chương 3 Tiểu tuyết.
"汚れっちまった悲しみに
今日も小雪の降りかかる" Koyuki trong miệng lẩm bẩm câu thơ, tay đào lên một cái nấm.
[Cái này không ăn được, có độc trí huyễn, thích hợp mang đi lừa người]
Dazai nhìn trong tay Koyuki nấm liền nhắc nhở. Nếu là người khác hắn sẽ không nhắc nhở trái lại còn xui khiến người khác ăn nó. Nhưng đây là nhà hắn nhãi con, có thể hại người khác nhưng tuyệt đối không thể hại nhãi con nhà mình, đặc biệt là con gái.
[Bé con, vừa rồi đọc cái gì?]
Koyuki đặt nấm vào trong góc giỏ, nghiêm túc trả lời: "là thơ của Chuuya ba ba, "Thư" có cho Koyuki xem".
"Ô trọc ưu thương bên trong.
Hôm nay cũng có tiểu tuyết sơ hàng".
Koyuki lại một lần nữa niệm lên hai câu thơ, sau đó Koyuki hứng thú bừng bừng mà khoe ra: "Tên của Koyuki cũng lấy từ hai câu thơ ấy, là "tiểu tuyết" sơ hàng".
[A... Rất đáng yêu].
Dazai không bủn sỉn đối Koyuki khích lệ.
Quả nhiên là con sên, ngay cả tên dị năng thôi cũng có thể niệm ra được thơ. Đặc biệt là khi mở ra trạng thái "ô trọc" còn phải niệm cái gì mà "nhữ tối tăm ô trọc chi khoan thứ, chớ sử ngô lại lần nữa thức tỉnh". Rõ ràng là cái thất học nhi đồng, hùng hùng hổ hổ trong đầu chỉ có cơ bắp nhão nhão dính dính con sên.
"A, Dazai ba ba có phải hay không trong lòng mắng Chuuya ba ba?" Koyuki đột nhiên nói.
[!!!?].
[Sao có thể, ba ba sao có thể mắng người khác, từ khi sinh ra đến giờ ba ba chưa từng biết như thế nào mắng người. Chỉ có cái kia chú lùn bắt nạt ba ba thôi ~].
"Dazai ba ba vừa mắng đó! Ba ba đừng bắt nạt Chuuya ba ba nữa, tuy rằng thoạt nhìn trong ảnh Chuuya ba ba thực nhỏ con nhưng Chuuya ba ba đang thời kì sinh trưởng a."
Koyuki nhổ lên cái nấm sau đó phủi đi một ít đất bám vào gốc. Nàng đối với Dazai nói, trong giọng nói tràn đầy ý tứ bênh vực.
[Thực bất công, ba ba quá đáng thương~. ____Rõ ràng là bé con không hề cùng Chuuya gặp mặt, trong suốt quãng thời gian này là ba ba bồi bé con, bé con lại đối Chuuya hết mực nói tốt...].
Dazai trong giọng nói tràn đầy ủy khuất.
Koyuki quả thực bị Dazai diễn xuất làm lương tâm ẩn ẩn đau, sau đó Koyuki rất nhanh che lại chính mình lương tâm: "Nhưng mà thoạt nhìn Osamu ba ba vẫn luôn khi dễ Chuuya ba ba, cho dù ở bất kì thế giới nào đi nữa Osamu ba ba đều làm Chuuya ba ba tức giận. Đừng cãi bướng, "Thư" đều cho Koyuki xem".
[.......] Hoàn toàn không có đường giảo biện, chứng cứ dỗi đến trên mặt, bị "Thư" bán đứng.
"Nhưng mà..."
Koyuki xếp đầy 1 giỏ nấm: ""Thư" cũng có đọc cho Koyuki về ba ba tác phẩm, mặc dù có chút khó hiểu nhưng Koyuki vẫn nghiêm túc nhớ kĩ nha~".
[....] Ẩn ẩn có cảm giác không tốt.
Nhưng mà Dazai bên kia chưa kịp ngăn cản, nhãi con nhà mình đã nhanh tróng mở miệng đọc văn:
"Tôi đã sống một cuộc đời đầy hổ thẹn...".
[Đừng...].
Dazai hé miệng ngăn cản nhưng mà Koyuki dường như cũng không để ý đến, nàng vẫn tiếp tục đọc.
Bởi vì biết được dị năng của Dazai cũng giống chính mình đều gọi là "Nhân Gian Thất Cách", thế nên Koyuki lựa chọn đọc ra tác phẩm cùng tên với dị năng.
Koyuki tay xách giỏ nấm, từng bước nhảy nhót đi đường, trong miệng lẩm bẩm đọc diễn cảm, nhìn xa xa Koyuki giống như hừ hừ một khúc hát.
"... Thấy một cái ái một cái, kỳ thật là ai đều không yêu, tôi không có đặc biệt thích ai, tôi liền chính mình đều không yêu..."
"... Tôi căn bản không cảm thấy tôi là ở tự sát, tôi cảm thấy tôi là ở giết chết cái người vẫn luôn tra tấn tôi...”
"... Tôi cảm thấy thân thể của tôi là chết, người khác đối tôi nói giỡn, tôi cũng sẽ cười, nhưng là sẽ không vui vẻ, giống như là thân thể không tự chủ được cười rộ lên, cảm giác ấy làm tôi cảm thấy tôi không tồn tại, cho nên tôi muốn giết chết chính mình...”
"...Viết đến chữ ái này, tôi liền cái gì cũng viết không nổi nữa...Đây là tôi đối nhân loại cuối cùng cầu ái...”
"...Cứ việc tôi đối nhân loại đầy bụng sợ hãi, nhưng lại như thế nào cũng vô pháp đối nhân loại hết hy vọng...”
"... Nhân loại chung quy không thể làm tôi minh bạch trong đó chân lý. Nếu tôi có thể sáng tỏ, có lẽ liền không cần như thế mà sợ hãi nhân loại, cũng không cần kiệt lực lấy lòng mọi người...”
Koyuki không nhớ hết được, nhưng nàng vẫn cố gắng đọc ra những gì mình có thể nhớ. Cũng có thể những câu nói ấy quá khó hiểu cho nên Koyuki trong đầu mới ghi khắc lại, cần một ngày nào đó chính mình có thể hiểu được ý nghĩa của những câu văn ấy.
Cuối cùng Koyuki kết thúc : "tôi bây giờ không sống hạnh phúc cũng chẳng bất hạnh. Tất cả rồi sẽ trôi qua"
Dazai trong cổ họng không bật thốt ra được một câu chữ, có thứ gì đó như chặn lại trong cổ họng.
"Ba ba".
"Osamu ba ba".
Thấy Dazai im lặng hồi lâu, Koyuki gọi hắn vài tiếng.
"Cá thu!".
[A...] Dazai giật mình không rõ âm tiết đáp lại.
"Koyuki gọi ba ba vài câu, ba ba đây là mệt mỏi sao? Ba ba cần phải nghỉ ngơi".
Koyuki tràn đầy lo lắng quan tâm.
[Không có gì, công việc ba ba đều đã làm xong nha~ chỉ có ngu ngốc Chuuya mới phải bận rộn với đống công tác của hắn].
Dazai kiêu ngạo hừ hừ.
"Ba ba xạo ke, Ba ba đẩy công tác cho Chuuya ba ba thì có!".
[....].
[ Đây cũng là "Thư" nói sao?] Dazai ôn hòa dò hỏi nhưng trên thực tế biểu tình của hắn cực kì khủng bố.
Rốt cuộc "Thư" đối với hình tượng của hắn trát ra những thứ gì!?
Koyuki không tự giác đánh cái rùng mình, tuy rằng không cảm thấy Dazai không đúng chỗ nào nhưng trực giá ẩn ẩn có điều không tốt, nhưng Koyuki vẫn thành thật trả lời: "Không phải, đó là Koyuki đoán".
[Ai~ Koyuki nghĩ ba ba chính là loại người lười biếng chuyên đẩy công việc của mình lên người cộng sự sau đó trốn việc đi chơi sao? Ba ba thực thương tâm~ sao có thể nghĩ ba ba như thế được ô ô] Dazai thút thít, đến cuối còn giả khóc "ô ô" hai tiếng.
"..." Đúng vậy, Osamu ba ba chính là loại người như thế. Nhưng mà không thể nói thẳng ra được, bởi vì nhất định sẽ bị ăn vạ.
Tuy rằng chưa chính thức gặp mặt nhưng Koyuki chắc chắn khẳng định cái này ba ba tuyệt đối không phải người tốt, còn rất nhiều ý nghĩ xấu, một câu hai câu liền biết như thế nào khiến người lương tâm áy náy.
Koyuki nhìn chính mình phản chiếu dưới nước, giờ phút này nàng không cần dạy cũng biết như thế nào dùng sắc đẹp bán manh lừa dối.
Nàng cũng biết Dazai nhất định nhìn thấy nàng mà không phải chỉ nghe giọng nói, hắn rất có thể đã quan sát nàng khá lâu.
Vì vậy...
Koyuki màu nâu đậm tóc cuốn dần dần biến thành màu quả quýt, đừng hỏi vì sao tóc có thể thay đổi màu, anime cùng manga không giảng khoa học. Hỏi ra chỉ cảm thấy các bạn là người nhà quê.
Dazai nhìn chăm chú vào "Thư" bên trong thân ảnh. "Thư" quả thực là người quay phim chuyên nghiệp, góc độ quay tùy theo hoàn cảnh sẽ chuyển đổi, gãi đúng chỗ ngứa. Dazai nhiều khi cũng nhờ chuyển đổi góc độ quay mà thu thạp được nhiều thông tin. Và trong tình huống như thế này, "Thư" tuyệt nhiên chính là Koyuki người giúp đỡ.
Chỉ thấy bên trong nhãi con màu tóc từ nâu đậm biến thành màu cam. Như sợ vướng víu che mắt, một bên mái gọn gàng vén qua sau tai. Koyuki lộ ra một con cobalt lúng lính sáng người mắt, trong suốt giống như bầu trời sau cơn mưa.
Dazai chớp mắt kinh ngạc...
Thực giống!
Cùng Chuuya rất giống.
Koyuki có 6 phần cùng Chuuya giống nhau. Tú khí tinh xảo lại giống như dương quang lóa mắt, đặc biệt là đôi mắt giống y đúc, nay bởi vì màu tóc càng khiến Koyuki như là Chuuya phiên bản nhỏ. Nhưng so Chuuya đáng yêu hơn rất nhiều, nhưng như vậy là đủ rồi.
Koyuki như có sở cảm ngước lên nhìn bầu trời, xanh thẳm con ngươi phản chiếu ra không trung, lại so không trung còn xinh đẹp trong suốt. Koyuki giơ lên một cái đại đại tươi cười, cùng Chuuya điệu cười ánh mặt trời giống nhau như đúc, lấp lánh tóc cam được vụn vặt dương quang chiếu xuống, rực rỡ bồng bột tràn đầy sinh cơ. Đằng sau Koyuki lấp lánh sáng lên màu vàng hào quang. Nếu như trên đầu có thêm cái vòng tròn quang hoàng cùng sau lưng cánh trắng, nhất định sẽ bị nhận định là thiên sứ.
Một con phiên bản nhỏ Chuuya thiên sứ!
"Koyuki siêu thích ba ba nha ~".
Dazai: hít sâu!
Dazai nắm vạt áo trước ngực, nơi tim thình thịch đập.
(Bình oxi, bình oxi!!! Máy trợ tim, máy trợ tim!!!)
Ka...kawaii!!!
Siêu cấp đáng yêu!!!!!
Dazai che lại chính mình miệng để không OOC mà hét chói tai, dẫn đến chính hắn cả người run rẩy, nếu có người đi qua nhìn vào tuyệt đối sẽ có tin đồn rằng cảng Mafia trẻ tuổi nhất cán bộ có cái kia bệnh nặng.
Koyuki lắng nghe trong đầu đã không có thanh âm.
Thành công?
Hừ hừ ~ đương nhiên là phải thành công rồi, trên đời này đáng yêu nhất Koyuki tuyệt đối sẽ không thất bại, sao có thể có người không bị Koyuki sắc đẹp ảnh hưởng. Hừ hừ ~
.......
Trở về nhà nhỏ, lão xú chồn hôi đã đi buôn bên ngoài cùng với mụ mẹ nuôi cũng không có ở nhà, trong rổ bữa trưa còn một ít quả táo cùng bánh mì. Koyuki cực kì ghét bỏ chỉ có thể tạm chắp vá ăn. Koyuki cũng không biết nấu ăn, thậm chí phải nói là Koyuki không phân biệt được gia vị.
Nếu như có con cua biển thì tốt rồi~ chỉ cần luộc lên là có thể ăn. Nhưng mà nơi này cũng không phải gần biển, người dân cũng không có ăn cua. Một nguyên liệu nấu ăn ngon như vậy lại không có người phát hiện.
"Melos, lại đây".
Koyuki nhìn nắm than thập thò sau cửa bếp, nàng vẫy vẫy tay.
Melos là một con raccoon mới cai sữa xong, Koyuki lượm được khi đi rừng, trên người nó bị thương được Koyuki qua loa đắp chút thảo dược. Vốn mang về làm món thịt gấu mèo thêm cơm nhưng Koyuki không biết như thế nào nấu, nơi này cũng không có món này. Cả người nó nhỏ bằng cái nắm tay, thịt không có mấy chủ yếu là bởi vì lông xù mới tròn béo, Koyuki đành giữ nó lại nuôi, lúc buồn chán còn có thể lôi ra vần.
Koyuki vứt cho nó mẩu bánh mì mà mình không ăn, sau đó cũng không để ý tới nó có ăn hay không, chính mình mở ra giỏ nấm đã rửa sạch bắt đầu chế biến.
Raccoon ngửi ngửi trước mặt bánh mì, mắt đỏ ruby tràn đầy ghét bỏ, nhưng mà bởi vì chắc bụng nó cũng cố mà nhai vài miếng. Vừa chuyên chú ăn vừa tò mò phân sự chú ý đến nhân loại ấu tể đang làm cái quái gì. Một lần nó thấy nhóc con này vào bếp liền bày ra một cái nồi màu tím đen, nó hít phải liền bất tỉnh ba ngày.
Nhân loại ấu tể lấy khăn khô lau đi bên ngoài nước, sau đó đổ nấm lên cái chảo. Raccoon cảnh giác nhìn chằm chằm, tuy rằng nó không biết nấm này là nấm gì nhưng màu sắc sặc sỡ như thế kia chắc chắn không thể bỏ vào mồm.
Muốn ngăn cản sao?
Mèo đen thu lại móng vuốt, liếm láp chi trước bị băng vải quấn một đoạn.
Mặc kệ vậy, chờ xem nhóc con này làm cái quỷ gì, nếu như làm để bỏ vào mồm thì lúc ấy nó ngăn cản cũng không muộn. Nghĩ như thế raccoon lười biếng tìm một chỗ cao cao thoải mái nằm, ánh mắt dõi theo nhân loại ấu tể.
Koyuki châm lửa nhỏ phù hợp nhiệt độ để sấy khô nấm.
Chờ đến raccoon díp mắt muốn ngủ rồi thì Koyuki đã sấy xong nấm. Nấm khô Koyuki để vào trong cối xay rồi xay thực nhuyễn.
Làm cái gì? Raccoon mở bừng mắt, nó vươn người đứng lên sau đó nhảy xuống đến bên cạnh Koyuki.
Koyuki đẩy nó sang chỗ khác cho khỏi chắn tầm nhìn sau đó đổ số bột nấm vào trong một cái hũ.
Raccoon không biết nhân loại làm thế để làm gì, nhưng cũng không thấy nhân loại ấu tể bỏ vào miệng ăn nên nó cũng không để ý tới. Lần sau nó liền lén mang thứ nguy hiểm này đi vứt là được.
......
Koyuki trở lại phòng của chính mình tiếp tục dùng bút kí luyện chữ. Bởi vì Koyuki tương lai mục tiêu muốn trở thành tất cả đều hoàn hải mỹ thiếu nữ cho nên không chỉ phải đẹp mà những thứ khác cũng cần phải biết. Tuy rằng lần trước nấu cơm không thành công nhưng Koyuki an ủi rằng chính mình còn nhỏ tay chân vụng về, lớn lên học sau cũng được, hiện tại chuyên tâm trau rồi tri thức.
[Chữ đã tiến bộ hơn, làm tốt lắm] Dazai khích lệ.
["Cảm ơn ba ba~"].
Ai~ Nếu như nhãi con sửa màu tóc trở thành màu cam thì tốt rồi ~ tuy rằng kiểu tóc của Dazai này cũng thực soái khí ~
["Ba ba nói lúc này đây không cần quá nổi bật sao?"] Koyuki nghi hoặc nói.
[Đúng vậy, hiện tại quá nhiều yếu tố không xác định, bé con chưa có đủ năng lực để bảo vệ mình.]
Koyuki đối với Dazai tin tưởng không nghi ngờ.
"Ba ba".
"Ba ba?".
"Còn ở đó sao?".
Koyuki đợi một chút trong đầu cũng không có âm thanh đáp lại, Koyuki mày hơi nhíu lại.
Chắc là ba ba có công tác cần xử lí, không phải lúc nào cũng có thể bồi Koyuki được.
Koyuki dừng lại bút, xắp lại các giấy viết vào trong ngăn kéo.
Lười nhác nhìn ra cửa sổ, không biết lúc nào trời đã về chiều, nàng mới ngồi luyện chữ, thời gian trôi qua thực nhanh.
Lạch cạch___
Cánh cửa phòng bị đẩy ra.
"Melos, lại đây" Koyuki không cần nhìn cũng đoán được là Raccoon vào trong phòng mình, nàng hướng về nó cười vươn tay.
Raccoon có chút chinh lăng nhìn nhân loại ấu tể hướng về nó vươn tay. Nắng chiều như rót mật khiến sự vật trở lên ôn hòa ấm áp, cũng khiến cái này nhân loại ấu tể ở trong mắt nó vốn cùng thế giới này phân chia hiện tại cũng bị ấm áp bao chùm khiến nó bỗng nhiên cảm thấy được đứa bé này cũng bị thế giới ôn nhu thu lạp.
Mỗi khi đứa bé này cười đằng sau đều sẽ mang theo lấp lánh hào quang. Tuy rằng có chút chói mắt nhưng nụ cười của Koyuki còn so đằng sau hào quang xinh đẹp chói mắt.
Giống như là một cái ghé xuống trần gian thiên sứ. Không, phải nói là, đứa bé này tồn tại giống như thần minh, chỉ có như vậy mới có thể dùng từ ngữ ví von bản thân nàng.
Raccoon do dự một chút sau đó nó chàm chậm tiến đến lại gần, nhẹ nhàng dùng thịt đệm nhảy vào lòng Koyuki. Nó híp mắt lại dụi mặt vào vạt áo Koyuki.
Đó là Melos chủ nhân.
"Melos thực ngoan ~".
Nó thích nghe giọng nàng, mỗi khi nó cảm thấy bất an nhất giọng nói ấy đều sẽ xuất hiện.
Bỗng nhiên nó nghe thấy chủ nhân mình thở dài: "Nó như Melos là cẩu cẩu thì thực tốt ~".
Raccoon khựng lại:".....".
"Nếu Melos là đáng yêu cẩu cẩu, Koyuki sẽ cho cẩu cẩu ăn bò bít tết hoặc là gạch cua ~". Koyuki nghĩ đến hình ảnh nào đáo, mắt trở lên lấp lánh sáng rực.
Raccoon thu lại chính mình móng vuốt, híp mắt nhìn chằm chằm trăng hoa chủ nhân: đã có tri kỉ gấu mèo còn mơ ước đáng yêu cẩu cẩu.
Koyuki không chú ý tới tầm mắt sủng vật nhà mình, nàng vuốt ve bộ lông xù xù của Melos: "Nhưng Melos như vậy ngoan, tương lai sau này Koyuki cũng có thể chia cho Melos một chút bò bít tết cùng gặm liếm xác cua ?".
Raccoon vươn móng vuốt chụp bay bàn tay đang vuốt ve đầu mình, sau đó nó trợn trắng mắt nhảy ra khỏi lòng Koyuki, vứt cho nàng một cái lườm sau đó từ cửa phòng chạy mất hút.
Koyuki vẻ mặt vô tội nhìn tay nhỏ, không hiểu vì sao Melos tức giận.
"Nó có phải hay không đến thời kì mãn kinh? Tính tình thực khó hiểu" Koyuki lẩm bẩm: "Quả nhiên Koyuki vẫn thích cẩu cẩu".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro