Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhiệm Vụ (1)

---

"Haerin à, em ngồi dậy chơi với mình đi!"

Giọng nói trong trẻo đầy thuần khiết của trẻ con 5 tuổi đột nhiên vang lên, khiến Haerin chậm rãi mở mắt. Tầm nhìn của cô ban đầu mờ ảo như qua một lớp sương mỏng, rồi dần dần hội tụ lại trên khuôn mặt non nớt nhưng xinh xắn của một đứa trẻ. Con bé đang nhìn cô chăm chú, đôi mắt to tròn như muốn soi kỹ từng nét biểu cảm trên gương mặt còn đang ngái ngủ của Haerin. Đầu óc Haerin cố gắng nhớ lại xem đây là nơi nào, nhưng mọi thứ xung quanh đều xa lạ đến kỳ lạ.

Cô nhận ra mình đang nằm dưới một gốc cây già cỗi, tán lá rộng như một chiếc ô khổng lồ tự nhiên, che mát cả một khoảng đất rộng. Ánh nắng chiều tà le lói qua kẽ lá, tạo nên những đốm sáng li ti nhảy múa trên gương mặt bầu bĩnh của đứa trẻ lạ trước mặt. Phía xa xa, tiếng sóng biển vỗ bờ rì rào hòa quyện cùng tiếng gió thổi vi vu qua những tán lá, tạo nên một bản hòa ca du dương, êm đềm của thiên nhiên. Mùi hương mặn mòi của biển cả quyện cùng hương thơm ngai ngái của cỏ cây tạo nên một mùi hương đặc trưng, khiến Haerin bỗng cảm thấy dễ chịu một cách lạ thường, như thể đây là một ký ức xa xôi nào đó đang trở về.

"Em còn định gối đầu trên đùi mình đến bao giờ nữa hả, mèo con?"

Đứa trẻ trước mặt lại dùng giọng nói có phần giận dỗi để trò chuyện với cô, âm điệu ngọt ngào ấy đã thành công cắt đứt dòng suy nghĩ đang cố gắng phân tích tình huống của Haerin. Đến lúc này, cô mới nhận ra tình trạng "không hợp lý" của bản thân - hình như cô đang gối đầu lên đùi đứa trẻ kia. Haerin vội vàng ngồi bật dậy, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Không phải vì xấu hổ, mà là vì bất ngờ làm sao khi một người không thích đụng chạm như cô lại đi gối đầu lên đùi một đứa nhóc xa lạ. Làm sao có thể? Cô chắc chắn mình cao lớn hơn đứa trẻ này rất nhiều, vậy mà lại...

Haerin đưa tay lên nhìn, và cô sửng sốt khi phát hiện bản thân đã bị thu nhỏ lại thành cơ thể lúc năm tuổi. Những ngón tay nhỏ xíu, mũm mĩm và hồng hào như những búp hoa non khiến Haerin càng lúc càng hoảng sợ. Cô đưa tay lên sờ mặt, cảm nhận làn da mềm mại, mịn màng như da em bé, không còn chút dấu vết của những năm tháng khắc nghiệt trong Tổ Chức.

"Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy?" Haerin thốt lên, giọng nói non nớt như trẻ con khiến chính cô cũng phải giật mình, cảm giác như đang nghe một người xa lạ nói chuyện.

Nhìn nét mặt ngơ ngác của Haerin, đứa trẻ trước mặt lại nhoẻn miệng cười, để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu. Đôi mắt to tròn, đen láy như hai hòn bi ve lấp lánh dưới ánh nắng chiều. Gương mặt bầu bĩnh, trắng hồng rạng rỡ như một đóa hoa đào mới nở trong sớm xuân. Mái tóc đen nhánh, mềm mại như dòng suối óng ả được cặp gọn gàng bằng một chiếc nơ xinh xắn màu hồng pastel.

"Em lúc nào cũng thích làm mèo con của Dani mà phải không?"

Haerin nhất thời bị nụ cười tỏa nắng của đứa trẻ trước mặt làm cho đứng hình, cảm giác như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp thuần khiết ấy. Đứa trẻ tên Dani không đợi Haerin phản ứng, nhanh chóng nắm lấy tay cô rồi kéo cô chạy về phía cánh đồng ở đằng xa. Haerin bất ngờ nhận ra bản thân không thể kiểm soát cơ thể, chỉ có thể chạy theo Dani như bị một sức mạnh vô hình nào đó điều khiển.

Những cơn gió mát rượi tạt qua khuôn mặt của cô, mơn man làn da, như thể sắp nâng cả hai lên theo từng nhịp chạy. Đường chân trời xa xa dần hiện lên rõ ràng sau ngọn đồi phía trước, như một bức họa đang dần được vẽ nên. Bầu trời cao vút, xanh ngắt một màu, điểm xuyết vài đám mây trắng bồng bềnh trôi như những chú cừu non đang gặm cỏ trên thảo nguyên bao la. Cánh đồng cỏ trải dài bất tận, vàng óng ánh trong nắng chiều tà, đẹp như một bức tranh thuộc trường phái Ấn Tượng của Claude Monet.

Haerin cảm giác như mình đang lạc vào một giấc mơ, một giấc mơ thật đẹp và bình yên mà cô chưa từng trải qua. Cô nắm chặt tay Dani, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay nhỏ bé truyền sang, tạo nên cảm giác an toàn lạ thường. Cả hai cứ chạy mãi, chạy mãi về phía chân trời xa xa, nơi có những đám mây trắng muốt đang vẫy gọi như những cánh tay mềm mại. Dani vừa chạy lại vừa quay đầu nhìn về phía Haerin, nụ cười rạng rỡ trên môi, tiếng cười giòn tan vang lên như tiếng chuông bạc, làm tan chảy mọi lo âu trong lòng Haerin.

Tiếng cười nói trong veo của trẻ con cứ vang vọng ra xa rồi dần tắt lịm, như một bản nhạc du dương đang dần kết thúc. Hình ảnh cánh đồng cỏ xanh mướt cũng dần trở nên nhạt nhòa như những mảnh ký ức mờ nhạt đang tan biến trong sương khói. Một luồng sáng chói mắt bất ngờ xuất hiện, như một tia chớp xé toạc bầu trời, nhấc bổng Haerin lên không trung rồi lóa sáng hẳn ra. Haerin nhắm tịt mắt lại để không bị choáng ngợp, cảm giác như đang rơi vào một vực thẳm vô tận. Cho đến khi cô cảm giác được mình đang trôi lơ lửng trong không gian, cô mới chậm rãi hé mắt ra để nhìn xung quanh.

---

"Hửm...?"

Không phải là không gian lạnh lẽo bao phủ bởi thứ ánh sáng trắng xanh dịu nhẹ hắt ra từ đèn huỳnh quang trên trần nhà, kèm mùi thuốc sát trùng nồng nặc của phòng thí nghiệm mà cô đã quá quen thuộc. Xung quanh Haerin là một không gian tối đen, vô định không có điểm đầu hay điểm cuối, như thể cô đang lơ lửng giữa vũ trụ bao la. Bầu trời là một màn đen đặc quánh, tô điểm bởi hàng ngàn, hàng vạn vì sao lấp lánh, hệt như dải ngân hà thu nhỏ. Mặt đất - nếu có thể gọi là mặt đất - cũng là một màn đen đặc quánh, không có bất kỳ điểm mốc nào để định hướng.

Một cảm giác lạnh lẽo len lỏi qua lớp áo croptop, khiến Haerin rùng mình. Xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, đến nỗi cô có thể nghe thấy nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực mình. Cô tò mò nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm dấu hiệu của bất kỳ sinh vật sống nào, nhưng đáp lại chỉ có màn đêm u ám và sự tĩnh lặng đến rợn người.

Haerin cố gắng vùng vẫy tay chân để di chuyển trong không gian vô trọng lực này, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Cô cảm thấy bản thân như đang bị treo lơ lửng giữa không gian hư ảo, không thể định hướng được đâu là trên, đâu là dưới. Cảm giác bất lực và mệt mỏi dần dần xâm chiếm tâm trí cô, như những con sóng đen tối đang nuốt chửng lấy ý thức.

Đột nhiên, một giọng nói thì thầm kỳ lạ vang lên trong không gian tĩnh lặng:

"Haerin... Haerin..."

Giọng nói nghe quen thuộc một cách kỳ lạ, như thể đã từng xuất hiện trong những cơn ác mộng của cô, nhưng Haerin không thể xác định được đó là giọng của ai. Cô cố gắng nhìn quanh, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh, nhưng chỉ thấy dải ngân hà vô tận trải dài khắp không gian.

"Ai đó? Ai đang gọi tôi vậy?" Haerin hỏi, giọng cô run rẩy trong không gian vắng lặng, cơ thể căng cứng, sẵn sàng phòng vệ trước mọi tình huống.

Không có câu trả lời, chỉ có tiếng thì thầm tiếp tục vang lên, ngày càng gần hơn, ngày càng nhiều hơn. Dường như có hàng trăm, hàng nghìn giọng nói đang gọi tên cô từ mọi hướng, tạo nên một bản hợp xướng ma quái. Bất chợt, một luồng khí lạnh lẽo len lỏi dọc sống lưng, chạy xuống đôi chân trần trắng muốt của Haerin. Cô rùng mình, cảm giác như có hàng ngàn mũi kim vô hình đang châm chích khắp cơ thể. Một cảm giác sợ hãi mơ hồ len lỏi trong tâm trí, như một con rắn độc đang trườn mình.

Từ từ nhìn xuống, đôi đồng tử đen láy của Haerin co lại trong hoảng hốt khi thấy những ngón tay đen ngòm, lạnh lẽo như tử thần, đang trườn lên từ bóng tối vô tận bên dưới. Chúng siết chặt lấy cổ chân mảnh mai của cô, như những dây xích vô hình đang cố gắng kéo cô xuống địa ngục.

"Không! Buông tôi ra!" Tiếng hét của Haerin lạc đi trong bóng đêm, nghẹn ngào và tuyệt vọng như tiếng kêu cứu của một linh hồn lạc lối. Cơ thể cô run lên, cố gắng giãy giụa khỏi vòng vây của những ngón tay lạnh lẽo, nhưng vô ích. Chúng như những dây leo độc, càng lúc càng siết chặt, trườn lên bắp chân, lên đùi, siết lấy vòng eo thon gọn của cô. Hơi thở Haerin trở nên gấp gáp, dồn dập, như thể lồng ngực đang bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Cô cảm nhận rõ từng nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực, như muốn nổ tung, vỡ ra thành từng mảnh.

Những ngôi sao trên bầu trời bắt đầu nhấp nháy dữ dội, như đang phản ứng với nỗi sợ hãi của Haerin. Chúng chuyển màu, từ trắng sang đỏ, rồi biến thành hàng ngàn đôi mắt đỏ sáng rực, nhìn chằm chằm về phía cô. Ánh mắt chúng lạnh lẽo, vô cảm, như thể đang cười nhạo sự bất lực của cô. Tiếng thì thầm ban đầu giờ đây đã biến thành những tiếng cười man rợ, vang vọng khắp không gian vô tận, như tiếng gào thét của những linh hồn đau khổ.

"Hãy để chúng tôi giúp em, Haerin," một giọng nói sâu thẳm cất lên từ bóng tối, âm vang như từ tận cùng địa ngục. "Hãy để sức mạnh thật sự của em được giải phóng." Những giọng nói liên tục xuất hiện, chồng chéo lên nhau, vang vọng trong không gian như một bản giao hưởng của sự điên loạn, khiến tai Haerin như muốn vỡ tung.

Cô cảm thấy một cơn đau nhói xuyên qua đầu, như thể có ai đó đang cố gắng đục một lỗ trong tâm trí cô. Những hình ảnh kỳ lạ bắt đầu lóe lên trong tâm trí cô: một pháo đài khổng lồ sừng sững giữa vùng đất hoang vu, những con đường mê cung phức tạp đan xen nhau như một mạng nhện khổng lồ, và một thứ gì đó đen tối, nguy hiểm đang chực chờ bên trong, như một con thú hoang đang rình mồi.

"Không! Tôi không muốn!" Haerin hét lên, cố gắng chống lại sức mạnh hỗn loạn đang xâm chiếm tâm trí mình. Cô cảm thấy như có hai lực lượng đang giằng co trong cơ thể: một bên là ý chí của chính cô, còn bên kia là sức mạnh bí ẩn đang cố gắng thoát ra.

Nhưng dường như đã quá muộn. Những bàn tay đen kéo cô chìm dần xuống bóng tối vô tận, như thể cô đang bị nuốt chửng bởi một con quái vật khổng lồ. Haerin cảm giác như bị ngạt thở, ý thức của mình dần mờ đi, nhưng không hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, một sức mạnh kỳ lạ bắt đầu trỗi dậy từ sâu thẳm bên trong cô, như một ngọn lửa đang bùng cháy trong bóng tối.

Bất ngờ, những bàn tay đen dường như chạm phải lửa, rời ra khỏi cơ thể Haerin nhanh chóng như bị bỏng. Một vầng sáng bắt đầu tỏa ra từ cơ thể Haerin, mỗi lúc một mạnh mẽ hơn. Nó hình thành một chiếc lồng sáng bao bọc lấy Haerin, bảo vệ cô khỏi những bàn tay đen đang cố gắng tấn công. Ánh sáng ấy ấm áp và quen thuộc, như thể đã luôn tồn tại trong cô từ lâu, chỉ đợi thời điểm này để thức tỉnh.

Haerin nhìn xuống bàn tay mình, nơi ánh sáng đang tỏa ra mạnh mẽ nhất. Cô cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ đang chảy trong huyết quản, như dòng nước ấm áp len lỏi qua từng tế bào. Sức mạnh ấy mạnh mẽ nhưng không đáng sợ như cô tưởng; thay vào đó, nó mang lại cảm giác quen thuộc lạ thường. Nó giống như một phần không thể tách rời của cô, một mảnh ghép bị lãng quên trong tâm trí đang dần trở lại - SCP-155.

"Đây là... sức mạnh của SCP-155 sao?" Haerin tự hỏi, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, đôi mắt mèo mở to đầy tò mò.

"Hự..."

Haerin chưa kịp định hình, những bàn tay đen từ trong màn đêm đột nhiên biến dạng. Chúng hóa thành những chiếc gai đen khổng lồ nhọn hoắt, sắc như lưỡi dao. Những chiếc gai đen mạnh mẽ đâm xuyên qua chiếc lồng sáng bảo vệ như thể nó chỉ là một lớp vải lót mỏng manh, âm thanh xé gió vang lên chói tai. Trong một khoảnh khắc sơ hở, Haerin cảm thấy cơn đau nhói buốt xuyên qua lồng ngực. Cô kinh hoàng nhìn xuống, thấy một chiếc gai đen đâm xuyên qua người mình, khoét thành một cái lỗ sâu hoắm, máu đỏ tươi bắt đầu rỉ ra.

Máu bắt đầu tuôn ra từ vết thương, nhuộm đỏ cả không gian xung quanh. Haerin cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề, cơ thể dần mất đi cảm giác. Cô cố gắng hét lên, nhưng không có âm thanh nào thoát ra từ cổ họng khô khốc. Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên, như tiếng sấm nổ ngay bên tai.

Máu bắt đầu tuôn ra từ vết thương, nhuộm đỏ cả không gian xung quanh. Haerin cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề, như thể có ai đó đang đè lên ngực cô. Cơ thể dần mất đi cảm giác, từng chút một, chậm rãi tan biến vào hư vô. Cô cố gắng hét lên, nhưng không có âm thanh nào thoát ra từ cổ họng khô khốc, như thể tiếng kêu của cô bị mắc kẹt trong một khoảng không vô hình. Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên, như tiếng sấm nổ ngay bên tai, làm rung chuyển cả không gian.

"BÙM!"

Haerin giật mình, đôi mắt mèo hoảng hốt mở to, bật dậy khỏi giường bệnh với một lực mạnh đến bất ngờ. Mồ hôi đầm đìa trên trán, từng giọt lăn xuống má. Cô thở dốc, hơi thở gấp gáp như vừa mới tập luyện xong, Haerin nhìn xung quanh với ánh mắt hoảng loạn của một con thú bị dồn vào đường cùng. Cô nàng đưa tay lên sờ lên ngực, nơi vừa bị đâm trong giấc mơ, những ngón tay run rẩy lướt trên làn da. Nhưng chỉ sờ thấy làn da mịn màng mát lạnh, không hề có vết thương nào trên da, chỉ có nhịp đập hỗn loạn của trái tim.

"Chỉ là... một giấc mơ thôi sao?" Haerin thì thầm, đầu óc vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, như đang cố gắng phân biệt giữa thực tại và ảo mộng.

Cô nhận ra mình đang ở trong phòng thí nghiệm của Tổ chức và chỉ vừa mới thiếp đi một lúc sau khi tiêm thuốc ức chế. Ánh sáng trắng từ đèn huỳnh quang chiếu xuống, tạo nên một bầu không khí lạnh lẽo quen thuộc, như một tấm chăn vô hình bao phủ lấy cô. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, nhắc nhở cô về tình trạng thực tại, kéo cô ra khỏi những ảo ảnh còn sót lại của cơn ác mộng.

Bên cạnh giường, Hanni và Minji đang đứng với vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên gương mặt. Họ vừa chạy đến khi nghe thấy tiếng Haerin hét trong giấc ngủ, tiếng thở gấp gáp của họ vẫn còn vang vọng trong không gian tĩnh lặng của phòng thí nghiệm.

"Haerin, em không sao chứ?" Hanni hỏi, giọng đầy lo lắng, vội vàng kiểm tra các chỉ số sinh tồn của cô trên màn hình theo dõi. Những con số nhảy múa trên màn hình như một bản mạch điện tử phức tạp. Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm khi các chỉ số của Haerin đã về mức bình thường, trường năng lượng cũng bị triệt tiêu hoàn toàn, như thể chuyện vừa rồi chỉ là một cơn gió thoáng qua.

Minji vội nắm chặt tay Haerin, cố gắng trấn an cô. Bàn tay ấm áp của Minji như một điểm tựa an toàn, giúp Haerin bám víu vào thực tại. "Bình tĩnh nào, Haerin. Chỉ là một cơn ác mộng thôi. Em đã an toàn rồi" Minji nói, giọng dịu dàng như đang ru một đứa trẻ đang sợ hãi.

Haerin gật đầu yếu ớt, cố gắng điều hòa hơi thở hỗn loạn. Cô hít vào sâu, rồi thở ra chậm rãi, như thể đang cố gắng đẩy những hình ảnh kinh hoàng ra khỏi tâm trí. Nhưng trong đầu cô, hình ảnh của những bàn tay đen và cảm giác đau đớn khi bị đâm xuyên vẫn còn rõ mồn một, như một bộ phim kinh dị đang chiếu đi chiếu lại. Cô không thể không tự hỏi liệu đó có thực sự chỉ là một giấc mơ, hay là một cảnh báo về điều gì đó sắp xảy ra, có thể là một lời tiên tri đen tối về tương lai.

"Em... em cảm thấy ổn" Haerin cuối cùng cũng lên tiếng, giọng vẫn còn run rẩy như một chiếc lá trước gió. "Nhưng... có chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao hai chị nhìn hoảng loạn quá vậy?"

Hanni và Minji trao đổi ánh mắt lo lắng, như thể đang truyền đạt một thông điệp im lặng chỉ có họ mới hiểu. Họ biết rằng đã đến lúc phải nói cho Haerin biết sự thật về những gì đã xảy ra trong thời gian cô ngủ say. Và quan trọng hơn, về sự thức tỉnh của SCP-155 bên trong cô.

Minji hít một hơi sâu, rồi bắt đầu nói, giọng cô trầm xuống "Haerin à, em đã ngủ say trong ba tiếng rồi. Trong thời gian đó, có... một số chuyện đã xảy ra."

Hanni tiếp lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu được sự lo lắng "Thông qua các chẩn đoán của chị cho thấy SCP-155 đã thức tỉnh trong cơ thể em. Bọn chị đã cố gắng giữ bí mật về điều này, nhưng không may, đã có một số người chứng kiến."

Haerin cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, như thể muốn vỡ tung ra khỏi lồng ngực. "Những ai đã biết vậy ạ? Chuyện gì đã xảy ra với họ?" cô hỏi, giọng đầy lo lắng và một chút sợ hãi.

Minji nhìn xuống sàn nhà, vẻ mặt đầy lo lắng và một chút tội lỗi "Một số nhân viên an ninh và một vài đặc vụ tập luyện cùng lúc với em đã chứng kiến khi năng lượng tiềm ẩn SCP-155 bộc phát. Chị... Chị đã phải làm một số việc để đảm bảo an toàn cho em."

Hanni nắm chặt tay Haerin, giọng cô trở nên kiên định "Minji đã phải sử dụng một số biện pháp đặc biệt để 'gây lú' cho những người chứng kiến. Họ sẽ không nhớ gì về sự việc này cả, như thể nó chưa từng xảy ra."

Minji gật đầu, tiếp tục nói, giọng cô đầy quyết tâm "Chị đã phải xóa bỏ một số đoạn video giám sát, thay đổi một vài báo cáo, và thậm chí còn phải sử dụng một số... biện pháp tâm lý để đảm bảo không ai nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Đó không phải là những việc chị tự hào, nhưng chị sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ em."

Haerin cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, như thể có ai đó vừa đổ một xô nước đá lên người cô. "Các chị đã làm tất cả những điều đó... vì em sao?" cô hỏi, giọng đầy ngạc nhiên và cảm động.

Hanni gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm và tình yêu thương "Đúng vậy, Haerin à. Bọn chị đã thề sẽ bảo vệ em bằng mọi giá. Em là một phần quan trọng như em gái trong gia đình vậy, và bọn chị sẽ không để bất cứ ai làm hại em, kể cả Tổ Chức."

Minji thêm vào, giọng cô đầy quyết tâm "Chúng ta đều biết rằng nếu Tổ chức biết về sự thức tỉnh của SCP-155, họ sẽ muốn tiến hành nhiều thí nghiệm hơn nữa trên cơ thể em. Bọn chị không thể trơ mắt để điều đó xảy ra được, dù gì em cũng là một đặc vụ tài năng tương lai rộng mở chứ không phải một vật thí nghiệm bị giám sát suốt đời. Em xứng đáng có một cuộc sống bình thường, không phải sống trong sợ hãi và bị kiểm soát bởi Tổ Chức."

Hanni nắm chặt tay Haerin hơn, ánh mắt đầy tình cảm, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy một chút nước mắt long lanh trên khoé mắt "Haerin à, bọn chị hứa sẽ luôn ở bên cạnh và bảo vệ em. Chúng ta sẽ cùng nhau học cách kiểm soát sức mạnh này, và em sẽ không phải đối mặt với nó một mình. Chúng ta là một gia đình, và gia đình luôn ở bên nhau trong những lúc khó khăn nhất."

Haerin cảm thấy nước mắt dâng lên trong khóe mắt, như những hạt ngọc lấp lánh. Cô không ngờ Hanni và Minji lại sẵn sàng đi xa đến vậy để bảo vệ mình, một cảm giác cảm động mà có lẽ từ rất lâu rồi cô mới được cảm nhận và nhận thấy sự ấm áp như vậy. Haerin mặc kệ liêm sỉ vứt bỏ đi lớp cảm xúc lạnh lùng hằng ngày, ôm hai chị của mình vào thật chặt. Cảm giác ấm áp từ trừ truyền sang cô, như thể đang truyền cho cô sức mạnh và can đảm để đối mặt với những thử thách phía trước.

"Cảm ơn các chị" cô thì thầm, giọng đầy xúc động, nước mắt lăn dài trên má. "Em... em không biết phải nói gì nữa. Em không ngờ các chị lại sẵn sàng làm nhiều như vậy vì em."

Minji mỉm cười nhẹ nhàng, vuốt tóc Haerin như một người chị cả đang an ủi em gái "Em không cần phải nói gì cả, Haerin à. Chỉ cần biết rằng bọn chị sẽ luôn ở bên em, bất kể chuyện gì xảy ra. Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều thử thách, và đây chỉ là một thử thách nữa mà thôi." Haerin chậm rãi nhớ lại những lần Hanni và Minji đã bảo vệ cô khỏi những thí nghiệm đau đớn của Tổ Chức, những đêm họ cùng nhau vượt qua cơn ác mộng. Cô ôm chặt hai người chị của mình, cảm nhận sự ấm áp và an toàn mà họ mang lại.

Đúng lúc Haerin, Hanni và Minji đang cùng nhau chia sẻ khoảnh khắc xúc động, một tiếng quẹt thẻ mạnh bạo vang lên, tiếp theo là âm thanh rít chói tai của cánh cửa thép chống đạn đang mở ra, phá vỡ bầu không khí ấm áp. Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một nhân viên với trang phục đen kín mít, chỉ để lộ đôi mắt căng thẳng và cảnh giác.

"Xin lỗi vì đã làm phiền vào lúc này" giọng nam trầm của người đó cất lên, đầy vẻ gấp gáp và nghiêm trọng. "Nhưng đặc vụ Vanessa được yêu cầu có mặt ngay lập tức tại phòng họp Beta-7. Có một nhiệm vụ khẩn cấp đang chờ."

Haerin trao đổi ánh mắt lo lắng với Hanni và Minji. Cô hít một hơi sâu, cảm nhận không khí lạnh lẽo của căn phòng tràn vào phổi, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nhanh chóng, cô dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên má, để lại một vết ẩm trên da.

"Tôi sẽ đến ngay" Haerin đáp lại với người bí ẩn trước mắt, giọng cô đã trở lại vẻ lạnh lùng và chuyên nghiệp thường ngày. Rồi cô quay sang hai người chị, giọng dịu đi vài phần "Hai chị cũng cẩn thận nhé."

Hanni và Minji trao đổi ánh mắt lo lắng khi nhân viên bí ẩn xuất hiện. Họ biết rằng mỗi lần có người đột ngột gọi Haerin như vậy, cô thường phải đối mặt với những nhiệm vụ nguy hiểm.

Haerin vội bước nhanh qua những hành lang dài, không hề thay đổi trang phục tập luyện, tâm trí vẫn còn vương vấn về giấc mơ và cuộc trò chuyện với Hanni và Minji. Khi cánh cửa phòng họp Beta-7 mở ra, cô lại gạt bỏ mọi suy nghĩ cá nhân để tập trung vào nhiệm vụ sắp tới.

Haerin nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm, bước vội vã qua những hành lang dài của Tổ chức. Cô không có thời gian để thay đổi trang phục, vẫn mặc bộ đồ tập luyện quen thuộc - một chiếc áo croptop ôm sát và quần legging, phù hợp cho cả việc tập luyện và ứng phó với các tình huống khẩn cấp. Tâm trí cô vẫn còn vương vấn về giấc mơ kỳ lạ và cuộc trò chuyện đầy cảm xúc với Hanni và Minji.

Khi đến trước cánh cửa phòng họp Beta-7, Haerin dừng lại một chút, hít sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô nhắm mắt, cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ cá nhân để tập trung vào nhiệm vụ sắp tới.

Phòng họp Beta-7 nằm sâu trong lòng căn cứ của Tổ Chức, được thiết kế đặc biệt để chống lại các cuộc tấn công tâm linh nhằm đảm bảo sự bí mật tuyệt đối cho các nhiệm vụ. Khi Haerin bước vào, cô cảm nhận ngay sự khác biệt trong không khí. Bức tường được gia cố bằng những lớp chì dày, xen kẽ là những lớp muối biển tinh khiết, tạo nên một hàng rào bảo vệ vô hình chống lại các năng lượng siêu nhiên. Hệ thống đèn chiếu sáng đặc biệt phát ra một loại ánh sáng nhẹ màu xanh lam, được thiết kế để triệt tiêu các dạng năng lượng tâm linh, tạo ra một bầu không khí gần như siêu thực.

Giữa căn phòng họp, một màn hình lớn chiếm gần hết bức tường đối diện cửa ra vào. Trên đó, hình ảnh của một cô gái trẻ lai Tây hiện lên, chiếm trọn tầm nhìn của mọi người. Cô gái sở hữu nét đẹp cuốn hút đến nao lòng, khiến Haerin phải nín thở trong giây lát.

Sống mũi cao thanh tú như được tạc từ đá cẩm thạch, đôi mắt to tròn màu hổ phách hiếm có, lúc nào cũng long lanh như chứa đựng cả ngàn vì sao đang nhảy múa. Ánh mắt ấy vừa ấm áp, dịu dàng như ánh nắng ban mai, lại vừa toát lên vẻ kiêu sa, bí ẩn. Nó như thể đang nhìn xuyên qua màn hình, trực tiếp vào tâm hồn của những người đang quan sát, khiến Haerin cảm thấy như đang bị hút vào một vũ trụ riêng biệt.

Bờ môi căng mọng như trái cherry chín mọng của cô gái trên màn hình càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho gương mặt nhỏ nhắn. Mái tóc nâu hạt dẻ được cắt tỉa layer nhẹ nhàng, ôm lấy khuôn mặt một cách hoàn hảo, tạo nên những đường cong mềm mại. Trong bức ảnh, cô nàng buộc gọn tóc hai bên bằng chun vải màu pastel, tạo vẻ ngoài năng động, trẻ trung của một nữ sinh viên đại học bình thường. Làn da trắng sứ không tì vết càng làm tôn lên vẻ đẹp rạng rỡ, thuần khiết tựa nắng mai, tạo nên một vẻ đẹp vừa gần gũi vừa không thể chạm tới, như một bức tranh hoàn hảo được vẽ bởi bàn tay tài hoa nhất.

"Đây là Danielle Marsh, dị thể hiện tại được Tổ Chức định danh là SCP-114" giọng trầm của Chỉ huy nhiệm vụ lần này, ngài Jason cất lên. Ông ta là một người đàn ông trung niên rắn rỏi với gương mặt khắc khổ, đầy những vết sẹo - dấu tích của nhiều năm làm việc trong lĩnh vực nguy hiểm này. Đôi mắt sắc lẹm của ông quét qua từng người trong phòng, dừng lại ở Haerin lâu hơn cả.

"Danielle có khả năng điều khiển tâm trí người khác ở mức độ đáng kinh ngạc" ông tiếp tục, giọng nói đầy vẻ nghiêm trọng. "Những báo cáo gần đây cho thấy cô ta có thể khiến cả một đám đông hành động theo ý muốn chỉ bằng một cái nhìn hoặc nụ cười. Đặc biệt, ánh mắt của Danielle được mô tả là có sức mạnh thôi miên, có thể làm cho người đối diện rơi vào trạng thái hưng phấn cực độ chỉ trong vài giây. Nụ cười của cô ta cũng được ghi nhận có khả năng kích hoạt cảm xúc tích cực mạnh mẽ, khiến nạn nhân dễ dàng bị thao túng. Thậm chí, giọng nói của Danielle cũng có thể tạo ra hiệu ứng tương tự, khiến người nghe trở nên dễ bị tác động và sẵn sàng làm theo mọi yêu cầu."

Chỉ huy Jason dừng lại một chút, như để nhấn mạnh tầm quan trọng của vấn đề. "Gần đây nhất, Danielle đã vô tình gây ra một vụ bạo loạn tập thể tại một trung tâm thương mại, khiến hàng trăm người bị thương. Điều này buộc các đội đặc nhiệm của chúng ta phải liên tục dùng đến thuốc lú dạng nặng để kiểm soát thường dân và dọn dẹp hiện trường, gây tốn kém không nhỏ cho Tổ Chức."

Haerin cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô hiểu rõ mức độ nguy hiểm của dị thể này, không chỉ đối với Tổ Chức mà còn đối với toàn bộ xã hội. Trong tâm trí cô, hình ảnh những bàn tay đen trong giấc mơ bỗng hiện lên rõ nét. Phải chăng đó là điềm báo về sức mạnh kiểm soát tâm trí của Danielle? Và ánh sáng bảo vệ trong mơ... có phải là biểu hiện của SCP-155, thực thể đang cộng sinh trong cơ thể cô?

"Nhiệm vụ của cô, đặc vụ Vanessa" Chỉ huy nói, ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào Haerin, sắc bén như dao, "là tiếp cận, giám sát cô Danielle này. Nếu có cơ hội, lập tức vô hiệu hoá và thực hiện quy trình cách ly đặc biệt của Tổ Chức."

Ông dừng lại một chút, như để nhấn mạnh tầm quan trọng của nhiệm vụ. "Khả năng miễn nhiễm tâm trí của cô nhờ SCP-155 cộng sinh là chìa khóa cho nhiệm vụ này. SCP-155, một thực thể cộng sinh trong cơ thể cô, có khả năng tạo ra một trường năng lượng bảo vệ và tăng cường khả năng miễn nhiễm tâm lý. Cô là hy vọng duy nhất của chúng ta để ngăn chặn mối nguy hiểm tiềm tàng này."

Chỉ huy Jason tiếp tục giải thích chi tiết về kế hoạch "Nhiệm vụ của cô bao gồm ba giai đoạn: tiếp cận, đánh giá, và nếu cần, vô hiệu hóa Danielle. Trong giai đoạn tiếp cận, cô sẽ được cài vào làm du học sinh mới tại trường đại học nơi Danielle đang theo học. Giai đoạn đánh giá, cô cần thu thập thông tin về phạm vi và cường độ của năng lực Danielle. Cuối cùng, nếu tình hình yêu cầu, cô sẽ phải vô hiệu hóa Danielle bằng thiết bị đặc biệt mà chúng tôi sẽ cung cấp."

Giọng của người chỉ huy tiếp tục vang vọng trong phòng họp "Mỗi giai đoạn đều tiềm ẩn nguy cơ cô bị ảnh hưởng bởi năng lực của Danielle. Dù có SCP-155, cô vẫn phải hết sức cẩn trọng. Tương lai của nhiều người phụ thuộc vào sự thành công của cô, đặc vụ Vanessa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro