Thẩm Thận Nguyên trị La Thiếu Thần? Ngược lại còn giống hơn."

Cửa thang máy chầm chậm khép lại, đưa Thẩm Thận Nguyên đi xuống.

Cao Cần nói: "Dường như thang máy cũng không đồng ý với việc lựa chọn người của cậu."

"Vậy thì còn ai?" Đồ Lạc Văn đi hai bước: "La Định Âu?"

Tuy rằng suy nghĩ của Thẩm Thận Nguyên và Đồ Lạc Văn, Cao Cần hoàn toàn không giống nhau, nhưng kết quả vẫn giống nhau một cách kỳ lạ. La Thiếu sẽ ở đâu? Cậu gọi điện cho Lang Nam, nhưng được biết anh vẫn chưa trở về công ty, gọi điện đến nhà La Thiếu cũng không có người bắt máy, nghĩ đi nghĩ lại, cậu nghĩ đến đại trạch La gia.

Số điện thoại của đại trạch La gia Thẩm Thận Nguyên tuy không nhớ rõ, nhưng La Thiếu đã nhập cả số điện thoại nhà vào điện thoại của cậu. Người bắt máy là vú Triệu.

Sau khi trở lại thân thể Thẩm Thận Nguyên, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng nói của vú Triệu, nhất thời nói không ra lời.

"Tìm ai?" Vú Triệu có chút không nhẫn nại.

"Tôi, là tôi..." Thẩm Thận Nguyên buột miệng nói: "Sức khỏe vú thế nào rồi? Có tốt hơn không?"

Vú Triệu nghi hoặc hỏi: "Cậu là ai?"

"Tôi là... Thẩm Thận Nguyên."

Vú Triệu trầm mặc một lúc, hỏi: "Tìm ai?"

"La Thiếu, La Thiếu có đó không?"

"Có, cậu đợi một lúc."

Thẩm Thận Nguyên thở phào, gọi xe đến đại trạch La gia.

Đầu kia điện thoại đợi một lúc rất lâu, tim Thẩm Thận Nguyên như bị treo trên dây, lắc lư trái phải theo từng phút từng giây, hồi hộp, cứ như bị thứ gì túm lấy, qua một lúc lâu, mới nghe thấy vú Triệu nói: "La Thiếu trong thư phòng, chốc nữa tôi sẽ bảo với cậu ấy là cậu gọi đến."

Thẩm Thận Nguyên quen thuộc La gia, đương nhiên biết thói quen và địa vị của vú Triệu, cho dù La Thiếu trong thư phòng cũng sẽ không chút do dự gõ cửa bảo anh tiếp điện thoại, trả lời như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó chính là La Thiếu tạm thời không muốn tiếp.

Lần này bọn họ phải chăng sẽ...

Chia tay?

Thẩm Thận Nguyên hoảng hốt hơn bao giờ hết, cho dù lúc lấy tiền trả cho tài xế cậu giả vờ thản định, nhưng đếm thế nào cũng không đếm nổi mình nên lấy ra mấy tờ tiền lẻ trả cho tài xế, lúc đó cậu biết lòng mình đã loạn rồi.

Tài xế thấy cậu lúc này đưa cho mình một tờ 10 tệ, lúc sau lại thu lại tờ 10 tệ đó, đưa cho mình một tờ 5 tệ, không khỏi đau đầu nói: "Tiên sinh, là 50 tệ."

Thẩm Thận Nguyên làm đầu óc tỉnh táo lại, trực tiếp rút một tờ 100 tệ đưa cho ông ta.

Tài xế không biết nói gì nhìn tờ 50 tệ trong tay cậu, lặng lẽ tìm tiền trả lại.

Thẩm Thận Nguyên cầm một đống tiền lẻ xuống xe, đếm cũng không đếm liền nhét vào túi áo, sau đó ấn chuông cửa.

Bảo vệ từng nhìn thấy cậu và La Thiếu Thần cùng vào cửa, nên cũng không làm khó cậu, gọi một cuộc điện thoại thông báo nhà chủ liền trực tiếp cho vào.

Thẩm Thận Nguyên giẫm nên thảm cỏ mềm mại, nhịn không được nhớ lại tình cảnh lúc mình vẫn còn là La Lâm Lâm. Lúc đó La Thiếu rất bao dung cậu, rõ ràng cực kỳ tức giận khi mình lén chạy đến Y Mã Đặc, nhưng đứng ở đại sảnh của Y Mã Đặc đợi cậu đi xuống, còn mua rất nhiều đồ cho cậu ăn.

Cao Cần nói, điều người yêu nhau có thể bao dung nhất là khuyết điểm của đối phương, điều yêu cầu hà khắc nhất chính là tín nhiệm lẫn nhau.

La Thiếu đúng thực vẫn luôn bao dung khuyết điểm của cậu, mà khuyết điểm của La Thiếu... Thẩm Thận Nguyên suy nghĩ kỹ một lúc, liền thấy chẳng có khuyết điểm nào. Gia thế, tài hoa, tướng mạo, nhân phẩm... nếu như nhất định phải bới xương trong trứng gà thì chỉ có tính khí nóng nảy mà thôi, nhưng anh vẫn luôn rất bao dung mình, rất ít nổi nóng. Lần này thực sự nổi giận rồi sao?

Thẩm Thận Nguyên dừng lại trước cổng, ngẩng đầu nhìn thư phòng tầng hai. Rèm cửa thư phòng được kéo lên rồi, loáng thoáng có thể nhìn thấy ánh đèn. Cậu đi lên trước hai bước, đang định đẩy cửa, liền nghe thấy giọng nói của La Học Mẫn từ trên cầu thang truyền xuống: "Thiếu Thần, chúng ta nói chuyện đi!"

Thẩm Thận Nguyên vươn dài cổ nhìn vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy bóng La Thiếu xuất hiện ở đầu cầu thang, cánh tay đẩy cửa lập tức khựng lại, thân thể vô thức trốn sang một bên.

"Có phải chú định mua chuộc người bên cạnh Lỗ Thụy Dương không?" La Học Mẫn trầm giọng hỏi.

Hai tay La Thiếu Thần đút túi quần, không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Trước tiên cần làm rõ nguyên nhân tại sao ông ta cố chấp với dự án Tinh La Thành và trung tâm văn hóa đến vậy. Em đã điều tra, trước khi Chính phủ kêu gọi đầu tư, ông ta đã nhìn trúng hai miếng đất, thậm chí bị lỗ cũng không tiếc tiền mua lại. Mục đích của ông ta không giống như mượn việc tham dự Tinh La Thành và trung tâm văn hóa để rửa tiền."

La Học Mẫn nói: "Hiện tại điều chị muốn hỏi là: có phải chú đã mua chuộc người bên cạnh ông ta một cách trắng trợn?"

La Thiếu Thần quay người lại nói: "Em chỉ là gọi mấy cuộc điện thoại, thỉnh thoảng gặp gỡ bọn họ vài lần."

"Giữa chúng ta không cần phải giả vờ." La Học Mẫn nói: "Lỗ Thụy Dương còn tàn nhẫn hơn Mục Tất Tín nhiều, ông ta có thể mặt không đổi sắc mà tiễn người bên cạnh mình đi vào chỗ chết. Chú giao phong chính diện với ông ta rất nguy hiểm."

La Thiếu Thần nói: "Em không lo lắng."

"Nếu như chú đã có thể bất chấp an nguy lao vào hiểm cảnh, tại sao Thẩm Thận Nguyên không thể?"

La Thiếu Thần nheo mắt lại: "Cao Cần hay là Đồ Lạc Văn?"

La Học Mẫn nói: "Điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là câu hỏi vừa rồi."

"Em biết tự bảo vệ mình."

La Học Mẫn thở dài một cái nói: "Chị không muốn làm thuyết khách của bất cứ ai, chị cũng không muốn... can thiệp vào cuộc sống riêng tư của chú. Nhưng mà, chị là chị của chú, cũng là một người đã kết hôn rồi ly hôn, chị nghĩ những gì chị trải qua có thể cho chú một chút lời khuyên. Chú biết trong lời thề hôn nhân câu quan trọng nhất không phải là vĩnh viễn chân thành, cũng không phải sinh lão bệnh tử không xa không rời, mà là tôi đồng ý. Không có câu nói tôi đồng ý, những câu trước đó đều là lời nói trống rỗng. Vợ chồng, hay bạn bè... đều nên tôn trọng ý nguyện của đối phương. Chị không biết hai người cụ thể ở bên nhau theo dạng nào, nhưng từ những gì người bên cạnh nói cùng sự quan sát của chị, phải chăng chú đã trực tiếp dùng phương pháp chăm sóc Lâm Lâm với cậu ấy?"

La Thiếu Thần ngây ra.

La Học Mẫn nói: "Có thể là chị đã nghĩ quá nhiều."

La Thiếu Thần trầm mặc.

"Lời cuối cùng chị nói, ai cũng đều ích kỷ. Từ góc độ của chị, chị muốn báo thù chi Học Giai, Khải Tùng. Chị hy vọng Thẩm Thận Nguyên tham gia chiến trường, sau lưng cậu ta có Giản Tĩnh Niên, có thể liên hợp lại cùng đối phó Lỗ Thụy Dương thì không còn gì tốt hơn. Nhưng chú không hy vọng Thẩm Thận Nguyên tham gia cũng xuất phát từ lòng ích kỷ mà thôi."

Giọng nói La Thiếu Thần trầm khàn: "Bởi vì em không muốn lại lần nữa phải trải qua nỗi đau mất mát."

La Học Mẫn giơ cánh tay lên, khẽ vỗ vào vai anh: "không ngờ chú coi trọng cậu ta như vậy."

La Thiếu Thần khép mắt lại, cười khổ nói: "Em cũng không ngờ. Có lẽ là vì trải qua mấy lần mất đi rồi lại có lại, cho nên mới càng khó buông tay."

"Cho dù là trẻ con cũng sẽ có ngày học được cách đi lại. Thử thấu hiểu và tín nhiệm, nếu như hai điều đó không làm được, ít nhất cũng thử tôn trọng." La Học Mẫn nói: "Kẻ địch đang xem kịch ở phía xa, chúng ta lại ở đây giày vò lẫn nhau thì không hay chút nào phải không?"

"Em chỉ là muốn biết nên đối diện với cậu ấy thế nào."

"Sợ đối mặt với cậu ấy sẽ nổi giận?"

La Thiếu Thần nhún vai.

La Học Mẫn cười nói: "Khi chị chưa ly hôn, cũng thường xuyên muốn nổi giận với anh ấy, cảm thấy anh ấy thế này không được thế kia không được, chẳng chút thú vị, tư duy lạc hậu không biết thay đổi, càng ngày càng phát phì mà còn không vận động, sau khi ngoại tình thì càng tệ hơn, trong đầu óc thường xuyên nảy sinh ý định cầm búa đập chết anh ta."

La Thiếu Thần phân rõ: "Chúng em không phải vấn đề đó."

"Đúng vậy, chú có súng, sẽ không dùng búa." La Học Mẫn cúi đầu nói: "Sau khi ly hôn, tâm tình bình tĩnh hơn nhiều, bắt đầu hoài niệm, dường như lúc đó mới nhớ ra bọn chị cũng từng có một quãng thời gian hạnh phúc."

"Chị hối hận rồi à?"

"Không phải hối hận vì đã ly hôn, mà là hối hận đã không sửa chữa kịp thời khi lần đầu tiên xuất hiện vấn đề giữa hai người. Hiện tại quá muộn rồi, hồi ức tồi tệ quá nhiều, sửa chữa bù đắp quá phiền phức."

"Cảm ơn."

"Đừng khách sáo. Nói cho chú biết một cách giải tỏa cơn giận hiệu quả, tìm cậu ta đánh bóng. Bóng bàn, cầu lông, tennis, bóng rổ, bóng đá... bóng gì cũng được, có thể trị đau là được."

La Thiếu Thần hiếu kỳ hỏi: "Chị chơi bóng gì?"

"Chị không muốn người khác biết lắm."

"Khiến người ta hồi hộp thế này, em rất tò mò đấy."

"Vậy à?"

"Ừ, nói đi."

"Yo-yo." La Học Mẫn nói: "Giờ chú có biểu cảm gì vậy?"

"Không có gì, đang nghĩ xem có thể mua yo-yo ở đâu."

La Học Mẫn thấy anh lấy điện thoại ra: "Yo-yo có thể gọi chuyển phát nhanh được sao?"

"Không những có thể gọi chuyển phát nhanh, còn có thể cùng ăn cơm với người chuyển đồ. Có muốn đi cùng không?"

La Học Mẫn cười xua tay, đi lên tầng: "Chị không muốn làm yo-yo."

La Thiếu Thần bấm số điện thoại xong, ngón tay dừng lại trên nút gọi, do dự không ấn xuống, qua một lúc, lại bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: