Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C1 - C3


Chương 001: An gia

Tháng giêng Sùng Minh năm thứ hai mươi bảy, đại tuyết.

Tuyết lớn bao trùm lên rất nhiều địa phương của Đại Á vương triều, tuyết trắng như dát bạc lên cảnh vật*, đẹp không sao tả xiết; thời tiết tuy giá rét nhưng vẫn không ngăn được không khí vui mừng đón năm mới, từng nhà từng nhà đều treo đèn lồng đỏ. (*nguyên văn là ngân trang tố khỏa)

An Viễn Huyền là một tiểu trấn của Đại Á vương triều, ba ngày đầu năm mới vốn nên là ngày hội vui vẻ, từng nhà sum vầy, giăng đèn kết hoa, nhưng có một hộ nhà giàu lại treo trước cửa hai chiếc đèn lồng trắng, toàn gia cao thấp đều bao phủ một bầu không khí âm trầm.

Gia đình này chính là địa chủ lớn nhất An Viễn Huyền – An gia.

An gia đại trạch. Đất trời mênh mông còn chìm trong đêm tối, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng gà gáy.

Một nha hoàn vận tố y (áo trắng) thức dậy sớm, hai tay bưng một chậu đầy nước ấm, đi từng bước trên hành lang dài.

Những nha hoàn, người hầu dậy sớm khác, mỗi người đều vội đến chân không chạm đất, không khí vốn nên náo nhiệt lại vô cùng im ắng, cơ hồ không có lấy một tiếng trò chuyện, mọi người đều cúi đầu, đụng đến người khác cũng không ngẩng lên mà vội vàng đi qua, giống như không thể nói chuyện thì đừng nói, như là sợ phạm phải kiêng kị gì đó.

Nha hoàn bưng bồn nước rốt cuộc cũng đi đến chủ ốc An gia, tiến vào sau đại môn, nàng hướng lối đi phía trái viện cất bước. Đi qua hoa viên bị tuyết trắng bao trùm, nha hoàn gõ của phòng, đến khi được người bên trong cho phép mới đẩy cửa đi vào. Nàng trước đem bồn nước nóng đặt trên giá gỗ, sau mới đi đến sau bình phong, nhanh chóng liếc nhìn thiếu niên vẫn đang nằm trên giường, hạ thùy mâu, sắc mặt bình tĩnh nói: "Thiếu gia, nước ấm đã mang tới."

Thiếu niên thản nhiên lên tiếng: "Biết, ngươi đi xuống trước đi."

Nha hoàn không dám nhiều lời, nàng cũng đã quen với thái độ lãnh đạm của thiếu gia hiện tại, hơn nữa có sự việc như vậy xảy ra, tính tình thiếu gia không muốn thay đổi, thì cũng phải thay đổi, nếu không... Nha hoàn lắc đầu đi xuống, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình thiếu niên, hắn mới ngốc ngốc vụng về từ trên giường ngồi xuống, tốn một khắc** để mặc quần áo tử tế và đi giầy, sau mới đi tới chỗ nước ấm nha hoàn đã chuẩn bị kia. (**một khắc = 15 phút)

Thiếu niên xuyên qua làn nước nhìn đến khuôn mặt cơ hồ có thể vắt ra mỡ này, dù đã nhìn đến ba ngày, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà co rút khóe miệng.

Khuôn mặt đã từng vô cùng anh tuấn tiêu sái lại bị một khuôn mặt heo thay thế, dù là ai cũng không thể ngay lập tức tiếp thu.

Thiếu niên tên An Tử Nhiên, là do An gia Đại phu nhân sinh hạ, hiện tại mười sáu tuổi, là trưởng tử danh chính ngôn thuận, bên dưới còn có một muội muội đồng mẫu dung mạo như hoa cùng một đệ đệ.

Thiếu niên lúc này cũng không phải An Tử Nhiên chân chính, hắn tại ba ngày trước tỉnh lại, phát hiện mình trở thành An Tử Nhiên.

Hiện tại, hắn đã tiếp thu sự thật mình đã trở thành một người xa lạ khác, nhưng không có nghĩa hắn tiếp thu được trọng lượng cơ thể của An Tử Nhiên. Nguyên chủ mới mười sáu tuổi mà đã bảy mươi tám kilôgam, toàn thân cao thấp đều là thịt béo, cùng một thân bệnh tật, yếu ớt nghiêm trọng, dẫn đến hắn hiện tại làm việc gì cũng phi thường gian nan, nếu không thì có ai chỉ mặc quần áo sẽ mất tới những một khắc? Vì thế ngày đầu tiên đi vào thế giới này, An Tử Nhiên liền xác định mục tiêu đầu tiên của nhân sinh – giảm béo!

Bất quá kế hoạch của hắn còn chưa bắt đầu, một loạt những sự tình của An gia nối gót tới, nếu không xử lý xong thì hắn biết mình thế nào cũng không giảm cân được.

An gia là địa chủ lớn nhất An Viễn Huyền, gia tài bạc triệu, cha An Tử Nhiên là An Thường Phú, là người nắm quyền lớn nhất của An gia, nói một không hai, một người rất có thủ đoạn, nhưng bộ dáng bên ngoài lại vô cùng phúc hậu, bất quá cũng không xấu, An gia đại gia nghiệp có thể nói là do một tay hắn gây dựng.

An Thường Phú tổng cộng thú bốn vị thê thiếp. Đại phòng là thân nương của An Tử Nhiên - Lưu Mai Hương, nàng là thê tử được An Thường Phú trước khi giàu có cưới hỏi đàng hoàng, đã tận mắt chứng kiến An gia từ làm ăn nhỏ biến thành đại gia nghiệp như bây giờ, vì An Thường Phú sinh được hai nam một nữ. Thành công lớn nhất cả đời nàng là vì An gia sinh hạ hai nhi tử, bởi vì trong bốn người vợ, nàng là người duy nhất sinh hạ nam oa kế thừa hương hỏa, bởi vậy rất được An Thường Phú kính trọng, quan hệ vợ chồng mười mấy năm đều rất hòa thuận, cho dù An Thường Phú sau lại cưới nhị phòng, tam phòng cùng tứ phòng, tình cảm của hắn đối Lưu Mai Hương cũng chưa từng thay đổi.

Theo lý thuyết, An Tử Nhiên sẽ sống đến vô cùng hạnh phúc, nhưng thẳng đến khi tin An Thường Phú cùng Lưu Mai Hương chết truyền đến, hạnh phúc tựa như mặt gương, một quyền nhẹ nhàng liền tan nát.

An gia từ nay lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

An Tử Nhiên cũng lâm vào nước sôi lửa bỏng.

----------

Chương 002: Tứ di nương

Ba ngày đầu năm mới, thời điểm từng nhà nghênh xuân, An gia đại trạch lại bố trí một gian linh đường.

Linh đường được lập tại một chỗ nhỏ trong thính đường An gia, tuy nói là nhỏ nhưng đối với bình dân kỳ thật cũng rất lớn, mà ở chính giữa có hai cỗ quan tài, là An Thường Phú cùng Lưu Mai Hương, quan tài là dùng gỗ lim tơ vàng làm thành, nghe nói để lâu không bị mục nát.

An Tử Nhiên từ chỗ nha hoàn biết được, hai cỗ quan tài là An Thường Phú khi còn sống vì mình cùng thê tử đặt mua, để khi về già nhập thổ vi an, kết quả bây giờ lại dùng tới trước.

Loại hành vi này, An Tử Nhiên không biết phun tào thế nào mới tốt.

Rõ ràng chính là tự rủa mình chết sớm, lại còn đem thê tử đồng thời chôn cùng.

Bất quá hắn cũng nghe nói An Thường Phú sở dĩ làm vậy là bởi gỗ lim tơ vàng phi thường khó lấy, quan to quý nhân chuyên dụng loại cây này để bó củi, duyên phận đưa đẩy thế nào mà được An Thường Phú lấy tới mấy căn cây lim, vừa vặn để làm hai cỗ quan tài, nửa năm trước mới làm xong.

An Tử Nhiên theo kí ức đã xem qua đi đến bên ngoài linh đường, còn chưa đi vào đến nơi, chợt nghe một trận tiếng khóc, tiếng khóc càng lúc càng lớn, như sợ người khác không nghe được, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một điểm bi thương.

Khóe miệng nhẹ nhàng câu lên, An Tử Nhiên lộ ra nụ cười trào phúng, bất quá trên mặt thịt béo quá nhiều, cho nên độ cung cũng không quá rõ ràng.

Đi vào linh đường, hắn nhìn đến hai phụ nhân mặc tố y quỳ trước linh cữu, bình thường trên đầu là trâm cài tóc xinh đẹp sang quý, lúc này cũng chỉ có một căn trâm mộc mạc.

Hai người này là tiểu thiếp của An Thường Phú, cũng là Nhị di nương Phương Quân Bình cùng Tứ di nương Vương Tình Lam của An Tử Nhiên. Từ khi cha nương hắn qua đời, hai người mỗi ngày đều đến linh đường khóc tang, người không biết chuyện còn tưởng các nàng vô cùng yêu thương An Thường Phú, mặt khác còn có Tam di nương Trịnh Bích, ba ngày đầu nghe nói còn có đến, mà ngày hôm nay lại không thấy.

Nếu như là An Tử Nhiên trước kia, có lẽ sẽ cho là như thế.

Nhưng, đứng trước mặt các nàng bây giờ, chỉ có thể xác An Tử Nhiên, còn tâm tính đã thay đổi thành một người tinh tế sắc xảo hơn rồi.

"Tử Nhiên, ngươi sao tới đây, hết bệnh rồi sao?"

Vương Tình Lam xoay người liền nhìn thấy An Tử Nhiên đứng ở cửa, thân hình mập mạp muốn không chú ý đến cũng khó, lập tức lộ ra biểu tình quan tâm, đứng lên đi đến trước mặt hắn.

"Ta tốt hơn nhiều rồi, Tứ di nương." An Tử Nhiên vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng.

Vương Tình Lam đột nhiên không biết nói gì cho phải, mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy An Tử Nhiên đã thay đổi, không còn giống như trước. Trước kia hắn là một tên hết ăn lại nằm, không học vấn không nghề nghiệp, ỷ vào thân phận trưởng tử mà thường xuyên đánh chửi hạ nhân, chỉ cần bản thân không hài lòng thì sẽ phát giận, chính là một tiểu gia hỏa vô cùng khó hầu hạ.

Hiện tại, Vương Tình Lam lại có một loại cảm giác không nói nên lời, An Tử Nhiên bộ dạng giống như đã thông suốt, từ khi lão gia và phu nhân qua đời, hắn cơ hồ không còn ầm ĩ tranh cãi, cả người tĩnh mịch nặng nề.

Bất quá nàng chưa từng để tâm quá nhiều, loại chuyển biến này người bình thường đều có thể hiểu được, dù sao lập tức mất đi phụ mẫu yêu thương mình nhất, đả kích này mặc cho ai đều không có khả năng chịu được.

Tất cả mọi người cảm thấy An Tử Nhiên chuyển biến là bình thường.

Lúc này, Phương Quân Bình đi tới, bởi vì vừa mới khóc nên mắt có hơi hơi đỏ, nhưng biểu tình lại tỏ ra lạnh nhạt, nhìn không ra bất luận là cảm xúc gì. Đến khi nhìn đến An Tử Nhiên, trong mắt nàng hiện lên một tia chán ghét, tuy rằng che dấu thực tốt, nhưng vẫn bị An Tử Nhiên bắt được.

Phương Quân Bình ngữ khí lạnh lùng đối hắn nói: "Nếu đã hết bệnh rồi thì qua dâng hương cho phụ mẫu ngươi đi, sau khi hai người họ qua đời, ngươi thân là trưởng tử còn chưa thắp cho họ được một nén hương đâu."

An Tử Nhiên thản nhiên trả lời: "Ta biết, Nhị di nương."

Hắn nói xong liền đi qua bên người hai người, người hầu canh giữ bên cạnh linh đường lập tức đưa cho hắn ba nén hương, An Tử Nhiên tiếp nhận rồi bái lạy linh cữu, dù cho họ không phải phụ mẫu chân chính của mình, nhưng công phu ngoài mặt vẫn phải làm đủ, miễn cho người khác bắt được nhược điểm.

Ở lại trong linh đường gần nửa canh giờ, An Tử Nhiên Mới đi ra. Vương Tình Lam tựa hồ ở bên ngoài chờ, nhìn thấy hắn thì lập tức tới chào đón.

Nàng nhìn hắn sắc mặt trắng bệch, trên trán còn phủ một lớp mồ hôi mỏng, đại khái là do mấy hôm trước nhiễm bệnh còn chưa khỏi hẳn, nhất thời bày ra vẻ mặt đau lòng: "Ngươi đứa nhỏ này, bệnh còn chưa hết thì nhanh chóng nghỉ ngơi đi Hiện tại ngươi chính là nam nhân duy nhất có thể làm chủ trong nhà, An gia còn phải nhờ ngươi chống đỡ, ngươi cũng không thể ngã bệnh được."

Nói xong nàng còn lấy ra một cái khăn trắng chuẩn bị giúp hắn lau mồ hôi, bất quá bị An Tử Nhiên theo bản năng tránh né.

Vương Tình Lam cũng không biết là do xấu hổ hay bất ngờ, nói tiếp: "Tang sự của cha nương ngươi liền giao cho Tứ di nương ta, ta nhất định làm tới thỏa đáng, cho cha nương ngươi phong cảnh đại táng."

"Vậy phiền toái Tứ di nương, ta về phòng trước." An Tử Nhiên gật gật đầu.

Vương Tình Lam nhìn hắn rời đi, thẳng đến khi không thấy bóng lưng nữa thì sắc mặt mới chậm rãi trầm xuống. Lão gia chết đi, người duy nhất có thể làm chủ An gia cũng chỉ còn có An Tử Nhiên, nàng dưới gối vô tử vô nữ, nên phải nắm cho chắc cây đại thụ này.

------------

Chương 003: Đại phòng không chịu thua kém

An Tử Nhiên trở lại phòng, cũng không nằm lên giường nghỉ ngơi, trong đầu không ngừng suy nghĩ tình huống của An gia.

An Thường Phú mất khi mới ba mươi tám tuổi, thê thiếp vì hắn dựng dục ba nữ hai nam, cũng coi như không tồi, không đến mức làm An gia thưa thớt, trong đó có một nửa là chính thê Lưu Mai Hương sở sinh, bất quá Lưu Mai Hương thời điểm gả cho An Thường Phú cũng không phải là người thứ nhất mang thai.

Năm thứ nhất Lưu Mai Hương gả vào An gia, bụng vẫn luôn không có động tĩnh, vì thế An Thường Phú tại năm thứ hai thú Nhị phòng Phương Quân Bình, gả vào cửa không đến hai tháng liền truyền ra tin vui, tại An gia nổi bật còn vượt quá chính thê Lưu Mai Hương.

Một năm đó, sự chú ý của An Thường Phú cơ hồ đều đặt trên người Phương Quân Bình, cái gì tốt đều đưa tới phòng nàng, lúc ấy phong cảnh miễn phải bàn nhiều.

Phương Quân Bình bất quá chỉ là tục nhân, bị An Thường Phú sủng ái cơ hồ làm cho nàng quên mình là ai, tại An gia làm một bộ dáng đương gia chủ mẫu, có cái bụng lớn giống như cầm một khối kim bài miễn tử, thậm chí trước mặt Lưu Mai Hương còn bày ra dáng vẻ đắc ý, kết quả bi kịch cuối cùng cũng đến. Cái thai đầu tiên của Phương Quân Bình sinh ra là một tiểu nhi nữ, cũng chính là An gia Đại tiểu thư An Xảo Nga, tuy nói là đại tiểu thư, nhưng trong mắt người khác bất quá chỉ là nữ nhân do thiếp thất sinh mà thôi.

Điều này khiến cho An Thường Phú vốn mong sinh nhi tử thất vọng không thôi, sau đó Phương Quân Bình trực tiếp từ đám mây rơi xuống mặt đất, lại biến thành địa vị thiếp thất thấp kém trong mắt mọi người. Bởi vì thời điểm nàng mang thai quá mức cao điệu nên đắc tội không ít người, sau khi thất sủng, An gia trên dưới đều không thích nàng.

Hai năm sau, An Thường Phú cưới Tam phòng Trịnh Bích.

Trịnh Bích tuy diện mạo rất đẹp, nhưng tính cách có chút điêu ngoa, có chút mạnh mẽ, biết được Lưu Mai Hương ba năm không sinh được con, nàng đối chính phòng mặt ngoài khách khí, trên thực tế miên lý tàng đao, nói chuyện giáp thương mang côn. (đại khái bên ngoài lễ phép bên trong móc mỉa châm biếm, vô lễ)

Nàng cũng giống với Phương Quân Bình, vào cửa không lâu liền mang thai. Mà lúc này đồng thời mang thai với nàng còn có Đại phòng Lưu Mai Hương, vì thế hai người đều được An Thường Phú sủng ái.

Trịnh Bích cảm thấy Lưu Mai Hương cùng nàng bát tự không hợp, trong lúc nhằm vào nàng ta, nàng cũng không thiếu bi kịch.

Trải qua ba năm lắng đọng, bụng Lưu Mai Hương cũng không chịu thua kém, giống như ba năm qua chỉ là vì thời khắc này, An Tử Nhiên trong sự chờ mong của An Thường Phú được sinh ra, chỉ sinh sớm hơn so với Trịnh Bích ba ngày, hơn nữa thai đầu tiên này là trưởng tử An gia, ý nghĩa này thế nào, An gia trên dưới phi thường rõ ràng, từ nay về sau địa vị chính thê của Lưu Mai Hương vô cùng chắc chắn.

Mà Trịnh Bích thì va vào vận xui, nàng cũng sinh một khuê nữ, tên gọi An Khả Tâm.

Từ đó về sau nàng trước Lưu Mai Hương như đem theo cái đuôi làm người.

Nữ nhi tuy kế thừa mĩ mạo của nàng, nhưng vì An Tử Nhiên sinh ra đã cướp đi toàn bộ sự chú ý của An Thường Phú, cho nên An Khả Tâm từ nhỏ đến lớn đều không được phụ thân coi trọng, dưới sự hun đúc của Trịnh Bích, ngược lại dưỡng thành tính cách điêu ngoa bốc đồng, lại càng không được An Thường Phú yêu thích.

Một năm sau, muội muội An Tử Nhiên – An Vu Chi sinh ra.

Bất quá bởi vì đã có An Tử Nhiên, cho nên việc Lưu Mai Hương lần thứ hai sinh là khuê nữ, An Thường Phú vẫn thật cao hứng, yêu ai yêu cả đường đi, yêu thích đối với An Vu Chi còn vượt xa cả hai nữ nhi trước.

An Xảo Nga khi đó đã bắt đầu hiểu chuyện, nàng biết mình không được phụ thân yêu thích, cho nên từ nhỏ một vẻ mặt, tính cách thẳng, lại cứng nhắc, đem tính cách mẫu thân nàng học đến mười phần.

Về phần Tứ phòng Vương Tình Lam, nàng vào cửa mới một năm, vì thời gian ngắn nên bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, bất quá nàng cũng không sốt ruột, nàng có mỹ mạo, An Thường Phú thú nàng vào cửa cũng vì gương mặt xinh đẹp như hoa này, cái nàng có chính là thời gian. Nhưng kế hoạch xa không bằng biến hóa gần, nàng không dự đoán được, tại thời điểm nàng vào phủ không bao lâu Lưu Mai Hương liền hoài thai, hơn nữa còn là nam hài. Chờ nàng ý thức được nguy cơ thì An Thường Phú lại chết, giống như một đạo sét giữa trời quang, khiến Vương Tình Lam phát ngốc.

Người thèm muốn gia sản của An gia tuyệt đối không ít.

Vốn là có thể nhất bộ trạch đấu, lại bởi vì Lưu Mai Hương quá mức không chịu thua kém, trạch đấu còn chưa bắt đầu đã đánh bại Nhị, Tam, Tứ phòng, sau khi An Thường Phú chết, toàn bộ gia sản An gia đều là của hai huynh đệ An Tử Nhiên.

Đáng tiếc Lưu Mai Hương bạc mệnh, chưa kịp hưởng phúc mà đã vong mệnh.

Hai người mất sớm cũng không phải là do âm mưu gì, nguyên nhân cũng có chút quan hệ với đệ đệ của An Tử Nhiên.

An Tử Minh sinh ra là ngoài dự liệu của An Thường Phú, hắn cho rằng đời này cũng chỉ có một đứa con trai là An Tử Nhiên, kết quả lão thiên gia vào thời điểm hắn sắp bốn mươi tuổi lại đưa thêm cho hắn một đứa con trai nữa.

Con trai sinh ra, An Thường Phú mừng đến nhiều ngày đều cười không khép được miệng, vì thế khi An Tử Minh đầy tháng, hai vợ chồng quyết định đến miếu bái phật cầu nguyện, kết quả trên đường về gặp thổ phỉ, phu thê hai người đều chết dưới đao thổ phỉ, hai mệnh phú quý liền như vậy chôn vùi.

Tin tức hai người qua đời làm An gia trên dưới bao phủ một mảnh u ám, trừ Đại phòng thì Tam phòng di nương đều không cao hứng, thậm chí hạ nhân còn nghe thấy ai đó ở trong phòng phát giận, phá hỏng không ít đồ đạc, còn có nha hoàn bị đánh, dẫn đến bọn hạ nhân không dám bàn tán gì nữa, không khí An gia thập phần áp lực.

Tuy rằng đã xác định được toàn bộ sự tình của An gia, nhưng...

An Tử Nhiên đột nhiên giận tái mặt, sự tình ba ngày trước phát sinh trên người hắn tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #danmei