Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Nghe cậu nói , Sở Mặc cái hiểu cái không mà gật gật đầu .

Tôn Nguyên tiết luyện sắt không thành thép mà tặc lưỡi .

" Huynh đó . Cũng đừng gượng ép quá , muốn làm thì làm , không muốn thì trực tiếp không làm . Thích gì làm đó , tiêu dao tự tại , lại sướng biết bao "

" ngươi muốn Tiêu dao tự tại sao ? "

" Cũng không hẳn ! Ta là muốn đi tìm những gì mới mẻ khiến bản thân thoải mái tự do một chút . Ta muốn tìm hiểu cái mới lạ , đương nhiên sẻ không bạc đãi bản thân . nhỡ đâu mội thứ như một hồi mộng , lúc tỉnh dậy lại phát giác không hiện thực thì ta sẻ hối hận đó . Với lại nhờ đó ngươi mới có cơ hội gặp ta đây " (* thực ra là Tiểu nguyên say nên sẻ có nấc vài chổ , nhưng ta lười thì thôi m.n tự tưởng tượng ra đi vậy =))) )

Nói xong lại nhìn qua Sở Mặc thưởng cho hắn một nụ cười kiêu ngạo , lại tăng thêm vẻ cao quý lãnh diễm
(* thật ra là : đắc ý ngạo mạng :))) )

Sở Mặc bật cười , mặc dù chỉ là cười khẽ . Nhưng đây là nụ cười thật nhất mà hắn cứ ngỡ đã quên từ lâu .

' Đúng vậy ! Y nói rất đúng . Thật may vì gặp được y ' . Sở Mặc bất giác đưa tay lên chạm đến đôi môi Tôn Nguyên , ngón tay có điểm chay vân vê lên cánh môi đỏ mộng của ai kia , lưu luyến không rời tay .

Tôn Nguyên uống hơn một vò rượu , càng lúc càng thấm , giờ đã bất giác không phân biệt được người hay vật đang vân vê mình , chung quy vẫn bất mãn đẩy ra .

Bị đẩy ra , Sở Mặc không có nữa điểm khó chịu , ngón tay lại đảo qua cầm lọn tóc Tôn Nguyên típ tục vân vê , nói

" Ta đã lỡ động tâm với một người . Nhưng y không thích ta . "

Tôn Nguyên lơ mơ nghe lọt tai được vài chữ , lập tức nói

" Không thích thì không thích , ta lại sợ thiếu nữ nhân thích sao , họ cầu còn không được " .

Nói đến muốn bật lại phía sau , Sở Mặc nhanh chóng đỡ lấy eo Tôn Nguyên , kéo cho cậu nữa ngồi nữa dựa vào người mình . Tôn Nguyên thoải mái đến muốn híp hai mắt , toàn bộ trọng lượng đè hết lên người bên cạnh .

Sở Mặc lại âm thầm muốn cười

"  Ta lại không buông được y , đây là lần đầu ta động tâm với một người "

" Hừ ngu ngốc . Phải bắt đầu bằng việc theo đuổi , y không muốn liền ra tay cướp người , đem về dưỡng đến khi nào y nói yêu thì thôi " . Tôn Nguyên hừ khinh thường nói (* Tui nhớ đâu có thiết lập chức năng ' bá đạo tổng tài ' cho thím đâu =_= sao thím gan vậy ? )

" Ta không nỡ . Bên cạnh y còn có kẻ tâm tư giống ta , ta sợ y thích hắn "

" ây da , ngươi phiền quá . Một tới đánh một , hai tới đánh hai , kẻ nào tới thì đánh kẻ đó , đánh đến khi nào bọn hắn không dám giành nữa thì thôi . " Nói đến độ vừa dứt câu cậu liền gục đầu ngủ mất , miệng lầm bầm

" Mệt rồi ... Không quản nữa .."

Sở Mặc ở bên cạnh ôm cậu vào ngực , môi bất giác cong lên .
Nhìn xuống người đang ngủ trong lòng mình đôi mắt vốn dĩ luôn âm lãnh , rốt cuộc cũng tan thành một biển nước nhu tình , bên trong cuộn lên từng gợn sóng .

" Này là tự ngươi nói . " (* Đúng rồi là tự nó nói , b**p nó đi con trai =))) ma ma không trách ngươi ) .

Sở Mặc lại im lặng lắng nghe nhịp thở đều đều ở trong lòng mình , đưa tay tháo đi chiếc mặt nạ bạc che đi gương mặt người kia ra .

Vừa tháo ra , hắn gần như muốn ngừng lại nhịp thở , sợ rằng mình thở mạnh hoặc chớp mắt một cái sẻ trở thành mộng mất . Dù cho có nhìn bao nhiêu lầm đi nữa vẫn thật ngạc nhiên , vẫn làm cho tim người khác như ngừng đập .

Dáng hình xinh đẹp , gương mặt lại tuyệt mỹ tựa thiên tiên thật khó mà dùng ngôn ngữ phàm trần để hình dung .  Nét mài tinh tế , đôi mắt nhắm nghiền hàng mi dày công vút , cái mũi nhỏ thon thon , khuôn cằm xinh xắn càng hợp với đôi môi anh đào phiếm hồng mọng nước . Do uống rượu say nên gương mặt lại nổi lên một tầng đỏ ửng tăng thêm vẻ quyến rũ đến loạn tâm người nhìn . Dưới cổ áo ngoại bào , làng da trắng nõn như ẩn như hiện , kích thích người khác một phen vừa khiêu gợi lại vừa cấm dục . Ánh trăng trên cao lại khiến cho người này như ở cõi mộng mơ tiên cảnh , chỉ cần lơ là , y sẻ nhanh chóng biến mất .

Sở Mặc khó nén được vẽ mê mẫn trong ánh mắt . Tay nhẹ nhàng chạm lên gương mặt của người đã đoạt mất tim hắn . Cuối xuống đặt lên môi người kia một nụ hôn cực kì ôn nhu , rồi lại nhanh chóng ngước lên như sợ làm khó chịu đến y . Sở Mặc lưu luyến hôn lên trán y , tay nhẹ vuốt mái tóc như tơ lụa của người kia , đôi mắt vẫn nhìn không rời . Môi khẽ mở

" Đợi ta "

Ngắn gọn hai từ , cũng không cần biết y nghe hay không . Nhưng nó đã thành chấp niệm của chính hắn .

" Đi ra ! Ngươi có sở thích nghe lén nhỉ ? " Sở Mặc đeo lại mặt nạ cho Tôn Nguyên , ôm tốt người trong lòng . Xong mới hướng về sau nói

" Ta sẻ không buông tay "

Tôn Nguyên một đêm vô mộng ...

_________

Buổi sáng tại Dương châu vẫn luôn náo nhiệt như vậy ...

Tôn Nguyên bị đánh thức bởi tiếng ồn ào từ lầu một . Vừa định mở mắt ngồi dậy , thì một cơn đau âm ỉ ở đầu khiến cậu hít khí liên tục . Tay không tự giác đưa lên hai bên thái dương nhấn mạnh  .

" Tiểu Nguyên tỉnh rồi sao ? "

" Ân "

Trương Thanh ở một bên nhanh chóng chạy đến giường hai tay xoa nhẹ trán cho Tôn Nguyên .

" Ta đã dặn người nấu canh giải rượu rồi . Đang lúc còn nóng , mau đến uống một chút "

".. Được "

Trương Thanh bưng bát canh đến bên giường định sẻ đút y . Tôn Nguyên lại giành lấy bát canh uống sạch . Trương Thanh bất đắc dĩ nhận lại chén không , đưa ly nước cho Tôn Nguyên , rồi típ tục nhu nhu trán cho cậu .

" Thanh ! Ta muốn tắm " Tôn Nguyên quá quen với tên gà mẹ kiêm chức sai vặt ở bên cạnh , thậm chí cậu còn rất tận hưởng cảm giác mỗi sáng rời giường có người quan tâm thế này

" Đợi một chút , rất nhanh họ sẻ mang nước lên " .

Cũng vừa dứt câu đã có tiếng gõ cửa phòng , tiếng của tên tiểu nhị cũng ngoài cửa truyền vào

" Khách quan , nước chuẩn bị xong rồi "

" Để đó "

Trương Thanh bước ra cửa , tự mình đem nước nóng hoà vào dục võng .
Ánh mắt nhìn thoáng qua Tôn Nguyên , gương mặt y mỹ lệ cộng thêm việc mới rời giường thật khiến người ta tâm sinh điên đảo . Bất giác thở dài trong lòng

" Tiểu Nguyên ta ra ngoài , mau tắm đi "

" Ân " Tôn Nguyên gật đầu

Chờ khi cậu đã tắm xong , một thân thoải mái khoan khoái vui vẻ ngồi vào bàn , đeo lại mặt nạ .

Cửa phòng bị gõ vài cái

" Tiểu Nguyên . " Trương Thanh thật hận khi không thể tự mình hầu hạ cho ai kia tắm , Nhưng hắn sợ một khi nhìn thấy lại không kiềm được mà nổi phản ứng mất ( * ừm nổi tính thú ) .

" Ta xong rồi "

Trương Thanh ủ rũ đi vào , thấy Tôn Nguyên đang ngồi ở bàn , cậu một thân y phục trắng như tuyết , chiếc mặt nạ bạc làm tăng thêm vẻ đẹp bí ẩn hoà với mái tóc dài như tơ lụa thả trôi xuống thắt lưng , khiến người nhìn có xúc động muốn thốt lên ' người đẹp như hoạ ' . Hắn rất tự giác nhận mệnh đến chảy tóc cho ai kia , dùng kim mão đính lại mái tóc nằm gọn gàng ở trên đầu .

" Thanh ! Có chuyện gì sao ? " Chú ý tới phản ứng của Trương Thanh , hầu như lúc sáng đến giờ cứ thấy hắn ủ rũ .

Trương Thanh muốn nói 'Đương nhiên có chuyện , ai lại nhìn người mình tâm tâm niệm niệm buổi tối ngồi nóc nhà uống rượu tâm tình với kẻ khác mà vui bao giờ . Không chỉ như vậy tên kia còn công khai đối địch với hắn , không đáng tức giận hay sao ? ' (* Ta cũng tức giận đây =))) ) Trong lòng thì nghĩ vậy , nhưng hắn thở dài trả lời .

" Không có gì ! Tiểu Nguyên . Nhị ca của đệ tìm đến đây rồi "

" Nhị ca ? " bất ngờ với lời nói của Trương Thanh , Tôn Nguyên tròn mắt ngạc nhiên

" Ân , ta kêu hắn ngồi chờ ở dưới . Tiểu Nguyên cũng nên xuống dùng điểm tâm đi thôi "

" ... Hảo "

' Nhị ca của Mạc Hiên à ! Tên gì ấy nhỉ ?
.. A là Mạc Dĩnh , hình như mình đã từng nói là từ bỏ Mạc gia rồi nhỉ ? '

Vừa âm thầm suy nghĩ trong lòng vừa đi ra bên ngoài với Trương Thanh . Lúc đi ngang qua phòng của một người , Tôn Nguyên mới nhớ tới Hiểu Thần .

" Thanh ! Không vội , ghé qua đây xem một chút ."

Trương Thanh không nói gì , Tôn Nguyên đi đến gõ cửa phòng của Hiểu Thần

" Hiểu huynh , huynh sao rồi ? "

" Ta không sao . mau vào đi " Bên trong truyền ra giọng nói hữu lực .

Tôn Nguyên đi vào , Trương Thanh cũng đi theo sau lưng . Quan sát Hiểu Thần một chút Tôn Nguyên có chút ngạc nhiên .

Hiểu Thần quả thật rất anh tuấn , soái khí , mũi cao , đôi môi mõng bạc thần , miệng luôn mang ý cười có chút  xảo huyệt nhưng kết hợp với gương mặt lại thấy như một con người rất thân thiện . Nếu dùng ngôn ngữ hiện đại để tả thì quả chính là vương tử bước ra từ truyện tranh của thiếu nữ .
Tay cầm cây quạt phất phất , mắt có chút híp lại quan sát Tôn Nguyên .

' Gì đây ? Tên nam nhân anh tuấn khí phái lại gian xảo này ở đâu ra , hôm trước còn tái nhợt như xác chết sao lại khỏi nhanh vậy , cứ như yêu quái ' .

" khụ ... Vết thương của huynh đã khỏi rồi sao ? " Tôn Nguyên thu hồi suy nghĩ trong lòng

" Đã khỏi . Đa tạ hai vị quan tâm " Hiểu Thần chắp tay , rất có thành ý mà cảm tạ

" Không có gì ! Huynh đã dùng bữa sáng chưa ? Chưa thì cùng đi nào "

" Hảo "

_________

Vừa đến lầu một , Tôn Nguyên đã nhìn thấy Mạc Dĩnh , tuy chỉ gặp qua hắn vài lần nhưng Cậu vẫn nhớ rõ gương mặt của Mạc Dĩnh , quả thật rất giống với Mạc Đình Khởi .

Không nói hai lời , liền tiến đến bàn của Mạc Dĩnh . Ung dung ngồi xuống .

" A ! Tiểu Hiên .. Đệ .. Sáng hảo . " Mạc Dĩnh có chút bất ngờ khi Mặc Hiên chủ động gặp hắn . Cứ nghĩ y sẻ không muốn gặp người Mạc gia nữa .

" Sáng hảo ! " hờ hững đáp lại Mạc Dĩnh , Tôn Nguyên xoay đầu nhìn Trương Thanh đang gọi tiểu nhị 

" Vị này là " Mạc Dĩnh chú ý đến Hiểu Thần vẫn đang phe phẩy quạt trong tay

" Đắc tội rồi . Tại hạ Hiểu Thần , lần này ra ngoài không may gặp chút chuyện đều nhờ hai vị này giúp đỡ , nếu không e là khó sống " Hiểu Thần vừa nói vừa quan sát Mạc Dĩnh

" Tại hạ danh xưng Dĩnh Sương . Là nhị ca của Tiểu Hiên "

Tôn Nguyên đảo mắt có chút lấy làm khen ngợi tên Mạc Dĩnh này . Rất thông minh , tên Mạc Hiên vì xuất hiện ở Mạc gia nên hầu như ở Vạn Châu ai cũng biết đệ nhất mỹ nhân .. Khụ khụ .. Là mỹ nam thành Vạn Châu . Nếu hắn nói hắn tên Mạc Dĩnh đương nhiên người bất lợi nhất chính là Tôn Nguyên . Bảo vệ Mạc Hiên như vậy chắc chắn là chủ ý của ông già kia .

" Hoá ra là Dĩnh Sương huynh , nghe đồn Dĩnh sương huynh là một vị hảo hán giúp người đến đi không thấy thân thủ , công phu nhanh , hiểm , mờ ảo như sương , lần đầu gặp mặt quả là tại hạ có phúc "

" haha nào có , ta vẫn còn rất kém . Chỉ biết vài ba công phu tầm thường thôi . Hiểu Thần huynh quá khen rồi "

" Dĩnh Sương huynh đừng khách sáo . Tại hạ may mắn gặp được ' Vạn bích Kiếm Thanh , Trương huynh . cùng ' Dĩnh Sương ' quả là vô cùng may mắn . "

' Phụt ' " Khụ Khụ " Tôn Nguyên phun một ngụm nước trà đấm ngực ho khan .

' Vạn bích kiếm Thanh ' không lẽ là Trương Thanh sao ? Cái này cũng quá mắc cười đi , nghe cứ như trẻ con đang chơi đấu vật với nhau rồi vỗ ngực khai danh ' Bổn Vương là Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không vậy ' . cậu vừa ho vừa phải nhịn cười cả gương mặt đều đỏ hết lên , cũng may là đeo mặt nạ nên không có ai thấy .

" Hiểu huynh đề cao ta quá rồi , danh sưng này ta nào xứng " Trương Thanh cười lấy lệ , tay vỗ lưng giúp Tôn Nguyên thuận khí

" Tiểu Nguyên , đệ không sao chứ ? " Mạc Dĩnh thấy biểu tình kì lạ của Tôn Nguyên nên lên tiếng hỏi thăm cũng định đưa tay giúp y rót lại chén nước khác .

Trương Thanh nhanh tay hơn , giành lấy chung trà rót một ly khác đưa cho Tôn Nguyên .

" Không sao , không sao mọi người ăn đi . Đừng quan tâm " Tôn Nguyên khoát tay , lấy lại bình tĩnh .

Nhìn thấy phản ứng của Trương Thanh , Mạc Dĩnh cùng Hiểu Thần đồng loạt cười cười nói vài lời khách sáo rồi dùng điểm tâm , không khí có phần gượng gạo . (* Chưa có mù mắt vàng hợp kim của hai em đâu :))) chuẩn bị tinh thần cho chương sao ăn cẩu lương đến ngập mồm đi .)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro