Chương 23 : Năm năm sau
Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi ...
Bất chợt một ngày nhận ra mình đã lớn hơn , trưởng thành hơn , suy nghĩ chu toàn hơn chính là lúc ta bước qua tuổi thơ đầy bồng bột
5 năm đủ để tôi luyện một con người và cũng sẽ thay đổi một con người
Tình cờ gặp coi như là duyên
Gặp lần hai coi như là mệnh
Nhưng lỡ trao nhau ánh mắt , cơn say theo cả đời
Đó chính là phận
Nàng đã từng có cảm tình đối với Vân Hiên
Nhưng bây giờ thứ tình cảm ấy chỉ như một thời niên thiếu bồng bột
Khoảng cách 8 tuổi không chỉ đơn thuần là một con số
Nó là cả một quãng đường dài
Và tình cảm nàng dành cho hắn
Cũng chỉ như thứ tình cảm giữa bằng hữu với nhau
Không hơn không kém
Gặp lại nhau sau 5 năm
Hai người vẫn mãi chỉ là bạn
Quân vương hữu tình , Thần Nữ vô tình
Ông tơ bà nguyệt se duyên nhưng duyên lại tự lìa
Định mệnh ngăn cách
Đó chính là mong muốn của nàng
Khoảnh khắc cả hai nhìn thấy nhau giữa phố xá đông người
Ánh mắt ngỡ ngàng , nụ cười ấm áp
Tất cả như một thước phim cuộc đời
Tất cả hoá hư vô
Tình cảm nhiều lúc chỉ là giả dối
Vậy thì buông tay thôi
Hà cớ gì phải níu kéo trong vô vọng
Vì người tổn thương nhất ở lại cũng chính là bản thân ta
Đừng chờ nữa ai ơi , họ thương người khác rồi
Lúc nàng bước vào bí cảnh , hắn 23 , nàng bị biến thành thiếu nữ 15 để hợp cách với điều kiện của người được chọn
5 năm sau hắn 28 , nàng 20
Đã qua rồi thời niên thiếu bồng bột
Tình đầu được ví như con gió xuân
Vì nó đến cũng nhanh nhưng đi cũng nhanh
Nó mang đến cho ta cảm giác ấm áp nhất thời rồi rời đi bỏ mặc ta lại với sự cô đơn đến tận cùng
Đao kiếm không thể giết chết ta , tổn thương nhiều bao nhiêu đi chăng nữa ta cũng chịu được
Nhưng khi người nhìn ta bằng đôi mắt xa lạ , trái tim ta như vỡ tan thành từng mảnh
Tình đầu đã đau , thì tình đầu là tình đơn phương còn đau gấp vạn lần
Đợi chờ , trông ngóng ánh mắt người sẽ dừng lại nơi ta
Hi vọng nhiều bao nhiêu , thất vọng càng nhiều bấy nhiêu
Người đời nói ta lụy tình , ta cười cợt người đời ngu ngốc
Họ chưa từng trải qua , thì làm sao họ hiểu được
Ta biết , ta biết rất rõ
Ta ngu ngốc , ta khờ dại , vì yêu mà dần trở nên mù quáng
Nhưng ta có thể trách ai bây giờ
Chính bản thân ta tự nguyện sa lầy
Chính bản thân ta chấp nhận buông bỏ tất cả thì mọi sự đau khổ , mình ta thấu hiểu , mình ta đón nhận
Chỉ mong có thể một lần thấy được hình bóng của mình phản chiếu trong đôi mắt người , dù chỉ là thoáng qua
Rượu ngàn chén sẽ say , mộng đẹp đến nhường nào rồi cũng sẽ đến lúc tỉnh
Nhưng khi con người ta đã quá thân thuộc thì quên đi càng khó khăn
Lặng lẽ một mình , giọng hát u buồn khẽ cất
Như hoa , như mộng
Là cuộc trùng phùng ngắn ngủi của đôi ta
Lời thì thầm dai dẳng
Lệ son lặng lẽ rơi đầu ngõ
Lắng nghe tiếng gió vi vu
Mang nỗi buồn và hồi ức dát vào ánh trăng tàn
Âm thần chịu đựng cảm giác kiếp này khó gặp lại
Em chìm trong men cay
Trong kiếp này , em sẽ thôi kiếm tìm
Khuôn mặt đã mất thở than
Nỗi buồn rồi sẽ qua đi
Chỉ còn mộng đi trước hoa
Cô đơn tự họa đôi uyên ương nhìn vào mắt nhau
Là tự em đa tình đó thôi
Đã không hiểu tình sâu
Người kiệt sức tan biến trong màn mưa
~ Là tự em đa tình - Hồ Dương Lâm ~
Mắt loé lên ánh sáng rạo rực , như ngọc lưu ly phát sáng trong đêm
Dòng lệ điểm tô cho một đôi mắt chất chứa quá nhiều nỗi buồn
Người hỏi vì sao ta khóc
Ta nói ta khóc vì người
Người chỉ xem đó là lời đùa nhưng đâu biết rằng đó đều là sự thật
Rời khỏi bí cảnh , nàng lang thang trong đêm tối
Vì sao lẻ loi như chính bản thân nàng
Cô độc , một mình không nơi nương tựa , không nơi để về
Hai kiếp đều cô đơn
Phải chăng mệnh nàng đã được ông Trời định phải lẻ loi
Tiếng hát văng vẳng trong đêm tối , vọng lại mang theo sự ưu thương nhè nhẹ
Từng câu chữ , lời ca như cất chứa biết bao nỗi niềm của người hát
Người ta có câu
HOA RƠI HỮU Ý , NƯỚC CHẢY VÔ TÌNH
Phải chăng nó dùng để hình dung chính bản thân chàng
Chàng lặng lẽ bước vào cuộc đời ta không một lời báo trước
Và rồi bỏ đi như chưa từng hiện hữu để lại trong lòng ta dấu ấn mãi không phai mờ
Vận mệnh trớ trêu đã đưa đôi ta trùng phùng
Nhưng ta biết trên vai chàng gánh vác quá nhiều thứ
Ta lựa chọn từ bỏ
Để chàng có cuộc sống tốt hơn
Khi ta trở lại , mong chàng sẽ không còn nhớ đến người tên Thượng Quan Minh Nguyệt nữa , xin chàng
Tình cảm che mờ lí trí
Ta rất sợ , sợ một ngày người quên đi ta
Ta không ngừng trầm luân
Đến một ngày chợt nhận ra
Ta đã không thể thoát khỏi tình yêu dành cho chàng nữa rồi
Vân Hiên à
Ta đã cố để quên
Nhưng khi ngươi bất gặp ta
Đón chào ta bằng nụ cười ấm áp , tràn ngập nhu tình
Tấm chắn của ta tan thành từng mảnh
Ta biết là ta không nên yêu ngươi
Nhưng ta không thể ngăn cản bản thân
Thật xin lỗi
Lỗi do ta quá mềm yếu , quá mức ỷ lại vào ngươi
Nhưng ngươi biết không
Chính bản thân ta cũng muốn vượt qua ranh giới bạn bè giữa hai người
Nhưng ta không dám
Thật buồn cười nhỉ
Ta sợ sau khi ta nói ra , tình bạn giữa ta và người sẽ không còn gì có thể cứu vãn được nữa
Ta sợ , thật sự rất sợ
Vân Hiên , hãy tha thứ cho sự yếu mềm của ta
Một lần này thôi
Mọi chuyện sẽ kết thúc
~~~~~~~~~~~
Mộng ảo , một nỗi niềm không thực
Người ta nói khi mộng mơ thấy người nào thì chính là người ta luôn mong muốn nhìn thấy
Có lẽ khi xa cách quá lâu , trái tim sẽ vô thức nhớ lại bóng hình người ấy
Ta tự khiến bản thân bận rộn để quên đi người
Gặp lại Ngọc Mai , ta lại bắt đầu chuỗi ngày tiêu dao khoái hoạt
Một thân không gánh nặng , không âu lo ưu phiền
Ta cứ thế an nhàn mà sống
Không ai cản bước
Không ai có quyền oán trách ta , và ta cũng chẳng cần oán trách ai cả
Một đời phiêu bạc lãng du của ta bắt đầu như thế
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro