Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1-10

Chương một: An gia

Tháng giêng Sùng Minh năm thứ hai mươi bảy, đại tuyết.

Tuyết lớn bao trùm lên rất nhiều địa phương của Đại Á vương triều, tuyết trắng như dát bạc lên cảnh vật ( nguyên văn là ngân trang tố khỏa), đẹp không sao tả xiết; thời tiết tuy giá rét nhưng vẫn không ngăn được không khí vui mừng đón năm mới, từng nhà đều treo đèn lồng đỏ.

An Viễn Huyền là một tiểu thị trấn của Đại Á vương triều, ba ngày đầu năm mới vốn nên là ngày hội vui tươi, từng nhà sum vầy, giăng đèn kết hoa, nhưng có một nhà giàu gia nhân lại treo trước cửa hai chiếc đèn lồng trắng, toàn gia cao thấp đều bao phủ một bầu không khí âm trầm.

Gia đình này chính là địa chủ lớn nhất An Viễn Huyền – An gia.

An gia đại trạch. Đất trời mênh mông còn chìm trong đêm tối, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng gà gáy.
Một nha hoàn vận tố y ( áo trắng) thức dậy sớm, hai tay bưng một chậu đầy nước ấm đi trên hành lang dài, rảo từng bước.

Những nha hoàn người hầu dậy sớm khác, mỗi người đều vội đến chân không chạm đất, không khí vốn nên náo nhiệt lại vô cùng im ắng, cơ hồ không có lấy một tiếng trò chuyện, mọi người đều cúi đầu, đụng đến người khác cũng không ngẩng đầu, đều là vội vàng đi qua, giống như không thể nói chuyện thì đừng nói, đồng dạng sợ phạm phải kiêng kị.
Nha hoàn bưng bồn nước rốt cuộc đi đến chủ ốc An gia, tiến váo sau đại môn, nàng hướng lối đi phía trái viện cất bước. Đi qua hoa viên bị tuyết trắng bao trùm, nha hoàn gõ của phòng, được người bên trong cho phép mới đẩy cửa đi vào. Nha hoàn trước đem bồn nước nóng đặt trên giá gỗ, rồi mới đi đến sau bình phong, nhanh chóng liếc nhìn thiếu niên vẫn đang nằm trên giường, hạ thùy mâu, sắc mặt bình tĩnh nói:

“ Thiếu gia , nước ấm đã mang tới”

Thiếu niên thản nhiên lên tiếng:

“ Biết, ngươi đi xuống trước đi”

Nha hoàn không dám nhiều lời, nàng cũng đã quen với thái độ tháng lãnh đạm của thiếu gia hiện tại, hơn nữa sự việc như vậy xảy ra, thiếu gia liền tính không muốn thay đổi, cũng phải thay đổi, nếu không… Nha hoàn lắc đầu đi xuống, khinh thủ khinh cước đi ra ngoài.

Đến lúc trong phòng chỉ còn lại một mình thiếu niên, hắn mới ngốc vụng từ trên giường ngồi xuống, mất một khắc thời gian mặc quàn áo tử tế và đi giầy, sau mới đi tới chỗ nước ấm nha hoàn đã chuẩn bị tốt.

Thiếu niên xuyên thấu qua làn nước nhìn đến khuôn mặt cơ hồ có thể vắt ra mỡ, cứ việc đã nhìn đến ba ngày, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà co rút khóe miệng.

Khuôn mặt đã từng vô cùng anh tuấn tiêu sái lại bị một khuôn mặt heo thay thế, dù là ai cũng không thể ngay lập tức tiếp thu.

Thiếu niên tên An Tử Nhiên, là do An gia Đại phu nhân sinh hạ, mười sáu tuổi, là con trưởng danh chính ngôn thuận, bên dưới còn có một muội muội đồng mẫu dung mạo như hoa cùng đệ đệ.

Thiếu niên lúc này cũng không phải chân chính An Tử Nhiên, hắn tại ba ngày trước tỉnh lại, phát hiện mình trở thành An Tử Nhiên.

Hiện tại, hắn đã tiếp thu sự thật chính mình trở thành một người xa lạ khác, nhưng không có nghĩa hắn tiếp thu được thể tích cơ thể của An Tử Nhiên, mới mười sáu tuổi mà đã có bảy mươi tám kilôgam trọng lượng, toàn thân cao thấp đều là thịt béo, một thân bệnh tật, yếu ớt nghiêm trọng, dẫn đến hắn hiện tại làm việc gì cũng phi thường gian nan, nếu không có ai chỉ nội mặc quần áo sẽ mất tới một khắc thời gian? Vì thế ngày đầu tiên đi vào thế giới này, An Tử Nhiên liền xác định mục tiêu đầu tiên của nhân sinh – giảm béo!

Bất quá kế hoạch giảm béo của hắn còn chưa bắt đầu, An gia một loạt những sự tình nối gót tới, không xử lý xong, hắn biết mình như thế nào cũng không giảm phì được.

An gia là địa chủ lớn nhất An Viễn Huyền, gia tài bạc triệu, cha An Tử Nhiên là An Thường Phú, hắn là người nắm quyền lớn nhất An gia, nói một không hai, một người rất có thủ đoạn, bộ dáng phúc hậu, bất quá cũng không xấu, An gia đại gia nghiệp có thể nói là do một tay hắn gây dựng.

An Thường Phú tổng cộng thú tứ phòng, Đại phòng là An Tử Nhiên thân nương Lưu Mai Hương, nàng là thê tử An Thường Phú vào lúc trước khi làm giàu cưới hỏi đàng hoàng, tận mắt chứng kiến An gia từ làm ăn nhỏ biền thành đại gia nghiệp như bây giờ, vì An Thường Phú sinh dục hai nam một nữ. Thành công lớn nhất cả đời nàng là vì An gia sinh hạ hai cái nam oa, bởi vì nàng là An Thường Phú thê thiếp duy nhất sinh hạ nam oa, vì An gia sinh hạ người kế thừa hương hỏa, bởi vậy rất được An Thường Phú kính trọng, quan hệ vợ chồng mười mấy năm đều rất hòa thuận, mặ dù An Thường Phú sau lại cưới phòng thứ hai, tam phòng cùng tứ phòng, hắn đối Lưu Mai Hương tình cảm chưa từng thay đổi.
Theo lý thuyết, An Tử Nhiên sẽ sống đến vô cùng hạnh phúc, thẳng đến tin An Thường Phú cùng Lưu Mai Hương chết truyền đến, hạnh phúc tựa như mặt gương, một quyền nhẹ nhàng liền nát.

An gia từ nay lâm vào nước sôi lửa bỏng.

An Tử Nhiên cũng lâm vào nước sôi lửa bỏng.

Chương hai : Tứ di nương

Ba ngày đầu năm mới, thời điểm từng nhà nghênh xuân, An gia đại trạch lại bố trí một gian linh đường.

Linh đường được thiết lập tại một chỗ nhỏ trong thính đường An gia, nói là nhỏ, kỳ thật cũng rất lớn, chính giữa có hai cỗ quan tài, là phụ mẫu An Tử Nhiên An Thường Phú cùng Lưu Mai Hương, quan tài chỉ dùng gỗ lim tơ vàng làm thành, nghe nói trường kì không hư thối.

An Tử Nhiên từ chỗ nha hoàn biết được, hai cỗ quan tài là An Thường Phú khi còn sống vì mình cùng thê tử đặt mua, vì chính mình khi về già nhập thổ vi an dùng tới, kết quả lại dùng tới trước.

Loại hành vi này, An Tử Nhiên không biết phun tào thế nào mới tốt.

Rõ ràng chính là tự rủa mình chết sớm, nhưng lại đem thê tử đồng thời chôn cùng.

Bất quá hắn cũng nghe nói An Thường Phú sở dĩ làm vậy bởi vì gỗ lim tơ vàng phi thường khó lấy tới, loại cây này nghe nói quan to quý nhân chuyên dụng bó củi, duyên phận đưa đẩy xuống, An Thường Phú lấy tới mấy căn cây lim, vừa vặn để làm hai cỗ quan tài, hai cỗ quan tài vẫn là nửa năm trước làm xong, thời gian không lâu.

An Tử Nhiên theo kí ức đã xem qua đi đến bên ngoài linh đường, còn chưa đi vào đến nơi, chợt nghe một trận anh anh tiếng khóc, tiếng khóc càng lúc càng lớn, như sợ người khác không nghe được, tuyệt không có lấy một điểm bi thương.
Khóe miệng nhẹ nhàng câu lên, An Tử Nhiên lộ ra tươi cười trào phúng, bất quá trên mặt thịt béo quá nhiều, cho nên độ cung cũng không quá rõ ràng.

Đi vào linh đường, An Tử Nhiên nhìn đến hai tố y phụ nhân quý trước linh cữu, bình thường trên đầu là trâm cài tóc xinh đẹp sang quý lúc này cũng chỉ có một căn trâm mộc mạc.

Hai người là An Thường Phú tiểu thiếp, cũng là An Tử Nhiên Nhị di nương Phương Quân Bình cùng Tứ di nương Vương Tình Lam, từ khi cha nương hắn qua đời, hai người mỗi ngày đều đến linh đường khóc tang, người không biết chuyện còn tưởng các nàng có bao nhiêu yêu An Thường Phú, mặt khác còn có Tam di nương Trịnh Bích, ba ngày đầu nghe nói còn có đến, hôm nay lại không thấy.

Nếu như là An Tử Nhiên trước kia, có lẽ sẽ cho là như thế.

Chính là, đứng trước mặt các nàng bây giờ, chỉ là thể xác An Tử Nhiên nhưng đã thay đổi một trái tim tinh tế sắc xảo hơn.

“ Tử Nhiên, ngươi thế nào lại đây, hết bệnh rồi sao?”

Vương Tình Lam xoay người liền nhìn thấy An Tử Nhiên đứng ở cửa, thân hình mập mạp muốn không cú ý đến cũng khó, lập tức lộ ra biểu tình quan tâm, đứng lên đi đến trước mặt hắn.

“ Ta tốt hơn nhiều rồi, Tứ di nương.” An Tử Nhiên vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng.

Vương Tình Lam đột nhiên không biết nói gì cho phải, mấy ngày nay nàng tổng cảm thấy An Tử Nhiên thay đổi không giống như trước, trước kia An Tử Nhiên là một cái hết ăn lại nằm, không học vấn nghề nghiệp, ỷ vào thân phận trưởng tử thường xuyên đánh chửi hạ nhân, hơn nữa chỉ cần không hài lòng là sẽ phát giận, một cái gia hỏa rất khó hầu hạ.
Hiện tại, Vương Tình Lam có một loại cảm giác không nói nên lời, An Tử Nhiên bộ dạng giống như đã thông suốt, từ khi lão gia và phu nhân qua đời, hắn cơ hồ không có ầm ĩ tranh cãi qua, cả người tĩnh mịch nặng nề.

Bất quá nàng chưa từng để tâm quá nhiều (nguyên văn có vu tế cứu), loại chuyển biến này có thể hiểu được, dù sao hai cái phụ mẫu yêu thương mình nhất qua đời, lập tức mất đi hai cái thân nhân, mặc cho ai đều không có khả năng không chịu đả kích.

Tất cả mọi người cảm thấy An Tử Nhiên chuyển biến là bình thường.

Lúc này, Phương Quân Bình đã đi tới, ánh mắt nàng bởi vì vừa mới khóc, có hơi hơi đỏ lên, nhưng biểu tình lại là lạnh lùng, nhìn không ra bất luận là cảm xúc gì, nhìn đến An Tử Nhiên, trong mắt lại hiện lên một tia chán ghét, tuy rằng nàng che dấu thực tốt, nhưng vẫn bị An Tử Nhiên nắm bắt được.

Phương Quân Bình ngữ khí đông cứng đối hắn nói:” Nếu hết bệnh rồi, đi dâng hương cho cha mẹ ngươi, sau khi bọn họ qua đời, ngươi là trưởng tử còn không thắp qua cho họ được một nén hương.”

An Tử Nhiên thản nhiên trả lời : “Ta biết, Nhị di nương.”

Nói xong hắn liền đi qua bên người hai người, người hầu canh giữ bên cạnh linh đường lập tức đưa cho hắn ba nén hương, An Tử Nhiên tiếp nhận sau đó bái lạy hai người, dù cho họ không phải phụ mẫu chân chính của hắn, nhưng công phu ngoài mặt vẫn phải làm đủ, miễn cho người khác bắt được nhược điểm.

Ở lại trong linh đường gần nửa canh giờ, An Tử Nhiên Mới đi ra, Vương Tình Lam tựa hồ ở bên ngoài chờ, nhìn đến hắn lập tức chào đón.

Vương Tình Lam nhìn hắn sắc mặt trắng bệch, trên trán còn phủ một lớp mồ hôi mỏng, đại khái là mấy hôm trước nhiễm bệnh còn chưa hảo, nhất thời bày ra vẻ mặt đau lòng : “Ngươi đứa nhỏ này, bệnh còn chưa hết liền nhanh chóng nghỉ ngơi, hiện tại ngươi chính là nam nhân duy nhất có thể làm chủ trong An gia, An gia còn phải nhờ ngươi, ngươi cũng không thể ngã bệnh.”

Nói xong nàng còn xuất ra một khối khăn trắng chuẩn bị giúp hắn lau mồ hôi, bất quá bị An Tử Nhiên theo bản năng tránh né.

Vương Tình Lam cũng không biết là do xấu hổ hay đột ngột, nói tiếp: ” Tang sự của cha nương ngươi liền giao cho Tứ di nương, ta nhất định làm được thỏa đáng, cho cha nương ngươi phong cảnh đại táng.”

“ Vậy phiền toái Tứ di nương, ta về phòng trước.” An Tử Nhiên gật gật đầu.

Vương Tình Lam nhìn hắn rời đi, thẳng đến khi không thấy bóng lưng hắn, sắc mặt mới chậm rãi trầm xuống, lão gia chết đi, người duy nhất có thể làm chủ An gia cũng chỉ còn có An Tử Nhiên, nàng dưới gối vô tử vô nữ, nên phải hảo nắm chắc khỏa đại thụ này.

Chương ba: Đại phòng không chịu thua kém

An Tử Nhiên trở lại phòng, cũng không có nằm lên giường nghỉ ngơi, trong đầu không ngừng suy nghĩ tình huống của An gia.

An Thường Phú mất khi mới ba mươi tám tuổi, thê thiếp vì hắn dựng dục tam nữ hai tử, cũng coi như không tồi, không đến mức làm An gia thành viên thưa thớt, trong đó có một nửa là chính thê Lưu Mai Hương sở sinh , bất quá Lưu Mai Hương thời điểm gả cho An Thường Phú cũng không phải là người thứ nhất mang thai.

Lưu Mai Hương gả cho An Thường Phú năm thứ nhất bụng vẫn luôn không có động tĩnh, vì thế An Thường Phú tại năm thứ hai thú Nhị phòng Phương Quân Bình, gả vào cửa không đến hai tháng, bụng nàng liền truyền ra tin vui, tại An gia nổi bật còn vượt quá chính thê Lưu Mai Hương.

Một năm đó, sự chú ý của An Thường Phú cơ hồ đều đặt trên người Phương Quân Bình, cái gì tốt đều đưa tới phòng nàng, lúc ấy phong cảnh miễn phải bàn nhiều.

Phương Quân Bình bất quá chỉ là cái tục nhân, An Thường Phú sủng ái cơ hồ làm cho nàng quên mình là ai, tại An gia làm một bộ đương gia chủ mẫu tư thái,cái bụng rất lớn, giống như cầm một khối kim bài miễn tử, thậm chí trước mặt Lưu Mai Hương còn bày ra dáng vẻ đắc ý, kết quả bi kịch đến. Phương Quân Bình bụng cũng không chịu thua kém, đệ nhất thai liền vì An Thường Phú sinh một cái khuê nữ, cũng chính là An gia Đại tiểu thư An Xảo Nga, mói là đại tiểu thư, trong mắt nhiều người bất quá là một cái do thiếp thất sinh mà thôi.

Điều này làm cho An Thường Phú vốn mong sinh nhi tử thất vọng không thôi, sau Phương Quân Bình trực tiếp từ đám mây rơi xuống mặt đất, lại biến thành thiếp thất địa vị thấp kém trong mắt mọi người, bởi ví thời điểm nàng mang thai quá mức cao điệu, đắc tội không ít người, sau thất sủng, An gia trên dưới nhiều người không thích nàng.

Hai năm sau, An Thường Phú cưới Tam phòng Trịnh Bích.

Trịnh Bích tuy diện mạo rất đẹp, nhưng tính cách có chút điêu, có chút mạnh mẽ, biết được Lưu Mai Hương ba năm không sinh được tử, nàng đối Lưu Mai Hương mặt ngoài khách khí, trên thực tế miên lý tàng đao, nói chuyện giáp thương mang côn (đại khái bên ngoài lễ phép bên trong móc mỉa châm biếm, vô lễ. )

Nàng cùng Phương Quân Bình một dạng, cũng vào cửa không lâu liền mang thai, cùng nàng đồng thời mang thai còn có Đại phòng Lưu Mai Hương, vì thế hai người chia đều An Thường Phú sủng ái.

Trịnh Bích cảm thấy Lưu Mai Hương cùng nàng bát tự không hợp, trong lúc nhằm vào nàng ta, nàng cũng không thiều bi kịch.

Trải qua ba năm lắng đọng, bụng Lưu Mai Hương cũng không chịu thua kém, giống như ba năm qua chỉ là vì thời khắc này, An Tử Nhiên trong sự chờ mong của An Thường Phú được sinh ra, chỉ sinh sớm hơn so với Trịnh Bích ba ngày, hơn nữa đệ nhất thai là trưởng tử An gia, ý nghĩa này thế nào, An gia trên dưới phi thường rõ ràng, từ nay về sau địa vị chính thê của Lưu Mai Hương vô cùng chắc chắn.

Mà Trịnh Bích thì vận xui, nàng cũng sinh một cái khuê nữ, tên gọi An Khả Tâm.

Từ đó về sau nàng trước Lưu Mai Hương như đem theo cái đuôi làm người.

Nữ nhi tuy kế thừa mĩ mạo của nàng, nhưng bởi vì An Tử Nhiên sinh ra cướp đi toàn bộ sự chú ý của An Thường Phú, cho nên An Khả Tâm từ nhỏ đến lớn đều không được An Thường Phú coi trọng, dưới sự hun đúc của Trịnh Bích, ngược lại dưỡng thành tính cách điêu ngoa bốc đồng, lại càng không được An Thường Phú yêu thích.

Một năm sau, muội muội An Tử Nhiên – An Vu Chi sinh ra.

Bất quá bởi vì đã có An Tử Nhiên, cho nên việc Lưu Mai Hương lần thứ hai sinh là khuê nữ An Thường Phú vẫn thật cao hứng, yêu ai yêu cả đường đi, yêu thích đối với An Vu Chi còn vượt xa cả hai cái nữ nhi trước.

An Xảo Nga kho đó đã bắt đầu hiểu chuyện, nàng biết mình không được phụ thân yêu thích, cho nên từ nhỏ một vẻ mặt, tính cách thẳng, lại cứng nhắc, đem tính cách mẫu thân nàng học đến mười phần.

Về phần Tứ phòng Vương Tình Lam, nàng vào cửa mới một năm, bởi vì thời gian ngắn nên bụng vẫn chưa có động tĩnh, bất quá nàng cũng không sốt ruột, nàng có mỹ mạo, An Thường Phú thú nàng vào cửa cũng vì gương mặt xinh đẹp như hoa, cái nàng có chính là thời gian, chính là kế hoạch xa không bằng biến hóa gần, nàng không dự đoán được, tại thời điểm nàng vào phủ không bao lâu Lưu Mai Hương liền hoài thượng đệ tam thai, hơn nữa còn là cái nam hài, chờ nàng ý thức được nguy cơ, An Thường Phú lại chết, giống như một đạo sét giữa trời quang, Vương Tình Lam phát ngốc.
Người thèm muốn An gia của cải, mơ ước An gia gia sản tuyệt đối không ít.

Vốn là có thể nhất bộ trạch đấu, lại bởi vì Lưu Mai Hương quá mức không chịu thua kém, trạch đấu còn chưa bắt đầu đã đánh bại Nhị, Tam, Tứ phòng, sau khi An Thường Phú chết, toàn bộ gia sản An gia đều là của hai huynh đệ An Tử Nhiên.

Đáng tiếc Lưu Mai Hương bạc mệnh, chưa kịp hưởng phúc mà đã vong mệnh.

Hai người mất sớm cũng không phải là do âm mưu gì, nguyên nhân cùng đệ đệ An Tử Nhiên có chút quan hệ.

An Tử Minh sinh ra là ngoài dự liệu của An Thường Phú, hắn cho rằng đời này cũng chỉ có một đứa con trai là An Tử Nhiên, kết quả lão thiên gia vào thời điểm hắn sắp bốn mươi tuổi lại đưa them cho hắn một đứa con trai nữa.

Con trai sinh ra, An Thường Phú mừng đến nhiều ngày đều cười không khép được miệng, vì thế tại An Tử Minh đầy tháng, hai vợ chồng quyết định đến miếu bái phật cầu nguyện, kết quả trên đường về gặp thổ phỉ, vợ chồng song song chết dưới đao thổ phỉ, hai mệnh phú quý liền như vậy chôn vùi.

Tin tức hai người qua đời làm An gia trên dưới bao phủ một mảnh u ám, trừ Đại phòng thì Tam phòng di nương đều không cao hứng, thậm chí hạ nhân còn nghe thấy ai đó ở trong phòng phát giận, phá hỏng không ít đồ vật, còn có nha hoàn bị đánh, dẫn đến bọn hạ nhân không dám bàn tàn gì nữa, An gia không khí thập phần áp lực.

Tuy rằng đã xác định An gia toàn bộ đều là tại phòng, nhưng là…

An Tử Nhiên đột nhiên giận tái mặt, sự tình ba ngày trước phát sinh trên người hắn tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn.

Chương 4: Hoài nghi

An Thường Phú cùng Lưu Mai Hương tại ba ngày trước gặp chuyên không may, lúc ấy tin tức thực nhanh lan đi tại An Viễn Huyền.

An gia cao thấp một mảnh kêu rên, một đám đều bị tin tức này làm sợ ngây người, phải biết là ngày hôm sau là năm mới, ngày cả nhà đoàn viên vui mừng, kết quả tin dữ truyền đến, thật là đem việc vui biến thành tang sự.

Mà An Tử Nhiên tại xế chiều hôm truyền đến tin dữ thì gặp chuyên không may. Lúc ấy mọi người đắm chìm tại bên trong sự khiếp sợ, ai cũng không chú ý đến An Tử Nhiên mất tích, thời điểm mọi người phát hiện không thấy An Tử Nhiên thì đã qua một canh giờ.

Nghe nói là tại hậu viện An gia tìm được hắn, lúc ấy hắn nằm trong tuyết, trên người chỉ xuyên một kiện quần áo đơn bạc, nếu không phải hắn thịt lắm mỡ nhiều, lấy ngay thời tiết lúc đó, nằm trong tuyết lạnh một canh giờ, tuyệt đối sẽ bị đông lạnh thành băng côn, bất quá nguyên chủ quả thật chết.

Về phần An Tử Nhiên vì cái gì sẽ nằm trong tuyết.

Tất cả mọi người nói bởi vì cha mẹ qua đời, thương tâm quá độ nên mới luẩn quẩn trong lòng, cũng không ai đi truy cứu thêm.

Chính là sự tình đâu thể trùng hợp như thế, phải biết, nguyên chủ thật sự chết.

An Tử Nhiên từ nha hoàn nơi đó biết đến, nguyên chủ bởi vì từ nhỏ đã bị An Thường Phú sủng , sau khi lớn lên biến thành một cái phú gia đệ tử hết ăn lại nằm, không học vấn, bình thường làm không ít việc khinh người ác liệt linh tinh, lấy tính cách của hắn, không giống như là người sẽ tự sát, cho nên hắn hoài nghi chuyện này có điểm kỳ quái, sự thật là có người muốn giết hắn, mục đích phi thường rõ ràng, tám chín phần mười là hướng về phía tài sản An gia.

An Tử Nhiên ngồi trên ghế, hiện nay hiểu biết của hắn về An gia còn chưa sâu, tạm thời không rõ ai tối có hiềm nghi, hơn nữa không có chứng cớ, liền tính hắn biết ai làm cũng không có cách nào, trước mắt có hai sự tình cần làm.

Việc thứ nhất là giảm béo, phải giảm!

Việc thứ hai là đem An gia triệt để nắm trong tay, sau đó mới tiếp tục chậm rãi tìm ra hung thủ đã hại mình, như vậy phải làm trước dự phòng, người nọ nếu muốn An gia gia sản nhất định sẽ lại tìm cơ hội xuống tay.

Đầu óc không ngừng chuyển, An Tử Nhiên suy nghĩ liền ngủ.

Hắn ba ngày trước mới tiếp thu khối thân thể này, tuy rằng một lần nữa nhặt trở về một cái mạng, nhưng là khối thân thể này thể chất thật sự là quá kém , hơn nữa thụ hàn, cho nên tinh thần vẫn luôn không tốt lắm.

Bất quá, nguyên nhân nguyên chủ làm phá hư thân thể thật ngoài ý muốn của hắn, bởi là cùng ăn chơi đàng điếm không có liên quan.

Nguyên lai An Tử Nhiên bởi vì An Thường Phú trông coi thực nghiêm khắc, không có cơ hội tiếp xúc đến người khác phái, bất luận là trong sạch cô nương hay nữ nhân trong kỹ viện, cơ bản là rất ít tiếp xúc, phương diện này khiến An Tử Nhiên thật vừa lòng, bản thân hắn vốn không phải một người ưa xằng bậy, tự nhiên không hy vọng tiếp thu đến một thân thể không sạch sẽ.

Khi tỉnh dậy đã là chính ngọ.

Hoa Lan, cũng chính là nha hoàn buổi sáng mang nước ấm cho hắn, phát hiện hắn tỉnh lại, lập tức cùng một nha hoàn tên Thu Lan đem đò ăn vào trong phòng cho hắn.

Hai người đều là nha hoàn bên người Lưu Mai Hương, mặt khác còn có Hạ Lan cùng Đông Lan, từ sau khi Lưu Mai Hương qua đời, bốn người được quản gia phái tới hầu hạ bên người hắn, bốn người đều tương đối cẩn thận, chiếu cố hắn bệnh nặng mới khỏi vừa hảo.

An Tử Nhiên khẩu vị không đại, hắn còn muốn giảm béo, cho nên ăn không nhiều lắm, chỉ ăn một chén cơm rồi để cho Hoa Lan cùng Thu Lan đem một bàn đồ ăn mang xuống.

Hoa Lan muốn nói lại thôi, nhưng là còn chưa nói nói đã bị Thu Lan kéo ra ngoài, các nàng chính là hạ nhân, huống hồ tại thời kì này, có thể không nòi thì liền không nói, nếu không nói nhiều sai nhiều, khả năng sẽ làm thiếu gia bất mãn.

Trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

An Tử Nhiên ở bên trong phòng đi dạo chạy bộ ba bốn lần, Hoa Lan cùng Thu Lan liền trở lại, Hắn quay đầu lãnh đạm nói:“ Đem áo choàng lấy đến, ta muốn tới thư phòng.”

Hắn nói đến là thư phòng của An Thường Phú , rất nhiều sổ sách đều đặt ở đó, cách phòng hắn một đoạn ngắn,
Thu Lan lập tức từ bên trong cầm một kiện áo choàng tuyết trắng đi ra, áo choàng làm bằng da hồ ly, phi thường sang quý, thời điểm mua nghe nói là hơn một ngàn hai, bởi vì An Tử Nhiên thể chất thiên hàn, cho nên An Thường Phú cố ý mua cho hắn, An gia cũng chỉ có hắn mới có, những người khác kể cả muội muội của hắn đều không có đãi ngộ này.
Ba người ra khỏi phòng, hành lang buổi sáng mới quét sạch sẽ, đã bị đại tuyết bao trùm một tầng mỏng, trắng bóng, thế giới như trùm lên một lớp bạc lấp lánh, tuy lạnh, nhưng lại có một phen phong cảnh.

Thời điểm An Tử Nhiên sắp đi đến thư phòng, trước mặt lại là một trung niên nam tử, đối phương đi lại thực gấp, người này đúng là An gia quản gia Tô Chu, tuổi so với An Thường Phú còn lớn hơn, tại An gia làm việc đã hai mươi mấy năm, nghe nói rất được An Thường Phú tín nhiệm, đối An gia trung thành và tận tâm, nhiều sự việc không biết đều có thể hỏi hắn.

Tô quản gia nhìn đến An Tử Nhiên trên hành lang, trong mắt tựa hồ hiện lên một tia ngạc nhiên, nhanh chóng thu lại biểu tình trên mặt, bước nhanh đi đến trước mặt hắn: “Đại thiếu gia, Đại lão gia đến, đang ở tại linh đường bên kia, ngài … muốn hay không đi nhìn xem?”

An Tử Nhiên ánh mắt chuyên đến trên mặt quản gia:

“ Vậy đi nhìn xem.”

Chương 5: An Thường Đức.

“Đệ đệ đoản mệnh của ta, sao em lại đi sớm như vậy…”

Còn chưa đi đến linh đường, An Tử Nhiên liền nghe được tiếng khóc tang của một nam nhân xa lạ từ trong linh đường truyền tới, như sợ người khác không nghe được, tiếng khóc khoa trương, nghe vào tai lại có chút giả dối. Chờ hắn đi đến cửa linh đường, nhìn vào bên trong, đúng lúc nam nhân vừa khóc tang xong đứng lên, quần áo có điểm nếp nhăn, tựa hồ vừa lăn lộn dưới đất, phát hiện có người ngoài cửa, hắn lập tức xoay người lại.

Trung niên nam tử chính là đại lão gia trong miệng Tô quản gia, hắn là An Thường Đức ca ca của An Thường Phú, hai huynh đệ bộ dáng có phần tương tự, cao lớn vạm vỡ, có lẽ là do trước kia từng làm ruộng một thời gian, bất quá nhìn hắn sắc mặt hồng nhuận, vừa nhìn đã biết là loại người đang trong sinh hoạt quá dễ chịu thoải mái.

Hai con mắt bởi vì vừa mới khóc, cho nên hốc mắt có chút hồng, người không biết chuyện có lẽ thật sự sẽ cho rằng hắn thương tâm cho An Thường Phú mất sớm, nhưng là An Tử Nhiên nhìn ra được, An Thường Đức bất quá chỉ là làm bộ làm tịch, tính toán trong mắt vô cùng rõ ràng, đặc biệt khi nhìn đến chất tử là hắn, ánh mặt cơ hồ toả sáng.

“Chất nhi đáng thương của ta, sau khi đệ đệ cùng đệ muội qua đời, ngươi khuôn mặt trắng bệch, chắc ăn khổ không ít đi, không quan hệ, có đại bá ở đây, đại bá giúp ngươi chống, không ai dám khi dễ ngươi .”

An Thường Đức lập tức đi đến trước mặt An Tử Nhiên, từ ái nhìn hắn, vươn tay liền muốn sờ đầu của hắn, lại bị An Tử Nhiên nhẹ nhàng né tránh, bị như vậy, hắn nhất thời không vui nhìn An tử Nhiên một cái.

An Tử Nhiên đem này hết thảy xem ở trong mắt, ánh mắt màu đen lại dị thường bình tĩnh.

Giúp hắn chống? Chống đỡ an gia?

An gia hai huynh đệ từ thời điểm lúc từng người bọn họ cưới vợ liền ở riêng, An gia lão thái gia xử lý sự việc công bằng, không thiên vị ai, An Thường Phú hết thay cơ nghiệp đều dựa vào sức mình làm ra, cùng An Thường Đức không có nửa điểm quan hệ.

An Thường Đức chính là đại bá của An Tử Nhiên, hai nhà cũng không có khúc mắc gì về tài sản, công bằng mà nói cũng không sợ bị người ta bàn tán ra vào !

“Đa tạ đại bá quan tâm, cha nương đã qua đời, hiện giờ ta là người thừa kế duy nhất của An gia, ta sẽ tỉnh táo lên, hảo hảo xử lý An gia, sẽ không để cho cha nương dưới cửu tuyền phải thất vọng.”

An Tử Nhiên bày ra một bộ biểu tình bi thương, sắc mặt của hắn vốn là trắng, này một biểu hiện nhất thời làm người tin tám chín phần, nhưng lại làm An Thường Đức lại không hài lòng.

An Tử Nhiên tại trong mắt của hắn chính là một cái không học vấn không nghề nghiệp, đầy não đầy bụng đều là ăn chơi trác táng, bộ dạng mập mạp, hoàn toàn không giống phụ mẫu hắn, trên người không có lấy một chút ưu điểm, đem đại gia nghiệp An gia giao cho hắn, sớm hay muộn đều lụi bại, còn không bằng tiện nghi đại bá là hắn.

Ba ngày trước, khi An Thường Đức biết được hắn đệ đệ cùng đệ muội qua đời, phản ứng đầu tiên của hắn là nhất định phải đem An gia nắm giữ ở trong tay mình, về phần An gia Nhị Tam Tứ phòng, các nàng chỉ vì An gia sinh hai cái nữ nhi, An gia tài sản không có phần của họ, ở trong mắt của hắn hoàn toàn không có tính uy hiếp.

“Tử nhiên, không là đại bá nói ngươi, ngươi hiện tại biến thành cái dạng này còn xử lý An gia như thế nào? Bệnh còn chưa hết nên hảo hảo nghỉ ngơi, biệt đến lúc đó mệt chính mình, bị người ta thừa dịp hư mà vào, chiếm lấy An gia tài sản.” An Thường Đức nói xong liền liếc mắt nhìn người vừa mới vừa khóc tang, đang chuẩn bị tị hiềm Vương Tình Lam.

Vương Tình Lam biểu tình cứng đờ, hắn người ta rõ ràng chính là chỉ nàng, trong lòng tuy rằng không thoải mái, nhưng là trên mặt lại không thể cùng hắn lật mặt, liền âm dương quái khí nói rằng:

“Đại bá nói rất đúng, lão gia gia sản tự nhiên là do Tử Nhiên đến kế thừa, ‘Người khác’ cho dù là họ An , cũng đừng tưởng nhúng chàm gia sản của lão gia một phân một hào, đại bá, ngươi nói đúng hay không?”

Nói xong nàng liền hối hận.

An Thường Đức lập tức giận tái mặt, hắn chính là cái ‘Người khác’ họ An kia, hơn nữa còn là cái người không có hảo tâm nhất, nhưng là hắn lại không thể trực tiếp phản bác, nếu không chỉ cần chờ đến ngày mai, tin tức hắn muốn nhúng chàm gia sản của đệ sẽ truyền khắp An Viễn Huyền đối với hắn là cực kỳ bất lợi .

“Mang họ An , tự nhiên là người An gia, so với những cái họ khác kia, lại muốn tài sản của người khác thì có nhiều lắm, chung quy vẫn nên là người thuộc An gia .” An Thường Đức ra vẻ đạo mạo, hắn đọc nhiều sách, miễn cưỡng tính kiến thức rộng rãi, mồm mép so với Vương Tình Lam lợi hại hơn nhiều.

Vương Tình Lam sắc mặt cứng đờ, không lại đáp lời, xoay người đối An Tử Nhiên nói: “Tử Nhiên, nơi này liền giao cho ngươi, Tứ di nương trước đi xuống .”

An Tử Nhiên gật gật đầu, từ đầu tới cuối hắn chính là chỉ đứng xem mà thôi.

Nàng đi rồi, An Thường Đức lập tức thay đổi một sắc mặt hòa ái, cười tủm tỉm đối hắn nói: “Tử Nhiên, đại bá còn có việc trước hết đi rồi, về sau An gia có vấn đề gì cứ việc tới tìm đại bá, hoặc là tìm đại bá mẫu của ngươi cũng được, ngươi là thân chất nhi của ta , hiện giờ Thường Phú mất, quan hệ của chúng ta chính là tối thân , ngàn vạn không cần cùng đại bá khách khí!”

Giáo huấn cho hắn đạo lý giữa người thân là phải giúp đỡ lẫn nhau, vô tư kính dâng, sống nương tựa lẫn nhau linh tinh các thứ xong, An Thường Đức liền cảm thấy mỹ mãn rồi rời đi.

Trong mắt hắn, An Tử Nhiên vẫn cứ là một cái mập mạp dễ gạt gẫm, chỉ cần làm hắn cùng tam phòng thiếp thất của An Thường Phú bất hòa, chỉ thân cận chính mình, muốn An gia tài sản còn không dễ như trở bàn tay?

Nằm mơ giữa ban ngày tự nhiên là dễ như trở bàn tay.

An Tử Nhiên rời đi linh đường thì không có trở về phòng, mà là đi nhìn muội muội của hắn An Vu Chi.
Chương 6: Muội muội An Vu Chi.

Tập tục mai táng của An Viễn Huyền tương đối kỳ quái, ít nhất ở trong mắt An Tử Nhiên là như vậy.

Sau khi phụ mẫu qua đời, túc trực bên linh cữu là trưởng nữ chứ không phải trưởng tử, bất quá ở nơi này trưởng nữ cũng không bao hàm thiếp thất sở sinh, mà là trưởng nữ của chính thê.

Trong ba ngày An Tử Nhiên ốm đau tại giường, An Vu Chi đều túc trực bên linh cữu, thẳng đến buổi sáng hôm nay mới trở về phòng, vừa lúc cùng hắn bỏ lỡ, thân là huynh trưởng của nàng tự nhiên muốn đi nhìn một cái.

“Ca…”

An Vu Chi có điểm khiếp nhược nhìn An Tử Nhiên tiến đến thăm nàng, ánh mắt xinh đẹp có một tia kính sợ, còn có cả một chút thản nhiên xa cách, An Tử Nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn cùng với cô muội muội này cũng không thân cận lắm.

An Tử Nhiên nhìn nàng, An Vu Chi bộ dạng rất xinh đẹp, mi như liễu, mắt xếch, miệng anh đào nhỏ nhắn, là một tiểu mỹ nhân cổ điển truyền thống, ở thời đại này mười năm tuổi là đã đến tuổi xuất giá, nghe nói người hướng nàng cầu hôn rất nhiều, nhưng An Thường Phú muốn làm cho nàng gả đến nhà tốt một chút, hoặc là nói đem giá trị của nàng phát huy càng lớn một chút, nên cũng không có tùy tiện đáp ứng hôn sự của nàng.

An Tử Nhiên cùng nàng nói mấy câu, trong lời nói mang theo quan tâm.

An Vu Chi tựa hồ có chút kinh ngạc, cảm xúc trong mắt không dấu diếm mà toát ra, nàng trả lời có chút lắp, hiển nhiên còn không thực thích ứng với sự quan tâm của hắn.

Một lát sau, An Tử Nhiên mới rời đi.

An Vu Chi tại địa phương bọn họ nhìn không thấy thở phào một hơi, nàng vẫn không quen được ca ca quan tâm đến như vậy, bất quá nàng cũng biết , sau khi cha nương qua đời, trong nhà này người tối thân cận cùng nàng cũng chỉ có ca ca và đệ đệ vừa mới đầy tháng, cho nên nàng nhất định phải mau chóng thích ứng cùng ca ca ở chung.

Bảy ngày sau, , dựa theo tập tục của An Viễn Huyền, là ngày hạ táng An Thường Phú cùng Lưu Mai Hương.

An gia là gia đình giàu có, nghi thức hạ táng làm tương đối long trọng, bất quá An Tử Nhiên cũng không hiểu gì về những điều đó, cho nên hắn giao cho Tô quản gia đi lo liệu, Tô quản gia cũng không làm hắn thất vọng, xử lý thỏa đáng chu toàn không bỏ sót điểm nào.

Xử lý xong hậu sự của hai người, An gia cuối cùng cũng không còn áp lực như vậy.

Năm mới cứ trôi qua như vậy, nhưng cũng không có ai cảm nhận được không khí vui vẻ của năm mới.

Mấy ngày nay, An Tử Nhiên cũng tĩnh dưỡng đến không sai biệt lắm, thân thể hắn là bị hàn khí xâm nhập, dưới sự chiếu cố của bốn nha hoàn Thu Lan, hiện giờ đã không còn vấn đề gì lớn, hắn rốt cuộc có thời gian nhìn vào vấn đề thể trọng của mình, còn có sản nghiệp của An gia, mặc dù có Tô quản gia giúp đỡ, nhưng có một số việc vẫn cần đương gia là hắn đứng ra xử lý.

Vì thế, An Tử Nhiên vì mình đề ra một phương án giảm béo.

Bước đầu tiên chính là chạy bộ vận động mỗi buổi sáng, điều này làm cho An gia trên dưới đều thực khiếp sợ, bởi vì trong ấn tượng của bọn họ An Tử Nhiên là một người phi thường lười biếng, đặc biệt là vào mùa đông.

Mùa đông rất lạnh, cho nên An Tử Nhiên mỗi buổi sáng đều ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, bình thường đều là sắp chính ngọ (12h trưa), thói quen này cơ hồ kéo dài mười sáu năm, An Thường Phú biết nhi tử sợ lạnh, để mặc ahwns hậu quả là dưỡng thành thói quen, trên bàn điểm tâm chưa từng nhìn đến thân ảnh hắn, cho nên khi mọi người nhìn đến hắn xuất hiện trên bàn điểm tâm, một đám đều thực kinh ngạc.

An gia không phải cái gì vương tôn hậu duệ quý tộc, bởi vậy không có quy định thiếp thất không thể cùng chính thê ngồi cùng bàn ăn cơm.

Từ đầu, đại gia chỉ cho rằng hắn bị việc phụ mẫu qua đời đả kích mới biến thành như vậy, trong long nghĩ hắn có kiên trì cũng không quá hai ngày, kết quản ngoài dự kiến của họ, An Tử Nhiên tiếp tục kiên trì.

Không chỉ như thế, hắn hiện thường xuyên ra vào thư phòng An Thường Phú, dĩ vãng hắn chính là đối quản lý gì đó đều không có hứng thú, tuy có đọc sách nhưng cũng không có gì gọi là thiên phú, chỉ đủ nhận biết vài chữ, nguyên bản An Thường Phú còn muốn cho hắn thi cử lấy công danh, cũng buông tha, ngược lại đem lực chú ý phóng tới trên người An Tử Minh mới vừa sinh ra.

Mấy người Vương Tình Lam trong lòng đều có chút bồn chồn, các nàng cũng không vui lòng nhìn thấy An Tử Nhiên chăm chỉ tiến tới như vậy.

Một khi An Tử Nhiên trở nên thong minh, các nàng muốn trục lợi từ chỗ hắn sẽ càng khó hơn, nhưng nếu hiện tại không có một người đứng ra gánh vác, An gia chẳng mấy sẽ suy sụp, lại có An Thường Đức đứng bên nhìn chằm chằm, nhượng An gia rơi vào tay hắn, còn không bắng để An Tử Nhiên trưởng quản An gia.

Các nàng tối thiểu vẫn là di nương của An Tử Nhiên, mà An Thường Đức cũng sẽ không nuôi các nàng.

Lúc này, nhân vật chính trong lòng các nàng lại đang tại trong thư phòng cắn cán bút.

Nguyên lai An Tử Nhiên thư pháp thực tệ, chữ viết giống như nòng nọc trên giấy bơi qua bơi lại, mà hắn cũng chưa từng viết chữ bằng bút lông, không cần lo lắng bị phát hiện.

Nhưng để quản lý tốt sổ sách, hắn phải đem chữ luyện hảo.

Tô quản gia sau khi biết quyết tâm của hắn, liền thay hắn tìm đến mấy bảng chữ mẫu, bảng chữ mẫu tự thể đều là không đồng dạng, thích nào loại liền luyện loại đó, mỗi ngày luyện mấy trang, thẳng đến khi có thể viết ra thì không cần luyện nữa.

Một tay hảo tự cần thời gian luyện tập, muốn một bước lên trời là không có khả năng.

An Tử Nhiên biết đạo lý này, mà hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn, cứ như vậy, hành trình mỗi ngày của hắn cơ hồ sắp xếp đến tràn đầy.

Bất quá có người hiển nhiên không cho sinh hoạt của hắn bình tĩnh nhàn nhã như vậy, nghĩ muốn cho sinh hoạt của hắn thêm phong phú một ít, cho nên An Thường Phú cùng Lưu Mai Hương bất quá mới hạ táng ba ngày, vợ chồng An Thường Đức đã tìm tới cửa.

Chương 7: Xé rách thể diện. ( Trở mặt)

An Tử Nhiên tuy rằng chỉ gặp qua An Thường Đức một lần, nhưng cũng đoán được suy nghĩ của hắn.

Đơn giản chính là thấy An Thường Phú qua đời, An gia hiện tại không có lấy một đương gia làm chủ, ỷ vào thân phận đại bá của hắn, muốn tới An gia chen váo một chân.

Bất quá hắn vẫn là đánh giá thấp độ dày của da mặt vợ chồng An Thường Đức.

“Đại bá mẫu, chất nhi vừa mới không có nghe rõ ngài nói gì, có thể lặp lại lần nữa không?” An Tử Nhiên sắc mặt bình tĩnh nhìn chính thê Ngô Chi của An Thường Đức, ánh mắt ngăm đen làm người ta không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Ngô Chi bị hắn nhìn đến lạnh cả lưng, nàng lại cho rằng đó chỉ là ảo giác, An Tử Nhiên chỉ biết hết ăn lại nằm đâu thể có loại khí thế này, nhất định là do thời tiết quá lạnh, vội treo lên tươi cười tự nhận là hòa ái dễ gần.

“Tử Nhiên a, Đại bá mẫu ý là ngươi hiện giờ còn chưa thành niên, trước kia lại chưa từng cùng phụ thân ngươi học quá quản lý gia nghiệp, ngươi chỉ là một cái trẻ vị thành niên làm sao quản lý được An gia đại cơ nghiệp, không thì cũng sẽ mệt chết đi, hơn nữa rất nhiều địa phương ngươi cũng không hiểu, để tránh cho ngươi bị người ngoài lừa, Đại bá mẫu cùng Đại bá của ngươi thương lượng rồi quyết định, để đại bá ngươi rút ra chút thời gian đến An gia giúp ngươi.” Ngô Chi nói xong liền hít một hơi: “Cha ngươi cùng Đại bá của ngươi là huynh đệ huyết thống tối thân cận, hiện giờ hắn qua đời, chúng ta chính là thân nhân của ngươi, ngươi không cần khách khí với
đại bá của ngươi.”

An Tử Nhiên nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: “Đại bá mẫu nói rất đúng, bất quá phụ thân cùng Đại bá sớm đã ở riêng, hiện tại cũng có sự nghiệp cần quản lý, để Đại bá lại đây hỗ trợ, chất nhi ngược lại băn khoăn , hơn nữa, gần đây chất nhi cùng Tô quản gia học được không ít, hắn là người hiểu biết An gia nhất, cả hắn cũng nói chất nhi tiến bộ rất nhiều, tiếp qua không lâu có thể độc lập quản lý An gia .”

Hai người sắc mặt cứng đờ, lời này chính là cự tuyệt họ.

Mở miệng trước hết đem hai nhà quan hệ phiết đến không còn một mảnh, nếu đã ở riêng , huynh trưởng tự nhiên không thể nhúng tay váo việc nhà đệ đệ, truyền ra ngoài mọi người khẳng định sẽ nói An Thường Đức mơ ước gia sản của đệ đệ nhà mình, nhưng nếu là bản thân An Tử Nhiên đồng ý , bọn họ sẽ là danh chính ngôn thuận .

Hai người vốn tưởng rằng An Tử Nhiên sẽ gật đầu, dù sao có ai trông cậy vào một cái hoàn khố công tử đột nhiên biến thành thiên tài? Chỉ là hai người đều không ngờ rằng, An Tử Nhiên lại cự tuyệt đến phi thường rõ ràng, lại còn biết ngầm châm chọc bọn họ.

An Thường Đức là một cái thư sinh, nào có cái gì gia nghiệp đáng nói.

Tục ngữ nói, trăm không một dùng là thư sinh (ý nói thư sinh là vô dụng nhất), điểm ấy tại trên người An Thường Đức thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn, nếu không hắn sẽ không cần vội vã đánh chủ ý lên gia sản của đệ đệ.

An Thường Đức thực tế là cái thư sinh chỉ biết chơi bời lêu lổng, lại có chút công danh trong người, vai không thể vác, tay không thể mang nặng, chỉ có mỗi ưu điểm là tri thức, mà trừ cái này ra, cái gì cũng không có.

Bất quá loại người giống hắn lại tương đối chú trọng thanh danh, thế nên, mới có chuyện chạy đến đánh bài thân tình, nếu không lấy tính cách của hai người, đã sớm ngang nhiên vào ở trong An gia, lấy thân phận trưởng bối áp bức hắn chứ nói gì đến chuyện thương lượng.

Ngô Chi hít sâu một hơi, chỉ kém không mắng đồ ranh con, nhưng nàng vẫn dung vẻ mặt ôn hòa khuyên răn:“Tử Nhiên a, Tô quản gia nói cho cùng chính là cái ngoại nhân…”

“Đại bá mẫu, Tô quản gia là người phụ thân tín nhiệm nhất khi còn sống.” An Tử Nhiên ngắt lời nàng, ngụ ý chính là hắn cũng tín nhiệm Tô quản gia.

Ngô Chi nếu còn muốn phản bác, chẳng phải là đang nói An Thường Phú không có mắt nhìn người sao.

An Thường Phú có thể đem An gia trở thành địa chủ lớn nhất An Viễn Huyền, chứng minh mắt nhìn của hắn phi thường chuẩn xác, điểm này thì vợ chồng An Thường Đức không thể phản bác được, An gia hiện tại chính là minh chứng tốt nhất.

Hai vợ chồng sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cũng không để ý đến việc che dấu tâm tình.

Muốn coi An Tử Nhiên như không thấy, muốn nhúng chàm An gia? Nếu hiện tại hắn vẫn chưa tiếp thu thân thể An Tử Nhiên thì còn có khả năng, nhưng hiện tại hắn là An Tử Nhiên, đừng nói để họ công khai tiến vào An gia, nhúng chàm sản nghiệp An gia, chình là một hào cũng không thể cho họ, hắn không phải là người lương thiện, không có nghĩa vụ “tiếp tế” cho cả nhà Đại bá chơi bời lêu lổng.

Hai vợ chồng lần đầu tiên liền xuất sư bất lợi.

Hai người nguyên bản còn tính toán chờ sau khi hắn đáp ứng, nhân cơ hội đề nghị một việc khác.

Ngô Chi nghĩ nghĩ, vẫn là không cam lòng, vì thế nàng hướng An Thường Đức liếc mắt ám chỉ một cái, An Thường Đức nhận đến chỉ thị, sắc mặt hơi hòa hoãn xuống, lên tiếng đánh vỡ đại sảnh trầm mặc.

“Tử Nhiên, sau khi ngươi nương qua đời, An gia hậu viện vẫn thiếu một chủ mẫu quản lý, tuy rằng ngươi bây giờ là chủ nhân An gia, nhưng là chung quy vẫn là nam nhân, không bằng cho Đại bá mẫu ngươi lại đây hỗ trợ, Đại bá mẫu của ngươi đối công việc quản gia rất thành thục, tuyệt đối sẽ giúp ngươi đem hậu viện xử lý đến thỏa đáng, như vậy ngươi có thể chuyên tâm đi làm sự tình khác.”

Nói xong,hai vợ chồng đều vẻ mặt hiền lành hòa ái nhìn hắn, nói cho cùng, vẫn là muốn nhúng chàm An gia.

An Tử Nhiên cười cười, xem ra là chưa tới phút cuối chưa thôi: “Đại bá, Đại bá mẫu, ý tốt của hai người chất nhi xin ghi nhớ , chất nhi không nghĩ phiền toái Đại bá mẫu, nói cho cùng, đây là An gia sự tình, chất nhi nếu có thể quản hảo An gia sản nghiệp, chính là một cái hậu viện, chất nhi tin tưởng mình có thể xử lý hảo , nếu không được, chất nhi còn có ba vị di nương.”

Hai người sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét, không còn hoà nhã gì nữa.

Đều đã nói đến đây, còn lấy “ An gia sự tình” châm chọc họ, rõ rang là không coi họ là người trong nhà, bọn họ có tái ngu xuẩn cũng hiểu được An Tử Nhiên đang từ chối họ.

Làm Ngô Chi tức giận là, An Tử Nhiên thà để An Thường Phú thiếp thất quản lý hậu viện, cũng không nguyện ý làm cho nàng tiếp quản, đây là muốn cùng bọn họ phân rõ giới hạn? Đến cửa đều không có!

Ngô Chi tức giận đến thiếu chút nữa chửi ầm lên, nàng cuối cùng vẫn là nhịn được, nhìn hắn lạnh lung nói: “Xem ra ngươi thật sự là trưởng thành, phụ thân ngươi vừa chết, mắt ngươi liền cao , không đem chúng ta để vào mắt phải không?”

“Đại bá mẫu lời này nghiêm trọng , chất nhi không dám không đem các người để vào mắt, hai người là Đại bá cùng Đại bá mẫu của ta, đương nhiên là phải để ở trong lòng.” An Tử Nhiên cười cười.

Nghe được nửa câu đầu, hai vợ chồng thiếu chút nữa nổi bão, giận hắn cái trong mắt không tôn trọng tiền bối, bọn họ thậm chí nghĩ đến việc đem chuyện này nháo đại, để tất cả mọi người ở An Viễn Huyền nhìn xem An gia nuôi ra một cái bạch nhãn lang, cha mẹ vừa mất, thế nhưng đến cả trưởng bối cũng không tôn kính , kết quả nửa câu sau lại triệt để đem bọn họ nghẹn trụ.

“Chất nhi còn muốn đi thư phòng, nếu không có việc gì nữa, hai người xin cứ tự nhiên!” An Tử Nhiên nói .

An Thường Đức đột nhiên âm dương quái khí cười lạnh nói: “Đại bá xin khuyên ngươi một câu, làm người không cần quá tuyệt tình, cẩn thận ngày nào đó lật thuyền trong mương.”

Người bất nhân không nên trách hắn bất nghĩa.

Nếu muốn xé rách da mặt, An Thường Đức hắn cũng không sợ, An gia mặc dù là địa chủ lớn nhất An Viễn Huyền, nhưng cũng không đại biểu An gia có thể ở An Viễn Huyền một tay che trời.

“Đa tạ đại bá quan tâm.”

An Tử Nhiên cười nói xong câu đó liền đi khỏi đại sảnh, lưu lại vợ chồng An Thường Đức vẻ mặt khó coi, thẳng đến khi không nhìn tới thân ảnh của hắn, hai người vẫn tiếp tục nói thêm một ít lời khó nghe rồi mới căm tức bỏ đi.

Chương 8: Địa vị của thương nhân

Trở lại thư phòng, An Tử Nhiên giống như không có việc gì tiếp tục cầm lấy bút lông luyện bảng chữ mẫu theo kiểu chữ Âu Dương Tuần, quản gia nói đây là kiểu chữ cơ bản, chỉ cần học được loại chữ này, về sau liền đơn giản.

Lúc Tô quản gia tiến vào, vừa lúc nhìn đến hắn đang viết chữ, biểu tình bình tĩnh làm người ta đoán không ra hắn không lâu trước tại đại sảnh cùng Đại bá và Đại bá mẫu trở mặt, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc phức tạp.
Thay đổi của Đại thiếu gia mấy ngày này hắn đều xem ở trong mắt.

Nói thật, hắn thật không ngờ bệnh nặng đại một hồi lại làm Đại thiếu gia thay đổi triệt để như vậy, có lẽ là như mọi người vẫn nói, có một số người chỉ khi mất đi người thân mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng coi như là một lần niết bàn trọng sinh đi!

Tô quản gia là thở dài, cũng là vui mừng, hắn nhìn An Tử Nhiên lớn lên, hắn cũng không phải thực thích An Tử Nhiên trước kia, không có chí tiến thủ, tiêu tiền như nước, An gia nếu giao vào tay hắn, tuyệt đối sẽ lụi bại, cho nên hắn cảm thấy vô cùng may mắn, Đại thiếu gia lần này là thật sự trưởng thành.

Bất quá vừa nghĩ tới chuyện đã xảy ra ở đại sảnh, hắn lại lo lắng, mày nhăn thành chữ xuyên, biểu tình muốn nói lại thôi, An Tử Nhiên muốn không chú ý đến cũng khó.

Rốt cục, hắn ngừng lại động tác trên tay, lạnh nhạt nhìn về phía Tô quản gia.

“Quản gia, có chuyện gì cứ nói đi.”

Tô quản gia cũng không khách khí, hắn đã sớm nhịn không nổi, “Đại thiếu gia, lão nô tuy rằng chỉ là cái hạ nhân, nhưng là có những điều không thể không nói, ngài hôm nay ở đại sảnh đắc tội Đại lão gia cùng phu nhân của hắn, quả thật là hành động không khôn ngoan.”

An Tử Nhiên cùng Tô quản gia tiếp xúc nhiều, cũng hiểu cách làm người của hắn, trong lòng biết hắn không phải loại người không hiểu chuyện, hắn nói như vậy nhất định có đạo lý của hắn, liền hỏi: “Giải thích thế nào?”

Tô quản gia thấy hắn chịu nghe chính mình, không khỏi thở phào một hơi, trong mắt đồng thời hiện lên mỉm cười, xem ra đại thiếu gia thật sự thay đổi rất nhiều, đổi lại là trước kia, đừng nói vẻ mặt ôn hoà như vậy, hắn là đã sớm nổi trận lôi đình, chỉ có một điểm tiếc nuối là, hắn thật sự rất béo.

“Đại thiếu gia, Đại lão gia có công danh trong người, cùng chúng ta không giống, nếu hắn cố ý gây khó dễ cho An gia, Huyện lệnh An Viễn Huyền khẳng định sẽ đứng về phía hắn.” Tô quản gia nói.

An Tử Nhiên nhíu mày, rốt cục buông xuống bút lông trong tay, “Đại bá cho dù có công danh, hẳn là chính là cái tú tài, một cái tú tài có thể làm được chuyện gì lớn, Huyện lệnh tại sao sẽ giúp hắn?”

Nghe lời hắn nói, Tô quản gia cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Đại thiếu gia trước kia chỉ biết là sống phóng túng, đối việc cũng không hiểu biết nhiều, trùng hợp bù lại ‘ký ức mơ hồ’ hiện tại của An Tử Nhiên.

“Đại thiếu gia, Đại Á là một quốc gia coi trọng công danh,rất nhiều người đều lấy việc đỗ đạt lấy được công danh là vinh dự, chỉ cần có công danh trong người thì sẽ được tôn trọng và địa vị, mà thương nhân tại Đại Á địa vị rất thấp, rất nhiều người đều khinh thường thương nhân, thương nhân có chút giàu có trăm phương nghìn kế muốn thoát khỏi thân phận thương nhân, không tiếc đem tử nữ gả cho văn nhân trong người có công danh, hoặc là kết hôn cùng tiểu thư quý tộc, cho nên Đại lão gia tuy rằng chỉ là một tú tài, nhưng là hắn địa vị so với thương nhân còn cao hơn.”

An Tử Nhiên không nghĩ tới tình hình trong nước Đại Á lại là như thế.

Coi trọng văn nhân, khinh thị thương nhân, chẳng lẽ văn nhân có tài cán vì Đại Á tạo ra tài phú?

Tri thức quả thật rất trọng yếu, nhưng là chân chính giúp kinh tế của Đại Á phát triển lại là thương nhân, không có thương nhân cố gắng tạo ra tài phú, thu nhập từ thuế của Đại Á sẽ không cao như vậy .

An Tử Nhiên không rõ, hoàng đế Đại Á đến tột cùng là xuất phát từ suy nghĩ gì, mà sẽ ban phát pháp lệnh như vậy, bên cạnh, quản gia còn tại trần thuật hậu quả khi đắc tội An Thường Đức.

“Bất quá người Đại thiếu gia phải cẩn thận không phải là Đại lão gia, mà là phu nhân của Đại lão gia Ngô thị.”

“Đây là vì sao?” An Tử Nhiên kinh ngạc nói.

Tô quản gia lo lắng lo lắng nói: “Tỷ tỷ Ngô thị là Nhị phòng di thái của Chi phủ Vĩnh Châu, tuy chỉ là thiếp thất, nhưng lão nô nghe nói nàng rất được Giang Tri phủ tin sủng ái, nếu Ngô thị để tỷ tỷ của nàng trước mặt Giang Tri phủ thổi chẩm biên phong (kích động, nói xấu, xúi bẩy người bên cạnh), lão nô lo lắng, bọn họ sẽ xuống tay với An gia.”

Tri phủ quyền lực có thể lớn bằng Huyện lệnh, muốn làm khó An gia tuyệt đối dễ dàng.

Trước mắt An gia đang bị vây ở thế yếu, dễ dàng bị người thừa dịp hư mà trục lợi, còn cả An Thường Đức ở bên mơ ước , nếu Tri phủ Vĩnh Châu thực sự có cái gì ý tưởng, An gia phải ngăn cản như thế nào?

An Tử Nhiên nhăn mi, hắn đối An gia sản nghiệp còn không phải rất quen thuộc, huống hồ dân không cùng quan đấu không là không có đạo lý .

“Quản gia, ngươi giúp ta tìm cái tin cậy người, để hắn theo dõi gia đình Đại bá, nếu Đại bá cùng Đại bá mẫu có cái gì dị thường, chúng ta cũng có thể tùy cơ đối phó.”

Giám thị nhà Đại bá mình việc này mà truyền ra, khẳng định sẽ làm cho người lên án, Tô quản gia cảm thấy không thực thỏa đáng, nhưng trước mắt chỉ có biện pháp này,đành không nói cái gì nữa, ngày kế, hắn liền phân phó người thực hiện.

Bất quá bọn hắn không nghĩ tới An Thường Đức động tác sẽ như vậy nhanh.

Nhất thời trở tay không kịp.

Chương 9: Gặp chuyện không may.

Ba ngày sau, buổi chiều có nắng.

An Tử Nhiên vừa xem xong một đống sổ nợ lộn xộn, Tô Tử vội vội vàng vàng chạy váo thư phòng.

Tô Tử là nhi tử của quản gia, so với An Tử Nhiên thì lớn hơn sáu tuổi, năm nay đã hai mươi hai tuổi, tính tình ngay thẳng, phần đông nam tử ở tuổi này đều đã thú thê sinh tử, bất quá hắn vẫn chưa thú thê.

An Tử Nhiên chưa từng hỏi nguyên nhân, mà đây là gia sự của người ta, hắn cũng không tiện hỏi, mà chính xác là không có hứng thú hỏi, bất quá hắn cũng đại khái đoán được nguyên nhân.

“Có chuyện gì phát sinh? Hấp ta hấp tấp như vậy !”

Tô Tử nhìn thiếu niên thần sắc lạnh nhạt, sửng sốt một chút, dù đã nhìn qua vài ngày, nhưng hắn vẫn chưa thích ứng được với thiếu gia tính cách đại biến, nếu không phải là bộ dạng của An Tử Nhiên rất béo, hắn còn có ảo giác đứng trước mặt mình là một thiếu niên tuấn tú, phong độ nho nhã.

Mau chóng đem loại suy nghĩ kì quái này vứt ra sau đầu, Tô Tử nhớ đến mục đích mình chạy đến, vội vã nói:”Bốn vị trưởng quầy của An gia đang chờ ngài ở đại sảnh, bọn họ nói có đại sự phát sinh, cần ngài làm chủ .”

An Tử Nhiên lộ ra thần sắc nghi hoặc, mấy người Phùng trưởng quầy hắn đều biết, vì vậy nên rất nghi hoặc.
Bồn người đều là chủ sự quản lý các cửa hàng lớn của An gia, bình thường nếu không có việc sẽ không đến An gia, trừ phi là theo thông lệ nửa tháng đến báo cáo một lần, nhưng hiện tại cả bốn người đều có mặt, nhất định không phải đại sự đơn giản.

“Đi xem sao !” An Tử Nhiên trên mặt vẫn giữ bình tĩnh bước ra khỏi thư phòng, Tô Tử vội vàng theo sau.

Thời điểm An Tử Nhiên tới đại sảnh, bốn vị trưởng quầy mồn năm miệng mười đang đàm luận sự việc, gương mặt họ đều mang theo sự lo lắng, thấy hắn tiến vào, bốn người lập tức đình chỉ đàm luận đứng lên, ánh mắt nhìn hắn vừa chăm chú lại thoáng chút nghi hoặc.

Về chuyện An Đại thiếu gia thay đổi, họ là người làm cho An gia, tự nhiên đã nghe nói qua, hơn nữa Tô quản gia cũng chứng thực với họ An Tử Nhiên bây giờ không còn là An Tử Nhiên của trước kia.

Nhưng ngay từ đầu họ cũng không quá tin tưởng, thẳng đến hiện tại, nhìn hắn vẻ mặt bình tĩnh thong dong đi tới, không còn loại ương ngạnh kiêu ngạo trước kia, đi đường cũng ngênh ngang, chỉ thiếu không viết lên mặt “Lão tử là hoàn khố” (công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi trác táng), bọn họ rốt cuộc tin tưởng lời nói của Tô quản gia, bất quá hắn có thể vực dậy An gia hay không thì còn cần thời gian để chứng minh.

“Thiếu đông gia.” Phùng trưởng quầy đứng đầu bốn người tiến lên trước. Ba người khác cũng lần lượt lên tiếng, có điều vẻ mặt không có sự cung kính cùng nghiêm cẩn như khi đối mặt với An thường Phú, An Tử Nhiên tuổi nhỏ là một nguyên nhân, nhưng quan trọng là, hắn trước kia không có tiếp xúc qua việc quản lý An gia sản nghiệp, chỉ là cái mao đầu tiểu tử, để hắn quản lý họ, không có khả năng sẽ làm bọn họ lập tức tin phục.

An Tử Nhiên xem tất cả trong mắt, nhưng hắn không nói gì, hắn cũng lường trước được tình hình này, hơn nữa họ biểu lộ cũng không quá lộ liễu, hắn không tất yếu phải so đo, chỉ cần họ có thực tài, mà khi dùng người cơ bản cần phải rộng lượng.

An Tử Nhiên ngồi trên chủ vị, ánh mắt bình tĩnh đảo qua trên mặt họ: “Có chuyện gì ? Nói đi .”

Các trưởng quấy nhất thời hai mặt nhìn nhau, họ nhìn thấy sự kinh sợ trong mắt đối phương, thiếu đông gia rất có khí thế của lão gia, trong nháy mắt có cảm giác như đang đối mặt với An Thường Phú.

Phùng trưởng quầy thần sắc phức tạp, hắn ngược lại có cảm giác thiếu đông gia so với đông gia còn trầm ổn hơn, nghĩ vậy, trong lòng hắn lại tính toán: “Thiếu đông gia, sự tình là như vậy …”

An gia mặc dù là địa chủ lớn nhất An Viễn Huyền, nhưng thủ đoạn vơ vét của cải của An Thường Phú cũng không quang minh chinh đại gì, lúc còn trẻ, hắn dựa vào mấy khối thổ địa để làm giàu, sau khi An gian phát triển đi lên, hắn lại dùng thủ đoạn thâu tóm phần lớn thổ địa của nông dân ở An Viễn Huyền làm của riêng, sau đó đem cho nông dân thuê, thu địa tô kếch xù.

Nông dân khốn khổ không thôi, lương thực hàng năm thu được trừ bỏ phần giao cho An gia, phần còn lại căn bản không đủ ăn, cho nên có những nông dân không thể không hướng An gia mượn lương.

Tại điểm này, An Thường Phú không thu lãi kếch xù, nhưng ngày qua ngày, tái mượn lương, rất nhiều nông dân thiếu nợ An gia không thể trả nổi, chỉ còn cách nhiều thế hệ trồng trọt cho An gia để trả nợ.

An Thường Phú khi còn sống, nhiều nông dân kháng nghị An gia vi phú bất nhân (ví làm giàu mà bất chấp tính người), nhưng đều bị An Thường Phú chấn áp, khi đó An Thường Phú thường cấp lễ vật cho Huyện lệnh, nhờ váo quan phủ mới không đem sự việc làm lớn, nhưng tất cả đều là khi An Thường Phú chưa chết, nay khi mà An Thường Phú qua đời, An gia không có đương gia làm chủ, những nông dân từng bị áp bức thảm thương bị người hữu tâm kích động mà bắt đầu phản kháng.

Phong trào phản kháng mới bắt đầu sau khi hạ táng vợ chồng An Thường Phú, vì loạn dân không có nhiều người, sự tình cũng không quá lớn, mấy người Phùng trưởng quầy cho họ có thể giải quyết được, nhưng lại không thể ngờ, tình huống mấy ngày nay lại chuyển biến xấu.

Chương 10: Từ đầu đến cuối sự việc.
Ban đầu, chỉ có hai ba nông dân đến trước cửa hàng lương thực gây chuyện. Số lượng không nhiều, nhìn qua chỉ là phô trương thanh thế, Phùng trưởng quầy chỉ để tiểu nhị đem họ đuổi đi, An gia đang trong thời điểm rối ren, không có An Thường Phú chống lưng, bọn họ cũng không muốn làm lớn sự việc.
Nhưng không được mấy ngày, mấy nông dân bị đuổi đi lúc trước đột nhiên chạy đến trước cửa hàng lương thực cãi lộn, một đám mang bộ dáng không sợ chết, thậm chí có nông dân xông vào cửa hàng đoạt lương thực, nhưng họ không có thành công.
Phùng trưởng quầy là người thông minh, sự tình mấy hôm trước cho hắn một cảnh báo, những người đó vào lúc nào không đến gây chuyện, lại cố tình là sau khi An thường Phú qua đời, An gia không có đương gia làm chủ mới đến, dù chỉ có hai ba cá nhân, nhưng hắn vẫn mướn năm tay hộ vệ giỏi đánh đấm đến trông cửa hàng, để dự phòng giờ khắc này, kết quả hắn đoán đúng.
Nông dân cướp lương thực bị loạn côn đánh ra khỏi cửa hàng, dánh đến đầu rơi mấu chảy.
Bị năm hộ vệ làm kinh sợ, những nông dân gây chuyện phải tạm rời đi, mang theo đồng bọn bị trọng thương.
Nhưng đây mới chỉ là khúc dạo đầu, qua hai ngày, sự tình triệt để bạo phát, chỉ có bảy tám nông dân họ còn có thể ứng phó, nhưng hơn mười hai mươi cái nông dân thì không được, một đám nông dân xông váo cửa hàng lương thực Phùng trưởng quầy quản lý, mỗi người như nổi điên mà cướp lương thực, tuy kho lương thực không có vấn đề gì nhưng mặt tiền cửa hàng đã bị cướp sạch.
Phùng trưởng quầy sau mới biết ở cửa hàng của ba vị trưởng quấy khác cũng xảy ra sự việc tương tự, biết sự việc không đơn giản, lúc này bọn họ mới tìm đến An gia.
An Tử Nhiên nghe xong thì trầm mặc.
Thấy hắn không nói gì, bốn người không khỏi âm thầm lắc đầu, vẫn chỉ là đứa trẻ.
Cứ xem như Tô quản gia nói thiếu đong gia bất đồng với trước kia, nhưng họ cũng không ôm hy vọng quá lớn, dú sao một cái oa nhi mười sáu tuổi thì có thể làm được gì, một thương nhân thành công ngoại trừ có mắt nhìn xa trông rộng, thì sự quyết đoán cũng là một yếu tố quan trọng, thiếu đông gia vẫn còn quá trẻ, kinh nghiệm vẫn còn hạn chế.
“Vô duyên vô cớ, nông dân như thế nào sẽ gây chuyện, còn phát sinh chuyện cướp đoạt lương thực.”
Thời điểm đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, âm thanh bình tĩnh của An tử Nhiên vang lên, bốn vị trưởng quầy tiếp xúc với ánh mắt máu đen của hắn, không biết vì sao, họ lại có cảm giác không dám nhìn thẳng.
Vẫn là Phùng trưởng quầy kinh nghiệm dày dặn kịp phản ứng, vội nói:”Thiếu đông gia, chúng ta cũng hiểu được không có lửa làm sao có khói, nhưng là tra không được, trước đó cũng không có dị thường nào, tất cả như đột nhiên xảy ra, chúng ta hoài nghi, liệu là có người đang âm thầm gây chuyện, gay phiền toái cho An gia?”
Bốn người tin tức linh thông, sớm đã nghe chuyện vợ chồng An Thường Đức nổi giận đùng đùng rời khỏi An gia, lấy tình cách của họ, gây ra chuyện này cũng không có gì là lạ.
Lúc trước khi An Thường Phú chưa mất, An Thường Đức đã thèm nhỏ dãi gia sản An gia, hắn đã sớm muốn xuống tay với An gia, với bản tính đó, sớm đã nên làm như vậy.
Bọn họ nghi ngờ An Thường Đức còn có nguyên nhân khác, An gia nắm giữ phần lớn lương thực của An Viễn Huyền, tám phần mười cửa hàng lương thực đều là của An gia, nếu An gia không bán lương thực cho những nông dân đó, trừ phi đi sang những thành trấn xa khác mua lương thực, nếu không họ cũng chỉ có thể chờ chết đói.
Đó là lý do bách tính mặc dù rất hận An Thường Phú nhưng cũng không dám phản kháng, An gia cơ hồ nắm trong tay huyết mạch của An viễn Huyền, bọn họ cũng ném chuột sợ vỡ đồ.
An tử Nhiên trầm tư một hồi lâu:”Phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, nếu không ngày sau sẽ có càng nhiều người làm theo, các vị là thuộc hạ của phụ thân đã mười mấy năm, kinh nghiệm phong phú hơn ta, không biết đã có biện pháp nào chưa?”
Bốn người lại nhìn nhau, nếu có biện pháp, họ đã không tìm tới An gia.
Không khí theo sự trầm mặc của mọi người lại im lặng xuống, lúc sau, một trưởng quầy họ Lưu lên tiếng: "Thiếu đông gia, chúng ta có thể báo quan, dựa theo luật pháp của Đại Á, ngang nhiên cướp bóc cửa hàng lương thực, nhẹ thì lưu đày biên cương, nặng thì xử tử, muốn họ biết tính nghiêm trọng của sự việc, phải giết gà dọa khỉ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro