44. Tập thể dục
Hiện tại là năm giờ hai mươi phút sáng.
Có hơn chục con người đang ngồi vật vờ dưới sảnh chờ đồng đội xuống. Người nằm, người ngồi đủ thể loại. Ai đi ngang qua cũng nhìn, cũng thắc mắc. Mặc quần đùi áo số thì chắc chắn là cầu thủ bóng đá rồi, mà sao nhìn cảnh tượng trước mắt thì không ai tin nỗi. Sao giống các thành viên của bang hội cái bang đang tề tụ về đây quá.
Trọng Đại thì ngáp lên ngáp xuống, cậu mệt mỏi dựa hẳn vào người Văn Đức.
Văn Tuấn, Ngọc Hoàng, Hồng Duy, Xuân Mạnh với Văn Đại, Thành Chung ngồi bệt luôn dưới đất, rủ nhau chơi oẳn tù tì đập tay. Thành Chung nãy giờ chơi mười ván mà thua tới tám, chín ván nên bị đám còn lại đập cho đỏ hết cả tay. Cậu nhăn nhó quay sang mặt nặng mày nhẹ với Văn Đại.
Công Phượng đang nằm trên đùi Văn Thanh, thấy Xuân Trường nhăn nhó đi xuống thì ngồi dậy.
- Mấy đứa kia đâu?
Xuân Trường đi tới ghế ngồi, tiện tay vỗ cái bép lên đùi Văn Thanh rồi mới bắt đầu trả lời.
- Bọn nó đang giúp thằng Trọng lôi ông Dũng dậy. Thằng Mạnh với thằng Toàn "nhè" thì đang chuẩn bị xuống.
Văn Đức ngồi cạnh nghe Xuân Trường nói thì ngạc nhiên.
- Ơ, răng anh Trường lại gọi Toàn là Toàn "nhè" rứa?
- Thì nó cứ nhõng nhẽo lè nhè chứ sao. - Văn Thanh chép miệng.
Văn Đức thấy trả lời hợp lý quá nên cũng gật gù đưa tay vỗ lên đùi Văn Thanh một cái coi như là lời khen ngợi.
- Mà sao nãy mày nhăn nhó đi xuống vậy? Đau gì hả? - Công Phượng quay sang khều khều Xuân Trường hỏi thăm.
- Nãy thằng Huy nó đá đít tao.
- Sao nó đá mày?
- Nhìn mặt nó ngứa đòn nên tao đánh!
Đức Huy từ xa đi đến, mặt mày cau có.
- Sao mặt khó chịu vậy mày? Nghe đồn mới đi "xả lũ" về hả?
- Ờ! Khách sạn quần què gì mà không có cây xịt mông.
- Ủa em nhớ có mà anh Huy? Trên phòng em nó mạnh như gì á! Thằng Toàn nó không dám đụng đến luôn kìa.
- Ừ thì có mà nãy tao đi thì nó tắt nước, ngồi bóp gần chết.
- Sao mày không lên phòng đi cho khỏe?
- Thì nó lười chứ sao! Nãy tao bảo nó lên mà nó không chịu, cứ thích đi gần. Ngu thì cho chết!
- Đúng rồi ý! Anh Huy lắm lông lười lắm, nên có bao giờ chịu cạo lông đâu.
Là tiếng của Đức Chinh vọng lại từ phía cầu thang.
Những thành viên còn lại của đội đều đang đi xuống. Mặt mày ai cũng tươi như hoa, khác một trời một vực cái đám đang ngồi chờ nãy giờ, cũng là tươi như hoa, nhưng mà hoa héo.
Khi tất cả đều đã có mặt ở đây thì đồng hồ cũng vừa điểm năm giờ hai mươi chín phút.
Xuân Trường đứng dậy đi một vòng đếm đủ số lượng thì bắt đầu cho cả đội di chuyển ra ngoài.
***
Quãng đường dự tính ban đầu của anh đội trưởng sẽ là hai cây số. Từ khách sạn ra tới bờ hồ rồi vòng về. Nhưng đó chỉ là dự tính ban đầu thôi, còn đối với đội bóng này thì chưa chắc!
Ngay từ đầu đã có lệnh của Xuân Trường nếu ai chạy hoàn thành quãng đường đã giao thì lát nữa sẽ được thưởng một tô phở bò do chính tay đội trưởng... mở ví ra trả tiền.
Một trăm mét đầu tiên ai cũng vì tô phở nên chạy một cách đầy nghiêm túc, từng người nối đuôi nhau chạy thành một hàng dài, miệng hô to một hai một hai hào hứng lắm. Làm cho những người đi đường xung quanh mỗi lần đi ngang đều tò mò ngoáy đầu lại nhìn.
Khi nãy xếp hàng sao mà Đức Huy lọt thỏm giữa hai cặp đôi là Văn Đại, Thành Chung với Văn Đức, Trọng Đại. Nghe bọn nó tâm tình mà anh méo cả mặt.
- Anh yêu ơi, Chung đói bụng quá nè.
- Ráng chạy đi em, lát nữa anh Trường mua phở bò cho ăn.
- Anh Đức chạy có nổi hông? Anh mệt thì lên em cõng anh chạy nghen.
- Anh nỏ có bị mần răng mà. Đại đừng lo.
Cái cặp đôi phía sau thì ngoan ngoãn im lặng chạy rồi, mà cái cặp gà bông mới yêu phía trước cứ kì kèo năn nỉ nhau mãi làm Đức Huy xốn mắt. Anh chạy lên xen giữa luôn, làm hai bạn trẻ la oai oái.
- Anh Huy mần cấy chi mà kì ghê rứa?
- Mày thích ghê không? Thồn kẹo dừa vô họng mày giờ!
Đức Huy vừa nói vừa dứ dứ cùi chỏ vô người Văn Đức hăm dọa.
- Mà Đức này. Mày nói được tiếng Hà Nội đúng không?
- Dạ. Mà răng rứa anh?
- Thế sao mày không nói tiếng Hà Nội với bọn tao luôn đi. Mà cứ nói tiếng Nghệ miết rứa? Tao nỏ hiểu chi cả!
Thấy Đức Huy giả giọng của mình làm Văn Đức phì cười, rồi anh gật đầu.
- Anh Huy nói sao thì em nghe vậy.
Trọng Đại chạy bên cạnh, nãy giờ cậu im lặng bây giờ mới lên tiếng.
- Anh Đức nói tiếng của anh nghe dễ thương mà, em vẫn hiểu mà.
- Chứ sao bữa nghe nó nói mà mặt mày đơ ra một lát sau mới hiểu thế?
Liếc.
Thôi bỏ qua. Mình đẹp mà chấp nhất làm gì.
Rồi cậu lại quay sang kì kèo với Văn Đức.
- Anh Đức đừng có nghe lời anh Huy mà. Em thích anh nói tiếng Nghệ An cơ.
- Anh muốn nói chuyện giống em cho gần gũi.
Văn Đức cười tủm tỉm, Trọng Đại thì nghe mà sướng hết cả tai, tuy nhiên thì cậu vẫn thích nghe anh nói giọng của anh hơn.
- Thế lâu lâu anh nói giọng Nghệ An cho em nghe nha.
Anh mỉm cười gật đầu. Đưa tay lên nhéo má cậu, cái thằng nhóc này sao mà đáng yêu đến phát hờn.
Đức Huy nhìn cái cảnh tình tứ trước mặt mà nổi da gà, anh trề môi một cái rồi tăng tốc chạy lên phía trên.
***
Năm trăm mét tiếp theo cả đội vẫn chạy trong sự ổn định, nhưng dần dần Xuân Trường chạy ở phía trên đầu hàng đã cảm thấy tiếng hô một hai một hai đang nhỏ dần đều theo thời gian.
Anh quay đầu lại nhìn thì vẫn thấy những gương mặt thân quen ấy, nhưng sao vẫn cứ có cảm giác thiếu thiếu là sao ta?
Xuân Trường vẫn còn vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn đếm lại sỉ số thì đã thấy Thành Chung với Văn Đại dắt nhau chạy ra khỏi hàng để sà vào quán bánh bao gần đó. Gương mặt của anh đội trưởng lúc này thật là khó tả.
Không thèm chạy nữa, anh cho cả đội vòng về, vừa chạy vừa dáo dác tìm lại đồng đội bị thất lạc.
Như chưa hề có cuộc chia li. Đi ngang qua quán bánh bao thì lôi được Văn Đại với Thành Chung đang ngồi gặm bánh. Chạy xuống một đoạn nữa thì thấy Văn Toàn với Duy Mạnh đang ngồi kì kèo với cô bán xôi xéo bỏ thêm nhiều ruốc, nhiều chả. Gần đó là hàng bún bò, Văn Hậu, Tiến Dụng, Tiến Dũng với Đức Chinh đang ngồi cặm cụi gắp từng cọng bún.
Không những thế cái đám đó còn mặt dày ngồi ăn đợi anh Trường quay lại tìm rồi trả tiền cho nữa, chứ trong đám có đứa nào mang theo tiền đâu, chỉ có anh đội trưởng là cầm theo ví tính dắt cả bầy đi ăn phở thôi.
Sau vụ đó trở đi. Mỗi buổi sáng chỉ có Văn Đức với Trọng Đại cùng nhau đi chạy bộ. Chứ Xuân Trường đã không còn dám dắt cái đám ham ăn ham uống đó đi tập thể dục thêm một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro