
Chương 3 : " làm kẻ vô sỉ nhưng ta lại thấy sướng !!?
Đến nửa đêm, khi mặt trăng đã lên thiên đỉnh , cũng là lúc đám người Vô Kỵ bắt đầu làm nhiệm vụ.
Hắn không rõ là nhiệm vụ gì, chỉ biết là đi theo đám người kia đợi bên ngoài gia trang của một quý tộc giàu có, nhân lúc Nhị Công Tử của Tạ Gia ghé qua vài hôm mà lên kế hoạch bắt cóc đòi tiền .
Dựa vào sự trâu bò của bọn chúng, đám cướp tự tin có thể xông vào trong phủ . Ngang nhiên mà lộng hành.
Một trải nghiệm thực hơn cả mấy con game kính thực tế ảo .
Không nút tạm dừng, không có mạng ảo , chỉ có cẩn thận hoặc là bay đầu.
Thực sự phải làm sao?
Hắn lo lắng . Chưa bao giờ hắn vung nắm đấm với một ai, kinh nghiệm đánh nhau lại càng không có , sợ làm hỏng kế hoạch của bọn chúng , tệ hơn là chưa bắt được người đã bỏ mạng.
Vô Kỵ chắp tay ngước lên trời cầu nguyện.
Chưa được bao lâu .
Đám cướp khoảng hai mươi tên bắt đầu tản ra tứ phía, vài tên đu tường trèo lên mái...vài tên bám sát mép tường đợi chỉ thị .
Sau một hồi nghe tiếng binh đao va chạm , ngay lập tức cảnh cổng gỗ to lớn khắc tượng rồng bật mở .
lũ cướp đồng loạt rút thanh đao sắc bén....như vũ bão lao vào bên trong, cứ hễ gặp người bất kể là ai chúng đều không nương mà vung đao tới....
Sân phủ rộng lớn, trồng rất nhiều loại hoa quý, hai bên là bức tượng hình người được chạm khắc tỉ mỉ. Ở cuối sân, ngay chính giữa là phủ lớn nơi nhị công tử đang nghỉ ngơi.
Hỗn loạn , la hét , máu me là từ để miêu cả cảnh tượng lúc này .
Tiếng leng keng toé lửa của binh đao giao nhau, tiếng gào hét của đám tì nữ sợ hãi bỏ chạy , tiếng xương bị chém vỡ vụn cùng với tiếng thét thê thảm. Hệt như mấy cảnh giang hồ hai phe lao vào nhau đâm chém.
Vô Kỵ không biết phải làm gì cứ như con rối gắn sau lưng đám người hung hãn.
Thấy tên phía trước đi đâu hắn liền theo đó ,thấy gã đánh hắn đánh , thấy gã chạy hắn chạy.
Không được bao lâu thì gã chết, hắn luống cuống không biết làm gì,
" Ah...ah...ựa...ta chết rồi , ta chết rồi ! "
Vô Kỵ bò lại gần cái xác, giả câm giả điếc nằm xuống hai tay đan vào nhau, mắt nhắm tịt .
Cứ giả chết cho xong chuyện ! - hắn nghĩ bụng
Nhưng mấy tên lính ko tha chúng cứ lao vào hắn mà chém, bất đắc dĩ phải bật dậy mà chống trả nếu không sẽ bị thanh giáo sắc lạnh kia chọc cho lủng người.
Mỗi khi thanh giáo đâm qua là tiếng rít của gió lại kêu lên thành tiếng .
Vô Kỵ hoảng hốt khua tay loạn xạ , vụng về né tránh những mũi giáo đang đâm xuống.
Hắn trong lúc ra sức trống trả đành vung đại nấm đấm lên cao, thế quái nào lại trúng thật , một lực hất tung người ra xa nhẹ tựa như đánh một bao cát rỗng , không chút kháng cự .
" Vãi chưởng...mình mạnh thế à ? "
Kinh ngạc nhìn hai cánh tay.
Quả nhiên cơ thể này không phải hàng fake, ban đầu còn thắc mắc sao tên Vô Kỵ này lại có thể chung bọn được với đám khổng lồ kia, ai ngờ tự mình trải nghiệm cái sức mạnh vô lý này lại rất sướng.
Tinh thần được buff lên 99% . Hắn tràn trề khí thế lao lên như một con thú dùng thanh đao chắn ngang ngực cứ thế húc ngã từng tên lính một , từng tên từng tên lần lượt ngã xuống, chỉ còn lại tiếng thở hộc hộc.
" Haha... cứ thế này thì chả sợ bố con thằng nào cả ! "
Hắn mừng thầm.
" Bắt hết bọn chúng lại, không được để chúng vào phủ chính !!"
Một loạt lính tiếp viện từ đâu xuất hiện tứ phía , chém tên này liền có tên khác thay thế , đám cướp đã gần như đuối sức mồ hôi chảy ròng ròng , hơi thở cũng nặng nề hơn.
" Vãi shit !!!...." Vô Kỵ bật lên thành tiếng .
" Sao bảo là chỉ có vài chục tên canh
gác , giờ chui đâu ra thêm mấy chục tên nữa vậy hả !!! Tính toán kiểu gì thế...!!! "
Hắn nhìn về phía tên đại ca đang vung đao chém loạn xạ , lòng chửi thầm không biết tên ngu này thế đéo nào lại là lên được chức cầm đầu ? khác nào bò dânx đường cho trâu .
Gương mặt hiện vẻ bất mãn nhưng cũng không dám đắc tội , sợ chúng nghe được lại quay ra chém hắn.
Tên đại ca hướng ánh nhìn về phía Vô Kỵ hét lớn.
"Còn ngây ra đấy làm gì...!! muốn chết cả lũ à .... Đem tên công tử kia ra.....nhanh lên !!! sắp ko cầm cự được nữa rồi !! "
Mặt gã ta nhăn nhó, thở phì phò như thú vật , một tay cầm đao chém vỡ đầu tên lính phía trước , thịt máu lẫn lộn văng tứ tung.
Cảnh tượng ghê tởm khiến người ta phải nhăn mặt.
May là tinh thần hắn rất cứng, còn kịp thích ứng bằng không đã ngất trăm vạn lần rồi.
Đám người Vô Kỵ tiến vào trong phủ chính , đi đến đâu bọn chúng chém giết đến đấy , kể cả là những tì nữ vô tội đang gào hét xin tha mạng .
Máu bắn lên tường tạo thành những chấm đỏ tươi chẳng chốc mà lan ra cả một mảng .
Vô Kỵ không khỏi sửng sốt với sự tàn nhẫn của đám người này, hắn gắng đẩy những tên lính cứ lao đầu như thiêu thân vào chỗ chết kia ra,tránh cho bị những tên phía sau chẻ thịt .
" Các người bị thiểu năng à?.... cứ lao vào tìm chết như mấy con NPC ngu ngốc vậy ?!!? "
Đến khi bước vào một căn phòng lớn, ở ngay chính giữa điện , hắn tiến nhanh vào bên trong tránh cho hai tên phiền phức phía sau bám theo .
Nến đã bị tắt hết khiến bên bên trong khá tối, nhưng có thể thấy căn phòng được trang trí rất bắt mắt....đâu đâu cũng là những món vật quý hiếm được trưng bày trên kệ gỗ, từ tranh vẽ quý giá đến đồ sứ trạm khắc tinh xảo , mọi thứ toát lên sự giàu có và quyền lực, chả trách mà bị bọn cướp nhắm đến .
Vô Kỵ nhìn ngó xung quanh vừa mong không có ai nhưng lại cũng mong có ai đó.
Cả căn phòng đều ở trạng thái tĩnh, chỉ riêng có chiếc tủ gỗ ở mép tường là rung lắc dữ dội , hắn nhìn vê phía cánh tủ mà thở dài .
" Hazz....đúng là... "
Vô Kỵ cất tiếng nhẹ nhàng nhưng cũng có phần châm chọc .
" Tiểu tử à ! Có trốn trong tủ thì cũng đừng đi chuyển thành tiếng như thế chứ ! "
Vô Kỵ đi về phía tủ gỗ.
hắn nhẹ nhàng giật phăng cánh tủ kia ra xa.
Cảm giác này thật sự là chưa bao giờ trải qua.
Trước kia là toàn người ta ức hiếp nay lại được trải nghiệm cảm giác ức hiếp người khác , tuy vô sỉ nhưng cũng rất sướng.
Bên trong tủ là một thiếu niên trẻ, tay ôm lấy mình cả cơ thể run rẩy không ngừng, giống như một con thú dưới trời mưa trông đến đáng thương.
Suy cho cùng vẫn còn là một cậu ấm được bao bọc , đột nhiên bị đám người vừa xấu vừa dữ tợn đến bắt đi, ắt hẳn rất sợ hãi.
Vô kỵ bỗng cảm thấy áy náy, trong hắn hỗn loạn đấu tranh giữa tội lỗi và lo sợ , lòng rối như tơ vò .
Vẫn là sự bất lực không thể quyết đoán....
Hắn hạ giọng trấn an :
" Tiểu tử à , ngoan ngoãn đi theo ta, nhất định không làm ngươi bị thương .... đừng sợ "
Bàn tay vươn ra phía trước dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể.
Thiếu niên rụt rè dương đôi mắt ướt trong trẻo tựa mặt hồ nhìn hắn.
Gương mặt sáng như sao trên trời , mái tóc dài đen lay láy xoã xuống vải lụa trắng, làn da trắng như ngọc .... gương mặt nhỏ nhắn lại có vài phần nữ tính . Tựa như một bức tranh thủy mặc tinh tế, sống động.
Vô Kỵ bất giác ồ lên một tiếng, dáng vẻ thoát tục sánh ngang với tiên tử .
Đến bây giờ hắn mới tận mắt được chứng kiến
Quả là khiến người ta không khỏi xao xuyến.
" Vô Kỵ !!!!...."
Một trong hai tên bên ngoài hét to tên hắn, có vẻ là không cầm cự được nữa rồi .
Tiếng binh đao dồn dập bên ngoài càng lúc càng rõ .
Nhìn công tử trước mặt đành phải chở về làm một kẻ đê tiện .
Trách gì được ta, ta không làm thì mấy tên kia cũng sẽ làm , có khi còn tuyệt tình hơn cả ta .
" Xin lỗi công tử.... thất lễ rồi "
Vô Kỵ nói với giọng lạnh lùng
Dứt khoát vung tay chưởng một cái lên đầu y, nhưng cũng khéo léo điều chỉnh lực cánh tay vừa đủ chỉ để y mất ý thức tạm thời.
Hắn đem thiếu niên nọ vác lên vai một cách nhẹ nhàng.
Nhanh chóng xông ra bên ngoài hét lớn .
" Tất cả tránh ra !!! "
Đám cảnh vệ thấy trên vai hắn là nhị công tử liền bao vây lấy Vô Kỵ tạo thành một cái lồng sắt, những thanh giao sắc bén chĩa vào phía Hắn .
Bế tắc, không còn cách nào hắn chỉ có thể đem thiếu niên nọ ra làm con tốt thí, giữ chặt cậu ta trên vai làm tấm bùa cứu mạng , để chạy thoát .
Đám binh lính dè chừng không dám tấn công .
Một tên lính hét vào mặt hắn :
" Thả công tử ra, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng "
Thả ra cho cả đám ăn cứt à , ta đâu có ngu.
Vô Kỵ không nói , ánh mắt cảnh giác cao độ nhanh chóng tìm lối thoát, hắn cẩn thận đi đến bên phía cửa liền lập tức ôm người bỏ chạy .
Lính cảnh vệ gắng sức đuổi theo sau, cuối cùng vẫn là không đuổi kịp .
" Tên Vô Kỵ này mạnh vãi chưởng ,vác người trên vai mà vẫn còn sức chạy nhanh như thế...chỉ tiếc là...sống còn chưa quá một chương đã bị giết chết rồi ....?"
Giọng nói lộ ra vẻ tiếc nuối, hắn trầm ngâm suy nghĩ , ánh mắt kiên định.
Sống lại lần này, chắc chắn không thể như trước kia , nhất định phải sống một cách đầy ngạo nghễ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro