Chương 1: Dụng cụ ức chế cực khoái
HỒ SƠ NHÂN VẬT
Engfa : Chủ nhân.
Charlotte : nô lệ nhỏ của Fa.
______________/|\________________
Khi Charlotte tỉnh lại, trời vẫn còn chưa sáng hẳn.
Cô nhìn đồng hồ, đã 6 giờ sáng.
Nửa tiếng đồng hồ nữa, chủ nhân sẽ dậy, đến lúc đó nếu không kịp đánh thức, người bị phạt sẽ là cô.
Cô duỗi eo, xoay người ra khỏi giường.
Đột nhiên chân cô trượt từ mép giường xuống sàn, sợi xích ở chân va vào nền nhà kêu leng keng, đầu gối cô chạm đất, vật nhét trong tiểu huyệt bất ngờ chạm vào vùng nhạy cảm khiến cô không tự chủ được rêи ɾỉ.
Sau đó cô cắn môi dưới, sửa soạn lại bản thân trong sự xấu hổ.
Theo mệnh lệnh của chủ nhân, khi đeo xích sắt, cô chỉ có thể quỳ xuống và bò như một con cɧó ©áϊ, bất kể chủ nhân có ở bên cạnh hay không.
Đây đã là hình phạt nhẹ nhất rồi.
Ngày hôm qua, cô vì lén lút lên cao trào nên không chỉ bị phạt quỳ ba ngày mà còn bị phạt đeo dụng cụ ức chế cực khoái cả ngày.
Cô mới chỉ nhìn thấy người khác đeo thứ đó một lần, lúc cô ở trên đảo nhìn thấy một nữ nô ɭệ đeo, hai tay bị trói sau lưng, vùиɠ ҡíи có thứ gì đó đang run rẩy, mặt cô đỏ bừng, trong người có chút gì đó ngứa ngáy. Vốn có làn da trắng nõn mềm mại, cô ấy chậm rãi thở dốc, quỳ xuống cầu xin chủ nhân tha thứ.
Khi mới nhìn thấy cô ấy, cô còn non nớt, chưa hiểu được sức mạnh của thứ đó, hôm nay cô đã hiểu một cách rõ ràng.
Dụng cụ ức chế cực khoái là một thiết bị hai đầu, một đầu đi sâu vào âʍ đa͙σ, chạm vào bộ phận nhạy cảm nhất, đầu còn lại là một chiếc kẹp nhỏ kẹp vào hạt đậu nhỏ ở âʍ ѵậŧ. Suốt cả đêm, đầu kim loại trong âʍ ɦộ đập lúc mạnh lúc nhẹ vào phần thịt mềm nhạy cảm, cứ rung rồi dừng lại, sau đó lại rung lên.
Những làn sóng thiêu đốt dâng lên từng lớp, lan từ vùиɠ ҡíи đến trung tâm thần kinh, cô thở hổn hển và run rẩy, lúc trong đầu cô sắp lóe lên một luồng ánh sáng trắng, cái đầu kẹp âʍ ѵậŧ đột nhiên nhắm vào và nhanh chóng vặn xoắn âʍ ѵậŧ của cô. Đầu bên kia, thứ đang rung chuyển trong âʍ đa͙σ đột nhiên ngừng hoạt động - nó muốn làm cô lêи đỉиɦ cao nhất rồi thả cô rơi xuống thật mạnh.
Cô hoa mắt chóng mặt, thở dốc không thôi.
Lần đầu tiên nếm thử, cô không có chút tôn nghiêm nào trèo lên cửa phòng làm việc của chủ nhân, vừa gõ cửa, vừa đau khổ cầu xin ở bên ngoài: "Chủ nhân, em biết sai rồi, em biết sai rồi, em không dám nữa, thật sự không dám nữa, tha cho em đi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro