Chương 22: Ba bế đi
Chương 22: Ba Bế Đi
Đôi chân dài của Cung Dạ Tiêu bước đi dứt khoát, tới trước cửa thằng máy, 2 người đi vào trong.
Nhà Trình Ly Nguyệt ở tầng 15, đi thằng máy vài giây là tới nơi, ra khỏi thang máy, Nhan Dương nhìn số cửa, chỉ vào cánh cửa trong góc, "Chính là căn nhà này, cần gõ cửa không ạ?
"Gõ". Giọng nói dứt khoát, không cho phép thoát lui.
Nhan Dương đưa tay gõ cửa.
Trong phòng, 2 người đang chơi vui vẻ quay qua nhìn nhau, Đường Duy Duy nói, "không phải mẹ con về đấy chứ? Nhanh thế! Để dì đi xem xem."
Cậu nhóc cũng nhanh chóng đi theo cô, đi đến cửa, Đường Duy Duy từ lỗ mắt mèo nhìn ra, ngoài cửa đâu phải Trình Ly Nguyệt đâu?
Bên ngoài là 1 người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ, hình như phía sau còn có 1 người đàn ông.
"Nè nhóc, ta bế con lên, con xem xem, ngoài kia có phải người con quen không." Đường Duy Duy nghĩ có khi là bà con của nhóc này.
Cậu nhóc bị bế lên, đôi mắt to nhìn vào lỗ mắt mèo , nhìn thấy Nhan Dương, cậu nhóc vui mừng lên, "Dì Đường, con quen biết đó."
Đường Duy Duy thả nó ra, nhìn hỏi 1 lần nữa, "Vậy bây giờ ta có thể mở cửa rồi đúng không?"
"Mở đi ạ, nhanh lên." Nhóc con hưng phấn lắm, người phụ nữ ngoài kia không phải là trợ lí của Cung Dạ Tiêu sao?
Cửa mở.
Trong đáy mắt của Đường Duy Duy nhìn thấy, không chỉ có Nhan Dương, mà còn có 1 người đàn ông...
Mà người đàn ông này là....
Con mắt của đường Duy Duy mở to mấy lần, nhìn thấy người đàn ông anh tuấn, khí chất cao ngạo mạnh mẽ, cô thật muốn xỉu đây mà!
Cung Dạ Tiêu?
Cái người đàn ông trong truyền thuyết này tại sao lại ở đây.
Cậu nhóc rất hưng phấn, nhìn người đàn ông cao to đứng bên bên ngoài cửa, ngước bộ mặt tươi rói lên hỏi, "Chú Cung, chú đến kiếm con có chuyện gì không?"
Trong mắt Cung Dạ Tiêu tràn đầy cái ánh nhìn dịu dàng, anh khom cái thân hình cao quý của mình xuống để nhìn thẳng vào đôi mắt đứa con nhỏ bé, đôi môi của anh nở nụ cười nhẹ nhàng ấm áp nhất trong đời anh, "Đúng, ta tới đây chủ yếu là vì con."
"Chú Cung, chú đến đây có chuyện gì sao?" Cậu bé hiếu kì hỏi.
"Không cần gọi ta là chú, ta không phải chú của con." Ai đó sửa lại.
Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt to, "Vậy con phải gọi chú là gì vậy?."
"Con nên gọi ta là ba." Người đàn ông nói với giọng trầm không hề do dự.
Cậu nhóc đột nhiên trừng to đôi mắt, ánh lên sự vui sướng nhìn anh ta, "Chú là baba của con? Chú thực sự là baba của con???"
Cung Dạ Tiêu ngồi nhìn cậu nhóc, trả lời vô cùng chắc nịch, "Đúng, ta là ba của con, con là con của ta."
Đường Duy Duy đứng bên cạnh gần như trấn động muốn ngất đi luôn rồi, trời ạ! Cậu nhóc này là con của Cung Dạ Tiêu? Hèn chi IQ lại cao đến vậy.
Cung Dạ Tiêu đưa tay vòng lấy cậu bé, ôm vào lòng, đôi mắt sắc sảo nhìn chằm chằm vào Đường Duy Duy, "Đợi mẹ của con tôi về, nói cô ấy trước tiếp đến nơi làm việc của tôi tìm tôi, bây giờ tôi sẽ đem con tôi rời khỏi."
Để lại lời nói với giọng trầm thấp, không để Đường Duy Duy phản ứng gì, Cung Dạ Tiêu ôm lấy cậu nhóc bước đi nặng nề.
Nhan Dương vì sợ Đường Duy Duy quá đỗi kinh ngạc mà nghe không rõ, cô cười nói, "Ý của Cung tổng là, anh ấy muốn gặp Trình tiểu thư, đợi cô ấy về, cô nói với cô ấy trực tiếp đến tập đoàn Cung Thị kiếm ông chủ tôi, tôi nghĩ, chắc cô cũng biết tên của ông chủ rồi."
"Tôi... tôi biết, ngài Cung Dạ Tiêu." Đường Duy Duy nói lắp bắp.
"Không sai." Nhan Dương cười, nhanh chân đuổi theo Cung Dạ Tiêu.
Đường Duy Duy đứng ngay trước cửa, đầu óc đơ ra! Trời ạ! Tin tức, tin tức siêu cấp nóng hổi! Cung Dạ Tiêu có 1 đứa con trên trái đấu này! Lại còn là con của cấp trên cô nữa chứ!
Cô nên giải thích với Trình Ly Nguyệt thế nào bây giờ?
Nhưng bây giờ cô ấy đang phải tiếp 1 vị khách lớn, cô bên gọi điện luôn bây giờ hay không?
Đầu óc của Đường Duy Duy có tệ mức nào cũng biết được cái ý nghĩa quan trọng cái gì gấp gáp, cuộc điện này nhất định phải gọi rồi!
Lỡ bị Cung Dạ Tiêu bắt cóc đi thì sao? Trời ạ! Cô suy nghĩ bậy bạ gì vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro