Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 2 : Gia đình nhỏ, Hạnh phúc lớn

Sáng hôm ấy, ánh nắng nhẹ nhàng rọi qua cửa sổ, những tia sáng mỏng manh chiếu lên tấm rèm mỏng, làm không gian trong căn phòng trở nên ấm áp hơn. Tiếng chim hót vang lên từ xa, hòa quyện cùng tiếng lá cây xào xạc bên ngoài khu vườn nhỏ. Mọi thứ đều tĩnh lặng, chỉ có hơi thở đều đặn và ấm áp từ hai con người nằm cạnh nhau trên chiếc giường mềm mại.


Haerin mở mắt trước, cảm nhận ánh nắng dịu dàng chiếu lên mặt mình. Em khẽ nhắm mắt lại, không vội vã ngồi dậy, mà chỉ lặng lẽ ngắm nhìn người con gái nằm bên cạnh mình. Danielle vẫn đang ngủ, khuôn mặt thả lỏng, đôi môi hơi cong lên như thể đang mơ về một điều gì đó ngọt ngào


Em nhẹ nhàng đưa tay vuốt những lọn tóc nâu mềm mại của Danielle, cảm giác ấm áp lan tỏa qua đầu ngón tay. Mái tóc xoăn nhẹ vẫn luôn là điều mà Haerin thích nhất ở Danielle, và mỗi lần như thế này, cô lại không thể cưỡng lại việc muốn nghịch nó một chút. Những lọn tóc mềm như mây trôi giữa các ngón tay của em, làm em cảm thấy một niềm hạnh phúc bình yên. Haerin mỉm cười khi nhớ về đêm hôm qua – khoảnh khắc của sự trọn vẹn, khi hai tâm hồn hoà làm một.


Danielle khẽ cựa mình trong giấc ngủ và không lâu sau, chị dần mở mắt, bắt gặp ánh nhìn dịu dàng của Haerin. Nụ cười nhẹ nở trên môi chị, như một phản xạ tự nhiên. "Sáng rồi à?" Danielle thì thầm, giọng khàn khàn của người vừa mới tỉnh dậy làm tim Haerin đập nhanh hơn.


"Ừ, sáng rồi." Haerin mỉm cười, kéo Danielle lại gần hơn, để chị có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau. " Chị ngủ có ngon không?"


Danielle dụi dụi mắt, rồi bất giác bật cười. "Chị nghĩ rằng em không để cho chị có nhiều thời gian ngủ đấy."


Haerin khẽ đỏ mặt, đánh nhẹ vào vai Danielle. "Thật sao? Chị cũng có kém gì đâu."


Cả hai cùng cười, tiếng cười vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, tạo ra cảm giác gần gũi và ấm áp. Danielle kéo Haerin lại gần hơn, rồi ngả đầu lên vai em, đôi mắt lấp lánh ánh cười. "Cảm ơn em vì đêm qua." chị thì thầm, giọng nói đầy sự chân thành và yêu thương.


Haerin khẽ cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sâu thẳm của Danielle. "Không, em mới là người phải cảm ơn chị. Chị luôn là nguồn động viên lớn nhất của em."


Danielle im lặng một lúc, chỉ để cảm nhận sự gần gũi của người mình yêu. "Chị nghĩ rằng, sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, đúng không?" chị nói, giọng nói trầm lắng, như đang suy ngẫm về những ngày tháng phía trước.


Haerin gật đầu, ánh mắt em chợt trở nên xa xăm khi nghĩ về tương lai. "Đúng vậy. Nhưng bất kể có chuyện gì xảy ra, em tin rằng chỉ cần chúng ta ở bên nhau, mọi thứ sẽ ổn."



Cả hai nằm trên giường một lúc lâu, không cần nói nhiều, chỉ đơn giản là tận hưởng sự hiện diện của nhau. Mỗi cái chạm, mỗi ánh nhìn đều tràn đầy sự yêu thương và tin tưởng. Đôi khi, những điều đơn giản nhất lại là điều quan trọng nhất.


Bên ngoài, nắng đã lên cao, chiếu sáng cả khu vườn nhỏ nơi họ đã cùng nhau xây dựng tổ ấm. Mùi cỏ non sau mưa vẫn còn phảng phất, hòa cùng hương hoa nở rộ. Danielle chợt kéo Haerin ngồi dậy, đôi mắt long lanh một cách tinh nghịch. "Em biết không, hôm nay chúng ta có thể làm điều gì đó đặc biệt. Nhưng chị vẫn muốn dành thêm chút thời gian thế này đã."


Haerin mỉm cười, biết rằng mỗi khoảnh khắc bên nhau đều quý giá hơn bất cứ điều gì. Cô gật đầu, để Danielle kéo cô lại gần hơn, vòng tay ôm lấy nhau trong im lặng. Thế giới bên ngoài như không còn tồn tại, chỉ có họ và tình yêu chân thành.


Thời gian cứ thế trôi qua, và cuối cùng họ cũng đứng dậy, quyết định bắt đầu một ngày mới. Haerin vào phòng tắm rửa mặt trong khi Danielle chuẩn bị đồ đạc cho ngày hôm nay. Khi Haerin đi ra, Danielle đang sắp xếp những món đồ cần thiết vào túi xách.


"Chị cần giúp gì không?" Haerin hỏi, đôi mắt ngập tràn sự quan tâm.



"Không sao đâu, chỉ là một ít đồ thôi" Danielle cười, rồi thêm vào. "Em có muốn đi ra ngoài một chút không? Không khí trong lành sẽ giúp chúng ta cảm thấy dễ chịu hơn."


"Rất muốn!" Haerin trả lời ngay lập tức, cảm giác phấn chấn trong lòng.





Họ lang thang qua những con đường rợp bóng cây, nơi nắng chiều nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất. Những chiếc lá xanh rì rào trong gió như khẽ chào đón sự hiện diện của họ. Haerin nắm chặt tay Danielle, cảm giác hạnh phúc len lỏi trong tim. Em không thể nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không có một ngày yên bình như thế này.


"Chị có biết rằng hôm nay là một ngày tuyệt vời không?" Haerin bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt sáng rực rỡ như những bông hoa nở xung quanh.


Danielle quay sang, nụ cười tỏa nắng trên gương mặt. "Chị cũng nghĩ vậy! Chỉ cần có em bên cạnh, mọi thứ đều trở nên đặc biệt."



Haerin cảm thấy tim mình đập mạnh hơn một chút khi nghe những lời này. Em không ngờ rằng chỉ một câu nói đơn giản lại có thể tạo ra cảm giác ấm áp đến vậy. Họ tiếp tục đi, thỉnh thoảng dừng lại để ngắm nhìn những đứa trẻ chơi đùa, những cặp đôi cùng nhau dạo bước, và những người lớn tuổi ngồi trên ghế đá, chia sẻ những câu chuyện của họ.

Bỗng nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu Haerin. "Em nghĩ chúng ta nên thử làm một điều gì đó điên rồ đi!" Em nói, đôi mắt lấp lánh như những vì sao.


"Điều gì?" Danielle hỏi, vẻ mặt hiếu kỳ.


"Chúng ta có thể chơi trò đuổi bắt!" Haerin đề nghị, vừa nói vừa chỉ tay về phía khu vực rộng lớn có nhiều người đang vui vẻ chơi đùa.


Danielle ngạc nhiên nhưng cũng không thể giấu nổi nụ cười. "Em không sợ rằng sẽ khiến người khác nhìn chúng ta như một đôi trẻ con sao?"


'Không hề! Chị hãy nhìn xem! Họ đang vui vẻ lắm!" Haerin nhấn mạnh, gương mặt đầy sự háo hức.


Cuối cùng, Danielle cũng bị thuyết phục. "Được rồi, nhưng em phải hứa sẽ không để chị thua nhé!"


Haerin bật cười, "Chị có thể yên tâm về điều đó!"


Và rồi, họ lao vào trò chơi đuổi bắt. Những tiếng cười vang lên rộn ràng, khiến mọi người xung quanh không khỏi chú ý. Haerin chạy như bay, đôi chân em nhẹ nhàng như một cơn gió, còn Danielle thì theo sát phía sau, cố gắng không để bị tụt lại.


"Chị sẽ bắt em!" Danielle kêu lên, giọng nói tràn đầy sức sống, làm Haerin cảm thấy như mình đang bay lượn. Em nén lại cơn cười và chạy nhanh hơn, nhưng không thể ngăn được nụ cười nở trên môi.


Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi lo âu, căng thẳng đều tan biến, chỉ còn lại sự vui vẻ và những kỷ niệm tuyệt vời giữa họ. Haerin bất ngờ dừng lại và quay lại, nhưng Danielle đã đến gần. Chị vươn tay ra và chạm nhẹ vào Haerin.


"Chị đã bắt được em!" Danielle hạnh phúc kêu lên, một cách đầy mãn nguyện.

"Không công bằng! Em chưa sẵn sàng!" Haerin phản đối, nhưng ánh mắt em tràn ngập niềm vui.

Cuối cùng, sau một hồi đuổi bắt, cả hai ngồi xuống bãi cỏ, thở hổn hển và cười đùa. Cảm giác mệt mỏi tan biến, chỉ còn lại niềm vui trong lòng họ.

"Chị chưa bao giờ cảm thấy vui như vậy. Chắc chắn rằng đây sẽ là một trong những kỷ niệm đẹp nhất của chúng ta."


Haerin gật đầu, ánh mắt em ánh lên sự đồng ý. "Em cũng nghĩ vậy! Chúng ta nên thường xuyên làm những điều điên rồ như thế này hơn!"

"Đúng rồi!" Danielle mỉm cười, đôi mắt sáng lên như ánh sao. "Và nếu có ai đó nghĩ rằng chúng ta trẻ con, thì không sao cả. Điều quan trọng là chúng ta vui vẻ!"


Khi ánh nắng dần tắt, trời bắt đầu chuyển sang màu hồng cam rực rỡ, Haerin và Danielle quyết định quay trở về. Họ đi dạo dưới ánh hoàng hôn, tay trong tay, cảm giác như thời gian đang ngừng lại. Những khoảnh khắc này sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí họ, như một dấu ấn không thể phai mờ.


Trên đường về, Haerin thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời, nơi những đám mây xốp nhẹ nhàng trôi qua, em cảm thấy biết ơn vì có Danielle bên cạnh. "Chị biết không, em cảm thấy cuộc sống của mình trở nên đầy màu sắc hơn từ khi có chị!" em nói, lòng tràn ngập sự chân thành.


Danielle quay sang, cảm giác hạnh phúc lấp đầy trong lòng. "Chị cũng vậy. Chị rất vui vì đã có em trong cuộc đời này."

Hai người cùng nhau bước đi, mải mê trò chuyện và cười đùa, và trong khoảnh khắc đó, cả thế giới bên ngoài như tan biến. Họ đã tìm thấy nhau giữa dòng đời hối hả, và tình yêu của họ chỉ ngày càng trở nên sâu đậm hơn.













***

Hai năm sau.






Ánh nắng đã lặn dần, để lại một bầu trời hồng nhạt đầy sắc thái. Kang Haesol, cô con gái nhỏ, háo hức nắm tay mẹ mình, Kang Haerin, khi cả hai cùng nhau bước ra khỏi cửa.


"Chúng ta đi đón mẹ Dani thôi!" Haesol vui vẻ nói, đôi mắt lấp lánh như những vì sao. Cô bé mặc một chiếc váy màu hồng nhẹ nhàng, mái tóc dài được buộc gọn gàng, tạo nên vẻ đáng yêu, tinh nghịch.


"Đúng rồi, con gái. Mẹ cũng mong được gặp mẹ Danielle của con." Haerin mỉm cười, nhìn Haesol với ánh mắt đầy yêu thương. Trong lòng em, niềm hạnh phúc dâng trào khi nghĩ về việc cả gia đình sẽ quây quần bên nhau.



Hai mẹ con bước ra ngoài, không khí buổi chiều mát mẻ bao quanh họ. Haesol nhảy nhót bên cạnh mẹ, hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi cỏ tươi mát và hương hoa từ khu vườn nhỏ. "Mẹ ơi, khi nào mẹ Danielle về đến nhà?" Haesol hỏi, nét mặt tràn đầy mong đợi.

"Chắc khoảng một giờ nữa. Chúng ta có thể ghé vào quán cà phê gần đó chờ mẹ con." Haerin đề nghị, vừa nắm chặt tay con gái.


Khi tới quán cà phê, Haesol nhanh chóng chọn cho mình một chiếc bánh ngọt và một ly nước trái cây, trong khi Haerin thì gọi một ly cappuccino. Họ ngồi gần cửa sổ, nhìn ra đường phố nhộn nhịp.

"Con nghĩ mẹ Danielle sẽ thích bánh ngọt này!" Haesol phấn khích nói, chỉ vào chiếc bánh kem với lớp phủ màu hồng.


"Ừm, mẹ cũng nghĩ vậy. Mẹ sẽ mua cho mẹ Dani một chiếc." Haerin đồng ý, trong lòng cảm thấy vui vẻ khi thấy con gái phấn khởi.


Sau khi đã thưởng thức những món ăn nhẹ, Haerin và Haesol đứng dậy, rời khỏi quán để đón Danielle. Họ bước về phía đài truyền hình nơi Danielle làm việc, tim Haerin đập rộn ràng khi nghĩ về cái khoảnh khắc sẽ nhìn thấy người mình yêu.



Cuối cùng, khi giờ tan ca đến, Haerin và Haesol đứng đợi trước cửa, ánh nắng chiều lấp lánh trên khuôn mặt họ. Một lúc sau Danielle xuất hiện, mỉm cười tươi tắn.


"Mẹ!" Haesol reo lên, chạy ào tới ôm chầm lấy Danielle. Cô bé ngẩng lên, đôi mắt sáng rực "Con đã đợi mẹ lâu lắm rồi!"


"Mẹ cũng nhớ con rất nhiều!" Danielle nói, cúi xuống ôm chặt Haesol, cảm nhận hơi ấm từ con gái. Sau đó, chị ngẩng lên nhìn Haerin, ánh mắt dịu dàng. “Chào em yêu, hôm nay em trông thật xinh đẹp.”

"Chào vợ, em mua bánh cho chị đây!" Haerin phấn khích chỉ vào chiếc bánh ngọt trong túi xách.

"Thật tuyệt! Chị cảm ơn em." Danielle nói, nụ cười rạng rỡ trên môi.


Ba người cùng nhau đi bộ về nhà, trong không khí ấm áp và thân mật. Danielle nắm tay Haesol, trong khi Haerin đi bên cạnh, lòng tràn đầy hạnh phúc khi nhìn thấy gia đình mình quây quần bên nhau.


Khi về đến nhà, không khí trở nên ấm cúng hơn với bữa tối đang chờ đón. Danielle và Haerin cùng nhau chuẩn bị món ăn, trong khi Haesol giúp đỡ bằng cách bày biện bàn ăn. Tiếng cười, tiếng nói vui vẻ hòa quyện với hương thơm từ bữa tối, tạo nên một khung cảnh thật bình yên.




Sau khi bữa tối được chuẩn bị xong, cả gia đình quây quần bên bàn ăn. Món ăn được bày biện đẹp mắt, với hương thơm tỏa ra từ các món ăn truyền thống mà Danielle đã khéo léo chuẩn bị. Mọi thứ đều toát lên sự ấm áp và thân mật.


"Mẹ ơi, hôm nay con học được một bài hát mới ở trường!" Haesol hào hứng nói, đôi mắt lấp lánh. "Con muốn hát cho mẹ và mẹ Dani nghe!"


"Thật tuyệt! Con hãy thể hiện cho mẹ và mẹ Danielle xem nào!" Haerin khuyến khích, gương mặt đầy tự hào. Em luôn muốn khuyến khích sự sáng tạo của con gái và biết rằng âm nhạc là một phần quan trọng trong cuộc sống của con người.


Haesol đứng dậy, tự tin bước lên trước bàn ăn, nơi có ánh sáng chiếu sáng rõ nét. "Con sẽ hát bài ‘Ngôi sao sáng nhất’ nhé!" cô bé nói, rồi bắt đầu hát. Giọng hát trong trẻo vang lên trong không gian, mang theo những cảm xúc hồn nhiên và tươi vui.


Danielle và Haerin ngồi lắng nghe, nụ cười trên môi. Danielle chăm chú theo dõi, tràn đầy tự hào khi thấy Haesol thể hiện tài năng. "Con hát thật hay, Haesol! Mẹ rất thích!" Danielle khen ngợi khi cô bé kết thúc bài hát với một cái nhún vai đáng yêu.


"Cảm ơn mẹ!" Haesol trả lời, gương mặt rạng rỡ hạnh phúc.


Bữa tối tiếp tục với những câu chuyện vui vẻ và tiếng cười. Haerin thường xuyên nhìn Danielle, thấy ánh mắt chị lấp lánh khi nghe Haesol kể về những điều thú vị tại trường học. Mỗi khoảnh khắc bên nhau đều như thổi bùng thêm ngọn lửa yêu thương trong lòng họ.

Sau bữa tối, cả ba cùng nhau dọn dẹp. Danielle lấy khăn lau chén đĩa, trong khi Haesol giúp mẹ xếp lại bàn ghế. "Con sẽ làm cho mẹ một bữa ăn thật ngon vào ngày sinh nhật của mẹ!" Haesol nói, không giấu được sự phấn khích.


"Thật sao? Mẹ rất mong chờ điều đó!" Danielle đáp lại, nụ cười rạng rỡ trên môi.


Khi mọi thứ đã gọn gàng, Haerin nhẹ nhàng kéo Haesol vào lòng, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. "Hôm nay Haesol có muốn xem phim không nè?" Haerin hỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn con gái.


"Có ạ! Con muốn xem phim hoạt hình!" Haesol đáp lại, khuôn mặt cô bé sáng lên với sự háo hức.


“Được rồi, mẹ sẽ tìm một bộ phim hoạt hình hay cho chúng ta xem.” Danielle cười nói. Chị đứng dậy, đi về phía tủ sách để tìm phim.


Sau một lúc, Danielle trở lại với một bộ phim hoạt hình mà cả ba đều yêu thích. Họ quây quần bên nhau, nhâm nhi những món ăn nhẹ, và cùng nhau thưởng thức bộ phim trong không khí ấm áp của căn nhà. Những tiếng cười, sự hào hứng khi xem những tình tiết hài hước trong phim khiến cho không gian trở nên sống động hơn bao giờ hết.


Khi bộ phim kết thúc, Haesol ngáp một cái và dụi mắt. "Con buồn ngủ rồi. Mẹ ơi, mẹ có thể kể chuyện cho con ngủ được không ?" cô bé hỏi.


"Đương nhiên rồi, con gái. Mẹ sẽ kể cho con một câu chuyện trước khi ngủ nhé." Haerin dịu dàng trả lời, đứng dậy nắm tay Haesol.


"Con cũng muốn mẹ Dani kể chuyện cho con!" Haesol thêm vào, ánh mắt ngập tràn hy vọng.


"Vậy thì hôm nay mẹ sẽ kể chuyện, còn lần sau mẹ Dani sẽ kể nhé" Haerin nói, ánh mắt dịu dàng nhìn Haesol.


Cả ba cùng nhau lên lầu, nơi có chiếc giường ấm cúng với những chiếc gối mềm mại. Haerin nhẹ nhàng nằm bên cạnh Haesol, trong khi Danielle ngồi bên cạnh, tạo thành một hình ảnh gia đình thật hạnh phúc.


Haerin bắt đầu kể một câu chuyện cổ tích về một nàng công chúa và những cuộc phiêu lưu của cô. Giọng nói của em nhẹ nhàng, hòa quyện cùng với không khí yên bình của buổi tối. Haesol dần dần nhắm mắt lại, đôi tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy mẹ, cảm nhận được sự ấm áp và an toàn trong vòng tay của Haerin.




Khi Haesol đã say giấc trong vòng tay ấm áp của mẹ, Haerin và Danielle nhẹ nhàng rời khỏi giường, cố gắng không làm cô bé tỉnh dậy. Em khẽ bước ra khỏi phòng, lòng đầy cảm xúc khi nhìn thấy con gái ngủ ngon lành. Danielle thì vào phòng tắm trong khi Haerin tiến đến phòng khách, nơi có chiếc ghế sofa rộng rãi và chiếc TV đang chiếu những bộ phim hoạt hình mà Haesol yêu thích.

Haerin chọn một bộ phim nhẹ nhàng, rồi ngồi xuống ghế, thả mình vào không gian yên tĩnh và ấm áp. Trong đầu em vẫn còn vang vọng tiếng cười và những khoảnh khắc hạnh phúc bên con gái. Em cảm thấy một niềm hạnh phúc đơn giản nhưng vô cùng trọn vẹn.


Sau khi tắm xong, Danielle bước ra, mái tóc ướt át và làn da sáng bóng dưới ánh đèn nhẹ nhàng. Chị mặc một chiếc áo phông rộng và quần short, tạo nên vẻ dễ thương nhưng cũng rất quyến rũ. "Em đang xem phim gì vậy?" Danielle hỏi, đi đến gần ghế sofa.


"Chỉ là một bộ phim hoạt hình mà Haesol thích. Em đang đợi chị ra để cùng xem." Haerin đáp, mỉm cười nhìn Danielle.

Danielle ngồi xuống đùi Haerin, khiến em hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng cảm thấy ấm áp . "Như vậy có thoải mái không?" Haerin hỏi, khi bàn tay của em tự động ôm lấy hông Danielle.

"Rất thoải mái." Danielle đáp, ánh mắt của chị rực rỡ. "Và em cũng biết mà, chị luôn muốn ở gần em." 

Với một nụ cười tinh nghịch, Danielle ghé sát vào mặt Haerin, hai người gần như chạm môi, tạo ra một bầu không khí đầy lãng mạn. Nụ hôn kéo dài, ngọt ngào và đầy yêu thương, như thể thời gian ngừng lại, chỉ còn lại họ trong khoảnh khắc ấy. Khi rời khỏi môi Haerin, Danielle khẽ mỉm cười, đôi mắt chị lấp lánh như những vì sao.


"Trong suốt cả ngày, chị đã rất nhớ em." Danielle thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng và đầy tình cảm. "Mỗi khi thấy Haesol cười, chị lại nghĩ đến em và cảm thấy lòng tràn đầy yêu thương." Chị tựa đầu vào vai Haerin, cảm nhận hơi ấm từ người bạn đời của mình.


Haerin cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết. "Em cũng vậy. Có chị và Haesol bên cạnh là điều tuyệt vời nhất đối với em. Chị khiến em cảm thấy hạnh phúc !" Em đáp lại, gương mặt đầy xúc động.


"Chúng ta đã cùng nhau xây dựng một gia đình thật đẹp, đúng không? Mỗi ngày trôi qua, chị lại càng yêu em nhiều hơn."


"Đúng vậy. Em cảm thấy mình thật may mắn khi có chị." Haerin thì thầm, đôi tay nắm chặt lấy tay Danielle, không muốn buông ra. "Chị là tất cả đối với em."


Danielle cười nhẹ, rồi bất ngờ vòng tay qua cổ Haerin, kéo em lại gần hơn. "Vậy thì… chị sẽ luôn ở đây bên em." chị nói, đôi mắt họ giao nhau đầy ấm áp. "Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau."


Cả hai cùng nhau thưởng thức bộ phim trong không khí ấm áp và tràn đầy tình yêu thương. Mỗi cử chỉ thân mật, mỗi cái chạm tay đều như những nhịp đập của trái tim, khiến họ càng thêm gắn kết. Trong lòng Haerin, em biết rằng mỗi khoảnh khắc bên Danielle và Haesol đều là một món quà quý giá mà cuộc sống đã ban tặng cho em.







                                                _alanyeong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro