Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6 - ngoại truyện

Bản tóm tắt:

Dazai ghen (có lẽ vậy?), đáng ra chỉ là một câu chuyện bên lề nhỏ, thời gian diễn ra sau khi Chuuya và Dazai sống đến sống ở thành phố mới.



"Chuuya, đợi một chút, bên trong em mặc cái gì vậy?"

Dazai ngăn cậu con trai nuôi đang chuẩn bị ra ngoài của mình lại, đôi mắt màu tròng đen nheo lại, lông mày cũng hơi nhíu lại.

Chuuya vừa bước ra khỏi cửa thì bị Dazai chặn lại, cậu một tay giữ lấy tay nắm cửa, nghiêng đầu trả lời mơ hồ: "Không có gì, chỉ là một chiếc áo hoodie bình thường thôi."

Người ta còn nói rằng nếu một bộ quần áo là bình thường thì Dazai phải cảnh giác, rõ ràng cách hiểu của họ về từ "bình thường" rất khác nhau.

"Ta không nhớ là em có chiếc áo hoodie này, Chuuya." Dazai mỉm cười và tiến lên vài bước, hắn nắm lấy bàn tay đang xoay tay nắm cửa của con trai nuôi.

"Không," đây là câu nói lóe lên trong đầu Chuuya, khắc sâu vào đôi đồng tử xinh đẹp của cậu, đó là một từ duy nhất và rõ nghĩa nhất - bộ trang phục này chẳng khác gì bình thường cả.

Vẫn mỉm cười, Dazai né bàn tay đang vẫy về phía hắn, phớt lờ câu nói "Chú bị điên hả, thả em ra!" của Chuuya. Hắn nhanh chóng và khéo léo cởi cúc áo khoác của cậu bé, hai chiếc cúc được tháo ra, để lộ chiếc áo hoodie "bình thường", lộ ra vòng eo săn chắc với cơ bắp cân đối cùng làn da mỏng manh dưới áo hoodie.

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông vẫn nở nụ cười, nhưng khi nhìn vào nó trong lòng Chuuya cảm thấy vô cùng kinh hãi. Chàng trai vội vàng kéo chiếc áo khoác đen lên, âm thanh " Cmn xong rồi, kết thúc rồi." vang lên trong đầu cậu như một lời báo động. Mà Chuuya vốn là người không thích chịu tỏ ra yếu thế, "Chỉ là một chiếc áo hoodie để lộ một ít eo thôi."

"Không những thế, nếu ta không ngăn cản thì em chỉ mặc nó để đi gặp bạn bè mà thôi." Dazai nói theo lời cậu bé, khoanh tay và tựa vào cửa.

"Em chỉ mặc nó sau khi mặt trời mọc rồi sẽ cởi áo khoác và đi bộ hai dãy nhà với phần eo lộ ra. Sau khi chơi đùa xong, em sẽ lại cởi áo khoác ra, để hở eo rồi tiếp tục chơi bóng với các bạn cùng lớp"

Những lời nói liên tục và vẻ mặt ngày càng u ám của Dazai đã dập tắt mọi lời phản bác của Chuuya.

"Vậy Chuuya có biết điều gì là khó chịu nhất không?" Dazai vẫn bắt chước giọng điệu của Chuuya lúc đầu, "Chạy, nhảy và giằng co Lúc này, bộ quần áo ngắn ngủi của em có thể bị kéo từ rốn đến ngực. Đây là lúc..."

"Im đi Dazai thối, chú đúng là một tên cổ hủ, cũng giống như mấy tên giáo viên đó vậy."

Chuuya vặn lại, nhưng rõ ràng là sự tự tin của cậu ngày càng yếu đi. Việc khiến Dazai tức giận luôn nằm trong danh sách "việc cần làm trong đời" của Chuuya, và cậu sẽ không bao giờ từ bỏ việc đó.

"Nó chỉ là một chiếc áo hoodie hở một chút eo của em thôi mà. Em chỉ thích vẻ ngoài của nó thôi."

"Để ta xem," Dazai không trả lời, chỉ xắn tay áo lên và nhìn đồng hồ.

"Vẫn còn đủ thời gian, Chuuya, nếu em di chuyển nhanh hơn thì sẽ không bị muộn đâu."

"Cái gì?"

.

"Chuuya, sao cậu đến muộn thế?" Ba, năm đứa trẻ tụ tập xung quanh phàn nàn về việc Chuuya đến muộn

"Không có gì, tôi chỉ quay lại và thay một ít quần áo trên đường thôi." Chuuya dù sao cũng không thích nói dối, nhưng che giấu sự thật thì không tính, trốn tránh phần nào cũng không tính - Cậu quay lại, ít nhất cũng đã đi được nửa bước ra khỏi cửa; Chuuya đã thay quần áo, từ chiếc áo hoodie thông thường của mình.

"Tại sao cần thay quần áo vậy?" Có vẻ bọn trẻ không hài lòng với lời giải thích này nên chúng hỏi.

Chuuya cố tình cúi đầu, cố gắng quên đi những ký ức tồi tệ và che đi vết ửng hồng trên má, "Bộ tôi mặc lúc đầu đã bị một tên phiền toái làm bẩn nên tôi phải thay nó ấy mà."

Những người khác gật đầu hiểu ý, vỗ nhẹ vào vai Chuuya an ủi và bắt đầu thảo luận xem nên đi đâu.

Chỉ có Chuuya âm thầm thở hắt, cảm ơn vì mình đã trốn thoát. Cậu định không chơi bóng cùng các bạn, dù sao dấu tay đỏ ửng và vết răng rõ ràng trên thắt lưng dường như vẫn còn đau.

"Dazai chết tiệt." Chuuya chậm rãi đi về phía sau, thầm nguyền rủa người cha nuôi khốn nạn kiêm người yêu ghen tuông khủng khiếp của mình.

Tác giả nói thêm:

Áo hoodie là chiếc áo hoodie màu vàng trên bìa tạp chí.





(link gốc: https://archiveofourown.org/works/22599934/chapters/54009595)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro