Chương 60: Ngụy gia đến
Mặc dù là ngồi xuống bàn nói chuyện với Thiên Tứ nhưng ánh mắt hắn vãn gắt gao nhìn chăm chăm vào hộp gỗ đựng võ kỹ kia. Bất quá, sau một lúc hắn không nhịn được nữa liền hỏi.
" Thiên chưởng quỹ, không biết người có thể giới thiệu cho ta nghe qua về môn võ kỹ kia không?"
Trong nhà Ngụy Thư Tuấn cũng có vài bộ Hoàng giai võ kỹ, đương nhiên nhận ra ngọc giản trong hộp gỗ chính là bản ghi chép truyền thừa. Không thể sai biệt được.
Thiên Tứ gật đầu nói " Có thể". Sau đó quay qua cầm hộp gỗ xuống, mở ra. Bên trong đúng thật là ngọc giản màu xanh, toả ra linh khí nhàn nhạt.
" Đúng! Đúng thật là ngọc giản truyền thừa."
Hai người Ngụy gia kích động vạn phần. Mọi người đều biết, có phẩm giai võ kỹ thư tịch đều sẽ phát ra quang mang tương ứng với phẩm chất, hoàng giai là màu vàng, Huyền giai là màu đỏ, Địa giai là màu lam, mà thiên giai là màu tím. Thật không ngờ tới bọn họ lại có thể mua được hoàng giai võ kĩ ở địa phương này.
Để hai người kia cảm thán một lúc, Thiên Tứ mới chầm chậm giải thích.
" Thương Vân kiếm pháp, hoàng giai võ kỹ, kiếm pháp này phân bốn tầng, tầng thứ nhất đục lãng ngập trời, tầng thứ hai bạo triều tràn lan, tầng thứ ba bắn ra ào ạt, tầng thứ tư vạn lưu quy tông."
Buông thư tịch, cầm lấy kia khối ngọc giản nói: "Đây là ngọc giản, bên trong phong ấn chút thành tựu kiếm kỹ, sau khi sử dụng người sử dụng có thể nháy mắt có được chút thành tựu kiếm kỹ, bất quá chỉ có thể dùng một lần, dùng sau sẽ tự hành tổn hại."
Ngụy Thư Tuấn mấy người sau khi nghe xong trực tiếp choáng váng, vài người đều choáng váng, toàn thân run nói không ra lời, đại não trống rỗng. Đây là cái gì năng lực, trước nay đều không có nghe qua có thể nháy mắt có thể học được còn trực tiếp đến chút thành tựu.
Chỉ nghe nói qua đại năng giả có thể đem võ kỹ trực tiếp truyền vào người tâm thần, nhưng là chỉ là truyền vào mà thôi, võ kỹ vẫn là đến từ đầu luyện khởi, mà cái này gọi là gì ngọc giản cư nhiên có thể trực tiếp học được lĩnh ngộ đến chút thành tựu.
Loại này đồ vật đánh sâu vào tâm thức làm cho Ngụy Thư Tuấn mấy người tạm thời hòa hoãn bất quá tới bạo động.
Thiên Tứ làm lơ mấy trạng thái của hai người kia, trong này hắn sử dụng một ít quy tắc của mình để giúp người sử dụng có thể lĩnh hội võ kỹ nhanh hơn. Há lại có thể đánh đồng với mấy loại ngọc giản truyền thừa phổ thông kia sao.
Sau một hồi nhìn biểu hiện trấn kinh của hai người kia, trong lòng Thiên Tứ cũng cảm thấy vui vẻ không ít. Đồ vật hắn tiện tay làm ra vậy mà đem tới hiệu quả lớn đến như vậy. Chỉ là một môn võ kỹ hoàng giai, đã kích động đến vậy thì còn ra thể thống gì nữa đây.
Thiên Tứ xoay người đứng dậy, đi tới tủ đặt hàng đặt lên đó 4 khoả bình gốm thay thế cho 4 bình mà Ngụy Thư Tuấn đã mua. Hôm nay hắn sẽ bán ra mỗi loại đan dược 10 bình. Như vậy cũng là giới hạn đồ tốt. Không để đồ vật tràn lan ra ngoài, lợi thì ít mà hại thì nhiều
Gã nhìn ra bên ngoài cửa, không rõ tên đại hán kia bao giờ thì mới dẫn người quay trở lại. Mà nhìn hai tên đang ngây ngốc trấn kinh kia hắn cũng phát chán rồi. Thiên Tứ lại rảnh rỗi mang vài thứ ra nghịch ngợm.
Thiên Phong Thành, cách Thiên ba hồ năm mươi dặm.
Ngụy gia, phòng nghị sự.
Trong phòng các cao tầng của Ngụy gia đang thảo luận nghị sự.
Ngồi chính là Ngụy gia đương đại gia chủ Ngụy Khiếu Đình, bên tay trái có ba lão giả lớn tuổi, bọn họ là Ngụy gia trưởng lão, cũng là trưởng bối của Ngụy Khiếu Đình, bên tay phải là chỗ ngồi của mấy trung niên, bọn họ đều là huynh đệ của Ngụy Khiếu Đình , ở Ngụy gia chưởng quản các sản nghiệp.
Bọn họ lúc này đang thảo luận việc gia tộc phát triển. Lúc này, quản gia tiến vào đối Ngụy Khiếu Đình nói: "Lão gia, Ngụy Thành nói có chuyện gấp bẩm báo lão gia."
"Ngụy Thành hôm nay không phải đi theo Tuấn nhi đi Ma Lâm tìm Đình Đình các nàng sao, sao lại thế này? Tuấn nhi không có về cùng sao?"
"Đúng vậy lão gia, không có nhìn thấy thiếu gia, chỉ có Ngụy Thành trở về, ta hỏi bọn hắn, hắn không nói, chỉ nói thiếu gia không có việc gì, là thiếu gia cho hắn trở về tìm lão gia, nói có đại sự tình muốn báo cho lão gia."
" Hừm, cho hắn vào đi", Ngụy Khiếu Đình nhíu nhíu mày, này Tuấn nhi làm cái gì, có cái gì đại sự tình chính mình sao không tới bẩm báo, mà lại cho hộ vệ trở về?
Ngụy Thành vội vội vàng vàng tiến vào lập tức hô lớn: "Lão gia, lão gia, đã xảy ra chuyện, ra đại sự, thiếu gia nói người mang theo 100000 lạng bạc qua chỗ ngài ấy."
Mấy người kinh hách lập tức đứng lên, Ngụy Khiếu Đình sắc mặt đại biến, vội vàng nói: "Sao lại thế này? Tuấn nhi làm sao vậy? Gặp được sự tình gì? Hắn không có bị thương chứ?"
Ngụy Thành nói thật sự là quá lệnh người chấn kinh rồi, cái gì kêu ra đại sự, cái gì kêu mang theo 100000 lượng bạc qua đi, nghe ý tứ như là Ngụy Thư Tuấn bị người bắt cóc, lấy tiền đi chuộc người.
Ngụy Thành phản ứng lại, nhìn biểu tình của gia chủ cùng vài vị trưởng lão quản sự, lúc này mới phát hiện lời nói của chính mình rất có vấn đề, lập tức giải thích: "Lão gia, không phải như các ngươi tưởng như vậy, thiếu gia không có việc gì, hắn vẫn rất tốt, sự tình là cái dạng này, hôm nay........."
Ngụy Thành miệng rộng hoa bá lạp, đem mọi chuyện nói ra tới khi Ngụy Thư Tuấn để cho hắn trở về trải qua nói không sai chút nào.
Ngụy Thành nói xong, chỉ thấy ở phòng nghị sự yên tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe thấy, Ngụy gia chủ, Ngụy gia trưởng lão, Ngụy gia quản sự, quản gia đều choáng váng, miệng giương thật to, mấy người thân thể chậm rãi run rẩy lên.
Mười mấy hơi thở sau, Ngụy Thành thấy bọn họ còn ở nơi đó run run vội vàng lớn tiếng nói: "Lão gia, lão gia thiếu gia còn ở bên kia chờ đó, vạn nhất bị người nhanh chân đến trước........."
Ngụy Khiếu Đình tỉnh táo lại lắp bắp hỏi: "Ngụy Thành, ngươi, ngươi nói, nói chính là sự thật?" hắn đã tin hơn phân nửa Ngụy Thư Tuấn cùng mấy người này sẽ không lấy loại sự tình này nói giỡn.
"Đúng vậy, lão gia, là sự thật, lão gia, đây đan dược mà cửa hàng kia bán ra, thiếu gia mua về lấy tới cho lão gia nhìn xem."
Ngụy Thành từ trong lòng ngực lấy ra bốn bình đan dược đưa cho Ngụy Khiếu Đình, Ngụy Khiếu Đình lấy tới mở ra một lọ, tức khắc một cỗ dược hương ập vào mặt, nghe thấy làm nhân thần thanh khí sảng khoái.
Lúc này Ngụy Khiếu Đình khẳng định đan dược này là đồ tốt, là loại tốt nhất mà hắn từng nhận biết. Hắn đảo qua đan dược một vòng, lại đưa cho các trưởng lão khác xem thử, quay qua nói với Ngụy Thành:" Các ngươi đã thử qua đan dược chưa?"
Ngụy Thành lắc đầu, vì việc quá cấp bách lên cũng chưa từng thử qua. Có điều hắn suy nghĩ cũng rất nhanh, lấy ra một con dao, nhắm tay mình cắt xuống một đường sâu hoắm thấy được cả xương. Máu đỏ tuôn ra như suối khiến cho sắc mặt của Ngụy Thành tái nhợt.
Ngụy Khiếu Đình vội lấy ra một viên Hồi xuân đan ném cho Ngụy Thành. Ngụy Thành bắt lấy đan dược, nuốt xuống. Đan dược tiến trong miệng lập tức hóa thành một cổ dược lực tiến vào thân thể, trong nháy mắt vết thương trên cánh tay của Ngụy Thành có sự biến đổi. Miệng vết thương không còn chảy máu ra nữa, mắt thường có thể thấy được vết thương đang khép lại, ba cái hô hấp gian đao vết thương đã khôi phục như lúc ban đầu.
Lần này cả cao tầng Ngụy gia thêm một lần trấn kinh. Đan dược có công dụng thần kỳ như vậy thì chắc chắn võ kỹ cũng là thật. Mọi người đối với cửa hàng Duyên đã không còn nghi ngờ gì nữa.
" Mau mang tiền tới, chúng ta lập tức xuất phát đến Thiên Ba hồ". Ngụy Khiếu Đình giọng run run nói. Lão quản gia vội chạy ra bên ngoài, suýt chút té vấp ngã.
Này mấy cái lãnh đạo cao tầng Ngụy gia lại lần nữa ngồi xuống, Ngụy Khiếu Đình trịnh trọng nói: "Các vị, việc này Ngụy gia nói muốn xử lý như thế nào, tiểu điếm này sau lưng nhất định có siêu cấp thế lực hoặc là siêu cấp cường giả chống lưng, bằng không sẽ không có đan dược hiệu quả thần kì như thế. Cùng có phẩm giai võ kỹ, này thế lực hoặc cường giả vì sao phải đi vào Ma Lâm mở tiểu điếm? Vị này Thiên chưởng quầy ở bên trong này lại muốn làm cái gì?"
"Gia chủ, ta tin tưởng chúng ta mặc kệ này tiểu điếm sau lưng là người nào, vì cái gì tới Ma Lâm mở cửa hàng, cũng mặc kệ Thiên chưởng quầy ở bên trong này là cái gì nhân vật, chúng ta tận lực ôm chặt đùi hắn, tốt cái giao hảo nhân gia mới là vương đạo"
"Vị cường giả kia không phải mở cửa hàng sao, chúng ta liền đi mua, bình thường giao dịch là được, không cần cố tình lấy lòng, bằng không sợ lại khiến cho hắn không vui, chúng ta coi như bình thường giao dịch, bình thường giao lưu là được."
Đại lão ngươi một lời ta một ngữ, cuối cùng quyết định thỉnh ra thái thượng trưởng lão cùng gia chủ, Ngụy Thành ba người tiến đến, đương nhiên, Ngụy Thành chỉ là dẫn đường.
Ma Lâm, Thiên Ba Hồ, lúc này trời đã tối rồi, côn trùng kêu vang không dứt bên tai, bên trong Duyên cửa hàng Ngụy Thư Tuấn mấy người đã khôi phục bình thường, đang cùng Thiên Tứ bắt chuyện thật vui, Thiên Tứ cũng từ Ngụy Thư Tuấn trong miệng đối thế giới này có thêm hiểu biết.
Đúng lúc này, có người đi vào trong tiệm, mọi người nhìn lại, tới ba người, một người chính là Ngụy Thành, một người đầu bạc râu bạc trắng tinh thần phấn chấn, một người lộ ra hơi thở một ít thượng vị giả. Bộ dạng cùng Ngụy Thư Tuấn rất giống nhau. Bọn họ chính là từ Ngụy gia tới Ngụy Thành, Ngụy Khiếu Đình cùng thái thượng trưởng lão.
"Cha, thái gia gia các ngươi rốt cuộc tới"
" Tuấn nhi, không phải hoảng hốt, không phải chúng ta đến rồi sao". Vị lão giả tóc trắng nói, nói xong nhìn về phía Thiên Tứ, cảm ứng không có bất luận cái gì linh lực, hắn cùng Ngụy Thư Tuấn ý tưởng giống nhau, vị này không phải tu luyện che giấu linh lực công pháp thì ít nhất cũng là cường giả Võ tông cảnh trở lên, võ giả thấp hơn một đại cảnh giới là cảm ứng không được linh lực của võ giả cao hơn một đại cảnh giới.
"Lão hủ Ngụy gia thái thượng trưởng lão Ngụy Bá Thiên gặp qua Thiên chưởng quầy." Ngụy Bá Thiên chắp tay nói
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro