Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Không chỉ phá hủy Vương phủ, còn muốn lấy mạng ngươi.

Chương 25: Không chỉ phá hủy Vương phủ, còn muốn lấy mạng ngươi.

Edit & Beta: Vy nhi

Thị vệ Thụy vương phủ toàn bộ đều ngẩn người, im lặng xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt kia giống như con mèo lười cuộn mình trên nhuyễn tháp. Nháy mắt, bọn hắn có loại cảm giác thần kinh như bị đảo lộn. Có lầm lẫn hay không? Thời khắc hiện tại như chỉ mảnh treo chuông, tiểu Vương Phi vẫn có thể an nhàn ngủ như vậy? Gặp phải tiểu chủ tử không bình thường này bọn họ quả thật không biết đã nhận phúc khí bao nhiêu đời nữa.

Bọn thị vệ của Thụy vương phủ toàn bộ cùng hướng ánh mắt về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn hắn cơ hồ có một loại kích động muốn ngất ngay tại chỗ. Hành vi này của nàng căn bản chính là hoàn toàn xem thường, nói cách khác, nàng căn bản không đem sự xuất hiện của bọn hắn vào mắt.

Mà lúc này Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang đem đầu vùi vào cánh tay nhìn như đang ngủ rất sâu, kỳ thật mắt phượng chưa lúc nào khép lại, còn khóe môi của nàng vẽ ra ý cười tà mị.

Nàng đã nói, chuyện của nàng, hội chính nàng giải quyết, Hiên Viên Diễm thế nhưng vẫn cố tình phái bọn thị vệ đến trợ giúp nàng. Muốn vậy cũng có thể, chỉ cần xuất ra chút bản lĩnh thật sự, khiến nàng công nhận bọn hắn đủ tư cách là được. Cũng có thể nói, nàng bất quá là muốn nhìn một chút xem Hiên Viên Diễm dạy dỗ thuộc hạ ra sao, hay, hay chỉ là một đám người giống như của Hiên Viên Kỳ, một đám phế vật cáo mượn oai hùm.

"Dám xông vào Tuyên vương phủ, bất luận kẻ nào, giết không tha!" Thị vệ Tuyên vương phủ cùng hô lên, toàn bộ giơ kiếm.

" Cản đường của vương phi, giết!" Thị vệ Thụy vương phủ cũng không chút yếu thế đáp lại, kiếm trong tay đồng loạt giương cao.

"Nếu nói chuyện không thể giải quyết được, vậy liền dùng vũ lực đi. Còn dông dài, ta đem toàn bộ các ngươi nổ thành không khí!" Trên nhuyễn tháp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt trở mình đổi tư thế, đôi môi đỏ mọng tràn ra khẩu khí như rất mất kiên nhẫn. Nga, có chịu im miệng không, đánh nhau cần dạo đầu nhiều lời như vậy sao?

Nháy mắt, thị vệ Tuyên vương phủ nhún mình bay lên không, kiếm trong tay đồng loạt đánh về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thị vệ Thuỵ vương phủ bộ pháp cũng như tia chớp xoay tròn, thân ảnh như đan thành tấm lưới bảo vệ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp đó liền thấy bọn họ phóng kiếm lên cao, xuất ra hàn quang sắc bén đánh úp về phía bọn người Tuyên vương phủ. Âm thanh lưỡi kiếm chạm vào nhau, tiếng vỗ tay, tiếng giao đấu kịch liệt xen lẫn vào nhau. Trong gió tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.

Sưu một tiếng vang lên, một gã thị vệ Tuyên vương phủ nhận thấy thời cơ thuận lợi, cầm kiếm đánh về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Vương phi, cẩn thận a!" Thủ lĩnh thị vệ Thuỵ vương phủ thần sắc cả kinh, hoảng sợ kêu lên. Hắn vung kiếm lên, đánh lui hai kẻ địch ở phía sai, liền muốn tiến lên bảo hộ Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Cùng lúc đó, nàng vẫn cuộn mình như cũ, bất quá cánh tay trái đột nhiên giương lên. Một sợi tơ hồng đính ngân châm theo tay áo Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay vụt ra ngoài, lấy tốc độ sét đánh xuyên qua cổ tay kẻ đang có ý định tập kích nàng, ngón tay ngọc lại kéo một cái, tơ hồng tựa như chưa bao giờ xuất hiện vậy, trở lại trong tay áo nàng.

"A!" Cùng với tiếng thét thê lương của tên kia, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân hình vốn đang cuộn người đột nhiên duỗi thằng. Chỉ thấy nàng lấy cánh tay chống ở sau đầu, nghiêng người lại trên nhuyễn tháp. Ánh mắt quét qua toàn bộ thị vệ Thuỵ vương phủ, ngữ khí trào phúng nói: "Các ngươi nhiều người như vậy, thế nhưng không thể đảm bảo ta ngủ một giấc an nhàn, thì ra Hiên Viên Diễm dạy dỗ thuộc hạ cũng chỉ được như vậy, ta thấy các ngươi vẫn là nên trở lại hoa viên Thuỵ vương phủ bắt sâu thôi.

Nghe được lời nói châm chọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thị vệ Thụy vương phủ nhất thời hít một ngụm khí lạnh. Tiểu vương phi ý tứ rõ ràng: Bọn họ căn bản không đủ tư cách theo nàng phá Tuyên vương phủ, chỉ có thể ở trong hoa viên diệt sâu bọ.

Thị vệ Thụy vương phủ lập tức điên cuồng hét lên một tiếng, kiếm trong tay biến thành vô số đạo hàn quang quét về phía đám người của Tuyên vương. Vì không muốn để vương gia nhà mình mất mặt, bọn họ đều đem tất cả bản lĩnh xuất ra.

Cuồng phong nháy mắt nổi lên, bùn đất giống như biến thành thanh kiếm sắc bén tập kích thị vệ Tuyên vương phủ. Phốc, chỉ thấy tất cả bọn hắn trong miệng đều phun ra máu tươi, thân hình liên tiếp ngã xuống, chồng chất lên nhau.

"Ta không có đủ kiên nhẫn thong thả đi tìm Hiên Viên Kỳ, lập tức nói hắn đang ở đâu, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng, nếu không toàn bộ đều phải hồn tiêu phách tán." Con ngươi Thượng Quan Ngưng Nguyệt như ác quỷ liếc đám người đang nằm trên mặt đất, ngữ khí lạnh lẽo nói.

"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chúng ta dù sao cũng là người Tuyên vương phủ, giết chúng ta, ngươi có lãnh nổi hậu quả không?" Trong đám có một gã cắn răng nói.

"Đừng nghi ngờ lời nói của ta, trên đời này không có gì Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta không dám làm!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi, mắt đẹp xuất ra khí thế ngạo mạn không ai bì kịp.

Phụ thân cùng nàng đã sớm phân tích tình hình của Long Diệu hoàng triều hiện nay, vậy nên trước đó thuộc hạ của Hiên Viên Diễm đã báo cho nàng, dặn nàng cho dù nổ tung Tuyên vương phủ cũng không thành vấn đề nhưng bất quá vẫn nên lưu lại tính mạng cho Hiên Viên Kỳ, nàng đã chấp thuận. Bất quá điều kiện tối thiểu là Hiên Viên Kỳ không làm nàng nổi giận, nếu không nàng sẽ không cần lo tình thế gì hết, lập tức giết không tha.

"Vương..vương gia ở trong hoa viên!" Bị một thân lãnh lệ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm cho kinh hãi, rùng mình một cái, ngữ khí run run nói ra vị trí của Hiên Viên Kỳ.

"Lập tức đến hoa viên." Hai tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngạo nghễ giơ lên, thị vệ Thụy vương phủ liền khiêng nhuyễn tháp hướng hoa viên Tuyên vương phủ đi tới.

Lúc này không có bất luận người nào phát hiện ở phí trên mái hiên, bốn gã nam tử trẻ tuổi cả người đều mặc huyền y, trung tâm của bọn họ còn có một cỗ kiệu, xung quanh vô số cánh hoa đào hồng nhạt phấp phới. Một làn gió nhẹ lướt qua khiến màn kiệu tung lên, mơ hồ nhìn được phía trong có một tuyệt sắc nam tử mặc bạch y.

Ánh nắng vàng rực rỡ đem bầu trời xanh nhuộm thành đỏ rực, trong hoa viên Tuyên vương phủ cỏ cây hoa lá theo gió lay động, không chỉ phác họa ra phong cảnh mê người, mà hương thơm cũng nhẹ nhàng lan tỏa. Bất quá trong cỗ mùi hương đó còn lẫn thêm hương vị huyết tinh (máu tanh).

"Dám mở miệng nhục mạ bổn vương, đánh thật mạnh cho ta, đợi bọn hắn bỏ mạng liền ném tới hậu viện cho chó ăn." Bên cạnh chiếc bàn bằng ngọc thạch, Tuyên vương Hiên Viên Kỳ ngửa đầu uống cạn chén rượu, từ trong môi tràn ra lời nói tàn nhẫn.

"Dạ!" Một gã thị vệ tay cầm dây xích dài đẫm máu lại lần nữa hạ thủ tàn ác, nhìn tới, hóa ra là Lãnh Tiêu cũng lão thợ rèn đang nửa sống nửa chết quỳ trên mặt đất, lúc này tứ chi của bọn hắn đều bị trói chặt. Mặc dù trên mặt và y phục sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ, sợi xích cũng liên tiếp đánh trên người nhưng vẻ mặt bọn hắn vẫn là vẻ mặt lãnh ngạo như cũ mà nhắm mắt, không có phát ra một chút âm thanh đau đớn nào.

Đúng lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng đám người Thụy vương phủ tiến vào hoa viên. Nhìn thấy Lãnh Tiêu cùng lão thợ rèn toàn thân đều là máu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức từ trên nhuyễn tháp nhảy xuống, hai mắt xuất ra hàn ý lạnh thấu xương nhìn Hiên Viên Kỳ nói: "Trước cướp đồ của ta, giờ lại đánh người của ta. Hiên Viên Kỳ, hôm nay ta không chỉ muốn phá hủy Tuyên vương phủ này, ta càng muốn lấy mạng của ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: