Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13+14+15

Chương 13: Thời Đại Dùng Mặt Để Kiếm Sống
Từ cửa sổ to của công ty, cậu nhìn thấy toà kim tự tháp to ở đối diện, mắt cậu hiện lên sự kiên định.
Nhóc con còn khá nhỏ, thế nên khi lẻn ra ngoài, không ai thấy cả. Cậu nhóc vừa ra khỏi cửa, lập tức vắt giò lên chạy, nhưng mà ra đường cậu vẫn rất tuân thủ luật lệ giao thông, cậu mất 15' mới tới được trước cửa toà nhà tập đoàn Cung Thị, thân hình nhỏ bé của cậu khi đứng trước toà nhà này quả thật nhỏ đến đáng thương, nhỏ đến độ có thể ngó lơ.
Cậu âm thầm cảm thán trong lòng, nghĩ đến việc Cung Dạ Tiêu ngồi ở nơi nào đó trong toà nhà này, trái tim nhỏ bé của cậu lại càng đập hưng phấn hơn.
Giống như 1 con bò tót con không sợ gì cả, dũng cảm tiến lên về trước, cậu đeo balo đi vào sảnh lớn, nhóc con hữu dũng hữu mưu, nhóc con quanh quất 1 hồi, sau đó nghĩ đến 1 biện pháp nhanh nhất để gặp Cung Dạ Tiêu.
Cậu chớp đôi mắt to đáng yêu, đi đến trước mặt dì xinh đẹp ngồi ở quầy tiếp tân, ngước khuôn mặt nhỏ lên, bắt đầu kế hoạch dùng mặt để kiếm sống.
Mấy người tiếp tân cùng lúc nhìn thấy cậu nhóc, đều ngạc nhiên nhìn nhau, ở đâu ra đứa nhóc đáng yêu đến vậy.
"Bạn nhỏ, có gì có thể giúp được con nè?"
"Con đến tìm chú của con!"
"Chú của con? Chú của con tên gì?"
"Chú của con tên Cung Dạ Tiêu, dì ơi dì có thể dẫn con đi gặp chú ấy không?" Nhóc con dùng ánh mắt vô cùng khẩn thiết đáng thương nhìn các dì này.
"Trời đất! Giống Cung Tổng của chúng ta quá, rõ ràng là đúc ra cùng 1 khuôn mà."
"Con là tiểu thiếu gia nhà họ Cung? Tại sao không đem vệ sĩ theo bên mình vậy?" Tiếp tân vô cùng thắc mắc hỏi.
"Con không thích có người đi theo, con để họ chờ ở bên ngoài rồi, dì ơi, con muốn lên gặp chú của con, dì làm ơn dẫn con lên đi mà". Nhóc con nói xong, lại đưa cao khuôn mặt nhỏ giống Cung Dạ Tiêu lên 1 chút, đôi mắt to long lanh thật muốn mê hoặc chết người mà.
Một trong những vị tiếp tân chớp lấy cơ hội, đi ra khỏi quầy, "Được thôi, dì dẫn con đi."
Dù sao thì có thể phục vụ người nhà của Cung Tổng cũng là 1 vinh dự, chưa kể, không chừng có thể gặp Cung Tổng tận mắt 1 lần nữa cơ!
Nhóc con vui ra mặt, nắm tay cô ấy đi về phía thang máy, vào thang máy, đôi mắt to của cậu rõ ràng rất hưng phấn, thành công dùng mặt để kiếm sống rồi mà.
"Bạn nhỏ, con tên gì vậy?" Tiếp tân cúi người, tỉ mỉ quan sát cậu.
"Con tên Cung Vũ Trạch." Nhóc con tuỳ tiện nói dối, bây giờ, cậu chỉ cần đứng trước mặt Cung Dạ Tiêu, đưa sơ yếu lí lịch của mami cho chú ấy là thành công rồi.
"Cái tên hay quá!" Cô tiếp tân không 1 chút nghi ngờ, nhóc con này rõ ràng có khuôn mặt của nhà họ Cung.
Thang máy cứ thế đi thẳng lên trên, tới tầng thứ 60 thì dừng lại, nhóc con lập tức ghi nhớ tầng lầu này, sau đó tung tăng đi cùng cô tiếp tân tiến về phía trước.
Khi đi trong hành lang không chung, bất ngờ có 1 cô gái diện bộ đồ tối màu lịch thiệp cản họ lại.
"Có việc gì không?"
"Xin chào trợ lí Nhan, đây là cháu của Cung Tổng, tôi dẫn cậu bé lên đây." Cô tiếp tân nở nụ cười tươi rói.
Ánh mắt của trợ lí Nhan hơi bất ngờ, cô cúi đầu nhìn nhóc con, nhíu mày hỏi, "Con là cháu của Cung Tổng?"

*****************
Chương 14: Cuối Cùng Cũng Gặp Nhau
Nhóc con không ngờ lại gặp người cản đường, cậu lập tức nheo mắt cười,"Đúng vậy! Chú của con tên Cung Dạ Tiêu, dì à, dì có thể dẫn con đi gặp chú ấy không?"
"Tôi nhớ hình như nhà họ Cung không có trẻ em ở tuổi này, con có phải nhận nhầm người  không?" Trợ lí Nhan ngồi sổm xuống, đối diện với cậu nhóc.
Nhóc con chớp chớp đôi mắt to, nói lớn tiếng 1 cách kiên định, "Con không nhận lần người, chú của con chính là Cung Dạ Tiêu, dì không tin, vậy dì có thể dẫn con đi gặp chú ấy".
"Trong balo này của con có gì vậy?" Trợ lí Nhan vẫn có tinh thần cảnh giác.
"Không có gì ạ! Chỉ là đồ ăn vặt của con, dì có muốn coi không?" Nói xong cậu nhóc vô cùng tự giác lấy ra balo của mình, sau đó đưa cô ấy xem, trợ lí Nhan đưa tay vào lấy ra được 2 cái bánh kem, 1 gói giấy ăn, 1 chai xịt muỗi nhỏ.
Cô tiếp tân đứng kế bên che miệng cười, đứa bé này dễ thương quá.
Cậu nhóc thông minh lắm, cậy xếp tờ sơ yếu lí lịch vào túi lớp kẹp ở phía trong rồi!
Trợ lí Nhan cẩn thận kiểm tra hết balo của cậu nhóc rồi vẫn tiếp tục nhìn cậu đầy hoài nghi, "Nhưng dì nhớ rõ ràng nhà họ Cung không có đứa trẻ nào bằng tuổi con!"
"Con muốn gặp chú của con, con muốn gặp chú của con,... dì không biết con,  vậy thì dẫn con đi gặp chú của con." Nhóc con bĩu môi, khuôn mặt giận dỗi.
Trợ lí Nhan tỉ mỉ khuôn mặt của cậu nhóc này, trong lòng rất sốc, tại sao khuôn mặt nhỏ này lại giống Cung Dạ Tiêu đến thế? Sự giống này không đơn giản ở mức về ngũ quan giống nhau nữa, mà ngay cả ở thái độ cao ngạo khi nhìn người khác cũng giống, đúng là thần giống mà!
"Con... con chắc chắn mình là con cháu nhà họ Cung không?" Trợ lí Nhan vẫn không dám tuỳ tiện dẫn cậu đi gặp ông chủ.
"Dì này, dì còn không dẫn con đi gặp chú con, con sẽ nổi dận đấy! Con mà nổi dận thì hậu quả nghiêm trọng lắm đấy nhé!" Nhóc con bắt đầu uy hiếm, động tác nhếch mày đó khiến trợ lí Nhan vô cùng ngạc nhiên, cô đi theo ông chủ 3 năm, sớm đã ảnh hưởng sâu đậm những biểu cảm của anh, động tác nhếch mày này, rõ ràng là giống như đúc ông chủ
"Được thôi, dì dẫn con đi gặp chú ấy." Trợ lí Nhan cũng không thể khẳng định được cậu có phải là con cháu nhà họ Cung hay không.
Nhưng mà, phải hay không, ông chủ chắc chắn biết, hơn nữa ban nãy cô có kiểm tra cẩn thận balo của cậu nhóc, bên trong không có đồ vật nguy hiểm gì.
Cô tiếp tân cảm thấy tiếc nuối, cô cuối cùng cũng không có cơ hội cùng vào trong gặp Cung Tổng.
Nhóc con tiếp tục biểu diễn thành công, hiện tại chỉ cách mục tiêu 1 cánh cửa nữa thôi, đôi mắt to hưng phấn của cậu sáng lên, chớp chớp giống  như sao sáng trên bầu trời.
Nhìn cánh cửa càng ngày càng gần, cậu không biết căng thẳng là gì nữa rồi, cậu chỉ biết là cậu phải gặp bằng được Cung Dạ Tiêu, sau đó giới thiệu mami làm bạn gái chú ấy.

Trợ lí Nhan gõ cửa, theo đó, cô đẩy cửa bước vào.
Nhóc con vừa nhìn thấy phòng làm việc bên trong, thầm ồ lên 1 tiếng, thật hoà hoa quá đỗi mà!
Cậu theo sau trợ lí Nhan, không phát hiện trên ghế Soà bên cạnh có 1 người dáng thon dài đang ngồi ở đó.
Chỉ thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa mặc 1 bộ đò vest màu đen, thân hình cao thẳng hấp dẫn, khí chất phi phàm, bộ tóc đen được chải ra đằng sau đầu không hề lộn xộn, để lộ ra ngũ quan lập thể hoàn mỹ, bên dưới 2 hàng lông này sắc nét là ánh nhìn phức tạp khó đoán, biểu lộ nét quý phái, nguy hiểm và hấp dẫn khó hình dung bằng ngôn từ.
Tuy anh ta chỉ đơn giản ngồi trên ghế soà, nhưng cái bá khí ung dung, cao quý phi phàm kia tựa như đế vương thời cổ đại, lại khiến người khác ngột ngạt.
Anh ta nheo mắt nhìn người trợ lí đang đi vào, tiếp theo đó, anh thấy 1 thân hình nhỏ xíu sau cô ta, đôi lông mày rậm của anh khoá chặt lại.
"Cung Tổng, cháu trai của ngài đến gặp ngài." Trợ lí Nhan vẫn coi cậu nhóc là cháu trai của anh ta.

*************
Chương 15: Nhận baba
Trình Vũ Trạch lập tức dừng lại ánh mắt dò xét lung tung, quay đầu thì nhìn thấy người đàn ông cao to khí chất kinh người đang ngồi ở ghế sofa kia,  theo lẽ mà nói tuổi nhỏ như cậu khi nhìn thấy người như Cung Dạ Tiêu vậy tuyệt đối sẽ lập tức sợ hãi run rẩy, hoặc bị khí lạnh từ người anh toát ra làm cho đứng hình.
Thế nhưng, với người đàn ông này cậu nhóc lại cảm thấy thân thiết vô cùng, chú ấy chính là hình tượng baba trong mắt cậu, nên bàn tay nhỏ cậu ngoắc 1 cái, để lộ ra nụ cười tự cho là đánh yêu nhất.
Đôi ngươi anh bình tĩnh không hề ngạc nhiên, khi nhìn thấy ngoại hình đứa trẻ thì tức khắc bị sốc, cái ngoại hình giống như bản thân, nói đúng hơn là bản thân khi nhỏ, đúng là 1 khuôn.
Khuôn mặt nhỏ hồng hào trắng trẻ, xương quai hàm bo lượn sắc nét, tuy vẫn còn tròn trịa nhưng thần thái ngũ quan đều cho anh cảm giác nhìn thấy anh khi còn nhỏ.
Anh đang ở trạng thái bất ngờ, thì nhóc con quay sang hướng về phía trợ lí Nhan nghiêng mặt nói, "Dì này, dì có thể ra ngoài trước hay không? Con muốn nói chuyện cá nhân với chú con."
Trợ lí Nhan ngơ người, ngước mắt về phía ông chủ, muốn xác nhận rằng đây có phải là cháu anh hay không?
Chỉ thấy Cung Dạ Tiêu ngầm vẫy tay ra hiệu cho cô rời khỏi
Trợ lí Nhan lén giật mình, vậy đứa trẻ này đúng thật là cháu ông chủ?
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Trình Vũ Trạch dùng đôi mắt to chăm chăm nhìn người đàn ông trước mặt, thành khẩn xin lỗi, "Xin lỗi Cung tiên sinh, con muốn gặp chú nên nói dối là cháu của chú, chú không giận con chứ?"
"Tại sao con phải gặp ta?" Khuôn mặt anh anh tuấn của Cung Dạ Tiêu đanh lại, giọng nói khàn khàn có chút gấp gáp.
"Con đến gặp chú, là vì con thay mami con đưa đến 1 tờ sơ yếu lí lịch". Nói xong nhóc con lấy trong balo ra, từ bên trong lấy ra 1 tờ giấy, tờ sơ yếu được cậu nhóc gập nhỏ xíu đưa cho anh xem.
Cung Dạ Tiêu không biết có bảo nhiêu sự nhẫn lại, anh cũng đưa tay ra đón lấy, khi anh nhìn thấy tờ sơ yếu lí lịch không thể được xem là tờ sơ yếu lí lịch này, trên đó còn có dán hình của người phụ nữ, đôi mày sắc của anh lập tức khoá chặt,"Mami con muốn đến công ty ta ứng tuyển?"
Cậu nhóc lập tức nhếch mày, khuôn mặt nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy ạ! Mami con muốn ứng tuyển làm bạn gái chú."
"Mami con?" Cung Dạ Tiêu ném cười lại trong lòng, nhìn đứa nhóc to gan hoàn trời này, anh thật sự thấy khó tin, chữ trên tờ giấy này có lẽ là của nhóc, cũng tính là khá ngay ngắn.
"Nhóc con, ta không hứng thú với mami con, tuy nhiên, ta lại hứng thú với con, nói ta nghe, con tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Cung Dạ Tiêu bất giác có cảm giác muốn thân cận hơn với đứa trẻ này.
Sống đến tần tuổi này, đây là lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác hiếu kì 1 vấn đề, đứa trẻ này từ đâu chui ra vậy?
Trình Vũ Trạch chu chu cái miệng nhỏ, thể hiện rõ sự thất vọng nhìn anh, "Tại sao chú không có hứng thú với mami con, mami con đẹp lắm  đó!"
"Con đến gặp ta chỉ vì muốn đưa bản lí lịch này?" Cung Dạ Tiêu nhếch mày cười.
"Đúng ạ!" Nhóc con nghiêm túc gật đầu, "Mami con tội nghiệp lắm, mami con lúc nào cũng tăng ca, còn phải chăm sóc con, con muốn tìm cho mami 1 người bạn trai ưu tú, con thấy chú rất thích hợp làm bạn trai mami."
Trong lòng Cung Dạ Tiêu cười nhạt, phụ nữ bây giờ muốn tiếp cận anh đúng là không có gì không dám làm cả, chỉ vì đứa trẻ có khuôn mặt na ná anh thì định bắt đầu nảy ý định lợi dụng sao?
"Bạn nhỏ, ta không có hứng thú làm bạn trai mami con, con về nói với mami, lần sau đừng lợi dụng con đến tiếp cận ta nữa, vô dụng thôi." Cung Dạ Tiêu nhẫn nại nói lời cảnh cáo.
Trình Vũ Trạch chớp chớp mắt, chề môi nói, "Không phải mami kêu con đến đâu! Là tự con đến đây, con muốn gặp chú."
Cung Dạ Tiêu lại tò mò nhếch mày, "Tại sao muốn gặp chú?"

"Vì con cảm thấy chú giống baba con!" Nhóc con mếu, đôi mắt ngân ngấn nước, nhìn anh một cách đáng thương, như thể sắp khóc đến nơi.
Đôi mắt Cung Dạ Tiêu bàng hoàng, anh cố gắng dịu dàng hỏi, "Con không có baba sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro