Thức Tỉnh
"Oẹ ...."
Haerin khó nhọc khom người, cố gắng nôn hết những thứ chua loét đang lộn ngược từ trong dạ dày ra. Cổ họng cô đau rát, hai tay ôm chặt lấy cổ như thể muốn ngăn chặn cơn nôn nao khủng khiếp này. Vừa đi ngang qua dãy hành lang phòng thí nghiệm với thứ mùi kinh tởm quen thuộc, cơn buồn nôn bất chợt ập đến khiến cô choáng váng, toàn thân nóng ran như bị thiêu đốt. Haerin vịn tay vào bức tường thép lạnh băng, cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh.
Cái lạnh từ bức tường thép như truyền vào cơ thể, giúp Haerin dần dần lấy lại được sự tỉnh táo. Cô nhắm hờ mắt, mệt mỏi tựa đầu vào tường, hít thở sâu để xua tan cơn chóng mặt.
"Chết tiệt! Phải tìm cách thoát khỏi cái nơi quái quỷ này sớm thôi!", Haerin nghiến răng, thầm nguyền rủa trong đầu.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc pha lẫn với mùi tanh tưởi của máu me và nội tạng động vật thí nghiệm luôn khiến Haerin ghê sợ. Cái cảm giác ngột ngạt, tù túng như bị giam cầm trong một chiếc lồng sắt khiến cô phát điên. Haerin khao khát được hít thở bầu không khí trong lành, được nhìn thấy ánh nắng mặt trời, được sống một cuộc sống tự do tự tại như bao người bình thường khác. Nhưng không, cô bị mắc kẹt ở đây, trong cái hang ổ tăm tối và lạnh lẽo này, trở thành một vật thí nghiệm, một "dị thường" bị Tổ Chức giam cầm và nghiên cứu.
Haerin mở mắt, đôi đồng tử đen láy ánh lên vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào bức tường thép đối diện. Tia căm hận lóe lên trong đáy mắt, rồi sẽ có ngày cô thoát khỏi nơi quỷ quái này, tìm ra căn nguyên của thứ quái vật đang cộng sinh trong tâm trí cô - SCP-155. Chính nó đã cướp đi cuộc sống tự do của Haerin, biến cô từ một đặc vụ tài năng trở thành một con chuột bạch bị giam cầm và thí nghiệm.
Cơn choáng váng qua đi, Haerin nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng thường thấy. Cô bước vào thang máy, bấm nút xuống tầng sâu nhất của căn cứ Điểm-22. Chiếc thang máy rung lắc nhẹ rồi dừng lại ở tầng hầm -7 - nơi huấn luyện thể lực và thử nghiệm vũ khí dành riêng cho các đặc vụ của Tổ Chức.
Âm thanh hỗn tạp vang dội khắp khu vực tập luyện rộng lớn. Tiếng kim loại va chạm chan chát, tiếng la hét khí thế, tiếng súng nổ đinh tai nhức óc... Tất cả hoà vào nhau tạo thành tổ hợp âm thanh đặc trưng chỉ có ở căn cứ ngầm. Bầu không khí hừng hực, tràn đầy nhiệt huyết của những đặc vụ đang hăng say luyện tập như một liều doping tiêm thẳng vào tinh thần đang uể oải của Haerin. Tâm trí cô được thả lỏng, tạm thời quên đi cảm giác bị giam cầm, thứ duy nhất còn đọng lại là mong muốn được giải phóng năng lượng, được tập luyện điên cuồng cho đến khi kiệt sức, đến khi cơ thể không thể gượng dậy nổi nữa.
Haerin thong thả bước vào phòng thay đồ, đôi tay thon dài của Haerin lướt trên từng đường cong nóng bỏng của cơ thể khi cởi bỏ bộ quân phục cứng nhắc. Từng lớp vải rơi xuống sàn, hé lộ làn da trắng nõn nà ẩn giấu bên dưới lớp vải thô ráp. Chiếc quần jogger đen bó sát như làn da thứ hai, khiến từng bước đi của cô toát lên vẻ quyến rũ chết người. Chiếc áo croptop thể thao màu xám bạc ôm lấy khuôn ngực đầy đặn, để lộ vòng eo con kiến khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải thèm thuồng. Mái tóc đen nhánh được búi cao gọn gàng, như một nữ chiến binh kiêu hãnh sẵn sàng tham gia trận chiến. Khuôn mặt không trang điểm vẫn không thể che đi nét đẹp tự nhiên thuần khiết, đôi mắt mèo sắc lẹm như thách thức tất cả mọi thứ xung quanh.
Thay xong trang phục, Haerin bước vào phòng tập thể lực, nơi mùi hormone nam tính nồng nặc quyện lẫn mùi mồ hôi quen thuộc. Dù phòng tập lúc nào cũng đông đúc, nhưng sự xuất hiện của Haerin vẫn khiến không ít người phải ngoái nhìn. Họ thì thầm với nhau, bàn tán về vẻ ngoài xinh đẹp, thân hình nóng bỏng và khí chất lạnh lùng, bí ẩn của cô đặc vụ tài năng. Haerin chọn một góc khuất người qua lại, bắt đầu khởi động cơ thể. Cơ thể dẻo dai, uyển chuyển như một con mèo giữa bầy sói. Chiếc quần jogger đen ôm sát tôn lên những đường cong chết người, từ vòng ba căng tròn đến đôi chân dài miên man. Mỗi động tác của Haerin đều toát lên một sức mạnh tiềm ẩn, mềm mại nhưng vô cùng dứt khoát, vừa quyến rũ vừa mạnh mẽ.
Kết thúc bài khởi động, Haerin tiến về phía khu vực nâng tạ, ánh mắt lướt nhanh qua hàng tạ chì lạnh lùng. Không chút do dự, cô chọn mức tạ nặng gấp đôi người bình thường, nâng lên hạ xuống nhẹ nhàng như trở bàn tay. Chiếc áo croptop mỏng manh bám sát vào cơ thể đẫm mồ hôi, phô bày những thớ cơ săn chắc ẩn hiện dưới lớp vải mỏng. Làn da trắng ngần lấm tấm mồ hôi càng trở nên mịn màng, quyến rũ đến nghẹt thở. Không ít ánh mắt thèm thuồng dán chặt vào từng đường cong trên cơ thể Haerin, như muốn xuyên thủng lớp vải trên người cô bằng ánh mắt khao khát. Nhưng sẽ chẳng có kẻ nào dám manh động, bởi ai cũng biết rõ thân phận đặc biệt của cô đặc vụ xinh đẹp này.
Cảm nhận từng bó cơ trong cơ thể đã được làm nóng lên sau khi nâng tạ, Haerin hài lòng di chuyển đến khu tập luyện đấm bốc nằm ngay bên cạnh. Cô nàng đưa mắt quan sát một vòng quanh khu vực này, vẻ hài lòng thoáng hiện trên gương mặt xinh đẹp khi thấy rất ít đặc vụ chọn khu vực này để luyện tập. Haerin tiến về phía một bao cát cỡ lớn đặt khuất sâu bên trong góc phòng. Bao cát to lớn này là thứ mà ngay cả những đặc vụ nam mạnh nhất cũng phải e dè. Được bọc bởi lớp da dày được xử lý đặc biệt và nhồi đầy cát mịn, bao cát này có thể chịu được lực tác động cực mạnh từ những cú đấm, đá uy lực nhất của các đặc vụ
Haerin đứng thẳng người, theo bản năng hít một hơi thật sâu, điều hoà lại nhịp thở. Cô cố gắng nhớ lại những bài tập thở để điều hòa dưỡng khí, giúp dòng năng lượng đi đến các bó cơ trong cơ thể một cách hiệu quả nhất. Đôi mắt mèo bất chợt đanh lại, ánh nhìn sắc bén như dao đâm thẳng vào bao cát. Trong đầu Haerin lúc này chỉ còn duy nhất một ý nghĩ duy nhất: "Đánh vào bao cát!". Nắm tay cô siết chặt lại, các khớp ngón tay cứng như thép. Những đường gân xanh nổi lên rõ rệt trên mu bàn tay trắng nõn, nhìn vừa đẹp mắt, vừa mang một vẻ gì đó đáng sợ.
"HỰ!"
Tiếng thét đầy giận dữ của Haerin vang lên cùng lúc với cú đấm đầu tiên. Bao cát nặng nề run lên bần bật như muốn văng khỏi móc treo chắc chắn được cố định trên trần nhà cao. Cú đấm mạnh đến mức sau khi nắm tay rời khỏi bao cát, nó vẫn còn rung lên bần bật do dư chấn mạnh mẽ sau cú va chạm. Các đặc vụ tập luyện xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều phải tránh xa khu vực đấm bốc, vừa tập luyện vừa né sang một bên, biểu cảm vừa thán phục, vừa kinh ngạc.
Cú đấm tiếp theo, rồi đến cú đá uy lực tiếp theo,... liên tục giáng xuống bao cát tội nghiệp. Nhìn Haerin lúc này, người ta chỉ thấy được một thân ảnh xẹt nhanh như chớp, liên tục ra đòn nhanh như sao xẹt vào chiếc bao cát to lớn. Tốc độ ra đòn hoàn toàn vượt xa khả năng của người bình thường. Từng đợt, từng đợt tấn công dồn dập không ngừng nghỉ. Âm thanh da thịt va chạm với bao cát vang lên "Chát, chát" liên hồi gần như át cả những tiếng súng nổ ầm ầm ở khu vực tập bắn bên cạnh.
Mồ hôi túa ra trên trán, lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, nhưng sức lực của Haerin dường như không hề suy giảm. Ngược lại, cô càng đánh càng hăng, ra đòn càng lúc càng mạnh. Những cảm xúc tiêu cực bị dồn nén trong cô suốt khoảng thời gian qua như ngọn núi lửa bất ngờ bùng phát, dữ dội và không thể kiềm chế. Chợt có một giọng nói kỳ lạ xuất hiện lên trong tâm trí Haerin:
"Đánh mạnh lên! Mạnh nữa lên! Hãy phá hủy nó đi!"
Giọng nói the thé, lạnh buốt như âm thanh từ cõi hư vô lạnh lẽo vang vọng trong tâm trí của Haerin. Nó len lỏi vào từng ngóc ngách trong suy nghĩ của cô, xuyên qua những chuỗi ký ức đen tối trong tâm trí, khuấy đảo lên cơn cuồng nộ vốn đã âm ỉ bùng cháy từ lâu. Haerin thoáng khựng lại vì bị giật mình bởi giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu. Cô nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận những xáo trộn đang diễn ra bên trong tâm trí mình. Hình ảnh pháo đài kiên cố, lạnh lẽo bao phủ, bảo vệ tâm trí cô đang dần mở rộng quy mô, trở nên to lớn hơn. Những con đường mê cung vẫn đang tiếp tục phát triển, dài ra vô tận và trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
Cùng lúc đó, thị giác của Haerin bỗng chốc thay đổi. Mọi thứ xung quanh cô trở nên sắc nét hơn, như thể được nhìn qua một lớp kính lúp phóng đại. Thính giác của cô cũng trở nên nhạy bén một cách đáng sợ, từng tiếng động nhỏ nhất trong phòng tập đều lọt vào tai cô rõ mồn một. Ngay cả nhịp tim của những đặc vụ xung quanh, cô cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Không kịp để Haerin suy nghĩ thấu đáo về nguồn gốc giọng nói bí ẩn kia, hay sự thay đổi đột ngột của các giác quan, pháo đài tâm trí SCP-155, thứ đang cộng sinh trong tâm trí cô, lại tiếp tục thúc giục: "Đừng chần chừ nữa! Ngươi có cảm nhận được sức mạnh đang sôi sục, chảy trong huyết quản mình không? Giải phóng nó đi! Phá hủy tất cả!"
Cơ thể Haerin như bị dòng điện cao thế chạy dọc sống lưng, khiến cô rùng mình. Một luồng sức mạnh kỳ lạ, chưa từng xuất hiện trước đây bất ngờ tuôn trào, cuồn cuộn như thủy triều dữ dội lan tỏa khắp các bó cơ. Nắm đấm của Haerin siết chặt hơn, cả cánh tay run lên vì luồng năng lượng cuồn cuộn. Đôi mắt mèo lạnh lùng bỗng chốc ánh lên tia máu đỏ đầy ma mị, như thể có một con quái vật khát máu đã thức tỉnh bên trong tâm trí cô.
"AAARGGHH!"
Một tiếng gầm giận dữ bật ra từ sâu trong cổ họng Haerin, khác hẳn với những tiếng thét trước đó. Nó hoang dại, man rợ và đầy thách thức, như thể một con thú hoang bị giam cầm quá lâu, nay được giải phóng bản năng nguyên thủy. Tiếng gầm kinh khủng đã thành công dọa sợ hầu hết các đặc vụ đang tập luyện gần đó. Họ quay ra nhìn Haerin với ánh mắt sợ hãi.
Cú đấm tiếp theo Haerin giáng xuống bao cát lúc này không còn giống như sức mạnh của con người. Nó cuồng bạo và đầy sức công phá, mang theo sự cuồng nộ tột độ của thứ năng lượng đen tối bí ẩn mà ngay cả chính Haerin cũng không thể lý giải nổi. Giọng nói kỳ lạ trong đầu cô cũng biến mất ngay sau khi thúc giục cô phá hủy bao cát.
"BÙM!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, rung chuyển cả khu tập luyện. Bao cát bất hạnh đã không thể chịu đựng nổi uy lực kinh hoàng từ cú đấm vừa rồi. Nó bị xé toạc làm đôi, nứt toác ra như bị một lưỡi dao khổng lồ chém phăng. Phần da bên ngoài rách nát, văng ra xung quanh. Cát mịn bên trong phun ra tung toé như một vụ nổ thu nhỏ, bụi mịt mù che mờ toàn bộ thân ảnh mảnh mai của Haerin. Sau màn thực hiện cú đấm mang sức mạnh kinh thiên động địa như vậy, nhưng Haerin không hề mất sức, ngược lại vẫn cảm nhận được sự bình thường của cơ thể.
Haerin đứng yên để cảm nhận thay đổi trong cơ thể, hơi thở có chút dồn dập, nhưng cô không cảm thấy mệt mỏi. Ngược lại, cô cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ lạ vẫn đang chảy trong huyết quản. Cảm giác này... rất quen thuộc. Dường như sức mạnh ban nãy hoàn toàn đến từ thứ đang cộng sinh trong tâm trí cô - SCP-155.
"Đặc vụ Vanessa!" Giọng của Minji vang lên đột ngột từ phía sau lưng Haerin, mang theo nỗi lo lắng khiến Haerin giật mình quay lại. Minji lúc này mặt mũi trắng bệch, vội túm lấy tay cô nàng kéo đi "Đi theo tôi. Ngay lập tức".
Minji đang định tạt qua phòng thí nghiệm của Hanni để hỏi thăm người thương một chút thì bất ngờ gặp Hanni chạy như xộc ra chặn cô lại, khuôn mặt hoảng hốt, thở không ra hơi "Nhanh... Nhanh đi tìm Haerin đi! Các chỉ số của em ấy... vượt ngưỡng cho phép rồi!" Đây là lần đầu tiên Hanni thấy các chỉ số của Haerin lên cao đến mức đáng báo động như vậy, nếu là người bình thường thì chắc hẳn đã sớm nổ tung như một quả bóng bay vì áp lực kinh khủng ấy.
Từ trước đến nay, Minji chưa bao giờ thấy Hanni bối rối như vậy, cô nàng tiến sĩ lúc nào cũng điềm tĩnh, nhẹ nhàng như thỏ bông nay bỗng trở nên luống cuống, hốt hoảng. Chẳng kịp hỏi thêm, Minji lập tức phi như bay đến khu vực tập luyện tìm Haerin. Đến khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Minji mới hiểu ra vì sao Hanni lại bất thường như vậy. Xung quanh, các đặc vụ khác đang nhìn Haerin bằng ánh mắt vừa sợ hãi, vừa tò mò. Cô nhanh chóng kéo tay Haerin, lôi cô nàng đang đứng thẫn thờ đi theo mình.
"Nhanh lên Kang Haerin! Hanni đang đợi," Minji giục giã, ánh mắt liếc nhìn bao cát tan tành với vẻ mặt khó tin. Cô siết chặt tay Haerin, kéo cô đi trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh. Tất cả như một thước phim quay chậm, hoàn toàn đối lập với phong thái trầm ổn thường thấy của Minji. Cả hai chạy một mạch đến phòng thí nghiệm, bỏ lại sau lưng những lời bàn tán xôn xao.
Vừa đến nơi, Minji vội vàng quẹt thẻ mở cửa phòng █610, cô hơi cao giọng "Hanni! Kiểm tra Haerin ngay!" Giọng nói hơi vội vàng, khác hẳn với vẻ ngoài bình tĩnh thường ngày. Hanni lo lắng đi qua đi lại trong phòng, thấy Minji kéo Haerin bước vào, cô vội vàng chạy đến, ánh mắt lo lắng nhìn cô từ đầu đến chân. "Haerin, em thấy trong người thế nào? Có đau chỗ nào không? Nói cho chị biết đi!"
Haerin lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt nhợt nhạt. "Em không sao đâu, chỉ là hơi mệt thôi."
"Không sao? Hơi mệt?" Minji nhướn mày hỏi lại, giọng nói vẫn còn mang theo sự lo lắng, "Em đã đập nát bao cát to như đập một quả bóng bay, rồi nói với chị là hơi mệt?"
Haerin im lặng, cô biết Minji đang lo lắng cho mình, nhưng cô thực sự không muốn nhắc đến chuyện vừa rồi. Cảm giác mất kiểm soát, cảm giác bị thứ gì đó xâm chiếm, điều khiển... nó khiến cô rùng mình sợ hãi. Haerin bất lực nhìn Hanni bằng ánh mắt mèo con như cầu cứu.
Hiểu ý Haerin, Hanni kéo cô ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nói: "Minji, em ấy vừa trải qua một cú sốc, cứ để em ấy nghỉ ngơi một chút đi." Rồi cô quay sang Haerin, ánh mắt dịu dàng: "Ngoan ngoãn nằm im để chị kiểm tra, được không?" Haerin gật đầu, cô nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ hình ảnh bao cát tan nát và giọng nói ma quái kia ra khỏi tâm trí, chìm vào giấc ngủ.
Hanni nhanh chóng đeo các thiết bị theo dõi lên người Haerin, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng. Trên màn hình máy móc bỗng hiện lên dòng chữ đỏ chói báo hiệu trường năng lượng trong cơ thể Haerin đang biến động rất mạnh. Hanni cau mày, cô chưa từng thấy trường hợp nào kỳ lạ như vậy.
Minji đứng bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén quan sát Haerin. Thấy Hanni cau mày, cô hỏi "Thế nào rồi Hanni? Có chuyện gì nghiêm trọng không?"
"Mình cũng không rõ nữa", Hanni lắc đầu, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím điều khiển, "Các chỉ số sinh tồn của Haerin đều bình thường, nhưng trường năng lượng trong cơ thể em ấy lại cao bất thường. Nó giống như... giống như em ấy vừa hấp thụ một nguồn năng lượng khổng lồ vậy."
"Hấp thụ năng lượng?", Minji nhíu mày, "Ý cậu là sao? Haerin có thể hấp thụ năng lượng từ đâu chứ?"
Hanni không nói gì, cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy móc, trong đầu hiện lên một suy nghĩ đáng sợ. "Minji... cậu còn nhớ SCP-155 chứ?"
Minji khẽ rùng mình khi nghe đến cái tên ấy. SCP-155, thứ dị thường đang cộng sinh trong tâm trí Haerin, lẽ nào... Như đã đoán được suy nghĩ của Minji, Hanni gật đầu, giọng nói trầm xuống: "Mình e là... SCP-155 đang dần thức tỉnh..."
"Nếu chuyện này mà lộ ra thì hậu quả sẽ rất khó lường." Minji lo lắng, nghĩ đến viễn cảnh xấu nhất có thể xảy ra.
"Chính xác là điều mình đang lo lắng", Hanni thở dài, ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím, trên màn hình lập tức hiển thị hồ sơ của Haerin. "Với kinh nghiệm làm việc nhiều năm trong Đội Alpha-1, chắc hẳn cậu biết rõ hơn ai hết, một khi Tổ Chức phát hiện ra SCP-155 đang thức tỉnh, họ sẽ lập tức cô lập và quản thúc đặc biệt Haerin. Em ấy sẽ không còn được đối xử như một đặc vụ của Tổ Chức nữa, mà sẽ trở thành một vật thí nghiệm không hơn không kém..." Hanni nói với giọng nghẹn ngào, cô thực sự rất lo lắng cho Haerin.
Nhìn Hanni hoảng loạn, Minji tiến lại gần, mùi hương gỗ ấm áp quen thuộc bao trùm lấy Hanni như một lời an ủi dịu dàng. Bàn tay Minji nhẹ nhàng đặt lên vòng eo thon gọn của Hanni, kéo cô áp sát vào lồng ngực rắn chắc của mình. "Shhh... Bình tĩnh nào Hanni, chúng ta sẽ không để chuyện đó xảy ra. Mình hứa đấy." Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, khiến toàn thân Hanni run lên như điện giật.
Minji buông vòng tay ra một chút, đủ để nhìn sâu vào đôi mắt đen láy đang lo lắng của Hanni. Ánh mắt hai người chạm nhau, như có tia lửa điện xẹt qua. "Tin mình đi" Minji nói, giọng khàn đi vì cảm xúc, "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Ngón tay cái của Minji miễn cưỡng lướt nhẹ trên gò má ửng hồng của Hanni, như muốn xoa dịu nỗi sợ hãi trong cô.
Minji dịu dàng an ủi Hanni, nhưng ánh mắt lo lắng hướng về phía Haerin. Cô nhớ lại những ngày đầu tiên gặp gỡ Haerin, một cô gái trẻ trung, tràn đầy nhiệt huyết và luôn theo sau cô sau mỗi buổi huấn luyện như đứa em gái trong gia đình, luôn muốn hết mình cống hiến cho Tổ Chức. Vậy mà giờ đây, em ấy lại có nguy cơ trở thành "tù nhân" của chính nơi mình từng tin tưởng.
"Chúng ta phải làm gì đó để che giấu chuyện này", Minji nói, giọng kiên quyết, ánh mắt hiện rõ quyết tâm. "Không thể để Hội Đồng O5 biết chuyện này được."
"Nhưng làm thế nào?" Hanni quay sang, ánh mắt tràn đầy vẻ hoang mang nhìn Minji như cầu cứu. "Chúng ta không thể giấu chuyện này mãi được. Rồi Hội Đồng O5 cũng sẽ biết thôi."
Minji im lặng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nơi đang hiển thị biểu đồ trường năng lượng bất thường của Haerin, tâm trí cô lao vào một vòng xoáy suy nghĩ. "Phải có cách nào đó để kiểm soát được lượng năng lượng dư thừa này." Cô lẩm bẩm, đôi lông mày nhíu chặt. "Lần trước, sau khi tiêm thuốc ức chế thì mất bao lâu để trường năng lượng của Haerin ổn định trở lại?"
"Khoảng hai tiếng", Hanni đáp ngay lập tức, không cần kiểm tra lại hồ sơ. "Nhưng đó là trước khi SCP-155 có dấu hiệu thức tỉnh. Lần này... mình không chắc liều thuốc ức chế có thể kiểm soát được bao lâu nữa..." Giọng cô pha chút lo lắng, "Hơn nữa, dùng thuốc ức chế thường xuyên sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của Haerin."
Minji gật đầu, cô hiểu rõ những tác dụng phụ đáng sợ của loại thuốc này. "Mình hiểu rồi... Nhưng hiện tại, đó là giải pháp duy nhất mà chúng ta có thể nghĩ tới." Cô quay sang nhìn Haerin, em ấy vẫn nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng như đang chìm vào giấc ngủ. "Ít nhất là cho đến khi chúng ta tìm ra giải pháp khác... một giải pháp an toàn hơn cho Haerin."
"Vậy... chúng ta sẽ báo cáo với ai về chuyện này đây?" Hanni hỏi, ánh mắt lo lắng hướng về Minji. "Chúng ta không thể giấu chuyện này mãi được. Chắc chắn Hội Đồng O5 sẽ biết thôi."
Minji im lặng một lúc lâu, cô hiểu rõ những nguy hiểm mà Haerin đang phải đối mặt. Nếu tin tức về việc SCP-155 thức tỉnh lọt đến tai Hội Đồng O5, họ sẽ không ngần ngại biến Haerin thành đối tượng nghiên cứu chính thức. "Chúng ta sẽ không báo cáo với ai cả", cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng nói đầy kiên định. "Ít nhất là cho đến khi chúng ta tìm ra cách giúp Haerin kiểm soát được khả năng của mình."
Hanni trợn mắt nhìn Minji, cô không thể tin nổi vào tai mình. "Cậu điên rồi! Che giấu thông tin về việc SCP thức tỉnh là vi phạm nghiêm trọng nội quy của Tổ Chức! Cậu có biết nếu chuyện này bại lộ, chúng ta sẽ bị xử lý thế nào không?"
"Mình biết chứ!" Minji ngắt lời Hanni, ánh mắt vẫn kiên định như thép. "Nhưng mình không thể đứng nhìn Hội Đồng O5 biến Haerin thành chuột bạch thí nghiệm được. Mình nợ em ấy một lần này."
Nghe đến đây, Hanni im lặng. Cô hiểu rõ quyết tâm của Minji dành cho Haerin. Hơn ai hết, cô luôn ngưỡng mộ tình bạn và tình đồng đội vững chắc giữa hai người họ. "Vậy... chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?" Hanni hỏi, giọng nói đã dịu xuống.
"Trước tiên, cần phải giữ bí mật chuyện này." Minji nói, ánh mắt lạnh lùng. "Cậu sẽ xử lý bên phòng thí nghiệm, còn mình sẽ lo phần còn lại."
"Mình sẽ xoá toàn bộ dữ liệu camera trong khu vực này và "thuyết phục" mọi người rằng họ đã nhìn nhầm." Hanni gật đầu, cô thấu hiểu Minji sẽ làm gì tiếp theo. Ánh mắt Hanni dừng lại trên gương mặt Minji một lát, pha lẫn nỗi lo lắng và một chút gì đó rất khó gọi tên. Lòng tin Hanni dành cho Minji là tuyệt đối, giống như niềm tin vào một định lý bất biến. Cô tin rằng Minji sẽ làm mọi thứ để bảo vệ Haerin, bằng bất cứ giá nào, cũng như cô vậy.
Minji chạm đầu đáp lại, bắt gặp ánh mắt Hanni dành cho mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô quay người rời khỏi phòng thí nghiệm, sải những bước dài về phía khu vực tập luyện. Gương mặt Minji lạnh như băng, từng bước đi dứt khoát, quyết đoán như thể đã được lập trình sẵn từ trước. Trong đầu cô lúc này đang hình dung kế hoạch chi tiết nhất, không cho phép để lộ bất kỳ sai sót nào. Mỗi bước trong kế hoạch đều cần sự tập trung cao độ, phải nhanh, phải chính xác, không được phép lơ là.
Phòng camera an ninh được bố trí kín đáo sau lớp tường chắn bằng kim loại, lặng lẽ giám sát dữ liệu từ vô số con mắt điện tử lạnh lẽo liên tục quét qua từng góc cạnh của căn cứ dưới lòng đất. Ánh đèn đỏ bên trên nhấp nháy đều đặn, như một lời cảnh báo âm thầm cho bất cứ ai dám manh động. Minji ẩn mình trong bóng tối, nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh. Cô di chuyển nhẹ nhàng như một bóng ma, lướt qua hàng cột trụ bê tông lạnh lẽo.
Đảm bảo không có ai ở gần đó, cô bình tĩnh tiến lại gần phòng an ninh. Căn phòng được thiết kế theo kiểu nửa kín, nửa hở với phần cửa sổ lớn bằng kính cường lực nhìn thẳng vào bên trong. Minji có thể dễ dàng quan sát người bảo vệ đang ngồi trong góc, chăm chú theo dõi màn hình. Lợi dụng góc khuất của tường chắn, Minji nhanh chóng thay bộ đồng phục nhân viên cấp thấp thường dùng để trà trộn vào những khu vực đông người.
Minji cẩn thận đeo chiếc mặt nạ phòng độc nhỏ gọn vào, điều chỉnh để đảm bảo kín khí. Tay khẽ chạm vào ống quần, cô lấy ra một thiết bị nhỏ bằng bao diêm, lớp vỏ ngoài phát ra ánh sáng mờ giống như điện thoại. Minji giả vờ như đang sử dụng thiết bị liên lạc để trò chuyện với một nhân viên khác. "Đội Beta đã nhận được tín hiệu, đang trên đường tới... ừ, khu vực vẫn an toàn... " Giọng nói của Minji vang lên đều đều, vừa đủ để người bảo vệ đang ngồi ở góc khuất bên trong nghe thấy.
Nghe thấy giọng nói của người lạ, người bảo vệ lơ là cứ nghĩ là giọng của nhân viên dọn dẹp bèn quay người lại tiếp tục công việc giám sát. Minji ra tay nhanh như cắt. Cô dùng thiết bị điện tử trong tay phá vỡ lớp khóa điện tử trên cửa rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, tay kia nhanh như chớp rút ra một quả lựu đạn gây mê đã được rút chốt an toàn. Quả lựu đạn lăn tròn trên sàn, phát ra tiếng xì xì nhỏ gần như không nghe thấy. Vài giây sau, người bảo vệ chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra thì đã gục xuống bất tỉnh.
"Xin lỗi, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác." Minji lẩm bẩm, nhẹ nhàng đỡ lấy người bảo vệ, đặt nằm xuống ghế dài gần đó. Cô tiến về phía dãy màn hình giám sát đang hiển thị hình ảnh của khu vực luyện tập. Chỉ vài thao tác nhanh gọn trên bảng điều khiển, Minji đã xâm nhập thành công vào hệ thống. Màn hình hiển thị lập tức chuyển sang màu đen, tất cả camera an ninh đều đã bị vô hiệu hóa.
Minji tiếp tục truy cập đến các vị trí camera khác trong khu vực tập luyện, lặp lại hành động nhanh gọn và chính xác. Với kỹ năng chuyên nghiệp của một đặc vụ lâu năm trong Đội Alpha-1, cô dễ dàng vô hiệu hoá hệ thống an ninh mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Xóa sạch dữ liệu camera xong, Minji tiếp tục lấy ra một hộp kim loại nhỏ cất kỹ trong người. Bên trong hộp chứa những viên thuốc nhỏ màu xanh lá cây, được thiết kế đặc biệt để có thể xóa sạch ký ức ngắn hạn. Cô lẻn vào bên trong khu vực thông gió, cẩn thận bóc bỏ lớp vỏ nhộng bên ngoài của những viên thuốc rồi nhanh tay thả chúng vào hệ thống điều hoà của khu vực tập luyện. Chỉ vài phút sau, toàn bộ không khí trong phòng tập sẽ tràn ngập loại thuốc này, và ký ức về những gì đã xảy ra trong vòng 30 phút gần nhất của những người hít phải nó sẽ biến mất hoàn toàn.
Trong lúc đó, Hanni tiêm một mũi thuốc ức chế cho Haerin, trong lòng thầm cầu nguyện cho cô bé. "Xin lỗi em, Haerin," cô thầm thì, giọng đầy xót xa, "Mong rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn." Sau khi hoàn tất, cô dìu Haerin nằm xuống giường bệnh. Nhìn gương mặt ngày một nhợt nhạt của Haerin - người em gái nhỏ bé mà cô luôn yêu thương và coi như em gái ruột của mình, Hanni không khỏi xót xa. Cô biết rõ tác dụng phụ khủng khiếp của thuốc ức chế, nó sẽ khiến Haerin mệt mỏi, buồn nôn, và thậm chí là mất trí nhớ tạm thời.
"Nghỉ ngơi một chút đi em", Hanni ôn nhu nói, tay vừa kéo chăn chỉnh lại cho Haerin. "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, xin em hãy tin chị." Nói rồi, như chợt nhớ ra điều gì, cô tiếp lời, giọng thoáng pha chút buồn: "Minji, cô ấy... luôn bảo vệ em mà." Hanni âu yếm vuốt tóc Haerin, lòng thầm cầu nguyện cho cô bé sớm vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
Haerin mệt mỏi nhắm mắt lại, cô cảm thấy cơ thể nặng trĩu, rã rời, đầu óc quay cuồng như một mớ bòng bong. Giọng nói ma quái ám ảnh kia đã biến mất, thay vào đó là cảm giác buồn ngủ ập đến. Cô thiếp đi lúc nào không hay, trong giấc ngủ ngắt quãng, chập chờn, cô như trở về tuổi thơ, mơ màng thấy mình đang chạy trên cánh đồng cỏ xanh mướt, xung quanh là tiếng cười nói trong veo, vui vẻ của lũ trẻ con.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro