Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Trong nhà hàng được trang hoàng lộng lẫy theo phong cách phương Tây, Danielle cùng Doyoung ngồi đối diện nhau. Dù tất cả các món ăn trên bàn trông rất công phu và ngon mắt, Danielle lại chẳng có cảm giác thèm ăn chút nào.

Doyoung đang cố kể vài câu chuyện dở khóc dở cười, hy vọng sẽ làm Danielle thích thú, nhưng theo quan điểm của cô, cái cách anh ta gồng hết sức để thay đổi bầu không khí hiện tại có lẽ còn hài hước hơn câu chuyện nhạt nhẽo ấy, và tất nhiên cả hai điều trên đều không thể làm Danielle cười nổi.

"Doyoung này." Danielle ngắt lời anh chàng "Xin lỗi, nhưng mà anh có thể ngừng nói với người ngoài rằng anh là vị hôn phu của tôi được không?"

"Danielle, đây không phải là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra sao?" Doyoung khó hiểu nhìn người phụ nữ đối diện, nhưng khuôn mặt lạnh tanh khiến anh bắt buộc phải phục tùng: "Được rồi, sau này tôi không nói vậy nữa."

"Nhưng mà Danielle, hôn ước giữa chúng ta là chuyện không thể thay đổi. Tôi biết em cự tuyệt sự sắp đặt của chú và dì, nhưng chúng ta có thể từ từ tìm hiểu nhau, đôi khi đây cũng chưa hẳn là chuyện xấu."

Khi Doyoung nhắc đến ba từ "chú và dì", Danielle cảm thấy khó chịu, cô không thể giữ nổi phép tắc, nói thẳng vào đúng trọng tâm.

"Doyoung, trong lòng anh có thực sự thích tôi không?"

"Không biết, nhưng tôi có thể khiến cho mình thích em."

Đối mặt với câu hỏi trực diện, Doyoung vẫn mỉm cười duyên dáng, ngữ khí bình tĩnh đến mức không giống như đang nói chuyện hôn sự trọn đời của chính mình. Trong lúc nhất thời đầu óc lanh lợi của Danielle cũng không tìm nổi câu gì đáp trả.

"Danielle, cả tôi và em đều biết rằng hai nhà chúng ta liên thông là chuyện bắt buộc phải làm. Chỉ cần dựa vào mối quan hệ họ hàng với Bộ trưởng Bộ Y tế và Phúc lợi, công việc kinh doanh của nhà Danielle sẽ càng thuận buồm xuôi gió hơn trong tương lai, và những vấn đề về tài chính bị đào bới trước đó cũng có thể giải quyết dưới danh nghĩa Bộ trưởng."

Thấy Danielle không nói chuyện, Doyoung được nước tiếp tục chậm rãi bài văn thuyết trình: "Cha tôi cũng có thể lợi dụng địa vị của gia đình em trong giới kinh doanh để ủng hộ chiến thắng tái tranh cử lần sau, đây là tình huống đôi bên cùng có lợi."

"Anh chưa từng suy xét đến tâm tư của bản thân sao? Biết đâu có phương pháp tốt hơn cho chúng ta mà không cần phải hy sinh giao phó tương lai cho một người xa lạ."

Danielle càng nghe càng thêm cáu kỉnh, những chuyện này cô hiểu rõ hơn ai hết, không đến lượt anh ta phải dạy.

"Tôi biết mình được sinh ra trong gia đình nào và cần phải làm gì." Doyoung cũng đã bớt đi sự dịu dàng, cái nhìn trở nên sắc bén hơn "Chúng ta hưởng quá nhiều thứ tốt đẹp, cần phải có ý thức hy sinh."

"Vậy nên sự hy sinh anh nói là sống hết phần đời còn lại của mình với một người mà anh thậm chí không biết có thích hay không?" Danielle nhếch môi vặn lại, thái độ càng lúc càng không hợp tác.

"Không đến mức đó, nếu cuối cùng hai chúng ta yêu nhau, tôi nghĩ điều này chẳng có gì quá đáng cả, tương lai nhiều chuyện không nói trước được."

Nhận thấy vài người xung quanh bắt đầu chú ý, Doyoung hạ thấp giọng, trở lại vẻ ngoài của một quý ông lịch sự.

"Thực ra Danielle cũng nhận thức được như vậy mà, nếu không sao lại khách sáo ngồi đây với tôi? Dù sao chúng ta cứ yên trí chờ hôn sự diễn ra là được rồi, đừng suy nghĩ nhiều sẽ không vui."

Danielle nửa đồng ý nửa miễn cưỡng, đành phớt lờ anh ta, quay đầu nhìn nghệ sĩ biểu diễn piano trong nhà hàng, đầu óc lại vô thức nhớ đến Kang Haerin.

Không biết người đó giờ đang làm gì, chắc lại lúi húi trước máy tính xem những video y khoa kinh dị gớm ghiếc, rồi nhờ bà chủ quán cà phê dưới nhà mang ít đồ ăn làm sẵn đến.

Em ấy nói sẽ nấu bữa tối cho mình, rồi định phá phách cái gì đây? Một người cuồng đồ ăn đặt sẵn mà vẫn có khả năng nấu ăn là rất hiếm, liệu có khi nào em ấy nấu ra được loại độc dược mới cho mình ăn?

Không hiểu sao trong lòng lại có một tia chờ mong mờ nhạt, nghĩ đến đây Danielle bật cười tự giễu bản thân, thầm than thở về những suy nghĩ trẻ con.

Quay đầu lại, Danielle thấy Doyoung đang nhìn chằm chằm cô đầy hào hứng.

"Nụ cười vừa rồi của Danielle thật đẹp đó, hiếm khi nhìn thấy, em chỉ luôn cười xã giao với tôi."

Khi nghĩ về Kang Haerin cô đã cười rất đẹp ư?

***

Trong nhà kho dưới lòng đất ánh sáng lập loè, có thể nghe thấy những âm thanh ngắt quãng vun vút như tiếng gió thổi qua. Nếu không để ý kỹ, hầu như sẽ không ai nhận ra loại âm thanh kỳ lạ này đã kéo dài được mấy phút.

Tiếng của con dao găm xuyên qua không khí lại phát ra từ phía bên trái Haerin, cái bóng của cô phản chiếu trên miệng dao lóe lên tia sáng. Vừa tránh được đòn này, cô cũng chẳng có cơ hội để thở. Gần như cùng lúc với con dao găm bên trái, những đòn tấn công từ phía sau cô kéo tới ngay. Chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã phản ứng trước não bộ, Haerin khuỵu gối nhảy về phía trước, lao thẳng tới như một con bướm đập cánh, nhảy ra khỏi những kẻ đã tấn công cô từ bên trái và phía sau, đồng thời trực tiếp công kích người phụ nữ đeo mặt nạ đối diện. Haerin đang mặc một chiếc áo phông trắng, di chuyển thoăn thoắt như một con chim trắng, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt người phụ nữ và đá một cước vào mặt cô ta.

Đòn tấn công của Haerin cực kỳ nhanh và mạnh, nếu người phụ nữ không kịp né tránh, quai hàm của cô ta sẽ bị đập nát trong tích tắc. May mắn thay, phản ứng của người phụ nữ đeo mặt nạ không hề yếu kém, khi Haerin định lao tới trước mặt, cô ta đã xoay eo bỏ chạy với tư thế dẻo dai đến mức phản khoa học, vội vàng thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm. Dù tránh được đòn nặng, nhưng khi nhảy xa, cô vẫn bị bàn tay giương ra của Haerin thúc vào eo, cơn đau nhói ập đến ngay lập tức, thậm chí đứng dậy cũng khó khăn.

Với khí thế không suy giảm, sau đòn đánh thành công, Haerin giữ nguyên tốc độ quay người nhanh, tấn công tiếp hai người đàn ông phía sau ngay lập tức. Hai người kia không nghĩ người phụ nữ sẽ bị hạ sớm đến vậy, mất cảnh giác trước sự phản công bất ngờ, động tác của họ vẫn ở trạng thái sau lúc dùng dao vừa rồi, quá muộn để quay lại đỡ đòn. Không cho đối phương cơ hội phản ứng, tay phải Haerin nắm lấy cổ tay người đàn ông bên phải như một bóng ma, và "cạch" một tiếng, âm thanh gãy cổ tay vang lên rõ ràng, đau đến mức nét mặt người đàn ông đó cau có quằn quại sau lớp mặt nạ.

Người còn lại định bước tới, nhưng chân Haerin đã quét ngang mặt đất. Cơn đau nhói ở mắt cá chân ập đến, hắn ta lảo đảo ngã xuống đất. Haerin nhanh chóng đứng dậy, đi vòng ra phía sau, một tay nắm lấy bàn tay phải đang cầm con dao găm của hắn, tay trái đặt trên lưng hắn làm trụ, cứ thế dứt khoát bẻ ngược cánh tay phải người đàn ông.

Chuyển động của Haerin nhanh đến mức vượt chuẩn mực người thường, những đòn đánh thư thái nhưng vô cùng quỷ dị. Trong nháy mắt, cả ba kẻ tấn công đeo mặt nạ đều mất khả năng di chuyển. Với khuôn mặt điềm tĩnh, Haerin chậm rãi bước qua hai người đàn ông đang nằm chịu đau đớn dưới đất, cô ngồi xổm trước mặt người phụ nữ.

"Ai phái mấy người tới?"

Giọng điệu Haerin đều đều, không thể nghe ra cảm xúc. Cô đã cố tình kéo dài thêm vài phút đánh nhau, nhưng vẫn không nhận ra được đây là người của bên nào, đành phải kết thúc trận đấu và đích thân hỏi. Haerin thấy đợi họ khai báo cũng phiền phức, đưa tay muốn gỡ chiếc mặt nạ.

Người phụ nữ không trả lời, nhưng con dao găm trong tay lại hướng về Haerin mà đâm tới, dường như cố chấp ra đòn cuối cùng.

"Kém cỏi."

Haerin dễ dàng nắm được cổ tay kẻ tấn công, cô xoay nhẹ, và bàn tay của người phụ nữ cũng đã bị trật khớp không thương tiếc.

Vào lúc đó, tay phải của cô ta vốn đang bị Haerin giữ chặt đột ngột lật ngược lại, để lộ một chiếc kim nhỏ đâm vào mạch máu trên tay trái Haerin, thuốc bên trong nhanh chóng đi vào cơ thể cô.

Phản ứng ngay lập tức, Haerin đẩy mạnh người phụ nữ ra bằng bàn tay còn lại của mình, và tận dụng khoảnh khắc đó để nhảy vào đống hộp carton phía sau. Cô không vội rút cây kim trên tay.

Người phụ nữ bị Haerin đẩy, vai trái không tránh khỏi tổn thương, nhưng thay vì ngã xuống, cô ấy vẫn theo bản năng của người đi săn, ném ra con dao cuối cùng gài trên mắt cá chân.

Haerin lăn người tránh dao bay tới, cũng mất cơ hội chống trả, khi cô đứng dậy cả ba bóng dáng đã biến mất. Bởi vì tấn công bằng dao găm, ba người bọn họ không để lại bất kỳ dấu vết giao tranh nào, rút ​​lui sạch sẽ. Trên thực tế, do chỉ dùng vũ khí lạnh, khi bốn người đánh đấm tuy kịch liệt nhưng âm thanh vẫn cực kỳ nhỏ, ngoại trừ tiếng Haerin va vào thùng hàng khi bị tập kích, hầu như không người bình thường nào có thể phát hiện ra sự hiện diện của con người ở đây.

Vẻ mặt Haerin mệt mỏi, cô cũng không có ý định đuổi theo ngay. Ba người vừa rồi đều đã bị cô thương tổn, tay chân khó mà hoạt động bình thường, muốn rời đi an toàn không ai phát hiện thì nhất định phải dùng đến thang máy để chỉnh trang lại. Thang máy nhà kho dẫn đến tất cả các tầng trong siêu thị, ba người đó có thể đi ra từ bất kỳ tầng nào rồi chuyển sang thang máy dành cho khách hàng và rời khỏi đây, rất khó xác định vị trí. Trước đó họ đều đeo mặt nạ, áo khoác trên người rõ ràng đã được thay mới sau khi theo cô vào nhà kho, như vậy cả thân thể lẫn khuôn mặt của họ không thể xác nhận được, đuổi theo cũng vô nghĩa. Haerin không muốn tự tìm phiền phức, đành tiếp tục ôm cây đợi thỏ.

Sau khi phân tích cặn kẽ tình hình, Haerin rút ống tiêm ra, cất dao găm rơi trên mặt đất, chuẩn bị nằm yên trong nhà kho nghỉ ngơi cho đến khi hết tác dụng của thuốc. Trong kim tiêm hẳn là thuốc mê, Haerin đã lờ mờ cảm nhận được tê liệt, ra ngoài vào lúc này là không khôn ngoan. Tìm được một chỗ trốn tốt rồi, Haerin nằm xem con dao mà nữ sát thủ lúc nãy chưa lấy đi. Dao găm này là kiểu có thể thấy khắp nơi trong siêu thị, không tra được nguồn gốc, lực ném của người phụ nữ hiển nhiên bị ảnh hưởng của vết thương giảm đi rất nhiều, hơn nữa cũng không để lại vết xước với đồ vật. Có vẻ cô ta dùng nó để câu giờ nhằm trốn thoát.

"Coi như cũng chuyên nghiệp."

Haerin chép miệng đánh giá, kiểu tấn công bất ngờ này rõ ràng chỉ là tình huống bộc phát, nhưng lại chuẩn bị đường lui rất kỹ lưỡng. Khi chiến đấu, cô ta cố ý tiết chế tiếng động, và khi rút lui, cô ta biến mất gọn gàng, đủ để được tính là một sát thủ có trình độ. Tuy rằng thân thủ chưa theo kịp Haerin, dù sao thắng được Haerin từ trước đến nay cũng không có mấy người, nhưng những người này đều rất chuyên nghiệp, nếu biết phối hợp số đông và lên kế hoạch hợp lý rất có thể cô sẽ bị bắt sống.

Đang miên man suy nghĩ, cửa kho hàng đột nhiên mở ra, người tới có vẻ rất cẩn thận, những bước chân lướt đi nhẹ nhàng, nếu kho hàng không đủ yên tĩnh, sẽ không dễ dàng phát hiện.

Haerin nhận ra có người đang đến, thầm thở dài rằng hôm nay thật quá xui xẻo, cô định rời đi ngay, nhưng cơn tê liệt do thuốc gây ra ngày càng mạnh hơn.

"Chết tiệt..."

Một lời phàn nàn vụt qua tâm trí Haerin, chỉ cảm thấy trần nhà bắt đầu quay tròn, tầm nhìn dần mờ đi.

"Kỳ quái, báo cáo không phải nói đi vào đây sao?"

Kim Minji gãi cằm khó hiểu, khẩu súng trên tay vẫn cảnh giác giơ lên, cô bước chậm rãi và thận trọng đi qua những chồng hộp, hít thở ở mức tối thiểu. Sau một vòng kiểm tra nhanh, Minji thở phào nhẹ nhõm vì không phát hiện điều gì bất thường,

"Chắc trốn bằng thang máy rồi."

Nhìn bảng điện thang máy hiển thị các con số tăng dần, cô lấy bộ đàm ra truyền tin với đồng đội: "Quan sát tất cả lối vào trong siêu thị và báo cáo ngay nếu nhìn thấy Kang Haerin."

Nói xong Kim Minji rời khỏi nhà kho.

Trong bóng tối, Haerin bò ra từ sau một thùng hàng với vẻ mặt bất lực.

Người như tôi mà lại dùng thang máy để trốn ư? Cũng quá không chuyên nghiệp đi! Cảnh sát Minji dường như đánh giá mình không cao lắm rồi. Quên đi, ngủ một giấc dậy rồi chút nữa ra ngoài bằng cửa trước luôn, dù sao Kim Minji đó cũng muốn bắt được mình, thôi thì để cho cô ấy được toại nguyện.

***

Ngọn gió hoàng hôn lướt qua mặt sông yên ả, vén lên vài sợi tóc Danielle tung bay loạn xạ, nhưng lại như nét điểm tô thêm vào khuôn mặt sắc sảo và sáng ngời. Cô lặng lẽ ngồi trên ghế đá, trầm ngâm nhìn những con sóng vỗ nhẹ nối lấy nhau như chơi đùa, và những tia nắng mặt trời cuối ngày tạo nên một khung cảnh sáng tối đan xen trong đôi mắt Danielle. Ở hậu cảnh, những tòa nhà phản chiếu ánh chiều tà và những chiếc lá bay lả lơi trên đường tạo nên một khung hình nghệ thuật ấm áp, đối lập với phong thái lãnh đạm u sầu của Danielle lúc này, làm tăng thêm nỗi cô đơn trống trải. Doyoung sau khi mua đồ uống mang tới nơi, vô thức bị mê hoặc hoàn toàn vào tác phẩm tự nhiên này. Một người phụ nữ mềm mại và xinh đẹp như thế, rất cần được tồn tại trong mỹ cảnh như vậy.

Không để ý đến ánh mắt Doyoung, Danielle khẽ thở dài. Cô đã hứa với Doyoung là ăn xong sẽ ra ngoài tản bộ, nhưng do lâu ngày không đi nên chân hơi đau. Cô nhớ hình như Haerin có nói rằng cô nên tập thể dục vừa phải trong quá trình phục hồi chức năng, như vậy có được tính là tập quá sức không?

Nói là quá sức, nhưng cô đã mệt mỏi ngay chỉ sau nửa km. Có vẻ như Haerin thực sự đạt được mục tiêu, đó là cô sắp chết vì lười biếng. Lạ thật, sao nghĩ về việc gì cô cũng cứ liên tưởng đến người ấy nhỉ? Muộn như vậy rồi, em ấy có còn đợi cô về ăn cơm không?

"Danielle đang nghĩ gì vậy?" Doyoung ngồi xuống cắt ngang dòng suy nghĩ của Danielle.

"Không có gì."

Tâm trạng Danielle không thể gọi là tốt hay xấu, dù sao thì Doyoung cũng không mâu thuẫn với cô, và cô không có lý do gì để lạnh nhạt với anh ấy.

"Danielle vừa rồi nhìn đẹp quá, tôi nghĩ mình có thể sẽ yêu em được."

Câu nói vô tri của Doyoung khiến Danielle nhíu mày khó chịu: "Doyoung, anh có thể nghiêm túc được không? Tôi không thích những trò đùa như vậy."

"Vậy em thích loại nào?" Doyoung nói một cách ôn hòa, anh không hề thấy buồn khi nhận lấy cảm xúc bài trừ từ Danielle.

"Đừng giỡn nữa Doyoung, anh hiểu mà, tôi không thích anh."

"Tôi biết, tuy hiện tại em không thích tôi, nhưng tương lai cũng không đoán được, sau này em có thích tôi hay không còn phải xem sao, hơn nữa hiện tại em không có bạn trai, làm sao em có thể chắc chắn rằng em sẽ không chấp nhận tôi?" Doyoung phản bác nghe chừng rất hợp lý.

"Tôi..." Danielle mở miệng định cãi tiếp, nhưng lại bị từ "bạn trai" trong lời nói của Doyoung đâm vào bụng, lời cô muốn nói ra nhất thời nghẹn lại trong cổ họng.

Bạn trai.

Bạn trai......

Quên mất, Haerin có bạn trai rồi...

Trái tim Danielle hơi chua xót, cô cảm thấy mất mát vô cớ. Cô không tìm ra được nguyên nhân cho sự mất mát này, trong lòng rối bời, toàn thân như bị nguyền rủa, cơn đau đáo nơi lồng ngực chậm rãi nở ra rồi hành hạ cô như một cơn sốt nặng.

"Danielle?" Thấy Danielle im bặt chỉ sau một âm tiết, Doyoung khẽ đẩy nhẹ cánh tay.

"Doyoung, tôi không muốn thảo luận chuyện này nữa, tôi muốn về nhà."

Danielle sắc mặt tối sầm, không biết vì sao cô đột nhiên muốn về nhà kinh khủng, muốn nhìn thấy Haerin run lẩy bẩy khi gió đêm thổi qua, muốn nếm thử bữa tối đầu tiên em ấy nấu, nghĩ như vậy mà tự nhiên lại vui vẻ hơn một chút, tâm trạng khẩn trương trở nên mãnh liệt hơn.

"Được, tôi sẽ lái xe qua." Doyoung không còn cách nào khác đành từ bỏ ý định tiếp tục mời Danielle đi ăn tối.

Xe của Doyoung dừng trước cổng khu dân cư, trời đã hơi tối, chỉ còn sót lại một ít tia sáng từ mặt trời lặn, chiếu lên những chiếc ghế gỗ trong công viên, mang một cảm giác cổ kính. Giọng hát của nữ nghệ sĩ đường phố vang xa, cô ấy đang hát những bài nhạc du dương về tình yêu đôi lứa. Bây giờ đang là giờ ăn tối nên chỉ có vài ba người trong công viên, tiếng hát thanh tao kéo từng quãng dài khiến Danielle càng cảm thấy cô đơn hơn.

"Cám ơn Doyoung, tôi lên trước." Danielle chống tay dựa vào xe, lễ phép cúi đầu tạm biệt Doyoung.

"Danielle, em không muốn ôm sao?" Doyoung bất ngờ mở rộng vòng tay với cô.

Danielle giật mình trước cảnh tượng đột ngột này, nhíu mày hỏi: "Doyoung, ý anh là sao?"

"Tôi đã nghĩ về những lời Danielle nói trên đường đi. Tôi cảm thấy có lẽ em từ chối tôi vì chúng ta chưa hiểu rõ về nhau. Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu bằng một cái ôm. Nếu em thậm chí không thể chấp nhận một cái ôm, làm sao chúng ta xác định được mối quan hệ này có khả năng hay không, và tôi sẽ liên tục tìm gặp em. Tôi cũng không muốn làm phiền Danielle quá nhiều."

Nhìn khuôn mặt tươi cười tích cực của Doyoung, Danielle bắt đầu cảm thấy bối rối.

Quả thực, cô đã suy nghĩ làm thế nào để từ chối Doyoung mà không làm tổn thương tình cảm của đôi bên, giờ Doyoung tự đề xuất một phương pháp, nếu cứ thuận theo tự nhiên thì những rắc rối mà cô gặp phải bấy lâu nay sẽ ít hơn. Nhưng nhìn vòng tay đang rộng mở, Danielle thực sự không muốn ôm anh ấy theo cách này. Cô cứ đứng trân trân ra đó không biết phải hành động gì tiếp theo.

"Doyoung, anh không cần phải làm thế này..." Danielle cố kéo dài thời gian.

"Không việc gì, chẳng phải Danielle cũng muốn biết lòng mình sao?" Doyoung trả lời rất tự nhiên, nhưng nụ cười trên môi anh ấy càng tươi, Danielle càng cảm thấy áp lực tăng dần đều.

Ngay lúc Danielle đang vắt óc nghĩ cách từ chối sao cho hợp lý, cô phát hiện gương mặt Doyoung phía đối diện từ vui vẻ chuyển sang đông cứng lại, đồng thời cô bị một lực kéo ngược, loạng choạng ngã vào vòng tay mỏng manh, cơ thể Danielle bị người kia giữ chặt chỉ bằng một tay.

Danielle ngước lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt thanh tú quen thuộc, vết sẹo hơi mờ mờ vẫn chưa lành lặn hiện rõ hơn dưới ánh chiều tà. Vì đứng ngược lại với mặt trời, ánh dương nhuộm vàng mái tóc, tôn lên làn da trắng trẻo nhợt nhạt. Người mà cô đã nghĩ đến suốt từ nãy đến giờ bất ngờ xuất hiện và đang vòng tay ôm chặt lấy cô.

Một sự ngây ngất không thể giải thích được và cảm giác an ổn dâng lên trong lòng Danielle.

"Cảm ơn anh Hwang đã đưa Danielle về."

Haerin một tay ôm Danielle, tay kia đỡ lại chiếc xe lăn để bánh răng của nó không bị trượt đi. Cô ấy bước tới có vẻ rất vội vàng, thậm chí còn không thèm quan tâm phải nhẹ nhàng đẩy xe lăn mà chỉ trực tiếp kéo lê đến. Giọng điệu Haerin đều đều, không có nhiều cảm xúc, nhưng trên mặt lại như phủ một tầng băng giá, ngay cả Danielle trong lòng cô cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh, phần lớn cảm giác ngại ngùng khi bị ôm cũng vì thế mà biến mất.

Doyoung giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Haerin, bàn tay anh ấy đang dang ra đông cứng lại giữa không trung. Doyoung nhận thấy nếu tiếp tục trông sẽ kỳ cục và mất mặt hơn, nên anh đành phải vụng về rút lại, vẻ mặt ngượng ngùng không kiềm chế được.

"À, à... Không có gì đâu, phiền điều dưỡng Kang đưa Danielle lên lầu, tôi về trước."

Sự thờ ơ của cô gái mảnh khảnh trước mặt anh hoàn toàn khác với cô gái dễ dãi mà anh gặp trong siêu thị ban ngày, Doyoung giờ chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi bầu không khí ngột ngạt này, lập tức lên xe rời đi.

Chỉ còn lại hai người im lặng trước cổng công viên trống rỗng.

Buông vòng tay ra, Haerin cẩn thận đỡ Danielle đang đỏ bừng mặt lên xe lăn mà không nói một lời, Haerin đưa chăn cho Danielle mà ánh mắt vẫn đờ đẫn, ra hiệu cho cô đắp chăn lên chân, rồi đẩy chậm rãi đi về phía khu chung cư. Dù ánh hoàng hôn ấm áp phả vào mặt Haerin, nhưng không thấy chút hơi ấm nào. Nhìn cô ấy như vậy, Danielle không dám lên tiếng, đành để mặc cho Haerin đẩy mình đi đâu thì đi.

Khi ngang qua nữ nghệ sĩ, Haerin dừng lại và đặt một tờ tiền vào hộp đựng đàn guitar dưới đất.

Nữ nghệ sĩ chun mũi cười, lấy ngón tay gõ nhẹ lên đàn, giai điệu chậm rãi chảy ra, giọng hát nhẹ nhàng nhưng trầm ấm như mật ong truyền tới.

She said, "Baby, I'm afraid to fall in love
'Cause what if it's not reciprocated?"
I told her, "Don't rush girl, don't you rush
Guess it's all a game of patience"

She said, "What if I dive deep?
Will you come in after me?
Would you share your flaws with me? Let me know"
I told her, "Thinking is all wrong
Love will happen when it wants
I know it hurts sometimes, but don't let it go"

'Cause I want you
I want you
I want, I want you

Nữ nghệ sĩ có thoáng chút rung giọng, nhưng ngược lại, nó giúp cô ấy diễn giải được hương vị sâu lắng và quyến rũ, diễn tả được cả niềm vui tiềm ẩn cùng tâm trạng thận trọng của một cặp đôi si mê khi họ rơi vào tình yêu. Âm thanh quanh quẩn nơi công viên vắng, nhưng trong sự ảm đạm lại có một loại ấm áp ngọt ngào khác. Nỗi buồn bực của Danielle do Doyoung gây ra suốt buổi chiều dần biến mất trong tiếng hát và khung cảnh hoà nhã, trái tim cô trở nên bình yên.

Lúc này mặt trời đã lặn, màn đêm mịt mờ, đèn đường trong công viên lặng lẽ bật lên, ánh sáng màu cam chiếu vào góc đường nơi ba người họ đứng. Danielle nhìn lên Haerin đang được tắm trong ánh đèn vàng ấm áp này, và vẻ đẹp tĩnh lặng thường hay bị người đời bỏ qua của cô ấy đang tuôn trào một cách vô thức. Luồng sáng chiếu vào hàng mi dài, sống mũi thẳng tắp, lông mày thanh tú cùng đôi môi mỏng, che giấu vẻ bất cần thường ngày, khiến cô ấy giống như một con mèo trầm mặc. Như lời bài hát, Haerin đứng dưới ngọn đèn, dù nhìn nhiều bao nhiêu cũng không đủ đối với Danielle, cô thậm chí muốn đem người này cất giữ vào trong ánh mắt của mình mãi mãi.

Haerin dường như cảm nhận được cái nhìn cháy bỏng từ Danielle, cúi đầu phủ bóng đen lên khuôn mặt mãi chăm chú lấy cô nãy giờ mà chưa kịp rụt lại. Haerin không cần nói gì, nhưng đôi mắt mèo sắc sảo ánh lên nét tò mò, ra vẻ nghi vấn với hành động của người ngồi trên xe lăn

Tai Danielle đỏ bừng, cô vội quay mặt về phía người nghệ sĩ đang hát nhưng trong lòng vẫn khao khát muốn tiếp tục ngước nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Haerin dưới ánh đèn.

Haerin rất tự nhiên ngồi xổm xuống trước xe lăn, đưa tay chạm vào mắt cá chân của Danielle rồi bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng. Lực đạo ân cần vừa phải, từ từ làm dịu cơn đau nhức của cô.

"Sao về muộn thế? Tôi đợi chị lâu lắm."

Giọng nói trong trẻo cuối cùng cũng vang lên, lẫn vào trong tiếng hát, và nó hoà âm cùng nhau đẹp đẽ như một câu tình ca lọt vào tai Danielle.

Cô không biết đó có phải là hiệu ứng làm ấm của ánh sáng hay không, nhưng Danielle cảm thấy rằng giọng điệu của Haerin khi cô ấy nói điều này thật chiều chuộng. Cô nhìn xuống thân hình nhỏ bé đang ngồi xổm trước mặt mình, mái tóc dài đen nhánh buông xõa trên vai, cảm giác vững chãi khi được yêu thương trân trọng trào dâng trong lồng ngực Danielle. Cô chợt thấy dường như mình muốn được gặp người này nhiều hơn, nghe người này nói chuyện nhiều hơn, khi dòng thời gian càng trôi, những ham muốn ấy càng to lớn và rõ ràng hơn.

"Đi dạo bờ sông với Doyoung, chúng tôi ngồi đó một lúc." Danielle thận trọng trả lời sau khi xác nhận rằng Haerin không còn lạnh lùng như trước.

Nghe đến chữ Doyoung, Haerin khẽ cau mày, không hỏi gì thêm nữa, đứng dậy gật đầu tạm biệt nữ nghệ sĩ rồi tiếp tục đẩy Danielle về phía căn hộ.

"Có thích không? Bài hát đó?" Haerin cúi người xuống ngang tầm xe lăn, nhỏ giọng hỏi.

"Ừ, bài hát rất dễ chịu." Một nụ cười mà chính bản thân không nhận ra lại lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt Danielle, vô cùng nhẹ nhàng và ngọt ngào.

"Tâm trạng tốt hơn chưa?"

"Cảm ơn Haerinie đã vì tôi trả tiền cho nghệ sĩ, bằng tiền của tôi." Danielle nói đùa, nhưng trong lòng cô thật tâm cảm động trước sự chu đáo của Haerin.

"Tâm tình tốt là được rồi, chúng ta về nhà ăn cơm thôi."

"Được!"

Nữ nghệ sĩ cất đàn đi, ngoái đầu nhìn bóng người đẩy xe lăn xa xa, khóe miệng cong lên nụ cười. Bài hát cuối cùng trong ngày hôm nay hình như khá hợp với bọn họ, nhìn rất có cảm giác một đôi nhân tình mặn nồng thuở mới chớm yêu.

Tuy nhiên, Danielle một lần nữa khẳng định sự thật vĩnh cửu không thể đổi dời, rằng ở đâu có Haerin, mọi thứ ở đó sẽ luôn đầy sự bất ngờ.

Sau khi về nhà, cái gọi là nhân tình mặn nồng trong miệng nữ nghệ sĩ đã không còn gì nữa.

"Haerinie, bữa tối đâu?"

"Chưa nấu."

Danielle: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro