Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ẩu Đả (1)

"Không... Dừng lại... Buông ta ra... KHÔÔÔNNGGG!!!"

Tiếng hét thất thanh của Haerin vang lên giữa căn phòng ngủ vắng lặng, kéo cô quay trở về với thực tại. Tấm chăn bông trắng muốt nhàu nhĩ bị đá tung ra ở một góc giường, như minh chứng cho cơn giãy giụa trong ác mộng. Mồ hôi lạnh túa ra, ướt đẫm tấm lưng trần, in rõ những nếp gấp trên chiếc áo ngủ mỏng manh. Lại là cơn ác mộng đáng sợ đó! Những bóng đen vặn vẹo với đôi mắt đỏ rực như than hồng, tiếng gầm gừ ghê rợn như những con thú săn mồi khát máu. Chúng lởn vởn, bao vây cô trong mê cung bất tận của "pháo đài", thứ đã cộng sinh với Haerin sau một nhiệm vụ bí mật, ban cho cô khả năng đặc biệt nhưng cũng giam cầm cô trong nỗi sợ hãi triền miên.

Haerin thở hổn hển, cố ghìm lấy ngực, chậm rãi điều hòa lại nhịp thở. Tim cô đập thình thịch như muốn nổ tung trong lồng ngực. Sự im lặng đến rợn người của Khu-██ bao trùm lấy cô. Âm thanh duy nhất là tiếng vù vù đều đều của hệ thống thông gió, len lỏi qua từng khe hở, như tiếng thở dài mệt mỏi của con quái vật khổng lồ. Ngay cả những tiếng động phát ra từ khu vực nhà giam quản thúc, nơi giam giữ vô số dị thể nguy hiểm, cũng bị bức tường bê tông dày cộp nuốt chửng, chỉ còn lại những tiếng vọng méo mó, kỳ quái như lời thì thầm đến từ một thế giới khác.

Cô với tay mò mẫm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, màn hình điện thoại sáng lên khiến cô hơi chói mắt. Vẫn chưa đến sáu giờ sáng. Bên ngoài vẫn chưa vang lên tiếng chuông báo thức inh ỏi, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Chỉ có tiếng bước chân tuần tra đều đặn của những người lính gác bên ngoài, lặp đi lặp lại như một cái máy, âm thanh ấy vang vọng trong màn đêm đặc quánh, như muốn nhắc nhở về sự tồn tại của thế giới bên ngoài - một thế giới hoàn toàn khác biệt với khu căn cứ ngầm bí mật nằm sâu trong lòng đất này của Tổ Chức, nơi mà ánh sáng mặt trời là một thứ gì đó xa xỉ, chỉ còn là ký ức đẹp đẽ trong quá khứ của cô.

Haerin mệt mỏi nằm xuống, cố tìm kiếm một câu chuyện vui vẻ nào đó để có thể chìm vào giấc ngủ thêm lần nữa. Nhưng chỉ phí công vô ích, hình ảnh những dãy hành lang dài hun hút với hai bên là những cánh cửa thép đóng im ỉm, ánh đèn đỏ báo hiệu khẩn cấp chớp nháy liên hồi như con mắt của quỷ dữ, mùi thuốc sát trùng nồng nặc đặc trưng của Khu-██... tất cả lại ùa về, len lỏi vào từng hơi thở, như thể muốn nhấn chìm cô trong nỗi ám ảnh. Một giọt mồ hôi lạnh từ đâu lăn dài trên thái dương, như báo hiệu một điều chẳng lành. Bản năng của người lính đã kinh qua vô số lần sinh tử trong những nhiệm vụ nguy hiểm chợt dấy lên một cảm giác bất an khó tả. Phải chăng lại sắp có chuyện gì đó xảy ra chăng?

Đúng sáu giờ sáng, tiếng chuông báo thức vang lên chói tai, xé toạc màn đêm tĩnh lặng, đánh thức tất cả mọi người trong Khu-██, kể cả những kẻ lười biếng nhất. Haerin cũng không ngoại lệ. Cô choàng tỉnh, ánh đèn trong phòng tự động bật sáng, soi rõ khuôn mặt phờ phạc vì thiếu ngủ. Ngồi dậy trên giường, Haerin cố gắng tập trung tinh thần, điều chỉnh hơi thở, đưa bản thân vào trạng thái thiền định. Đó là cách để cô kiểm soát luồng suy nghĩ của mình, cũng như để tâm trí cảm nhận SCP-155 rõ ràng hơn. Một vị tiến sĩ phụ trách nghiên cứu về cô đã đề nghị như vậy, với hy vọng cải thiện phần nào tình trạng tinh thần của cô - một sự cố gắng trong vô vọng để mang lại chút bình yên cho một sinh vật mang trong mình sức mạnh hủy diệt.

Nhưng hôm nay, mọi thứ dường như muốn chống lại Haerin. Dòng suy nghĩ của cô cứ như một mớ bòng bong, càng gỡ lại càng rối. Hình ảnh những bóng đen đáng sợ trong cơn ác mộng lại lởn vởn trước mắt, như những con quỷ dữ đang nhảy múa điên cuồng, khiến cô không thể nào tập trung. Cảm giác bất an, bồn chồn lúc trước bỗng chốc trở nên dữ dội, như thể một con thú hoang đang bị giam cầm, cào cấu trong lồng ngực, khiến cô ngột ngạt, khó thở. Có phải "nó" đang muốn thoát ra để làm loạn?

Haerin quyết định đứng dậy, gấp gọn chăn nệm theo thói quen của một người lính. Mọi thứ phải thật ngăn nắp, gọn gàng, đó là nguyên tắc bất di bất dịch của một đặc vụ được đào tạo bằng "kỷ luật thép", như một cách để níu giữ chút kỷ luật cuối cùng của thế giới con người giữa thời đại hỗn mang này. Sau đó cô dọn dẹp căn phòng ngủ cô độc của mình. Nằm sâu trong lòng đất, nơi đầy từng là một phần của khu vực sinh hoạt dành cho đội đặc nhiệm Omega - 7, nơi cô và đồng đội từng gắn bó. Vậy mà giờ đây, chỉ còn lại căn phòng của cô là vẫn đều đặn sáng đèn mỗi ngày, như một con đom đóm đơn độc tỏa ra thứ ánh sáng le lói, yếu ớt giữa màn đêm bất tận.

Căn phòng được bài trí đơn giản đến lạnh lẽo, chỉ có một chiếc tủ đồ đựng quần áo, vài món vũ khí cá nhân, một chiếc bàn làm việc chất đầy báo cáo và chiếc giường ngủ quen thuộc. Trên tường, vài tấm bản đồ được dán ngẫu hứng, chi chít những chấm đỏ - dấu tích của những nhiệm vụ mà cô đã trải qua dưới thân phận một đặc vụ của đội Omega - 7. Mỗi một chấm đỏ là một kỷ niệm, một nỗi đau, một phần ký ức của Kang Haerin đang dần chìm vào quên lãng.

Ký ức về những người đồng đội cũ lại ùa về trong tâm trí Haerin, sống động như thể họ vẫn hiện diện đâu đây, vừa cười nói, vừa trêu chọc cô. Tiếng cười nói rôm rả mỗi khi cùng nhau luyện tập, những câu trêu đùa lấp đầy khoảng trống sau mỗi nhiệm vụ căng thẳng, và cả những giọt nước mắt lặng lẽ rơi khi tiễn biệt những người đồng đội mãi mãi ra đi... Tất cả chỉ còn là những kỷ niệm vỡ vụn, như những mảnh thủy tinh sắc nhọn cứa vào tim cô. Để rồi giờ đây, khu vực sinh hoạt của đội Omega - 7 trở nên trống trải đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng vù vù đều đều của hệ thống thông gió như một lời ai oán não nề cho sự ra đi của những người lính đặc nhiệm dũng cảm.

Haerin đưa tay lên lau vội giọt nước mắt vô thức rơi xuống lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Bàn tay chai sạn vì luyện tập và sương gió nơi thao trường bất giác siết chặt. Cô nhớ da diết hơi ấm từ những cái siết tay đầy tin tưởng của đồng đội trước mỗi nhiệm vụ, nhớ ánh mắt kiên định không chút do dự khi cùng nhau đối mặt với hiểm nguy. Giờ đây, chỉ còn lại một mình cô đơn độc đối mặt với bóng tối đang len lỏi trong Khu-██, một mình chống chọi với cảm giác bất an ngày càng lớn dần trong lòng. Liệu cô có thể tiếp tục tồn tại giữa thế giới đầy rẫy những dị thường nguy hiểm này?

"Chắc có lẽ là do hôm qua mình uống nhiều nước tăng lực quá thôi" Haerin tự nhủ khi nhìn thấy vỏ lon của những lon tăng lực còn sót lại trên bàn - tàn tích sau hai buổi huấn luyện vất vả vào chiều hôm qua. Cô cẩn thận nhặt chúng bỏ vào thùng rác tái chế để lát nữa sẽ có nhân viên cấp D đến thu dọn dễ dàng hơn. Ngay cả trong những việc nhỏ nhặt nhất, cô vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của Tổ Chức, như một cách để chứng minh giá trị tồn tại của bản thân.

Dọn dẹp xong cũng gần mười phút, Haerin vội vã đi vào phòng tắm. Phòng tắm cá nhân của cô trong Khu-██ tuy nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ và ngăn nắp, được thiết kế vô cùng hiện đại. Mọi vật dụng cá nhân đều được sắp xếp gọn gàng, từ những chiếc khăn tắm trắng muốt được gấp vuông vức, cho đến những chai dầu gội, sữa tắm được đặt ngay ngắn trên kệ. Mùi hương dịu nhẹ từ tinh dầu oải hương thoang thoảng trong không khí, mang lại cảm giác dễ chịu, thư giãn.

Chiếc kệ đựng mỹ phẩm được đặt ngay ngắn bên cạnh gương, nhưng dường như đã lâu lắm rồi nó không được động đến. Gương soi lớn được lau chùi sáng bóng, phản chiếu hình ảnh một Haerin với mái tóc đen nhánh hơi rối bù sau giấc ngủ, đôi mắt mèo đen láy phảng phất nét mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên vẻ kiên định thường trực. Khuôn mặt ấy, dù muốn hay không vẫn toát lên vẻ đẹp cuốn hút, quyến rũ chết người.

Haerin vươn vai một cái cho tỉnh táo, sau đó với tay bật chiếc vòi hoa sen được gắn trên tường, âm thanh trong trẻo của những tia nước va vào nền đá hoa cương vang lên theo từng nhịp, như một bản nhạc du dương, xua tan đi sự tẻ nhạt của buổi sáng. Làn nước ấm từ vòi hoa sen phun ra xối thẳng từ đỉnh đầu xuống, như muốn gột rửa đi hết những mệt mỏi, ưu phiền của ngày hôm qua để chuẩn bị cho một ngày mới với những thử thách mới.

Làn nước ấm như những ngón tay dịu dàng vuốt ve, mơn trớn khắp cơ thể Haerin, để lộ ra những đường cong mê người của tuổi trẻ. Làn da trắng ngần, mịn màng như sứ, lấp ló sau làn nước trong veo như pha lê. Bọt xà phòng trắng muốt tinh khôi bám nhẹ lên bờ vai thon gầy, rồi trôi dần xuống vùng thung lũng bí ẩn, nơi ẩn chứa bầu ngực căng tròn, nõn nà như những trái cây chín mọng.

Vòng eo thon nhỏ, săn chắc, ẩn sau lớp cơ bụng rắn rỏi là điểm nhấn hoàn hảo cho đường cong chữ S mê hoặc, dẫn xuống đôi chân dài miên man, khỏe khoắn. Mái tóc đen nhánh đặc trưng của người Á Đông, mềm mại như tơ buông hờ sau lưng, những giọt nước long lanh còn đọng lại như những hạt ngọc lấp lánh dưới ánh đèn vàng ấm áp. Haerin lúc này đẹp tựa như một vị nữ thần chiến tranh vừa bước ra từ trong thần thoại, vừa thuần khiết, ngây thơ nhưng lại ẩn chứa sức mạnh và sự quyến rũ chết người.

Hít một hơi thật sâu, hương thơm ngọt ngào từ tinh dầu oải hương lan tỏa khắp phòng tắm, len lỏi vào từng giác quan, giúp Haerin cảm thấy thư giãn và dễ chịu hơn hẳn. Cô nhắm hờ mắt, tận hưởng cảm giác yên bình hiếm hoi trong không gian nhỏ bé này, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ về cơn ác mộng vào buổi sáng và cảm giác bất an vẫn đang lẩn khuất đâu đó trong lòng.

Tắm xong, Haerin cẩn thận khoá vòi hoa sen rồi bước ra khỏi buồng tắm. Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút khiến căn phòng nhỏ trở nên mờ ảo. Phần tóc ướt được lau khô bằng khăn tắm mềm mại, cơ thể tràn đầy cảm giác khoan khoái sau khi được gột rửa. Cô đánh răng và rửa mặt thật sạch, ngắm nhìn bản thân trong gương một chút. Dù sao những cơn ác mộng kia cũng chẳng còn xa lạ gì với cô, một khi đã chấp nhận trở thành đặc vụ của Tổ Chức thì việc đối mặt với những SCP nguy hiểm là điều không thể tránh khỏi mỗi ngày. Huống hồ, cô còn đang phải mang trong mình một thứ phiền toái, như một quả bom hẹn giờ chẳng biết sẽ gây họa lúc nào. Nó như một lời nguyền ám ảnh cô mỗi khi màn đêm buông xuống.

Haerin khẽ thở dài, đưa tay lên xoa nhẹ huyệt thái dương như muốn xua tan đi những suy nghĩ nặng nề. Đã đến lúc cần phải tập trung cho ngày mới, cho những nhiệm vụ quan trọng đang chờ đợi cô phía trước. Điều mà bất kỳ đặc vụ nào của Tổ Chức đều phải đối mặt và vượt qua, một vòng lặp vô tận không có hồi kết. Thậm chí, những vòng xoay ấy ngày càng trở nên phức tạp hơn bởi đặc tính của các dị thường liên tục thay đổi, biến hóa khôn lường. Nhưng ngày hôm nay dường như có gì đó khác lạ, một linh cảm không lành khiến cô không thể tĩnh tâm.

Cô nàng vội tiến về phía tủ đồ, nơi những bộ đồng phục đen tuyền - biểu tượng đặc trưng của đội Omega - 7, được treo lên ngay ngắn. Haerin ướm thử rồi chọn một bộ vừa vặn nhất, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên lớp vải thô ráp, cẩn thận vuốt phẳng phiu những nếp gấp còn lưu lại sau lần giặt là cuối cùng. Chiếc áo sơ mi đen tuyền được cô mặc lên trước, cài cúc một cách tỉ mỉ từ trên xuống dưới. Tiếp đến là áo giáp chống đạn được thiết kế riêng cho nữ, vừa vặn ôm lấy cơ thể nhưng vẫn đảm bảo sự linh hoạt khi di chuyển.

Lớp áo giáp bên ngoài được làm từ vật liệu Kevlar đen bóng, cứng cáp và lạnh lẽo. Haerin nhớ rõ cảm giác khi chạm phải những tấm ceramic được khâu thêm vào lớp lót bên trong - một sự đảm bảo, hay đúng hơn là một lời cảnh báo, rằng cô có thể phải đối mặt với những phát bắn từ các loại vũ khí uy lực cao hơn cả đạn thông thường. Cuối cùng là chiếc quần cargo đen với thiết kế ôm sát, tôn lên đôi chân thon dài rắn rỏi. Hệ thống dây đai chiến thuật bên hông lỉnh kỉnh những túi đựng dụng cụ và vũ khí chuyên dụng. Mỗi khi di chuyển, chúng lại va vào nhau tạo nên những tiếng lách cách khe khẽ.

Sau khi mặc xong bộ đồng phục, Haerin chuyển sang kiểm tra lại vũ khí. Chiếc vali kim loại dưới gầm giường được mở ra, bên trong là hai khẩu súng ngắn Glock 19 nằm gọn gàng trong hộp bảo quản chống ẩm. Mùi dầu bôi trơn kim loại xộc lên nồng nặc. Cô kiểm tra băng đạn, lên đạn, tra chúng vào ổ đạn một cách thuần thục, sau đó gắn từng khẩu súng vào hai bên hông, nơi vừa khít với thiết kế của thắt lưng chiến thuật. Haerin xoay nhẹ người, cảm nhận trọng lượng quen thuộc của vũ khí trên thắt lưng, một cảm giác vừa chắc chắn vừa nguy hiểm.

Haerin đeo vào cổ tay chiếc vòng tay theo dõi đặc biệt của Tổ Chức. Chiếc vòng được chế tác từ obsidian, màu đen tuyền và lạnh lẽo, nhưng khi chạm vào lại cho cảm giác ấm áp kỳ lạ, như thể nó là một sợi dây liên kết nối liền cô với một thực thể sống dị thường nào đó. Mặt trong của chiếc vòng không hề trơn nhẵn mà gợn lên những đường vân li ti phức tạp như mạch điện, hội tụ tại trung tâm thành hình một con mắt với con ngươi là số hiệu định danh của cô - SCP-155. Thứ đã ban cho cô năng lực đặc biệt nhưng cũng tước đi quyền "tồn tại" của cô, không ai nhớ đến cô là đặc vụ Kang Haerin mà chỉ biết đến cô thông qua SCP-155, chẳng khác gì một phần tài sản của Tổ Chức.

Không có một dòng chữ nào khác, chỉ có dãy số định danh lạnh lẽo ấy, nó xóa nhòa danh tính cá nhân, biến cô trở thành một phần tài sản được quản thúc của Tổ Chức. Chiếc vòng tay này không chỉ đơn thuần là thiết bị theo dõi vị trí, tình trạng sức khỏe mà còn có khả năng phát tín hiệu cấp cứu, vô hiệu hóa những dị thể cấp thấp trong phạm vi nhất định, và trong trường hợp nguy cấp nhất, nó sẽ kích hoạt cơ chế tự hủy, xóa sạch mọi dấu vết của người đeo, như thể chưa từng tồn tại. Một sự "bảo hiểm" tàn nhẫn mà Tổ Chức dành tặng cho những kẻ mang trong mình mối nguy hiểm như cô.

Hoàn tất khâu chuẩn bị, Haerin đứng trước gương, ngắm nhìn bản thân một lần nữa, chiếc vòng tay trên cổ tay như thắt chặt hơn, luồng hơi ấm kỳ lạ len lỏi từ chiếc vòng khiến cô rùng mình. Bộ đồng phục đen tuyền ôm lấy cơ thể săn chắc, mái tóc đen dài được búi gọn sau gáy, để lộ gương mặt thanh tú với ánh nhìn lạnh lẽo ... tất cả đều xa lạ, như thể không phải là cô. Kang Haerin đã chết, chỉ còn SCP-155 tồn tại. Liệu cô có thể tiếp tục tồn tại và sinh tồn giữa cái chốn tăm tối này, hay cô sẽ lại biến mất như cách mà Tổ Chức đã xóa sạch mọi thứ về Kang Haerin? Một câu hỏi không có lời đáp luôn ám ảnh tâm trí cô.

Cầm lấy tấm thẻ ID màu đỏ trên bàn làm việc, Haerin vội quét lên trên cảm biến đặt ngay cạnh cửa ra vào. Cánh cửa thép dày làm từ loại thép chống được súng đạn và cả pháo cối từ từ trượt ra, những tiếng rít khi ma sát của kim loại vang lên đều đều quen thuộc. Dãy hành lang dài hun hút hiện ra trước mắt, ánh đèn neon trắng lạnh lẽo hắt lên những mảng sáng tối đan xen trên sàn nhà kim loại bóng loáng. Tiếng quạt thông gió cứ vù vù lặp đi lặp lại như muốn thổi bay cái bí bách áp bức ở Điểm - 22, Khu-██ của Tổ Chức.

Haerin bước ra khỏi khu vực sinh hoạt của đội Omega - 7, tiếng bước chân của cô dội vang đều đều trên sàn nhà kim loại lạnh lẽo, hòa lẫn vào tiếng ồn ào của hệ thống thông gió tạo nên một bản hòa âm đơn điệu đến rợn người. Hôm nay, cô phải đi tắt qua khu nhà giam B, nơi giam giữ những dị thể được phân loại Euclid nguy hiểm để đến được nhà ăn. Nghĩ đến cảnh phải ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc và nghe những tiếng gào thét, rên rỉ chói tai của các thực thể bị giam cầm trong đó, Haerin bất giác rùng mình, Cô rảo bước nhanh hơn, thầm mong bữa sáng nay sẽ không quá tệ. Bởi Haerin cảm giác dường như có một thứ gì đó đen tối đang chờ đợi cô ở phía trước.

Vừa bước qua khỏi khu vực nhà giam B, Haerin vội thở phào nhẹ nhõm. Dù đã đi qua vô số lần nhưng cô vẫn không thể nào quen được cảm giác rợn người mỗi khi đối diện với khung cảnh u ám, lạnh lẽo ấy. Chỉ vừa qua một ngã rẽ cuối cùng đến khu nhà ăn, âm thanh ồn ào của tiếng cười nói, tranh luận sôi nổi của các nhân viên, đặc vụ của Tổ Chức đã vang lên rõ mồn một. Cảm giác như vừa mới quay trở lại xã hội loài người sau hàng mấy năm cách ly, biệt lập. Haerin cẩn thận bước vào bên trong khuôn viên nhà ăn, cô không vội vã gọi món mà cẩn thận đưa mắt quan sát bao quát nhà ăn của Điểm - 22.

Khác với không khí lạnh lẽo, u ám bao trùm lên toàn bộ căn cứ, nhà ăn mang một bầu không khí ấm áp lạ thường. Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt ra từ những chiếc đèn treo trên trần nhà, tỏa sáng trên những bức tường được sơn màu kem ấm cúng. Hương thơm nức mũi của bánh mì nướng, thịt xông khói và cà phê mới pha lan tỏa khắp không gian, xua tan đi cái lạnh lẽo của kim loại và bê tông, âm thanh dao nĩa leng keng nhẹ nhàng cùng tiếng trò chuyện rôm rả khiến không gian thêm phần sinh động.

Nhìn lướt qua một vòng, Haerin nhận thấy quy mô nhà ăn không quá lớn, chỉ vừa đủ năng lực để phục vụ cho vài trăm nhân viên của Tổ Chức cùng một lúc. Khu vực ăn uống được chia thành năm dãy bàn và được ghép lại với nhau từ những chiếc bàn dài có thể đủ cho một tiểu đội ngồi ăn với nhau mà vẫn thoải mái di chuyển. Trên mỗi bàn ăn được đặt sẵn những bình nước điện giải và trái cây để nhân viên có thể ăn nhẹ và bù nước mỗi khi chờ đến giờ ăn. Khu vực quầy phục vụ món ăn và quầy lấy dụng cụ ăn uống được đặt sát nhau và ở góc trong cùng bên phải nhà ăn nhằm thuận tiện cho việc chọn món và thu dọn sau khi ăn uống.

Từ phía sau quầy phục vụ, Haerin có thể nhìn thấy những đầu bếp mặc đồng phục trắng muốt đang thoăn thoắt chuẩn bị bữa sáng. Tiếng dầu mỡ xèo xèo trên bếp lửa, tiếng dao thớt lách cách đều đặn, tiếng nói cười rôm rả của các đầu bếp hòa quyện vào nhau tạo nên một bản nhạc vui tai, khác hẳn với sự im lặng đến đáng sợ của căn cứ. Dường như ở đây, người ta cố gắng tìm kiếm một chút bình yên giữa thế giới tràn ngập những dị thường, hỗn loạn và đầy rẫy bất trắc.

Khu vực bếp được đặt biệt lập ở phòng phía trong, bên ngoài cửa có một ổ khoá bằng mật mã mà chỉ những người có phận sự mới có thể đi vào nhằm đảm bảo an ninh và an toàn thực phẩm. Haerin đặc biệt chú ý đến chiếc bảng thông báo điện tử đang hiển thị những tin tức vắn tắt trong Tổ Chức được công khai để nhân viên nắm rõ. Hầu hết là những tin tức về tình hình các Điểm, các dị thường cấp thấp mới được phát hiện và những bản cập nhật mới về quy chế hoạt động của Tổ Chức.

Nhà ăn sáng nay đông hơn thường lệ. Có lẽ do có một vài đội vừa kết thúc nhiệm vụ trở về. Họ túm tụm thành từng nhóm nhỏ, vừa ăn vừa trao đổi rôm rả, gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ mệt mỏi sau những ngày tháng thực hiện nhiệm vụ căng thẳng. Mọi người tập trung ăn uống, trò chuyện, hầu như không có ai để ý đến hình ảnh một cô nàng mắt mèo trong bộ trang phục đặc nhiệm đen tuyền đang đứng quan sát, đánh giá mọi thứ bằng ánh mắt lạnh lùng.

Chần chừ hồi lâu, Haerin cũng quyết định đi qua dãy bàn nằm cuối cùng bên phải để đến khu vực quầy chọn món, bất chợt có những tiếng xì xầm bàn tán vang lên ngay từ phía sau lưng khiến cô khựng lại. Không cần quay đầu nhìn, Haerin cũng biết họ đang nói về mình. Là đội đặc nhiệm duy nhất có SCP là thành viên và được dùng để chống lại các SCP khác, đội Omega - 7 luôn là tâm điểm chú ý mỗi khi xuất hiện. Đặc biệt là sau một chuỗi những nhiệm vụ nguy hiểm mà đội hình của Omega - 7 chỉ còn lại duy nhất một thành viên còn sống sót, và đó lại là một SCP.

"Nhìn kìa, đó là Vanessa của đội Omega - 7 phải không?"

"Ừ đúng rồi, nghe nói cô ta vừa kết thúc nhiệm vụ thu hồi ở Điểm - 19 về đấy."

"Trông cô ta vẫn lạnh lùng như vậy, chẳng khác gì chính cái con quái vật SCP mà cô ta sở hữu."

"Nghe bảo cả đội Omega - 7 chỉ còn mỗi mình cô ta sống sót sau nhiệm vụ lần trước."

"Haiz, thật tội nghiệp... làm đặc vụ của Tổ Chức quả thật chỉ có nước bán mạng mà thôi."

Tiếng xì xào bàn tán bỗng dưng im bặt khi thân ảnh một người đàn ông cao to lực lưỡng tiến về phía Haerin với điệu cười cợt nhả. Gã ta cao hơn hẳn Haerin một cái đầu, trên người vẫn còn khoác bộ quân phục bẩn chưa kịp thay, gương mặt đỏ gay gắt vì men rượu. Chiếc áo bị kéo lệch lấp ló để lộ bộ ngực vạm vỡ, đầy lông lá và những vết sẹo chằng chịt – dấu tích của những trận chiến kinh hoàng hay chỉ là tàn dư của những cuộc ẩu đả vô nghĩa? Mùi bia rượu nồng nặc bốc ra khiến Haerin phải nhíu mày khó chịu. Cô cẩn thận quan sát và nhận ra đây là một gã thuộc đội đặc nhiệm Alpha-4, nhờ biểu tượng con ngựa đặc trưng được gắn trên vai áo.

"Này cô em, sao lại đứng thẫn thờ ở đó thế hả? Không thấy mọi người đang nhìn à?" - Gã ta huých vai vào người Haerin, giọng điệu cợt nhả, kèm theo mùi rượu mạnh phà vào mặt cô nàng. Những tên đồng đội ngồi xung quanh thì hào hứng cổ vũ, làm những âm thanh kỳ quái để hùa với tên đồng bọn.

"Lại đây ngồi ăn với bọn anh này cô em!" một tên trong nhóm hùa theo, cố tình kéo dài chữ "em" với ý khiêu khích.

"Xinh như em mà không có ai bầu bạn thì phí quá, lại đây anh..." Tên cầm đầu vừa nói vừa làm động tác khiếm nhã, mấy tên khác thì cười khả ố rồi vỗ tay không ngừng.

Bị huých bất ngờ, Haerin mất đà lảo đảo suýt ngã, nhưng cô nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Cô nàng vẫn im lặng, ánh mắt lạnh như băng lướt qua gã đàn ông trước mặt, không thèm đôi co với những kẻ say xỉn. Haerin tự nhủ với bản thân coi bọn chúng như không khí rồi nhanh chóng lướt qua để xếp hàng chờ đến lượt gọi món ăn sáng.

"Ê con ranh, mày bị điếc à? Tao đang nói chuyện với mày đấy!" Gã ta gằn giọng, bàn tay thô ráp như gọng kìm túm lấy cổ tay Haerin kéo cô vào trong lòng hắn. Làn da trần trên cánh tay hắn nóng rực, ám mùi thuốc súng lẫn mồ hôi chua lòm khiến Haerin ghê tởm.

Bầu không khí trong nhà ăn như đông cứng lại. Tiếng dao nĩa leng keng, tiếng xì xào trò chuyện đều tắt ngấm, chỉ còn lại nhịp thở dồn dập và tiếng nhạc trong bếp vọng lại xa xăm. Mọi người đều nín thở theo dõi diễn biến, không ai dám lên tiếng can ngăn. Ai cũng biết Omega - 7 là đội đặc nhiệm được huấn luyện bài bản, sở hữu những dị năng đặc biệt, và Haerin chính là một trong những thành viên mạnh nhất của đội. Chọc giận cô ta chẳng khác nào tự tìm đường chết, mọi người chỉ thầm cầu nguyện cho gã đàn ông xấu số chọc giận trúng tổ ong vò vẽ mà chẳng hề hay biết.

"Buông tay tôi ra!" Giọng nói của Haerin lạnh lẽo như vọng ra từ địa ngục, khiến gã đàn ông bất giác rùng mình. Nhưng men rượu đã làm tê liệt lý trí, hắn ta không nhận ra nguy hiểm đang cận kề. Hắn cười khẩy, bàn tay thô kệch, nhớp nháp mùi bia rượu và cả thứ gì đó tanh tưởi di chuyển từ cằm Haerin xuống, miết mạnh lên làn da mịn màng như muốn in hằn dấu vết ghê tởm của mình.

Những ngón tay chai sạn, bẩn thỉu luồn vào mái tóc đen mượt mà của cô, giật mạnh ra sau, khiến gương mặt ngẩng lên, phơi bày làn da trắng ngần dưới ánh đèn mờ ảo. Ánh mắt hắn như con thú săn mồi, dò xét khắp gương mặt xinh đẹp đang hằn lên vẻ căm phẫn tột độ. Có lẽ đây là khoảnh khắc sung sướng nhất cuộc đời hắn, trong Tổ Chức không ngờ lại có một cô nàng đặc vụ xinh đẹp đến như vậy và hơn hết là đang bị hắn chơi đùa trong lòng bàn tay.

"Mày dám ra lệnh cho tao à? Mày chỉ là..." Hắn gằn giọng đe doạ, hơi thở nồng nặc mùi cồn phả vào mặt Haerin.

Chưa kịp dứt lời, gã ta bỗng hét lên một tiếng đau đớn. Haerin tung cước đá vào chân trụ của hắn làm gã mất đà khụy xuống. Vẫn chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra, hắn ta đã thấy cổ tay mình bị bẻ quặt ra sau, kèm một cảm giác đau nhói chạy dọc sống lưng. Ngay sau đó, một khẩu súng lục đen ngòm lạnh lẽo đã kề sát vào thái dương hắn. Haerin vẫn giữ nguyên tư thế lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. Nụ cười khinh miệt hiện lên trên môi cô, ngón tay nhẹ nhàng mở khoá chốt an toàn cho khẩu Glock trên tay, tiếng "tách" nạp đạn vang lên giòn giã giữa bầu không khí căng thẳng.

"Là gì hả, anh có muốn thử lại không?" Giọng nói Kang Haerin lạnh lẽo như tử thần ở dưới địa ngục đang chực chờ lấy mạng kẻ liều mạng này. Ánh mắt cô lóe lên tia sắc lạnh, không phải tia nhìn của một đặc vụ khi kết liễu kẻ thù, mà là tia nhìn của một thứ gì đó nguy hiểm và khát máu hơn, đen tối hơn, như thể "nó" đang chậm rãi thức giấc từ trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro