
Chương 47. Mỹ vị (1)
Lạp Lệ Sa nhìn Thái Anh trong lòng mình, ánh mắt sắc bén lúc bình thường cũng tiêu đi không ít, cơ bản là bản thân nàng cũng không nhận ra là nàng đang rất ôn nhu. Nàng đưa Thái Anh cho Diệp Dân tiếp nhận, nàng còn phải giải quyết hậu quả tối nay.
Những người dẫn đầu đều được lệnh chết, bên trong là cấm quân, đều răm rắp quỳ xuống. Minh Viêm là người đưa phản quân đến, lúc đầu nhìn hành động của Minh Viêm cũng không biết chắc chắn được, nhưng sau đó nhìn thấy Thiếu chủ đầu hàng, cấm quân cũng hàng, vì vậy quân lính lập tức quỳ xuống chịu tội.
"Hoàng đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Trong điện tiếng hô thật lớn vang lên, thật lâu cũng không ngừng. Lệ Sa lúc này nhìn các tướng sĩ đang quỳ phía dưới, trong lòng vạn phần cảm khái, nếu vừa rồi nàng thua, làm sao thấy được cảnh tượng này, Lệ Sa nhớ tới ngày nàng được lập làm hoàng đế, phụ hoàng đã từng nói qua, làm hoàng đế phải mạnh mẽ, lúc nào cũng phải làm cho những người khác khiếp sợ không dám động vào mình, bằng không nhất định sẽ bị cắn trả!
Lệ Sa nhíu mắt, quân lâm thiên hạ, quả thật phải có quân lâm thiện hạ thì mới có khả năng giữ vững quyền lực.
Thái Anh hôn mê nên không thấy được quan cảnh của Lệ Sa giờ phút này, nàng cũng không biết đệ đệ và Liễu Húc cũng bị Lệ Sa nhốt lại, với tội danh là nghi ngờ mưu sát tiên hoàng.
Phác Thái Anh bị hôn mê, cũng liền gặp ác mộng, mộng thấy Lệ Sa bị chém, máu chảy thành sông, bản thân nàng chỉ biết ra sức khóc lóc...
Thái Anh cho dù đang hôn mê, mày cũng nhíu lại thật chặt...
Qua giờ tý, sự tình đều kết thúc, các tướng sĩ đều bị bắt, nhóm nào nên giết thì giết, nên bắt giữ thì bắt giữ, bị lưu đài thì lưu đài, tất cả đều đi đến một kết thúc bi thảm.
Tuy nhiên lúc này còn rất nhiều người trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Vì sao Hoàng hậu và Đoạn gia gia chủ có liên hệ? Rốt cuộc Lạp Lệ Sa và Minh Viêm đã thỏa thuận điều gì? Minh Viêm có thật là không biết Đoạn gia gia chủ là ai? Mà gia chủ là ai? Chuyện gì có liên quan đến Minh Phượng?...
Lệ Sa đem sự tình sau khi xử lý thỏa đáng thì mới đem Phác Thái Anh lúc này được Diệp Dân chăm sóc nhận lấy, lúc ấy động tác của nàng vô cùng ôn nhu, làm cho người ta nhận thấy có gì đó không ổn, nhưng nàng cũng bất chấp Diệp Dân có thần sắc kinh ngạc nhìn mình, dù sao Diệp Dân cũng biết không ít bí mật.
Lệ Sa đang tự hỏi nên xử trí Thái Anh như thế nào, lúc này nàng ôm về tẩm cung, rõ ràng cũng không tốt lắm, nàng không muốn ngày mai có lời đồn Hoàng thượng ôm nam nhân quay về tẩm cung... nhưng nàng cũng không biết nên để nàng ấy ngụ ở nơi nào, để cho người khác ôm trở về thì nàng lại không muốn, nhưng lúc này đem Thái Anh bỏ xuống thì thâm tâm nàng lại không đành lòng...
Ngay lúc nàng cảm thấy khó xử, Thái Anh đột nhiên mở hai mắt ra nắm lấy cánh tay Lệ Sa khẩn trương nói "Ngươi có sao không?" Phải hiểu rằng gọi thẳng Hoàng thượng là 'ngươi' cơ bản là đã có tội bất kính, nhưng Lệ Sa và Thái Anh lúc này cũng không hề chú ý tới, cho dù có chú ý thì cũng không có để ý.
Lệ Sa trong lòng đột nhiên cao hứng, sau khi Thái Anh tỉnh dậy điều đầu tiên nàng chú ý là mình, đúng là địa vị của mình trong lòng nàng rất nặng.
"Không có việc gì, ngươi đã tốt rồi vậy về nghỉ ngơi đi, trẫm quay về tẩm cung!" Lệ Sa ôn nhu nói, Lạp Lệ Sa ôn nhu như vậy rất hiếm thấy, ít ra Thái Anh nhận thấy số lần cũng không nhiều lắm.
"Không, ta cùng với ngươi trở về, ta sợ!" Thái Anh nắm lấy cánh tay Lệ Sa không buông, trong giọng nói có một chút làm nũng và đáng thương cùng với sợ hãi, hơn thế nữa là còn có vài phần khẩn cầu, một lượt như vậy làm cho Lạp Lệ Sa không muốn cũng không đành lòng, nói sao đi nữa Thái Anh cũng đã không ít ngày ngủ lại Phượng cung để ghi chép, có một lần, sẽ có lần hai, lần ba... và sau đó là vô số lần nữa...
Lệ Sa không trả lời, cho rằng đã ngầm đồng ý làm Thái Anh vô cùng vui vẻ, may mắn là không phải ngủ một mình, bằng không sẽ mơ thấy ác mộng, nghĩ đến vừa rồi cảnh tượng máu chảy đầm đìa, khuôn mặt Thái Anh bắt đầu trắng bệch, nghĩ đến là có cảm giác buồn nôn.
Lệ Sa thấy sắc mặt nàng tái nhợt, biết nàng nhất định lại nhớ tới hình ảnh vừa rồi, Phác Thái Anh đúng là vẫn còn rất ngây thơ, sợ đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều máu như thế, Lệ Sa có một chút đau lòng...
"Đi thôi!" Lệ Sa nói, liền đi trở về, dù sao so với việc ôm người trở về thì bây giờ cũng tốt hơn. Mặc dù cung nữ bên cạnh nàng rất biết giữ ý tứ, nhưng dù sao cũng không ngăn được miệng mồm của thiên hạ, lời đồn đãi truyền ra cũng là chuyện sớm hay muộn, Lệ Sa bất đắc dĩ nghĩ đến.
Thái Anh rất nhanh liền trở lại bình thường, nàng vui vẻ liền đi theo sau Lệ Sa, giường của Hoàng thượng vẫn là thoải mái nhất, ôm Hoàng thượng ngủ lại càng thoải mái hơn.
"Thái Anh, ngươi đi tắm rửa đi, toàn thân đều là máu" Lệ Sa mang ra một bộ quần áo do cung nữ đem đến đưa cho Thái Anh. Nàng đúng là toàn thân đều là máu, người nồng nặc mùi máu tươi làm cho Lệ Sa khó có thể chịu được.
Thật ra sau khi bị Lâm Trọng Vân khiêu khích, Lệ Sa muốn để Thái Anh tắm rửa xong thì bản thân mình cũng đến Phượng cung tắm sau, nhưng Thái Anh lúc đó lại xấu xa lấy cớ không đi vì vậy dần dần mới phát sinh việc ngủ lại nơi này. Lệ Sa cũng không hề nghĩ tới việc nàng ấy lại có thể nhìn hết cơ thể mình, tâm tư này nàng không cần nói ra cũng rõ.
Mặc dù trên người nàng chỉ dính vài giọt máu, nhưng Lệ Sa không thể chịu được sự không sạch sẽ này, nàng là người rất sạch sẽ không muốn trên người mình lưu lại một vết dơ bẩn nào. Lúc này nàng để cho Thái Anh tắm trước, mà nàng dường như vẫn chưa phát hiện ra trong lòng nàng, Phác Thái Anh đã trở nên quan trọng như vậy.
"Ân!" Cung Tuế Hàn nhớ đến trên người mình có máu, liền nhướng mày muốn ngay lập tức đi tắm rửa.
Lúc nàng tiếp nhận quần áo, trong lúc chuẩn bị cỡi bỏ y phục thì mới phát hiện Lệ Sa vẫn còn đứng ở bên cạnh.
"Hoàng thượng....người... có thể...đi ra ngoài trước..." Thái Anh ấp a ấp úng nói, khuôn mặt bắt đầu phiếm đỏ, làm cho người ta rất ngượng ngùng.
Lệ Sa lúc này mới ý thức được, nàng vừa định xoay người rời đi nhưng sau đó đột nhiên lại nghĩ đến điều đó, nàng liền dừng lại.
"Trẫm nhớ ra rồi, ngày hôm qua ngươi đã nhìn thấy hết của trẫm, hôm nay trẫm phải nhìn lại, điều này rất hợp lý đúng không?" Lệ Sa mang giọng điệu chọc ghẹo, trong mắt nàng còn ẩn chứa vài phần ác ý đùa giỡn. Lòng dạ Lạp Lệ Sa đúng là rất hẹp hòi, chỉ cần có cừu oán thì nàng nhất định sẽ đáp lại.
"Hơ... cũng đúng..." Thái Anh ngốc nghếch ngẩn người đáp, đúng là có chuyện này xảy ra, nhưng khi nàng trả lời đúng thì mới phát hiện ra có điều không ổn thì đã muộn, bất quá có thấy không ổn ở điểm nào thì nàng cũng không tài nào nói lên được.
Tay nàng bắt đầu cởi bỏ y phục trên người, hoàn cảnh này làm nàng cảm thấy rất quen thuộc, đúng rồi lần trước bị thoa dược với lúc này cũng không khác biệt lắm, nhưng Thái Anh vẫn cảm giác hôm nay y phục của nàng không hiểu như thế nào lại khó cởi vô cùng!
Nhìn thấy bộ dáng chật vật xủa Thái Anh, trong mắt Lệ Sa càng lúc càng hiện rõ ý cười, Phác Thái Anh đúng là người đơn giản, làm cho nàng càng lúc càng thấy thú vị.
Thái Anh ngẩng đầu nhìn Lệ Sa, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn rõ được ánh mắt của Lệ Sa ngập tràn ý cười, trong lòng lại có một chút hồi hộp, nàng cảm giác máu dường như đều tích tụ hết trên đầu, khuôn mặt nàng càng lúc càng đỏ hơn, tất cả ngượng ngùng đều bị lộ ra.
Giờ phút này Lệ Sa cũng không nói lên được Thái Anh có mị lực ở điểm nào, rõ ràng là ngũ quan vẫn không thay đổi, không như người khác nảy nở, đúng là vẫn chưa phát triển, vẫn đều rất bình thường. Vậy rốt cuộc mị lực ở đâu mà có đây?
Cho dù động tác của Thái Anh có phần chậm chạp, nhưng cuối cùng vẫn đem y phục cởi hết, lúc này ngực nàng vẫn còn bị quấn bởi một lớp vải dày. Nhưng đôi tay mảnh khảnh bóng loáng của nàng đều lộ hết bên ngoài, ngoài ra tóc nàng cũng vừa mới buông thả xuống, trong lúc tháo gỡ dây buộc ngực tay lại không thể run rẩy hơn, nàng cảm giác tầm mắt Lệ Sa tựa hồ đã dần dần trở nên nóng rực.
Thực sự mà nói tim Lệ Sa lúc này đập có điểm nhanh hơn vừa rồi, đây là lần đầu tiên nàng mới thực sự ý thức được Phác Thái Anh là nữ nhân, sao trước đây nàng cũng chỉ thấy qua nàng ấy mặc y phục của nam nhân, vì vậy vào lúc này đây là lần đầu tiên phát hiện ra được Phác Thái Anh nét nữ tính.
Lệ Sa ngược lại không hề cảm thấy không được tự nhiên mà lại cảm giác vô cùng mới mẻ, Thái Anh là nữ nhân so với lúc mặc y phục của nam nhân thì bây giờ trông khá mảnh mai, thật ra nếu xét về cách ăn mặc của nam nhân so ra với nữ nhân thì hợp hơn, hơn nữa nhìn ra cũng không có một chút sơ hở nào biết nàng là nữ nhân cả.
Rất nhanh, vải buộc ngực của Thái Anh cũng được cởi bỏ, lúc này toàn thân nàng trần trụi đứng trước mặt Lệ Sa, mà ý cười trong mắt Lệ Sa vừa rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là một cặp mắt nóng rực vô cùng phức tạp.
Lệ Sa tất nhiên bị tình cảnh trước mắt đánh sâu vào giác quan nàng, như thế nào cũng không nghĩ đến vẽ bề ngoài của Thái Anh bình thường cũng không quá xuất sắc, thế nhưng bên trong dáng người lại cực kỳ tốt như vậy, hơn nữa lại có vài phần yêu mị, dáng người này thật khiến người ta nhìn ngắm cũng không thấy chán, rất đều đặn và hài hòa, chỗ cần có thịt thì rất có thịt, chỗ cần gầy lại rất gầy, cơ thể tựa hồ phân chia rất rõ ràng, từ trên xuống dưới một đường cong hoàn hảo.
Rõ ràng Phác Thái Anh rất bình thường nhưng lúc này lại đột nhiên lại trở nên không bình thường chút nào, đối với điều này khiến Lệ Sa dường như có phần bất an, đúng vậy, nàng thấy Thái Anh trở nên xuất thần như vậy thực sự làm cho nàng không an tâm, làm cho nàng dường như không thể nắm được trong lòng bàn tay như lúc ban đầu, nàng thực sự chán ghét cảm giác này...
Thái Anh thấy Lệ Sa chăm chú nhìn mình, liền vội vàng tiến nhanh vào trong nước, nàng lúc này vô cùng không được tự nhiên, vừa rồi bị nhìn làm cho toàn thân nàng đều muốn nóng lên.
Ở trong nước cảm giác thật thoải mái, nước có thể che dấu nhiều thứ, vì vậy làm cho nàng cũng yên tâm hơn, cảm giác không được tự nhiên vừa rồi cũng biến mất, rất nhanh lại ở trong nước đứng lên chơi đùa thực sự rất là vui vẻ.
Lệ Sa bất mãn vì cảm thấy mình bị xem nhẹ, trong lòng nàng sinh ra nhiều cảm giác không xác định được như thế nào, nàng cảm thấy Phác Thái Anh tại sao lại có thể bình thản như vậy? Nếu Thái Anh không có điểm gì kì lạ thì tại sao nàng lại như vậy? Nhưng bất kể như thế nào đi nữa, Thái Anh cũng phải có điều bất thường chứ không phải là mình, Lệ Sa một chút cũng không thích cảm giác không rõ ràng này, không phải chỉ bản thân nàng thấy như vậy.
Thái Anh giờ phút này không hề biết Lệ rơi xuống nước từ lúc nào, hơn nữa lại còn đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Nói gì đi nữa nếu Thái Anh là nam nhân thì nhất định cũng phải thất thần, nhưng may mắn lại là nữ nhân. Lúc này lực chú ý của nàng chỉ đều hướng đến hai thỏa ngực của Lệ Sa, đúng bộ ngực sữa a, so với màn thầu còn mê người hơn rất nhiều, phi thường hơn là lúc này hai thỏa tròn trịa kia lại càng lúc càng tới gần nàng.
Ngay lúc tay nàng vừa muốn đưa lên chạm vào thì Lệ Sa đột nhiên vòng tay ôm lấy cổ Thái Anh, vừa đi lại vừa như lôi kéo, rất nhanh hai cơ thể đã dung hợp vào nhau, Lệ Sa lần này nếu so với lần trước thì nhiệt tình và bá đạo hơn rất nhiều, lần trước nàng có một chút đùa giỡn, nhưng lần này lại có phần nghiêm túc.
Nàng cũng không thể giải thích vì sao, nhưng cơ thể Phác Thái Anh lúc này thật mê người, làm cho Lệ Sa như bị mê hoặc, vì vậy lý trí của nàng lúc này không suy nghĩ được gì ngoài một ý nghĩ duy nhất trong đầu, đó chính là muốn chiếm lấy Phác Thái Anh, muốn nàng ấy phải là của nàng, dù cho Phác Thái Anh có là người bình thường hay trở nên xuất sắc thì tất cả đều phải thuộc về nàng. Chỉ một mình nàng!
Hai người đầu lưỡi rất nhanh đã dây dưa cùng nhau, sau lần trước thì Thái Anh đối với lần này đã có nhiều kinh nghiệm hơn, nàng chủ động so với Lệ Sa cũng không hề yếu hơn. Hai người lúc này dường như đều cảm nhận được cơ thể trong người so với nước ấm cũng không quá khác biệt.
Thái Anh cảm thấy cơ thể trở nên rất nóng, hơn nữa càng lúc càng khó chịu, nàng đối với điều này cũng không cảm thấy thỏa mãn, nhưng lại không biết nên làm gì tiếp theo.
Lệ Sa tất nhiên cũng không thỏa mãn, tay nàng từ phía sau ót Thái Anh liền duy chuyển xuống phía dưới, dừng lại ở hai thỏa tròn trịa của Thái Anh. Thái Anh cũng không yếu thế, liền học theo, đôi tay liền không an phận mà vuốt ve cơ thể Lệ Sa, hơn nữa lại càng yêu thích nơi mềm mại tại ngực Lệ Sa.
Hai người lúc này đều không tự chủ được mà phát ra âm thanh, chân cũng dường như mềm nhũn, Lệ Sa liền ôm lấy Thái Anh đi về phía sau điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro