Chương 14
Editor: Viên Đường
---
Ánh mắt Mao Trí Tuệ lúc hát không hề rời khỏi người của Khương Hải Lân, ý cười trên mặt hiện lên một cách rõ ràng.
Hải Lân đã có chút say, nàng loạng choạng bước đến gần Mao Trí Tuệ, cô đang ngồi trên một chiếc ghế cao, bên cạnh lại không còn cái ghế nào cả.
Nàng nghĩ nghĩ một chút, sau đó vòng ra sau Trí Tuệ, vươn tay nắm lấy microphone. Động tác này của Khương Hải Lân làm cả người Mao Trí Tuệ như cuộn lại trong lòng nàng.
Nàng nhẩm theo giai điệu sau đó cùng hát với Mao Trí Tuệ.
"Chỉ sợ em sẽ yêu chị mất
Không dám để bản thân lại gần chị
Sợ em không có gì để trao cho chị
Yêu chị thật sự cần rất nhiều dũng khí..."
Hai giọng hát hoàn toàn khác nhau, thế nhưng khi hai người cùng hát thì hai tông giọng lại hòa quyện lại, tạo nên một bản tình ca ngọt ngào.
Sau khi hát xong, Hải Lân im lặng tựa cằm lên vai Mao Trí Tuệ.
Lát nữa đến người khác hát nên Trí Tuệ đặt microphone xuống, cô hơi nghiêng đầu hỏi: "Em không thoải mái sao?"
"Đầu em choáng." Hải Lân nhỏ giọng đáp, cánh tay vì nâng lên một lúc lâu có chút mỏi, bèn hạ tay xuống ôm lấy eo Mao Trí Tuệ, đầu cọ cọ trên vai cô.
Trí Tuệ hỏi: "Hay là sang kia ngồi nghỉ một chút nhé?"
"Không cần đâu." Hải Lân không chút suy nghĩ mà đáp lời ngay, đầu của nàng rời khỏi vai Trí Tuệ rồi đổi lại thành tư thế cằm tựa lên vai cô, lười biếng nói tiếp, "Ôm chị một cái đã."
Ánh đèn trong phòng đều tập trung hết lên sân khấu nhưng vị trí của hai người lại ở sát góc, vậy nên những người khác chỉ thấy hai người đang ôm nhau.
"Giọng hát của chị thật là dễ nghe." Hải Lân mở miệng khen.
Mao Trí Tuệ hùa theo nàng mà nói: "Thế em muốn nghe bài gì nữa? Chị hát cho em nghe."
"Không cần ạ." Khương Hải Lân híp mắt nói, thực ra nàng chưa đến mức say nhưng đầu óc đã choáng váng, vậy nên lời nói không còn qua sự suy xét của đại não nữa, "Chơi với mấy người kia mệt quá, chị cho em ôm một chút là được rồi, người của chị thơm thật đấy."
"Em say rồi sao?" Trí Tuệ biết ngày thường nàng sẽ không nói như thế, cô vươn một ngón tay ra hỏi, "Đây là số mấy?"
Hải Lân bắt lấy tay cô, sau đó kéo lên miệng cắn một cái. Tuy lực cắn không mạnh nhưng đã đủ để đầu ngón tay của Mao Trí Tuệ run lên.
"Đây là --" Hải Lân cười nói, "Ngón tay của chị."
"Em say rồi."
"Em không say." Khương Hải Lân mạnh miệng, "Chị xinh đẹp như vậy, nếu như em say thì em đã hôn chị rồi." Nàng ngắm nghía khuôn mặt của Trí Tuệ, khoảng cách của hai người cũng vì thế mà rút lại rất nhiều, nàng chỉ cần tiến sát hơn một chút là có thể chạm đến môi cô.
Lời của nàng đã thành công vẽ một nụ cười dịu dàng lên môi Mao Trí Tuệ, cô nghiêng đầu sang phía nàng, "Vậy em thử xem?"
Đại não của Hải Lân vang lên một tiếng đứt gãy của ý thức, nàng không thèm suy nghĩ mà dựa vào dũng khí từ men rượu mà nâng cằm Mao Trí Tuệ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
Hai người chỉ hôn khóe môi rồi tách ra, giây phút đó cũng là lúc Hải Lân cảm thấy mình thanh tỉnh. Cảm giác xấu hổ bắt đầu ùa đến, nhưng vì sợ Trí Tuệ nhận ra nên nàng không dám động đậy, làm bộ như mình đang mơ màng.
Nàng sợ Mao Trí Tuệ sẽ tức giận, càng sợ cô sẽ đẩy mình ra, khiến không khí trở nên xấu hổ.
Hai người giằng co vài giây, sau đó Trí Tuệ dịu dàng cười, cô không nói gì mà chỉ phủ tay lên trên mu bàn tay của Hải Lân, để yên cho đối phương ôm lấy mình. Cô tựa vào người Khương Hải Lân, thi thoảng lại đong đưa người theo nhịp của bài hát.
Trong lòng Hải Lân cũng nhẹ nhõm hơn, nàng không ngờ mình sẽ hôn cô.
Khương Huệ Nhân bưng hai ly rượu tới, cười tủm tỉm nói: "Em xin phép cắt ngang thời khắc tình cảm của hai người một chút. Hai người ngồi không vậy thì chán lắm, hay là uống mấy ly đi?"
Thấy Hải Lân trông có vẻ không muốn uống nên Huệ Nhân bèn đưa ly rượu cho Mao Trí Tuệ, thực tế là đang cố ý ép Hải Lân nhận rượu. Mà Khương Hải Lân cũng nghĩ dù sao mình đã uống rồi, còn Trí Tuệ chưa uống rượu thì lát nữa cô có thể lái xe, vậy là nàng bèn ngửa đầu uống một hớp rượu.
Lan tỏa trong miệng không phải là mùi hương kích thích như nàng tưởng mà là hương vị dịu nhẹ của Brandy hòa lẫn với trà xanh.
"Hai người có muốn song ca một bài tình ca không?"
Khương Hải Lân nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú: "Ví dụ như?"
"Để em xem xem sao." Huệ Nhân chạy đến máy chọn bài hát, cô nhìn vào ca khúc đứng đầu, "Vậy hát tình ca dành cho người độc thân đi!"
"???", Hải Lân lắc đầu, "Cẩu độc thân như em cần gì phải làm thế."
Cẩu độc thân · Khương Huệ Nhân tức giận trừng mắt, "Cho mấy người khỏi phát cơm chó nữa bây giờ!"
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cô vẫn tri kỷ kéo ghế đến cho chị gái, Hải Lân chuyển ghế của mình đến ngồi cạnh Trí Tuệ.
Không khí trong phòng karaoke ngày càng sôi nổi hơn, Hải Lân cũng ngồi rung đùi, vừa ôm Mao Trí Tuệ vừa hát.
Còn không quên khuấy động không khí.
"Tới đây! Chị em chúng ta cùng nhau hát nào!"
"Tìm một tình yêu thân ái để chúng ta có thể thoát khỏi cuộc đời độc thân..."
"Yêu càng lúc càng sâu đậm~ Tình yêu càng lúc càng chấp nhất~ !"
Hát hò một hồi Hải Lân đã đưa hết ly rượu trà xanh kia xuống dạ dày. Mao Trí Tuệ ở một bên cảm thấy nàng vừa đáng yêu vừa buồn cười, thế là cô dùng ánh mắt cưng chiều ngắm nghía Hải Lân, cũng không quên vỗ tay cổ vũ nàng.
"Này này này!" Huệ Nhân lấy microphone qua, trở thành người chủ trì, "Là cặp đôi duy nhất trong số chúng ta thì hai người cũng nên biểu hiện chút gì đó chứ!"
Trang Minh Kiệt dùng tay làm microphone mà hùa theo, "Hôn một cái! ! Hôn một cái!"
Khương Hải Lân bị mọi người điểm mặt có chút ngượng ngùng, khuôn mặt vì hơi men mà đỏ ửng, nàng xua tay nói, "Mấy người đừng có lộn xộn."
"Ái chà! Còn thẹn thùng nữa cơ đấy!"
"Tôi không có thẹn thùng!" Hải Lân lập tức phản bác.
"Vậy hôn một cái nào!" Cậu em họ làm mặt quỷ nói, "Hay là chị muốn người ta chủ động nha ~ "
"Tôi..." Hải Lân do dự, nàng sợ Mao Trí Tuệ sẽ không hài lòng, khi nàng đang suy nghĩ xem nên làm như thế nào thì người bên cạnh đã lên tiếng.
Mao Trí Tuệ ôm eo Khương Hải Lân, kéo nàng vào trong lòng ngực mình, nhìn Hải Lân rồi cười: "Tôi chủ động cũng được."
Hải Lân bị nụ cười của cô mê hoặc, lại thêm hơi men trong người khiến
nàng không còn khả năng tự vấn, yết hầu khô khốc làm nàng vô thức liếm môi.
Ý tứ rất rõ ràng.
Mao Trí Tuệ sáp lại hôn nàng một chút, khi Hải Lân đang muốn thâm nhập sâu hơn thì cô đã buông lỏng, dù sao thì đang có một đám người vây xem quanh hai người.
Hải Lân dựa vào vai Trí Tuệ mà mê man một lúc, cảm giác choáng váng bắt đầu ùa đến, "Em đi toilet một chút."
"Chị đi với em nhé?" Mao Trí Tuệ không yên tâm nên muốn đi theo nàng nhưng Hải Lân đã ngăn lại, "Toilet ở bên cạnh rồi, em đi nhanh rồi về thôi."
Sau khi bài tiết phân nửa lượng cồn trong người ra thì Hải Lân đã thoải mái hơn một chút, nàng rửa mặt rồi quay lại phòng.
Chỉ là nàng mới đẩy cửa phòng ra đã cảm thấy không khí bên trong không đúng lắm.
Quá yên lặng, không biết mọi người đã dừng hát từ lúc nào.
A Long không để ý đến việc nàng đã trở lại, hắn đứng trước mặt Mao Trí Tuệ, không biết đang muốn làm cái gì.
Rất nhanh, Khương Hải Lân đã hiểu được ý đồ của hắn.
Dường như do men rượu nên A Long không thèm lựa lời mà nói với Mao Trí Tuệ, "Cô xinh đẹp như thế sao lại làm người đồng tính luyến ái chứ, cùng tôi tốt hơn đấy!"
Sắc mặt Trí Tuệ cũng không thoải mái, "Cậu uống nhiều rồi."
A Long xua xua tay, "Mấy bình rượu này chưa làm tôi say được đâu, tôi nói thật! Cô làm bạn gái của tôi đi!"
"..." Trang Minh Kiệt thấy bạn mình cư xử như thế thì lập tức thanh tỉnh,
cậu ta vừa định kéo A Long ra thì Hải Lân đã hùng hổ xông đến.
Trong lúc mọi người đang chăm chú, nàng lấy ly rượu trên bàn, hắt thẳng hỗn hợp rượu và đá lên mặt của A Long.
"Tỉnh chưa?" Sắc mặt Khương Hải Lân lạnh lẽo, nàng đứng chắn trước người Trí Tuệ, "Cậu xứng đáng để đòi cướp người yêu của tôi hả?"
Mấy người khác chưa từng thấy Hải Lân tức giận chứ nói gì đến bộ dáng hiện tại của nàng, vậy nên họ sợ đến mức không dám hé răng vì không muốn làm nàng nổi điên.
Trang Minh Kiệt nhanh chóng kéo A Long ra, đen mặt nói: "Tưởng Long, tôi cứ tưởng cậu là bạn tốt của tôi nên mới mang cậu tới, hóa ra tôi đã nhìn lầm người rồi, cậu đi đi."
Tưởng Long nhận ra mình đã khiến mọi chuyện lộn xộn lên, hắn lập tức biện giải: "Do tôi uống nhiều quá nên mới nói lung tung, tôi xin lỗi!"
Trang Minh Kiệt lại không muốn nghe hắn nhiều lời, cậu ta chỉ vào cửa, cao giọng quát: "Cút!"
Tưởng Long vác vẻ mặt xám xịt rời đi, Trang Minh Kiệt rất xấu hổ, cậu ta
cúi đầu nói: "Em thực sự xin lỗi chị, nếu em biết hắn là loại người như thế thì em tuyệt đối sẽ không dẫn hắn đến đây gây phiền toái cho chị."
Sắc mặt Khương Hải Lân đã hòa hoãn chút ít nhưng vẫn còn khó chịu, nàng không muốn mở miệng ra nói chuyện. Mao Trí Tuệ thấy vậy bèn đứng ra hòa giải, cô ôm Hải Lân vào lòng như muốn trấn an, sau đó quay đầu sang phía Trang Minh Kiệt, "Không phải lỗi của cậu đâu, giờ chúng ta cứ tiếp tục chơi đi, đừng vì chuyện đó mà ảnh hưởng đến cuộc tụ họp hiếm có của chúng ta."
Tiếng ca hát lại tiếp tục vang lên trong phòng, Mao Trí Tuệ kéo Khương Hải Lân đến bên sofa, cô nắm lấy tay Hải Lân đong đưa, nói lời dỗ dành với nàng, "Đừng nóng giận mà~"
Nhưng do tiếng nhạc quá lớn át đi giọng cô nên Hải Lân không nghe
được gì, sắc mặt cũng chẳng khá hơn.
Trí Tuệ nghĩ nghĩ, ôm lấy bả vai của nàng, thủ thỉ bên tai Hải Lân: "Chị là của em, ai muốn dụ dỗ cũng không được đâu, vậy nên ngoan ngoãn một chút, đừng giận nữa được không ~ "
Khương Hải Lân hừ một tiếng, tâm trạng đã tốt hơn nhưng vẫn để bụng lời của Tưởng Long, thế nên nàng dứt khoát giơ một chén rượu lên uống để giải sầu.
Cho đến rạng sáng thì đoàn người mới giải tán.
Khương Hải Lân say bét nhè, bị hai người đỡ về nhà, lúc vừa về đến thì bị mẹ Khương từ nhà vệ sinh đi ra bắt gặp được.
"Sao lại uống đến mức này!" Mẹ Khương nhíu mày nói, "Huệ Nhân nữa, sao con không khuyên nhủ chị con đi."
Có chút cồn trong người nên Khương Huệ Nhân hì hì cười, "Ai da, khó lắm tụi con mới có một lần ra ngoài tụ họp mà, uống thì uống thôi." "Thật là." Mẹ Khương vừa lải nhải giáo huấn vừa xuống bếp nấu canh giải rượu.
Mao Trí Tuệ đỡ nàng ngồi xuống giường rồi lại phải cố gắng cởi áo khoác ra trong khi Hải Lân không thèm phối hợp.
"Làm gì thế..." Hải Lân cau mày không thoải mái, Trí Tuệ bất đắc dĩ đáp, "Mặc áo lông thì ngủ sẽ không thoải mái, em giơ tay lên nào."
Cô vừa nói vừa kéo áo lông lên, nhân lúc Khương Hải Lân mơ màng giơ tay thì cởi áo lông ra, mà bởi vì tĩnh điện nên chiếc áo bên trong cũng bị kéo lên trên ngực.
Mao Trí Tuệ muốn kéo áo xuống cho nàng, thế nhưng vừa đụng đến thì Hải Lân đã ôm cô, lẩm bẩm trong miệng, "Em biết là chị muốn ôm em mà."
"Em uống nhiều quá, sau này khi đi tụ họp đừng có uống nhiều như vậy nữa."
Cô biết bây giờ nói với Hải Lân cũng như không nhưng vẫn không nhịn được mà khuyên nhủ.
Vạt áo của nàng vẫn chưa được kéo xuống, để lộ cái eo trắng nõn của nàng trong không khí, Trí Tuệ sợ nàng bị cảm lạnh bèn muốn sửa sang quần áo cho nàng. Nhưng vừa nắm lấy góc áo thì Hải Lân đã bắt lấy tay cô, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm Mao Trí Tuệ, "Chị muốn cởi đồ của em à?"
"Không phải, chị..."
Mao Trí Tuệ chưa dứt lời thì Khương Hải Lân đã ấn cô xuống giường, sau đó nằm trên người cô, đầu gối chen vào giữa hai chân Mao Trí Tuệ, tay nhéo nhéo cằm cô, dùng chất giọng lè nhè do men rượu nói, "Em nói với chị nè, em mới không nằm dưới đó."
"..." Mao Trí Tuệ trầm mặc một hồi lâu, sau đó câu lấy cổ của Khương Hải Lân, nở một nụ cười quyến rũ rồi lại phả hơi thở lên mặt nàng: "Ý em nói trên dưới là vị trí sao?"
"Chị không được chọn!" Hải Lân hung hăng nói.
"Chị, em..." Khương Huệ Nhân vừa bưng canh giải rượu đến rồi mở cửa phòng thì cảnh tượng kích thích này đã đập vào mắt, khuôn mặt cô cứng đờ, giây tiếp theo đã tự giác lui ra đóng cửa lại.
Sau đó cách một cánh cửa nói: "Em xin lỗi, lần sau em nhất định sẽ gõ cửa!"
---
Hic hic rất xin lỗi vì sự lười biếng của mình :<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro