Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Một Nơi Trú Ẩn

Cả hai bắt đầu bước đi trong sự im lặng, chỉ nghe tiếng bước chân của mình và những cơn gió nhẹ thoảng qua. Phương Linh đi bên cạnh tôi, đôi mắt vẫn sắc bén, đầy sự tò mò không dứt.

"Có thể cho tôi biết về sức mạnh của anh không?" Cô ấy hỏi, giọng điệu như thể tôi là một nhân vật bí ẩn mà cô muốn tìm hiểu cho rõ. "Tôi thấy anh không giống những người bình thường, chẳng hạn như... Loki ấy?"

Tôi liếc nhìn cô, không khỏi mỉm cười. "Sức mạnh của tôi? Nó không phải chuyện đơn giản đâu," tôi nói, giọng điệu pha chút tự hào. "Khi tôi biến đổi, tôi có thể hóa trang thành những nhân vật thần thoại. Như lúc nãy, tôi đã trở thành Loki, thần của mánh khóe và sự xảo quyệt. Nhưng ngoài việc biến hình, tôi còn có khả năng điều khiển trí tuệ và chiến lược. Đó là một lợi thế lớn trong trận chiến, nhất là khi đối mặt với thiên sứ."

Cô gái nhíu mày, rõ ràng đang cố gắng tưởng tượng ra cảnh tôi hóa thân thành một thần thoại nào đó. "Vậy khi anh biến hình, anh có thể làm gì nữa? Ngoài việc... chơi trò lừa đảo đó?"

Tôi cười nhẹ. "Tôi không chỉ 'lừa đảo'. Khi hóa trang, tôi có thể sở hữu tất cả những khả năng của nhân vật đó. Nếu tôi chọn Medusa, tôi có thể khiến mọi thứ hóa đá bằng ánh mắt. Hay nếu là Anubis, tôi sẽ có sức mạnh của thần chết và điều khiển bóng tối."

"Nghe có vẻ như anh có thể làm mọi thứ," cô ấy nói, giọng đầy ấn tượng. "Nhưng... anh có thể giúp tôi không? Chắc là sẽ không có nhiều người có thể chiến thắng được thiên sứ, đúng không?"

Tôi chỉ mỉm cười. "Cô sẽ không phải lo đâu, Phương Linh. Tôi sẽ bảo vệ cô."

Cả hai tiếp tục đi trong im lặng, nhưng Phương Linh có vẻ đã quen với những tình huống căng thẳng này. Một lúc sau, chúng tôi đến được một căn chung cư bỏ hoang ở ngoại ô, không có ai xung quanh. Cửa vào bị hỏng, nhưng không khó để chúng tôi tìm được lối vào.

"Chúng ta tạm trú ở đây," tôi nói, nhìn quanh căn phòng hoang vu, ánh sáng mờ nhạt. "Chắc chắn không có ai tìm đến."

Phương Linh gật đầu, nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm ơn. "Được rồi. Nhưng làm sao chúng ta tìm thức ăn?"

Tôi ra ngoài tìm kiếm, may mắn là có một ít thực phẩm đóng gói cũ trong một gian bếp, đủ để chúng tôi sống qua đêm. Sau khi ăn vội vàng, tôi và cô gái quyết định lên tầng thượng để tìm một nơi yên tĩnh ngắm sao. Đêm đã buông xuống, bầu trời trong vắt, đầy sao sáng.

Chúng tôi ngồi trên mái nhà, nhìn về phía nội thành Hà Nội. Những bức tường khổng lồ bao quanh thành phố, xây dựng bởi các Angelus. Những bức tường này cao đến nỗi không ai có thể vượt qua. Chúng được xây dựng không phải để bảo vệ con người, mà là để nhốt những ai chưa bị biến đổi vào bên trong và buộc họ làm nô lệ cho những thiên sứ. Trong khi chúng tôi nhìn thấy những ánh sáng mờ ảo từ phía xa, chúng tôi hiểu rằng thành phố đó giờ chỉ là một nhà tù khổng lồ.

Phương Linh cúi đầu, tay ôm chặt đầu gối, trầm tư. "Hà Nội... giờ không còn là nơi chúng ta nhớ nữa. Nó là một nhà tù. Chỉ có những người bị biến đổi mới có thể ra ngoài, còn những người chưa bị biến đổi bị giam giữ."

Tôi không đáp, chỉ nhìn về phía những bức tường, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng. "Có lẽ chúng ta phải làm gì đó," tôi nói, giọng trầm xuống.

Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt có gì đó quyết tâm. "Chắc chắn sẽ có cách. Dù thế nào, chúng ta cũng không thể sống mãi trong bóng tối này."

Chúng tôi ngồi đó, lặng lẽ nhìn về phía những bức tường bao quanh thành phố, nhưng trong lòng, mỗi người đều có một ý chí kiên cường, không chịu khuất phục.

Cả hai chúng tôi ngồi trên tầng thượng của căn chung cư bỏ hoang, những tấm bê tông nứt vỡ và cây cối mọc hoang dại ở xung quanh tạo thành một khung cảnh yên tĩnh. Phương Linh đang kể về những ngày trước khi đại dịch Angelus xảy ra, khi cuộc sống còn bình dị.

"Trước kia, tôi có thói quen chạy bộ mỗi sáng, không phải vì sức khỏe mà chỉ để tự thuyết phục mình rằng mình đang làm điều gì đó tốt," cô ấy nói, miệng mỉm cười. "Nhưng giờ thì chẳng biết chạy trốn khỏi cái gì nữa. Mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn rồi."

Tôi bật cười. "Chạy trốn ngày xưa có vẻ như là một cách sống sót. Nhưng giờ chạy trốn cũng không giúp được gì đâu. Ai ngờ chúng ta lại phải chạy trốn khỏi chính những người từng là đồng loại."

Phương Linh lại cười, rồi ngừng lại, ánh mắt xa xăm nhìn về phía những bức tường khổng lồ vây quanh thành phố, như thể đang suy ngẫm về tất cả những gì đã xảy ra. Tôi cũng im lặng, nhìn lên bầu trời đầy sao, cố gắng làm quen với sự tĩnh lặng xung quanh.

Đột nhiên, tôi cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí, có thứ gì đó không ổn. Phương Linh quay đầu, và tôi cũng theo đó, cả hai chúng tôi nhận thấy có hai bóng người xuất hiện từ phía dưới, bước lên trên bức tường rào của khu chung cư hoang vắng này.

Bọn họ không tạo ra tiếng động, nhưng sự hiện diện của họ là không thể phủ nhận. Mỗi người cầm trong tay vũ khí, nhìn vào chúng tôi với vẻ cảnh giác.

Một trong hai người lên tiếng, giọng lạnh lùng: "Chúng mày là ai? Có phải gián điệp của Angelus không? Đến đây để bắt những người chưa bị biến đổi?"

Phương Linh liếc mắt nhìn tôi, rồi đứng thẳng người. "Gián điệp? Các anh bị điên à? Chúng tôi chỉ là người bình thường thôi."

Tôi cũng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt không biểu lộ sự sợ hãi. "Cảnh giác với chúng tôi có thể là một sai lầm lớn. Chúng tôi chẳng liên quan gì đến Angelus cả."

Kẻ lạ mặt cầm vũ khí lên, chĩa thẳng vào chúng tôi. "Đừng có lừa bọn tao. Thế giới này đã thay đổi, bọn mày không thể chỉ đơn giản là người bình thường nữa. Bọn mày có thể là một phần trong trò chơi của Angelus."

Phương Linh và tôi trao đổi ánh mắt, cả hai đều hiểu tình huống này rất nghiêm trọng. Nếu không hành động ngay, chúng tôi sẽ không thể ra khỏi đây an toàn. Sự căng thẳng ngày càng tăng lên trong không khí.

"Chúng tôi không phải gián điệp của Angelus," tôi nói, giọng chắc nịch. "Và nếu các anh muốn kiểm tra, thì cứ thử làm gì chúng tôi đi."

Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng. Cả hai người lạ mặt vẫn không chịu hạ vũ khí, và tôi cảm nhận rằng chúng tôi không còn nhiều thời gian. Nếu muốn sống sót, chúng tôi phải hành động ngay lập tức.

Cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, tôi và Phương Linh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối phó với hai kẻ lạ mặt trước mặt. Những vũ khí của họ đang được chĩa thẳng vào chúng tôi, không có dấu hiệu hạ xuống.

Một trong hai người, kẻ cầm vũ khí lớn hơn, tiến lên một bước, ánh mắt nghi ngờ vẫn không rời khỏi chúng tôi. "Tao không muốn giết hai đứa mày," hắn nói, giọng lạnh như băng. "Chỉ muốn biết bọn mày có phải là những gián điệp của Angelus không. Còn nếu không... thì tốt nhất bọn mày không nên làm tao phải ra tay."

Phương Linh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt cô ấy sắc như dao. Trong khi đó, tôi cũng không hề tỏ ra sợ hãi. Tôi biết rõ nếu chúng tôi không hành động ngay bây giờ, khả năng sẽ rơi vào tình huống không thể cứu vãn.

"Được rồi," tôi nói, giọng đầy quyết đoán, "Vậy thì, bọn tôi sẽ làm các anh phải hiểu rõ ràng tình huống này."

Tôi bất ngờ vươn tay về phía Phương Linh, kéo cô ấy về phía mình, rồi nhanh chóng lăn người xuống đất, tránh được một đòn tấn công bất ngờ từ phía kẻ cầm vũ khí lớn. Phương Linh cũng nhanh chóng di chuyển, nhảy ra phía sau tôi và lùi về phía vách tường.

"Chạy thôi!" tôi nói, giọng thấp nhưng rõ ràng.

Cả hai lao nhanh vào bóng tối, tránh xa sự chĩa súng của kẻ lạ mặt. Nhưng họ không chịu thua, một trong hai tên bắt đầu rút một khẩu súng bắn tỉa từ hông và bắn một phát về phía chúng tôi. Tôi nghe thấy tiếng gió vù vù của viên đạn lao qua.

Phương Linh phản xạ cực nhanh, cô ấy lao người sang bên phải, né viên đạn chỉ trong tích tắc. "Chạy nhanh lên!" Cô ấy kêu lên.

Tôi không chần chừ, cơ thể dường như được thôi thúc bởi một nguồn năng lượng mới. Sự căng thẳng khiến mọi giác quan của tôi sắc bén hơn bao giờ hết. Tôi quay lại, tạo một màn khói mờ với một động tác đơn giản, làm kẻ cầm vũ khí mất phương hướng trong giây lát.

"Tốt rồi," tôi nói, giọng lạnh lùng nhưng tự tin. "Giờ bọn mình phải kết thúc chuyện này."

Phương Linh nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt không rời khỏi đối thủ. Cô ấy không phải người dễ dàng bị đánh bại. Cả hai tiếp tục di chuyển nhanh chóng, nhưng lúc này tôi nhận ra, mọi đường đi dường như đều bị bọn họ chặn lại. Không thể tiếp tục chạy mãi.

"Mình phải chiến đấu thôi," tôi nói, quyết tâm dâng trào. "Không thể để họ bắt được."

Chúng tôi nhanh chóng tách ra, Phương Linh phản xạ cực kỳ nhanh, nhảy sang bên phải để né những phát đạn. Cô ấy chẳng chút do dự, lập tức lao vào tên lạ mặt với tốc độ không thể tin được, tạo ra những cú đấm và đá mạnh mẽ. Nhưng kẻ đó không phải là đối thủ dễ dàng. Hắn nhanh chóng né tránh và tung một cú đấm mạnh vào bụng cô ấy.

Phương Linh bị đánh văng ra, lùi lại mấy bước, thở hổn hển nhưng không hề yếu thế. "Chạy đi!" cô ấy hét lên với tôi, rồi ngay lập tức đứng thẳng người và tiếp tục chuẩn bị đối đầu.

Nhưng tôi biết, nếu chỉ có Phương Linh đối đầu, chúng tôi sẽ không thể ra khỏi đây. Tôi cần phải làm gì đó. Và rồi, trong giây phút đó, tôi cảm nhận được sự chuyển hóa trong cơ thể mình. Một cảm giác quen thuộc, như thể có thứ gì đó đang dâng trào trong người tôi.

Tôi cảm nhận được cơ thể mình thay đổi. Đột ngột, một nguồn năng lượng kỳ lạ dâng trào, như thể toàn bộ không gian quanh tôi đã rút ngắn lại, thu hút vào bản thân tôi. Cảm giác này thật lạ lẫm, nhưng tôi biết ngay. Đây không phải là một sức mạnh thông thường. Cơ thể tôi nhẹ bẫng, và đôi mắt tôi lấp lánh như những ngôi sao, vừa sáng rực vừa tinh tế.

Tóc tôi dần chuyển sang màu bạc ánh sáng, dài và mềm như dòng suối uốn lượn. Đôi cánh của tôi, dù không thể nhìn thấy rõ, nhưng tôi có thể cảm nhận được mỗi khi tôi di chuyển. Bước chân tôi trở nên nhẹ tênh, không một chút nặng nề, và mỗi chuyển động của tôi như thể thời gian và không gian đều bị uốn cong theo ý muốn của tôi.

"Đây là cái cảm giác của thần Hermes à?" tôi tự hỏi, trong khi một nụ cười mỉm xuất hiện trên môi. "Mà nói thật, cứ như đang lướt qua mọi thứ vậy."

Cơ thể tôi dường như hòa vào không khí, dễ dàng và mượt mà. Và ngay khi tôi đứng đó, nhìn về phía kẻ thù, tôi biết rằng tôi có thể làm mọi thứ mà không cần phải lo lắng.

"Hai anh bạn này... chậm quá rồi," tôi cười nói với vẻ đầy thách thức, rồi bật người lao tới như một làn gió. Cả hai kẻ đối diện chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng tôi vút qua trước mặt họ như một cái chớp mắt.

Kẻ cầm súng bắn tỉa nhanh chóng kéo cò, nhưng tôi đã ở trước mặt hắn, đẩy tay hắn ra và quăng khẩu súng ra xa như thể nó chỉ là một món đồ chơi. Một cú đá nhẹ nhàng, đủ để làm hắn lảo đảo ngã xuống đất.

"Đừng vội vàng thế," tôi vừa cười vừa nói, tay vung nhẹ như thể tôi đang dạo chơi. "Chắc các anh chưa quen với tốc độ này đâu nhỉ?"

Tên còn lại, với khẩu súng còn lại, lao vào tấn công, nhưng trước khi hắn kịp nhắm, tôi đã ở sau lưng hắn rồi. Một cú vung tay nhẹ, tôi đẩy hắn ra xa, làm hắn mất thăng bằng.

"Ôi, cứ như đang chơi đùa với thời gian vậy," tôi nói, giọng đầy phấn khích và vui vẻ. "Các anh chưa kịp nhận ra là tôi đang chơi đùa với các anh đấy chứ?"

Cảm nhận được từng chuyển động của hắn, tôi dễ dàng khống chế hắn mà không tốn sức. Một cái vẫy tay, tôi tạo ra một bức tường vô hình bao quanh hắn, khiến hắn không thể cử động, hoàn toàn bất lực.

"Cứ đứng yên nhé, các anh bạn," tôi nói với giọng nhẹ nhàng, như thể đang hướng dẫn một đứa trẻ. "Đừng vội làm gì nữa, tôi sẽ cho các anh một lời khuyên: Đừng thử lại nữa, vì các anh sẽ không thể bắt kịp tôi đâu."

Cả hai tên đều không thể làm gì. Tôi quay lại, bước chậm rãi, thản nhiên nhìn họ như một con mèo chơi với chuột.

"Giờ thì, hai anh bạn sẽ làm gì?" tôi cười, tựa như đang chờ đợi câu trả lời, "Tốt nhất là cứ đứng yên và nghe lời khuyên của tôi. Đừng có làm điều gì ngu ngốc, vì các anh không bao giờ bắt kịp được tôi đâu."

Cả hai tên kẻ địch vẫn bất động trong không gian tĩnh lặng, một vẻ lo sợ thoáng qua trong mắt họ. Họ nhận ra rằng không chỉ tốc độ mà còn cả sự tinh quái, khả năng điều khiển không gian của tôi đang vượt xa khả năng của họ.

Tôi đứng đó, mỉm cười nhẹ, ngón tay khẽ vẫy như thể chào đón một trò chơi mới. Cảm giác của Hermes rõ rệt, khi tôi có thể dễ dàng thao túng thời gian và không gian xung quanh.

"Làm sao đây, các bạn? Còn muốn thử chơi tiếp không?" tôi nói, giọng cười vang lên đầy tự tin, chẳng khác gì một vị thần đang vui đùa với những kẻ yếu thế hơn mình. "Này, nếu muốn tôi sẽ cho các anh vài phút để suy nghĩ lại trước khi bắt đầu trò chơi tiếp theo."

Tên cầm súng bắn tỉa đã cứng người, mắt anh ta liếc nhìn khẩu súng cách đó một quãng khá xa. Nhưng hắn biết rõ rằng dù có chạy đến, tôi vẫn có thể dễ dàng ngăn chặn. Hắn không thể theo kịp tôi, và đó là điều khiến hắn thực sự hoảng loạn.

Tên còn lại bắt đầu quay đầu, cố gắng thoát khỏi vòng khống chế của tôi. Tuy nhiên, tôi chỉ cần một cú lướt nhanh, một cái nháy mắt là đã đứng ngay trước mặt hắn, khiến hắn không thể nào động đậy.

"Chạy không kịp đâu," tôi nói, giọng đầy thách thức và vui vẻ. "Tôi đã nói rồi mà, tốc độ này là của tôi. Anh chắc chắn không kịp."

Cả hai giờ đây chỉ biết đứng yên, không thể làm gì khác ngoài việc chịu sự trói buộc của tôi. Tôi bước đến gần tên cầm súng bắn tỉa và nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh.

"Để tôi nhắc lại một lần nữa," tôi nói, vẫn giữ nụ cười trên môi. "Các anh là những kẻ may mắn, vì tôi cho các anh cơ hội. Nhưng nếu các anh muốn tìm chết, tôi có thể giúp các anh được. Chỉ cần một cú nhấp ngón tay của tôi, mọi chuyện sẽ kết thúc."

Hắn nuốt nước bọt, và tôi biết hắn đang tự hỏi liệu mình có thể sống sót trong cuộc chơi này hay không. Nhưng sự thật là, hắn và đồng bọn của mình đã không còn cơ hội.

Một vài giây nữa, tôi cảm nhận được sức mạnh thần thoại của Hermes đang dâng lên trong tôi. Mọi thứ đều trở nên dễ dàng. Tôi vẫy tay một lần nữa và một luồng ánh sáng sáng rực bao trùm quanh chúng, làm chúng bất động hoàn toàn.

"Tốt hơn là đừng làm lại nữa," tôi nói nhẹ nhàng, "Vì trò chơi này, các anh không thắng nổi đâu."

Với một cái nhún vai, tôi xoay người, để lại hai kẻ địch vẫn đang trong trạng thái khống chế, không thể phản kháng, trong khi tôi đã thắng cuộc.

Tôi quay lại nhìn hai tên kẻ địch, khi họ vẫn còn bị trói trong không gian vô hình mà tôi tạo ra. Mắt tôi lướt qua chúng một lần nữa, rồi tôi thở dài, như thể đang muốn tiết lộ một bí mật thú vị.

"Cả hai anh chắc hẳn đang thắc mắc," tôi bắt đầu, giọng tôi nhẹ nhàng, nhưng vẫn đầy sự mỉa mai. "Vì sao chúng tôi lại không phải gián điệp của Angelus? Cứ để tôi giải thích một chút nhé."

Cả hai tên đều im lặng, nhưng đôi mắt họ vẫn thể hiện sự hoài nghi. Tôi biết rằng họ không muốn tin, nhưng sự thật là sự thật.

"Đầu tiên, gián điệp của Angelus không có thân hình như tôi," tôi nói, đưa tay chỉ vào cơ thể của mình, vẫn còn sự tự hào trong giọng nói. "Và cô ấy," tôi chỉ về Phương Linh, người đang đứng cạnh tôi, "cũng không phải mẫu người mà Angelus sẽ gửi đi làm gián điệp. Chúng tôi chỉ là những người bình thường, những người bị cuốn vào cuộc chiến này mà thôi."

Phương Linh cười nhẹ, như thể không bận tâm đến sự hoài nghi của hai kẻ đối diện. "Thật sự đấy," cô nói, giọng hóm hỉnh. "Nếu tôi là gián điệp của Angelus, chắc tôi đã được cho phép trang điểm đẹp hơn rồi."

Tôi bật cười, gật đầu đồng tình. "Chúng tôi chẳng có lý do gì để phục vụ Angelus cả. Cả hai chúng tôi đều không phải là những kẻ phản bội."

Phương Linh bước đến gần hơn, vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút. "Chúng tôi đã mất tất cả, như bao nhiêu người khác. Và bạn nghĩ rằng chúng tôi sẽ trở thành những kẻ giúp sức cho Angelus? Không, chúng tôi chiến đấu vì tự do, vì những gì còn lại của nhân loại."

Tôi tiếp lời, thở dài một hơi, như thể đang cố giải thích điều gì đó rất rõ ràng. "Chúng tôi không phải gián điệp. Mà tôi... tôi chỉ muốn sống sót. Để giúp những người khác sống sót. Còn về phần cô ấy..." Tôi quay sang Phương Linh, "Cô ấy chỉ muốn một cuộc sống bình yên."

Tôi nhìn lại hai tên kẻ địch, họ bắt đầu hiểu ra điều gì đó, mặc dù vẫn còn chút hoài nghi. Nhưng tôi không quan tâm, sự thật đã được nói rõ.

"Vậy thì sao?" tôi hỏi, giọng đầy thách thức. "Giờ các anh sẽ làm gì? Còn muốn thử lại hay không?"

Tên cầm súng bắn tỉa không nói gì, chỉ lắc đầu. Hắn hiểu rồi. Giờ thì, không còn lý do để tiếp tục cuộc chơi này nữa.

Phương Linh nhún vai một cách tự nhiên. "Biết đâu, các anh sẽ sống sót nếu không làm điều gì ngu ngốc. Nhưng tôi chẳng chắc đâu."

Cả hai tên đều bất động, không dám có hành động gì nữa. Chúng tôi bắt đầu nói rõ mọi chuyện, và tôi biết rằng cả hai sẽ không làm gì chúng tôi nữa.

Sau khi nghe chúng tôi giải thích, hai tên lính dường như đã hiểu ra vấn đề, và sự nghi ngờ trong ánh mắt của chúng bắt đầu biến mất. Tên dẫn đầu, người cao lớn và có vẻ là trưởng nhóm, cuối cùng cũng hạ súng xuống. "Được rồi, tôi tin các cậu không phải gián điệp của Angelus," hắn nói, giọng có vẻ nhẹ nhõm hơn trước. "Nhưng chúng tôi không thể dễ dàng bỏ qua mọi thứ như vậy."

Phương Linh cười tươi, vẻ mặt có chút tinh nghịch. "Vậy thì tốt rồi! Nhưng nói thật, các anh phải công nhận, nếu tôi là gián điệp, chắc chắn tôi sẽ có túi hiệu, quần áo và kiểu tóc sang sịn mịn lắm chứ không phải bộ đồ bình dân thế này đâu!" Cô vỗ vỗ vào chiếc ba lô nhỏ đang đeo trên vai, rồi quay lại nhìn tôi. "Anh thấy không, chẳng ai có thể tin tôi là gián điệp được đâu!

Tôi mỉm cười, rồi quay sang hai tên kia. "Vậy nếu chúng tôi không phải gián điệp, các anh là ai? Đã sống sót bao lâu rồi?"

Tên dẫn đầu liếc nhìn đồng đội của mình, rồi nhẹ nhàng trả lời. "Chúng tôi là một nhóm sống sót. Căn cứ của chúng tôi nằm dưới lòng đất, nơi không bị Angelus phát hiện. Ở đó còn rất nhiều người chưa bị biến thành thiên sứ và cũng chưa bị bắt vào các khu vực cách ly. Chúng tôi đang cố gắng giữ liên lạc với những người khác."

Phương Linh nghe vậy, ánh mắt sáng lên đầy hy vọng. "Căn cứ dưới lòng đất á? Thật sao? Nghe hấp dẫn quá! Chắc chắn phải có nhiều người sống sót ở đó, đúng không?" Cô nói, đầy sự hứng thú.

Tên kia gật đầu. "Đúng vậy. Chúng tôi không đủ sức để tấn công Angelus hay phá vỡ các bức tường. Nhưng nếu các cậu đồng ý giúp, chúng ta có thể làm được nhiều thứ hơn nữa."

Phương Linh không giấu được sự vui mừng. "Giúp á? Được rồi! Mấy người như chúng tôi thì làm sao ngồi yên được! Đưa chúng tôi đến đó đi, chứ không phải cứ lang thang ngoài này nữa đâu."

Tôi nhìn vào hai người họ, rồi lại quay sang Phương Linh. "Nếu thật sự có người sống sót ở đó, bọn mình phải làm gì đó để giúp đỡ. Không thể cứ đứng nhìn mọi thứ mà không hành động."

Tên dẫn đầu nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự tin tưởng. "Đúng vậy. Nếu các cậu giúp, chúng tôi có thể bắt đầu một cuộc tấn công vào các khu vực bị chiếm đóng, giải cứu thêm nhiều người. Nhưng chúng ta cần chuẩn bị, và không thể hành động liều lĩnh."

Phương Linh nghiêm túc gật đầu. "Tất nhiên rồi, không có gì là dễ dàng cả. Nhưng nếu giúp được ai đó, ít nhất chúng ta cũng không uổng phí cuộc sống này."

Tên kia mỉm cười, cuối cùng hạ thấp cảnh giác. "Vậy thì, chuẩn bị tinh thần đi. Căn cứ dưới lòng đất là nơi ẩn náu an toàn, nhưng chúng ta sẽ phải chiến đấu để bảo vệ nó."

Cả ba người nhìn nhau một lúc, rồi tôi gật đầu. "Được, chúng ta đi thôi. Còn những người khác, họ sẽ phải được giải cứu."

Phương Linh mỉm cười, dáng vẻ hăng hái. "Đúng rồi, đi là tốt nhất. Đừng để bọn Angelus chiếm hết mọi thứ." Cô nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh. "Đi thôi, Bảo Hoàng, cuộc chiến này bắt đầu rồi!"

Chúng tôi lên đường, dần dần tiến về hướng căn cứ bí mật dưới lòng đất, nơi những hy vọng sống sót đang chờ đợi, và nơi đó sẽ là bước đầu trong cuộc chiến lớn lao mà chúng tôi sắp bắt đầu.

Dưới ánh chiều tà, chúng tôi bước đi, theo chân hai người dẫn đường tiến về phía căn cứ bí mật. Không khí căng thẳng bao trùm, nhưng cũng không thiếu sự kỳ vọng. Tôi nhận ra rằng, dù thế giới bên ngoài có hoang tàn đến đâu, ánh sáng của hi vọng vẫn cháy sáng trong lòng những con người chưa đầu hàng trước số phận.

Phương Linh đi cạnh tôi, khuôn mặt cô đầy nét tò mò. "Anh nghĩ căn cứ dưới lòng đất này trông thế nào? Có giống trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng không? Hay chỉ là một nơi tạm bợ, đủ để tránh được Angelus?"

Tôi nhún vai. "Khó nói. Nhưng nếu họ sống sót được đến giờ, chắc chắn nơi đó phải được xây dựng kỹ lưỡng. Có thể không xa hoa như trong phim, nhưng ít nhất sẽ an toàn."

Phương Linh gật gù, đôi mắt lóe lên chút háo hức. "Hy vọng thế. Dù sao thì, một căn cứ thật sự vẫn tốt hơn là cứ lang thang ngoài này."

Người dẫn đầu, tên tự xưng là Quân, quay lại nhìn chúng tôi. "Căn cứ không lớn lắm, nhưng đủ để bảo vệ mọi người. Chúng tôi cũng có hệ thống cung cấp nước và thức ăn cơ bản. Tuy nhiên, nguồn tài nguyên đang dần cạn kiệt, đó là lý do vì sao chúng tôi cần thêm người."

Người đi cùng anh ta, một thanh niên có vẻ trầm lặng hơn, tiếp lời. "Quan trọng nhất là giữ bí mật. Nếu Angelus phát hiện, toàn bộ mọi người trong căn cứ sẽ không có cơ hội sống sót."

Câu nói của anh ta khiến tôi chột dạ. Thế giới này giờ đây đầy những mối nguy hiểm vô hình, và một sai lầm nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến thảm họa.

Sau vài giờ đi bộ qua những con đường hoang tàn, cuối cùng chúng tôi cũng đến một khu vực có vẻ như bị bỏ hoang từ lâu. Những bức tường đổ nát và cây cỏ mọc um tùm che giấu một lối đi nhỏ dưới mặt đất. Quân ra hiệu cho mọi người dừng lại.

"Đây là lối vào. Nhưng trước khi vào, tôi cần các cậu làm theo một số quy tắc. Thứ nhất, không ai được tự ý đi lại mà không có sự cho phép. Thứ hai, không tiết lộ thông tin về căn cứ cho bất kỳ ai, kể cả người thân quen nếu họ chưa được kiểm tra. Và cuối cùng..." Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt đầy nghiêm nghị. "Nếu xảy ra tình huống khẩn cấp, các cậu phải tuân theo mệnh lệnh của tôi hoặc những người phụ trách."

Phương Linh nhíu mày. "Nghe nghiêm trọng quá nhỉ. Nhưng được thôi, chúng tôi sẽ tuân thủ."

Quân gật đầu hài lòng, rồi ra hiệu cho thanh niên đi cùng mở cửa. Một tấm cửa thép lớn dần hiện ra dưới lớp đất cỏ, kèm theo tiếng cọt kẹt nặng nề khi nó được đẩy ra. Bên dưới là một cầu thang dài dẫn vào bóng tối.

"Đi nào," Quân nói, rồi dẫn đầu bước xuống.

Căn cứ dưới lòng đất không lớn, nhưng đầy ấn tượng. Những bức tường bê tông kiên cố, hệ thống đèn chiếu sáng bằng năng lượng mặt trời, và các căn phòng nhỏ được sắp xếp gọn gàng. Một nhóm người, đủ mọi độ tuổi, đang bận rộn với công việc của mình. Một vài người ngẩng lên nhìn chúng tôi, ánh mắt vừa cảnh giác vừa tò mò.

"Chào mừng đến căn cứ," Quân nói. "Chúng tôi gọi nơi này là Hầm 17. Đây là nơi chúng tôi sống, và cũng là nơi chúng tôi chuẩn bị cho cuộc kháng chiến."

Phương Linh bước tới, mắt nhìn xung quanh đầy ngưỡng mộ. "Wow, nơi này không tệ chút nào! Mọi người đều trông... bận rộn."

Một người phụ nữ trung niên tiến tới, dáng vẻ cương nghị nhưng ánh mắt dịu dàng. "Ai đây, Quân? Người mới à?"

"Vâng," Quân đáp. "Họ là những người sống sót tôi tìm thấy ngoài kia. Tôi nghĩ họ sẽ là một bổ sung tốt cho đội ngũ của chúng ta."

Người phụ nữ mỉm cười với chúng tôi. "Tôi là Mai, phụ trách hậu cần ở đây. Chào mừng các cậu đến với Hầm 17. Từ giờ, các cậu là một phần của cộng đồng này."

Tôi gật đầu. "Cảm ơn. Chúng tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình để giúp đỡ."

Mai cười nhẹ. "Tốt. Nhưng trước tiên, hãy nghỉ ngơi và làm quen với nơi này. Tối nay, chúng ta sẽ có một cuộc họp để thảo luận về những bước tiếp theo."

Tôi nhìn quanh, cảm nhận một chút an toàn hiếm hoi giữa thế giới đầy rẫy hiểm nguy. Nhưng tôi biết, đây chỉ là sự yên bình tạm thời. Cuộc chiến thực sự còn ở phía trước.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt của những chiếc đèn năng lượng mặt trời, tôi và Phương Linh được dẫn tới một căn phòng nhỏ nằm ở cuối hành lang. Căn phòng chỉ vừa đủ để kê hai chiếc giường đơn và một bàn nhỏ. Mặc dù không có gì xa hoa, nhưng nó mang lại cảm giác an toàn hiếm hoi mà chúng tôi đã không cảm nhận được từ rất lâu.

Phương Linh ngồi phịch xuống giường, thở dài. "Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Anh thấy thế nào? Nơi này ổn chứ?"

Tôi nhìn quanh, gật đầu. "Ổn hơn nhiều so với những gì anh mong đợi. Nhưng cũng không thể lơ là được. Mọi thứ ở đây có vẻ rất quy củ."

Cô nhún vai. "Cũng đúng. Nhưng ít nhất chúng ta không phải chạy trốn Angelus mỗi ngày. Chừng đó cũng đủ để em thấy tốt hơn rồi."

Tôi định nói thêm điều gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên. Một người thanh niên trẻ, dáng vẻ vội vã, xuất hiện. "Hai người có thể đến phòng họp lớn ngay bây giờ không? Mai muốn mọi người mới đến có mặt."

Chúng tôi gật đầu, nhanh chóng đi theo anh ta. Phòng họp lớn thực chất là một không gian rộng hơn bình thường, được cải tạo từ một kho chứa cũ. Những chiếc bàn và ghế đơn sơ được xếp thành hình tròn. Quân và Mai đã ở đó, cùng một nhóm người khác. Một vài ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi khi chúng tôi bước vào.

Mai đứng lên, giọng điềm tĩnh nhưng toát lên quyền uy. "Cảm ơn mọi người đã đến. Tôi muốn giới thiệu nhanh về tình hình hiện tại. Như các bạn đã biết, nguồn tài nguyên của chúng ta đang dần cạn kiệt. Chúng ta cần thêm nhân lực cho các nhiệm vụ bên ngoài để tìm kiếm thức ăn, thuốc men, và thiết bị. Những người mới đến hôm nay cũng sẽ được phân công tham gia."

Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là kỹ sư, nhíu mày. "Đi ra ngoài lúc này rất nguy hiểm. Đám Angelus đang tăng cường tuần tra. Liệu chúng ta có phương án nào an toàn hơn không?"

Mai lắc đầu. "Chúng ta không còn nhiều lựa chọn. Nhưng tôi tin rằng, với sự hỗ trợ của những người mới, chúng ta sẽ tăng thêm cơ hội thành công."

Quân lên tiếng, ánh mắt quét qua từng người trong phòng. "Tôi sẽ dẫn đầu đội tìm kiếm vào ngày mai. Bất kỳ ai tình nguyện tham gia, hãy chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta sẽ đi từ sáng sớm."

Phương Linh quay sang tôi, thì thầm. "Chúng ta có nên đi không? Nghe có vẻ nguy hiểm, nhưng nếu không góp sức, chúng ta cũng không thể ở đây lâu dài được."

Tôi trầm ngâm. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh. Nhưng ở thế giới này, sự lựa chọn luôn đi kèm với rủi ro. Sau một lúc, tôi đáp lại. "Chúng ta đi. Nếu muốn sống sót, chúng ta phải làm phần việc của mình."

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, chúng tôi đã sẵn sàng. Quân dẫn đầu, theo sau là tôi, Phương Linh, và ba người khác trong căn cứ. Tất cả đều mang theo ba lô trống, dự kiến sẽ lấp đầy bằng bất cứ thứ gì hữu ích tìm được.

Trước khi rời đi, Mai đưa cho Quân một bản đồ cũ, chỉ rõ những địa điểm tiềm năng. "Hãy nhớ, ưu tiên an toàn. Nếu có dấu hiệu của Angelus, lập tức rút lui."

Quân gật đầu. "Hiểu rồi. Chúng tôi sẽ quay lại trước khi trời tối."

Cánh cửa thép mở ra, để lộ ánh sáng yếu ớt của buổi sáng sớm. Không khí bên ngoài lạnh lẽo và tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua những tàn tích. Chúng tôi bắt đầu di chuyển, bám sát nhau như một đội.

Nhưng tôi không thể rũ bỏ cảm giác bất an. Phía trước là một thế giới đầy nguy hiểm, và mỗi bước đi đều có thể dẫn đến một cái bẫy mà chúng tôi không lường trước được. Angelus – cái tên đó vang lên trong đầu tôi, như một lời nhắc nhở rằng sự yên bình vừa chớm nở có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro