Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

(1)

Dazai có thể mua cho mình và cậu bé một vé tàu hoặc vé máy bay, chỉ mất một ngày hoặc thậm chí ít hơn, rồi hắn và Chuuya có thể trở về nhà hắn trong thành phố, nhưng Dazai không làm vậy.

"Chuuya, đi xe nhé."

Ăn bữa sáng cuối cùng trong căn phòng này, Dazai chống khuỷu tay lên bàn và tựa cằm lên hai bàn tay đang khoanh lại, nheo đôi mắt đen với một nụ cười và nhẹ nhàng tuyên bố quyết định.

Chuuya ngừng đung đưa chân dưới gầm bàn ăn, nghiêng đầu cau mày, chớp chớp đôi mắt xanh biển đầy bối rối.

Có thể Chuuya muốn hỏi tại sao chúng ta không thể đi tàu, hoặc cậu không đồng ý với việc đi một chuyến đi mệt mỏi và tốn thời gian như vậy, hoặc Chuuya đơn giản chỉ là không thích bị ép vào một chiếc ô tô nhỏ với người cha dượng trên danh nghĩa của mình... Dazai vẫn mỉm cười dịu dàng, mũi giày dưới gầm bàn di chuyển liên tục.

"Được rồi, tôi sẽ đi lấy hành lý của mình."

Sau một hồi lưỡng lự, Chuuya đồng ý. Có lẽ là do Dazai quá vui mừng nên sinh ra ảo tưởng, hình như bước chân của cậu bé nhẹ nhàng hơn khi rời đi.

Hai người họ có rất ít hành lý. Dazai chỉ là một người thuê nhà, khi đến đây hắn cũng chỉ mang theo một chiếc vali đựng một ít quần áo cùng cây bút yêu thích và cuốn sổ đỏ chưa lần nào bỏ quên. Chuuya đã chọn đi chọn lại rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ đủ nhét đầy một chiếc vali, và cậu không muốn lấy thêm bất cứ thứ gì. Dazai cho rằng việc trốn chạy này là do không thể chịu được những nhớ thương trong kí ức , nhưng hắn vẫn ân cần nhắc nhở và hỏi Chuuya xem có muốn cầm theo chiếc trâm cài mà cô Nakahara thường đeo hay không, cậu bé cau mày lắc đầu phản đối.

Dazai hiểu được tình yêu phức tạp và sự ghẻ lạnh giữa cha mẹ và con cái, cũng như những vướng mắc khác nhau không thể lý giải và giải thích được. Hắn tỏ ra đồng cảm trước câu chuyện của đứa trẻ này rồi nhẹ nhàng đặt chiếc trâm cài trở lại vị trí cũ.

Buổi sáng đầy sương mù, không khí sớm mai có chút lành lạnh. Nhà văn lớn tuổi, chàng trai mái tóc cam và hai chiếc vali nhẹ nhàng bước lên chiếc ô tô màu đen êm ái, bắt đầu một chuyến đi đường dài.

(2)

Dazai lái xe suốt cả ngày, họ sẽ dừng lại một lúc để ăn trưa rồi khởi hành càng nhanh càng tốt để đảm bảo rằng hai người họ đến được khách sạn gần nhất trước khi trời tối.

Không có nhiều con đường từ thị trấn trở về, Dazai lướt qua bản đồ và cuối cùng chọn con đường có phong cảnh đẹp nhất. Đúng như dự đoán, đường vắng tanh và họ hiếm khi gặp xe khác, xét cho cùng thì cũng là do con đường này khá dài và di chuyển tốn kha khá thời gian.

Chuuya nằm ở ghế sau, lấy áo khoác làm gối, giơ bản đồ lên nghe Dazai giải thích đường đi, mắt nhanh chóng quét qua các hình vẽ màu xanh đỏ, các địa danh lần lượt xuất hiện, rõ ràng là cậu bé không quá quan tâm đến việc nghiên cứu lộ trình. Được rồi. Chuuya ngắt lời người đàn ông, cậu tùy tiện nói tên nhà nghỉ và tọa độ rồi ném bản đồ trở lại ghế trước.

"Được, tùy ý con thôi."

Dazai quan sát từng cử động nhỏ của cậu bé qua gương chiếu hậu, đầu ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng.

"Chuuya tin tưởng ta như vậy, không sợ ta bán con đi sao?"

Chàng trai nhấc chân đá vào chiếc ghế trước mặt, khiến cả người khẽ lắc lư. Chuuya nhắm mắt lại và điều chỉnh tư thế cho thoải mái hơn. "Chú không thể." Cậu nghiêng người lại rồi quay lưng với Dazai, nói thêm với giọng chán nản:

"Sẽ không. Vì tôi tin chú, và tôi chỉ biết chú không thiếu số tiền cỏn con đó."

Dazai cười khổ trong lòng rồi rời mắt khỏi gương chiếu hậu. Tấm gương phản chiếu bóng lưng thiếu niên, ánh sáng trong xe ngựa mờ mịt, trên ghế da đen tuyền, vòng eo thon gọn của thiếu niên lộ ra dưới lớp áo trắng. Giống như một viên ngọc trắng tinh xảo được đặt cẩn thận trong hộp, mong chờ được chú ý.

Chuuya luôn mặc những bộ quần áo như thế này, điều này khiến Dazai cảm thấy khó chịu vô cớ - chiếc áo khoác ngắn chỉ che hết eo, chiếc áo phông có cổ quá rộng và quá thấp, thêm với đó là những chiếc quần short dài không quá đầu gối. Những bộ quần áo này chỉ có thể do Chuuya tự mình lựa chọn, Dazai tin chắc rằng cô Nakahara có thể chỉ coi những bộ quần áo này đẹp và ngầu thôi chứ không can thiệp gì thêm. Nếu Chuuya là con gái, người mẹ này có thể sẽ nhạy cảm hơn và dặn con gái hãy suy nghĩ kỹ khi chọn lựa trang phục, tránh mặc áo ngắn để lộ gần hết vòng eo khi giơ tay, đặc biệt là trước mặt những người đàn ông có ý đồ xấu.

Nhưng Chuuya chỉ mới là một cậu bé 16 tuổi, có lẽ cậu hoàn toàn không hiểu được vẻ đẹp mà mình sở hữu.

Mà, dù sao thì Dazai không thể hiểu được con trai mình, nên phán xét này có thể còn quá sớm.

(3)

Lúc đầu Chuuya trèo lên cửa sổ ô tô và ngắm cảnh dọc đường, nhưng do hàng cây thay đổi liên tục và cảnh hoàng hôn trở nên đơn điệu đến mức đứa trẻ mất hứng thú.

Ngắm nhìn chán phong cảnh, Chuuya đặt cuốn tiểu thuyết trong tay sang một bên rồi xoay người ở ghế sau, chán nản và cáu kỉnh. Chuuya thỉnh thoảng liếc nhìn mình qua gương chiếu hậu, cậu biết tên người lớn ngồi ở ghế lái kia chỉ cần ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng tương tự. Nhưng dù có gây ra tiếng động gì ở ghế sau, Dazai vẫn chỉ tập trung vào việc lái xe.

Nỗi bức xúc của cậu bé gần như tràn cả toa xe, tên nhà văn này làm sao có thể không để ý tới. Hắn chỉ đang nghĩ chuyến đi này sẽ mang đến sự thay đổi gì? Rốt cuộc hắn đang mong đợi điều gì?

Dazai quá bận tâm đến việc tự vấn bản thân đến mức không chú ý đến tâm trạng của cậu bé. Hắn sẽ đưa Chuuya đi, sống với cậu như cha dượng, nhìn Chuuya trưởng thành với tư cách một người giám hộ và rồi chấp nhận sự rời đi của cậu.

Liệu nỗi đau do tình yêu có bị thời gian xoá nhoà?

Tình yêu không có nơi nào để đặt sẽ dần trở nên im lặng, phủ đầy bụi bặm mờ mịt, cuối cùng khô héo và dần mục nát trong sự dày vò của nỗi đau, nhưng nó sẽ không tan biến. Tình yêu không thể thổ lộ giống như một bông hồng đã héo úa, khi bạn ngắt nó lên, gai nhọn vẫn sẽ đâm vào đầu ngón tay. Nhà văn rất giỏi viết về tình yêu, biết cách khơi dậy cảm xúc khi yêu trong mỗi người. Nhưng hắn chưa bao giờ thực sự yêu cho đến đầu mùa hè này. Dưới bóng cây, bên cạnh hồ bơi, thiếu niên tóc cam và màu xanh trong đôi mắt của cậu. Thật khó hiểu..

Họ chọn dừng chân tại một khách sạn. Người phụ nữ đứng sau quầy mở sổ đăng ký, ngước mắt qua cặp kính nhìn hai vị khách một cao một thấp, ngón tay mập mạp của cô cầm chiếc bút lên và hỏi họ muốn thuê mấy phòng.

Dazai ôm vali, câu trả lời nghẹn lại trong cổ họng, một phòng? hai phòng? Hắn vẫn còn do dự.

"Một phòng." Chuuya dùng ngón tay cuộn tóc quanh mặt và thản nhiên nhìn về phía lối dẫn vào dãy phòng. Đối mặt với ánh mắt dò xét của người phụ nữ, cậu nói thêm: "Đây là cha dượng của tôi."

Đưa ánh mắt dò xét sang Dazai, hắn gật đầu với nụ cười cứng nhắc và lấy chìa khóa khách sạn.

Dazai không thể nhớ mình đã theo cậu chàng vào phòng như thế nào. Hoảng sợ và mong chờ một lần nữa tràn ngập trong tâm trí hắn, tất cả những gì Dazai có thể nhìn thấy là chiếc eo thon thả của thiếu niên được buộc bằng áo khoác.

Cậu bé của hắn sẽ ngủ bên cạnh hắn, và thề với Chúa đêm nay hắn chắc chắn sẽ mất ngủ.

(4)

Hai người chiếm hai bên giường, khoảng cách giữa họ dường như đủ để một người khác chui vào. Chuuya không ngủ được, cậu đã ngủ đủ giấc trên xe vào buổi chiều rồi. Dazai là người mệt mỏi hơn trong chuyến đi này nhưng cũng là người không ngủ được nhiều nhất.

"Tôi không thích trại hè." Không hề báo trước, giọng Chuuya vang lên trong phòng, cẩn trọng và nhẹ nhàng, giống như lời thì thầm giữa những cặp tình nhân.

Những suy nghĩ rối bời của Dazai đều bị cắt đứt, hắn đột nhiên tỉnh dậy như thể vừa uống cà phê suốt ba ngày.

Chuuya quay lưng lại với Dazai, giơ tay lên và nhìn những ngón tay của mình dưới ánh trăng mờ ảo.

"Giống như dịp cho các cặp yêu đương tụ tập hay kiểu như một buổi hẹn hò đôi vậy. Khắp nơi đều có những cặp đôi, mà giáo viên cũng không để ý hay nhìn thấy bọn họ. Mấy người đó hôn nhau và..." Chàng trai khó chịu bỏ tay xuống. "Nah- dù sao cũng rất khó chịu."

Dazai có lẽ đã hiểu Chuuya đang đề cập đến cái gì, nỗi sợ hãi lại dâng lên trong lòng, bóp ngẹt cổ hắn. Con trai hắn có thể đang có một cô con gái nhỏ mà mình thích, cậu cần được trò chuyện, cần chỉ bảo kinh nghiệm, giống như những chàng trai khác khi lời khuyên từ bố. Dazai nghĩ rằng bản thân đã sẵn sàng cho việc này, nhưng có vẻ như hắn đã đánh giá quá cao bản thân.

Giọng nói của Dazai vẫn kiên định không chê vào đâu được: "Nếu không thích tới đó thì con có thể không cần trại hè. Nhưng nếu vì một cô gái mà con thích..."

Chàng trai ngắt lời người đàn ông một cách thô lỗ: "Tôi chỉ cảm thấy khác biệt với những người khác thôi. Tôi không có thích cô nào cả, không bao giờ."

"Cũng không có vấn đề gì khi con cảm thấy bản thân khác biệt với những người khác đâu." Một lần nữa, Dazai thấy thoải mái, như thể những lo lắng trước đây của hắn đều là lố bịch.

"Tôi biết," Chuuya lại ngắt lời Dazai, giống như tất cả các chàng trai ở độ tuổi này, cậu không muốn người khác xen vào.

"Tôi đi ngủ đây. Chú cũng ngủ sớm đi."

"Được rồi." Trong bóng tối, Dazai âm thầm chấp nhận lần quan tâm hiếm hoi của cậu bé.

Đã ba giờ sáng, Dazai vẫn chưa ngủ, sau lưng là hơi thở của thiếu niên, tiếng rì rầm nhẹ nhàng, tiếng chăn cọ xát khi lật người. Chuuya khi ngủ sẽ không chịu nằm yên tại một vị trí nên Dazai phải liên tục để mắt tới cậu, và lần thứ ba hắn nhẹ nhàng ôm cậu bé phía sau ra xa hơn một chút.

Dazai ngồi dậy và nhấc chân ra, cẩn thận vòng tay quanh mắt cá chân gầy gò của cậu bé, nán lại chạm vào làn da mỏng manh trên lòng bàn tay cậu. Lần này hắn không vội vàng nằm xuống, khuôn mặt Chuuya được chiếu sáng bởi ánh trăng, dưới ánh sáng bạc mơ hồ, khuôn mặt đang ngủ yên bình của Chuuya khiến hắn nhớ đến thiên thần trong một bức tranh nổi tiếng.

Hắn không nên làm ô uế thiên thần của mình. Tương lai của cậu bé đang mở ra trước mắt Dazai vào lúc này. Những khả năng và sự lựa chọn vô hạn không nên bị thay đổi hay hạn chế vì sự can thiệp của hắn, hay vì ham muốn và tình yêu dâng trào không thể kiểm soát. Cuối cùng, Dazai cẩn thận nắm lấy bàn tay ướt đẫm ánh trăng của thiếu niên. Khoảnh khắc môi Dazai chạm vào mu bàn tay nhỏ nhắn, cái đụng chạm mềm mại và tinh tế này gần như cắt đứt hắn, cơn đau khiến dạ dày Dazai co lại, lẽ ra hắn không lên làm như vậy.

Dazai nằm xuống nhắm mắt lại với trái tim đã thấm mệt. Giấc ngủ đến ngay lập tức, không biết liệu đó có phải là một món quà hay không. Nhà văn kia đã chìm vào giấc ngủ say, lại không biết rằng đôi mắt xanh của cậu bé đang từ từ mở ra trong bóng tối một cách nặng nề, trong đó còn ánh lên vẻ quyết tâm không thể che giấu.

(5)

Khi Dazai thức dậy đã là tận trưa hôm sau, Chuuya trông cũng như vừa mới tỉnh dậy không lâu. Cậu đang ngồi khoanh chân ở phía bên kia giường, lau lau mái tóc ướt. Chuuya đang mặc áo choàng tắm, đôi chân cậu hồng hào vì vừa mới ra khỏi bồn tắm, những giọt nước nhỏ giọt từ tóc, trượt qua một bên cổ, qua xương đòn rồi thấm dọc theo đường viền cổ hở. Dazai xác nhận rằng bản thân vẫn còn quấn chăn quanh eo, cảm thấy mình không nên phải chịu đựng kiểu tra tấn này vào buổi sáng.

"Chú đã ngủ lâu rồi. Chúng ta đi ăn trưa nhé?"

Dazai xoa xoa cái trán đau nhức của mình và gật đầu thay cho câu trả lời. Họ quyết định nghỉ ngơi tại khách sạn một ngày trước khi lên đường.

.

Chuuya chiếm lấy chiếc bàn bày để lên đó đầy truyện tranh của mình, Dazai đành phải nằm trên giường, dựa vào đầu giường để suy nghĩ về cốt truyện của cuốn tiểu thuyết tiếp theo. Đến trưa, họ không thể chịu nổi lời rao bán nhiệt tình của những người nông dân bên ngoài khách sạn và mua nho xanh. Ban đầu Dazai muốn đặt nho đã rửa sạch lên bàn nhưng Chuuya từ chối vì bây giờ cậu không muốn ăn, cuối cùng hắn phải đặt nho lên bàn cạnh giường ngủ, bảo cậu ăn sau khi đọc xong truyện.

Họ tận hưởng sự bầu bạn thầm lặng của nhau.

Dazai ngừng viết, cốt truyện lại bị mắc kẹt ở đâu đó. Nhà văn để suy nghĩ của mình trôi đi, hắn nhặt một quả nho lên nhưng nho ngọt cũng không thể khơi dậy bất kỳ suy nghĩ nào trong hắn. Dazai cứ vậy nhìn chằm chằm lên trần nhà trong trạng thái xuất thần.

Dazai tỉnh lại trước ánh mắt ấm áp của cậu bé, Chuuya không biết từ lúc nào đã quỳ xuống cạnh hắn nhưng không nhìn hắn. Cậu chỉ cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay đang ngắt quả nho mà hắn mới ngắt ban nãy.

"Ngọt không?" Chuuya nghiêng đầu hỏi, nhìn Dazai bằng đôi mắt xanh biển, trông rất ngoan ngoãn và nghe lời.

Những đầu ngón tay của Dazai run rẩy.

"Con có thể thử xem, không tệ."

Lời còn chưa dứt, thiếu niên đột nhiên tiến tới, lè lưỡi đoạt quả nho khỏi đầu ngón tay hắn. Đầu lưỡi màu hồng và trơn trượt được bao bọc bởi trái cây màu xanh ngọc lục bảo, rồi cọ vào đầu ngón tay của Dazai. Mùi thơm của sữa tắm đưa hơi ấm cơ thể cậu bé phả vào mũi Dazai, lần tiếp xúc thân mật ở đầu ngón tay đã tác động lên não nhà văn này, tiếng ù ù vang lên trong tai Dazai.

Ánh mắt của hắn bị thiếu niên cưỡng ép rời đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn trái cây biến mất trong kẽ răng, sau đó thiếu niên nhếch khóe miệng cười: "Ngọt thật." Chuuya liếm môi lần nữa, chỉ là lúc này chiếc lưỡi nghịch ngợm lại thè ra và đùa nghịch lướt qua môi.

Dazai chỉ muốn bắt cái thứ nhỏ bé nghịch ngợm đó bằng mọi cách có thể.

Chuuya dường như không nhận ra bầu không khí nguy hiểm bao quanh người đàn ông này. Cậu càng ngày càng bạo dạn hơn, nghiêng người về phía Dazai và đặt một tay lên người người đàn ông trong khi tay kia lấy nho ở đầu giường. Cơ thể Chuyya nằm trước mặt người đàn ông, bộ đồ ngủ mềm mại tôn lên vòng eo hóp và cặp mông săn chắc của cậu một cách trần trụi.

Dazai cứng người tại chỗ, im lặng quan sát khoảng không giữa hai người và cầu nguyện rằng chàng trai sẽ nhanh chóng rời đi. Cho đến khi bàn tay chàng trai mà hắn hôn tối qua nhẹ nhàng ấn vào nơi đó.

Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh hiện rõ nét tinh nghịch, sau đó đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên, đầu ngón tay vuốt ve bụng và ngực của người đàn ông, cuối cùng dừng lại ở má, lúc này cậu gần như đang bò lên người người đàn ông trước mặt ...tệ rồi đây.

Dazai đỡ lấy bàn tay đang đặt lên má mình. Bây giờ hắn đã bình tĩnh, lúc này hắn không thể phân biệt được rằng đây là trò đùa bình thường của cậu con trai này hay chỉ đơn giản là cậu muốn trêu ghẹo hắn

"Chuuya, con có biết mình đang làm gì không?" Lẽ ra hắn nên chuyển sang giọng điệu nghiêm túc, nhưng lời nói lại run rẩy pha chút dịu dàng.

"Tôi đã nói, trò chơi hôn nhau được thực hiện ở mọi nơi trong trại hè." Phản ứng của Dazai không làm cậu bé sợ hãi mà thay vào đó lại tiếp thêm dũng khí cho cậu, "Tôi đã nói dối đó, tôi nói điều đó thật khó chịu chỉ vì tôi cũng muốn thử, với chú."

Trước khi những suy nghĩ bị tắc nghẽn của Dazai có thể xử lý hết thông tin, môi cậu bé đã áp vào môi hắn. Chúng đầy đặn, mềm mại và ấm áp, đôi môi mà hắn hằng mong ước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro