Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

" Thật ra cả phủ hôm nay đều được một tay tiểu thiếu gia chỉ thị thay đổi . Lão nô già rồi đầu óc cũng không còn tốt như mấy năm trước , mọi việc đều có ngài ấy giúp đỡ . Vương gia ! Canh hầm này cũng là ngài ấy tự mình vào bếp làm một nồi , còn nói khi nào Vương gia về thì bưng lên cho ngài làm ấm người . Giờ chắc cũng nguội rồi để lão nô đi hâm lại ": Quản gia tay vẫn còn bưng bát canh theo bước Hiểu Thần đến tận đây

Hiểu Thần nhìn xuống bát canh trong khay , hắn ta ngăn quản gia lại , sau đó tự mình uống cạn không còn một giọt . Đường từ phòng hắn đến chỗ Tôn Nguyên không xa , canh vẫn còn ấm , hương vị kì lạ vừa ngọt vừa cay thật khó nuốt , nhưng lại khiến hắn ấm tận đáy lòng . Hóa ra về nhà lại có cảm giác ấm áp như vậy . 

Tôn Nguyên vẫn vô tư trò chuyện với Tiểu Ngọc và A Mai không phát hiện ra Hiểu Thần đã về , hai tì nữ này hôm trước được Hiểu Thần đặc biệt cho đến hầu hạ Tôn Nguyên . Cậu cũng thập phần yêu thích hai cô gái hoạt bát đáng yêu này .

Hôm nay buổi chiều , Tôn Nguyên xuống bếp tự tay làm món canh gà hầm sen để ăn cho ấm bụng , đầu bếp cố gắng ngăn lại nhưng không thành .
Bởi vì đột nhiên cậu nhớ đến quản gia ngày xưa ở Tôn thị cứ vào mùa đông đều kêu người nấu một bát canh hầm cho Tôn Nguyên . Bây giờ lại có chút nhớ hương vị đó , đầu bếp Vương phủ nấu không được mùi vị cũ khiến Tôn Nguyên thất vọng . Cậu đã từng vô tình xem qua sách nấu ăn của thím Trương , món này cũng không quá phức tạp . Liền hì hục định thử sức , ai ngờ khi nấu xong vừa mới nếm thử , Tôn Nguyên thiếu chút thì nôn tại chỗ . *( Ngươi quên mất vụ con gà nướng đen đến độ Trương Thanh không nỡ nhìn hay sao ? )
Định đem nồi canh hầm đi phi tang thì bị quản gia bắt gian tại trận , không nghĩ tới ông ta hiểu lầm cậu tự tay nấu cho Vương gia còn dùng ánh mắt cảm động nhìn cậu , Tôn Nguyên cũng hết cách đành tùy tiện để ông bưng một bát đến cho Hiểu Thần một bát cho Đào Chi Hoa .

' Nếu lỡ hai tên này ăn xong có ngã xuống tử vong tại chỗ , lỗi cũng không phải do cậu gây ra ': Tôn Nguyên chép miệng nghĩ thầm .

" Đang nói gì mà vui vẻ vậy ? "

Tiểu Ngọc cùng A Mai cung kính chào Hiểu Thần . Tôn Nguyên thoáng nhìn qua tên này , thấy hắn bình an vô sự mới nhẹ nhõm thở ra , sau đó gọi hai người kia đi chuẩn bị bữa tối , rồi cười nói với Hiểu Thần .

" Cũng không có gì ! Chỉ là cùng các nàng thảo luận về một số vấn đề thôi "

" Canh hầm , là đệ tự làm sao ? " Hiểu Thần đột ngột hỏi

Tôn Nguyên có chút chột dạ cười đáp :" Ân ! Lần đầu làm , có lẽ hơi khó uống một tí ... nhỉ ? " 
Cậu cam đoan nó sẽ không một tí thôi đâu , rất kinh khủng . Tên Hiểu Thần này không phải là đến tìm cậu tính sổ đó chứ ? Cũng đâu phải lỗi do cậu .

Trong lúc Tôn Nguyên đang bồn chồn , Hiểu Thần chỉ cười nhẹ nói :" Rất ấm ! "

" Hử ? "

" Không có gì "

Dùng xong bữa tối , cả hai lại tán gẫu vài câu như trước .

Nhớ tới việc Hiểu Thần sáng sớm đã rời phủ đến tối mới trở về , Tôn Nguyên thử hỏi :

" Thần ca ! Bộ có việc gì phiền lòng sao ? "

Hiểu Thần trầm mặt , một lúc mới trả lời :" Cũng không hẳn . Hoàng Thượng gần đây tâm trạng không tốt , nên ta ở lại bồi người đánh cờ "

" Biết là ta không nên xen vào . Nhưng nếu Thần ca có rắc rối gì khó giải quyết , đệ giúp được thì sẽ tận lực giúp "

Hiểu Thần sâu sắc nhìn Tôn Nguyên , sau đó lại lắc đầu nhẹ giọng nói :" Là về việc trong hậu cung . Cả ta cũng không tiện xen vào "

Tôn Nguyên bĩu môi , nghĩ thầm ' Hiểu Thần này rõ là một tên keo kiệt . Chuyện trong cung lại cứ thích giấu như bưng . Mà cũng đúng thôi ! Ai lại tin tưởng một tên lạ mặt nhảy vào xưng huynh gọi đệ . Khoảng cách giữa hoàng đế và dân thường như Cậu là quá xa .'

" Huynh nói chuyện hậu cung ? Nói mới để ý , đệ chưa từng nghe qua về Hoàng Hậu . Chẵng lẽ ngài ấy vẫn chưa ... ? "

Hiểu Thần thừa nhận :" Vẫn chưa "

Tôn Nguyên gật đầu , quả không ngoài dự đoán :" Chuyện hậu cung tranh đấu đệ có nghe qua . Nếu Hoàng Thượng vẫn còn chần chừ , e là ... Không lẽ người muốn lập hậu mà bị quan viên ngăn cản sao ? "

" Tiểu Nguyên biết nhiều thật ": Hiểu Thần sâu xa nói

' Cái này là hiển nhiên thôi , trên phim lúc nào chã chiếu như vậy . Thím Trương hằng ngày đều xem toàn thể loại này ' . Tôn Nguyên đắc ý .

" Thần ca huynh sẽ không giết đệ bịt miệng đó chứ ? ": Cậu tỏ vẻ khiếp sợ

" Nói bậy cái gì đó ? ": Hiểu Thần bật cười , gõ nhẹ lên đầu Tôn Nguyên

Cậu vừa xoa đầu vừa xấu xa nhếch miệng , thành công làm cho Hiểu Thần nhíu mày . Tôn Nguyên này chính là một bụng ý xấu , chỉ chờ thời gian bùng phát mà thôi .
Cậu ngoắc ngoắc Hiểu Thần lại gần , mặc dù biết nhóc con lại chuẩn bị bày trò , Hiểu Thần vẫn rất vui vẻ kề sát lắng nghe .
Một mùi hương thơm nhẹ thoang thoảng ở mũi Hiểu Thần .
' Kì lạ ! Lần trước ở trên xe ngựa và lúc ôm người vào lòng ngủ đều là mùi thơm này . Ban đầu rất nhẹ , nhưng bây giờ có vẻ lại thơm hơn một chút ? '

Hiểu Thần hỏi :" Tiểu Nguyên ! Túi thơm của đệ ..? "

Chú ý đến sắc mặt Hiểu Thần , Tôn Nguyên cảm thấy kì quái :" Đệ để ở chỗ Vũ thúc thúc rồi "

" Vậy trên người đệ xác thực không còn cái khác ? "

" Không còn ": Tôn Nguyên đưa cánh tay lên mũi ngửi , sau đó lại chuyển qua nơi khác . Rõ ràng là không có gì mà .. Nhỉ ?

" Bộ trên người đệ có mùi gì sao ? Đệ hình như còn chưa có tắm , haha ": Xấu hổ cười cười , Tôn Nguyên trong lòng thầm cầu nguyện bản thân không bị bốc mùi , nếu bị người ta ghét bỏ thì Tôn tổng tài có bệnh khiết phích như cậu sẽ tổn thương nha .

Hiểu Thần cố nén lại sự tò mò . ' Không có túi thơm , còn chưa tắm ? Các cung nữ cũng sẽ không được phép sử dụng túi thơm nên không thể nào là mùi của họ . Vậy hương thơm trên người Tiểu Nguyên là thế nào ? Thật thơm ...'

Tôn Nguyên đối diện với gương mặt càng lúc càng gần của Hiểu Thần mà mặt không biểu cảm , nhưng trong lòng đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh .
Thấy hắn còn đang có ý định vùi luôn cả gương mặt vào cổ mình , Tôn Nguyên ngã người về phía sau né tránh , nhanh chóng chuyển đề tài :

" Thần ca ! Chúng ta nói tiếp chuyện lúc nãy đi "

Hiểu Thần giật mình , bàn tay dưới bàn nắm lại thành quyền , cố ép suy nghĩ mình dời trở về .' Hắn lúc nãy suýt nữa định làm cái gì ? '

" Tiểu Nguyên ! Đệ nói đi "

" À ..ừm ! Chuyện này có chút... Huynh kề tai lại đây " : Tôn Nguyên thì thầm vào tai Hiểu Thần , cố gắng nói ra suy nghĩ , đôi mắt mới nãy còn hoảng loạn giờ lại đổi thành giảo hoạt .

Hiểu Thần cắn răng cố gắng trấn định mà lắng nghe . Nhưng sau một lúc , hắn chính là vô cùng bất ngờ nhìn chằm chằm người bên cạnh

Tôn Nguyên nhếch môi :" Thế nào ? Có kích thích không ? "

" Hoàng Thượng mà nghe được thì cái đầu của ta và đệ đều đồng loạt khó giữ lại "

" Chậc ! Đây là cách hay . Một đòn phủ đầu . Làm vậy không phải rất tốt sao ? "

" Cái gan của đệ cũng thật lớn "

Tôn Nguyên cười cười , cũng không để ý đến ánh mắt kì lạ của Hiểu Thần .
Cậu nhớ đến Trương Thanh đã từng nói : ' Vương gia là một tên háo sắc , Vương phi , thiếp thất đều nhiều không đếm hết . Nhưng bây giờ rõ ràng là không có , Vương phủ lạnh lẽo không hơi ấm , thậm chí việc trong phủ cũng không có nữ nhân quản lý . Thật quái '

" Thần ca ! Đệ nghe người ta đồn ,Vương gia có thật nhiều thiếp thất  . Vì cớ gì đến hôm nay đều không nghe nhắc đến ? Cũng chưa thấy qua vị tẩu tẩu nào ? "

Hiểu Thần kinh ngạc một lúc , sau đó phì cười :" Ta làm gì mà có thiếp thất . Tiểu Nguyên là nghe ai nói ? "

Lần này đến lượt Tôn Nguyên kinh ngạc :" Thật sự không có ? "

" Tuyệt đối không " Hiểu Thần gật đầu chắc chắn

Tôn Nguyên trầm mặt ' Trương Thanh này chính xác xem cậu là con nít mà lừa gạt ? Hay hắn vốn không biết ? Thôi kệ , Hiểu Thần hay tên kia đều là kẻ gian xảo , Ta mới không thèm quan tâm đến các người '

" Mà thôi ! Không còn sớm nữa . đệ nghĩ ngơi đi ": Hiểu Thần xoa đầu Tôn Nguyên , sau đó đứng dậy rời đi

Tôn Nguyên gật đầu , nói " Ngủ Ngon " .
Chờ hắn đã đi mất cậu liền nhờ người pha nước để ngâm mình . Ban nãy bị người ta ghét bỏ vì bốc mùi , cái mặt già Tôn Nguyên cũng biết ngượng nha .

Hiểu Thần nắm chặt bàn tay vừa xoa đầu Tôn Nguyên , suy nghĩ miên man mà về đến phòng . Sau đó lại nhớ ra bản thân quên mất chiết phiến . Hắn đứng lên , lần nữa rời đi .

Tôn Nguyên thoải mái dựa lưng vào thành bồn , cả người ngâm trong nước ấm . Chiếc mặt nạ bạc đã tháo xuống lộ ra một gương mặt tuyệt sắc . Miệng ngân nga một điệu nhạc vui tươi .

" Tiểu Nguyên còn thức sao ? "

Tiếng gọi ở ngoài cửa khiến Cậu giật mình . Tôn Nguyên nhanh chóng cầm lấy trung y được xếp ngay ngắn trên ghế mà khoác bừa lên người , đeo lại mặt nạ bạc , sau đó bước ra mở cửa

" Thần ca còn có việc gì sao ? "

Nghe giọng Tôn Nguyên , Hiểu Thần môi vừa cong lên liền cứng đờ lại .
Người trước mặt một thân trung y trắng tinh khoác hờ lên người , đuôi tóc ước đẫm nước vẫn còn tí tách nhiễu , cả người bị nước thấm ước đến nhìn gần như xuyên qua lớp áo . Làn da trắng nõn vì mới bên trong nước ấm đi ra mà hơi ửng hồng , eo thật nhỏ .
Hiểu Thần nuốt khan một ngụm , ánh mắt di chuyển theo giọt nước ở hầu kết lăn xuống , đến khuôn ngực đang phập phòng rồi thấm vào lớp áo . Thậm chí trên ngực mơ hồ nhìn ra hai điểm nhô lên nho nhỏ thoáng ẩn thoáng hiện .

" Thần Ca ? Huynh làm sao vậy ? ": Tôn Nguyên kì quái gọi Hiểu Thần vài lần , vẫn thủy chung không đáp lại . ngay lúc cậu sắp đưa tay lay hắn thì Tiểu Ngọc bưng một chậu nước đi tới , đầu tiên là nhún người chào Hiểu Thần sau đó liền cười với Tôn Nguyên

" Thiếu gia ! Tay ngài vẫn còn bị thương , để Tiểu Ngọc giúp ngài rửa chân "

Hiểu Thần còn đang ngây ngốc , khi nghe Tiểu Ngọc nói xong , hắn nhíu mày . Đưa tay bắt lấy cổ tay của Tôn Nguyên lên xem xét

" Vì sao lại bị thương ? "

" Ách ... Không việc gì . Là không cẩn thận bị kéo đâm trúng ": Tôn Nguyên muốn rút tay về nhưng làm cách nào cũng không thoát được , đành để mặt hắn ta nắm lấy

Hiểu Thần không nói gì thêm , chỉ nhận lấy chậu nước trong tay Tiểu Ngọc , sau đó lại kêu cô đi lấy dược thảo tốt nhất đến , vết xướt nhỏ cũng phải trị , tuyệt đối không cho lưu lại thẹo .
Tiểu Ngọc rời đi , Hiểu Thần liền kéo Tôn Nguyên vào bên trong , đem một đầu tóc ướt nước của ai kia lau sạch , lại gọi cậu đi thay y phục khô ráo .

Tôn Nguyên tùy ý Hiểu Thần chăm sóc , cảm giác quen thuộc này , rất giống với Trương Thanh . ' Chẳng lẽ bản thân cậu ngu ngốc đến không biết tự lo hay sao ? ' . Tôn Nguyên thầm bĩu môi , cầm lấy y phục đi đến phía sau bình phong mà thay đổi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro