Chương 9: Lời Mời Của Bóng Tối
Đêm ấy, khi Zephys và Nakroth rời khỏi căn nhà bị nguyền rủa, tưởng như mọi thứ đã kết thúc. Tuy nhiên, ở một nơi nào đó trong bóng tối, một ánh mắt âm u dõi theo họ, đôi mắt lạnh lẽo chứa đầy sự nguy hiểm và toan tính.
Zephys ngồi bên cửa sổ trong căn phòng trọ, ánh trăng mờ nhạt hắt lên gương mặt cậu. Bàn tay cậu khẽ vuốt ve một chiếc vòng cổ bạc, món đồ mà Nakroth đã ném cho cậu trong lúc nguy cấp.
“Ngươi nói đây chỉ là một món bùa may mắn,” Zephys thì thầm, ánh mắt phảng phất suy tư. “Nhưng ta không tin ngươi. Ngươi luôn giấu những điều quan trọng.”
Cậu quay lại nhìn Nakroth, kẻ đang đứng tựa vào khung cửa với đôi tay khoanh trước ngực. Ánh mắt đỏ rực của hắn như hai ngọn lửa cháy âm ỉ trong bóng tối.
“Ngươi định nhìn ta như vậy đến bao giờ?” Zephys nhíu mày.
Nakroth nhếch môi, giọng hắn trầm thấp và đầy châm biếm. “Ta đang cố gắng đoán xem trong đầu cậu đang nghĩ gì.”
“Ngươi không cần phải đoán,” Zephys đáp lại, đôi môi cong lên đầy kiêu ngạo. “Ngươi chỉ cần nói ra tất cả những gì ngươi biết.”
Nakroth thở dài, ánh mắt hắn thoáng qua vẻ chán nản. “Cậu vẫn không biết khi nào nên ngừng hỏi, đúng không?”
Zephys đứng dậy, tiến lại gần Nakroth. Cậu cao ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của hắn mà không hề nao núng. “Ngươi đang che giấu điều gì đó. Ta có quyền được biết.”
Nakroth im lặng trong giây lát, rồi bất ngờ đưa tay lên, giữ lấy vai Zephys. “Cậu thực sự muốn biết à?”
“Đương nhiên.”
Hắn cúi xuống, ánh mắt đỏ rực như muốn xuyên thấu tâm can Zephys. “Vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần, vì sự thật không phải lúc nào cũng dễ chịu.”
---
Nakroth dẫn Zephys ra khỏi căn phòng trọ, tới một con hẻm tối phía sau. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến rợn người, chỉ có tiếng gió rít qua những ngôi nhà cũ kỹ.
“Chúng ta đang làm gì ở đây?” Zephys hỏi, giọng cậu thấp nhưng đầy nghi ngờ.
“Chờ đợi,” Nakroth đáp ngắn gọn.
Zephys nhíu mày, định mở miệng hỏi tiếp, nhưng một luồng khí lạnh đột ngột bao trùm lấy họ. Một giọng nói lạ lẫm vang lên từ phía bóng tối.
“Cuối cùng thì ngươi cũng xuất hiện, Nakroth.”
Zephys quay phắt lại, đôi mắt tím sáng rực trong đêm. Một người đàn ông cao lớn bước ra từ bóng tối, gương mặt hắn nhợt nhạt như sáp, đôi mắt đen sâu hun hút như muốn nuốt chửng mọi thứ.
“Ngươi là ai?” Zephys hỏi, giọng cậu đầy cảnh giác.
Người đàn ông lướt ánh mắt qua cậu, rồi bật cười lạnh lùng. “Một món đồ chơi mới của ngươi sao, Nakroth?”
Nakroth bước lên, chắn trước mặt Zephys. “Đừng chạm vào cậu ấy, Victor.”
Victor cười nhạt, giọng hắn như một lời thì thầm ma quái. “Ngươi không thể bảo vệ cậu ta mãi mãi, Nakroth. Ngươi biết điều đó mà.”
Zephys cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Bàn tay cậu siết chặt chiếc vòng cổ bạc, cảm giác lạnh giá lan tỏa khắp lòng bàn tay.
“Ta không biết các ngươi đang nói gì, nhưng nếu ai đó dám làm tổn thương ta…” Zephys lên tiếng, giọng cậu mạnh mẽ nhưng cũng đầy thách thức.
Victor nhìn cậu, đôi mắt đen lóe lên một tia thú vị. “Thật thú vị. Ta rất mong chờ được xem ngươi sẽ chống cự như thế nào, nhóc con.”
Nakroth không để hắn nói thêm. Hắn lao tới với tốc độ như một cơn gió, bàn tay siết chặt thanh dao găm bạc. Victor kịp né tránh, nhưng một vệt máu nhỏ xuất hiện trên cánh tay hắn.
“Đây là lời cảnh cáo cuối cùng,” Nakroth nói, giọng hắn lạnh như băng. “Biến đi, hoặc ngươi sẽ không có cơ hội rời khỏi đây.”
Victor cười khẩy, lùi dần vào bóng tối. “Ta sẽ quay lại, Nakroth. Và lần này, sẽ không chỉ có cậu nhóc kia phải trả giá.”
Hắn biến mất, để lại sự im lặng chết chóc bao trùm con hẻm.
Zephys đứng yên, đôi mắt cậu ánh lên sự khó hiểu. “Ngươi đang giấu ta điều gì, Nakroth? Victor là ai? Và tại sao hắn lại biết ngươi?”
Nakroth quay lại, ánh mắt đỏ rực của hắn gặp đôi mắt tím của Zephys. “Cậu không cần phải biết tất cả, Zephys. Chỉ cần nhớ một điều… luôn ở bên ta, và đừng bao giờ rời xa.”
Zephys muốn phản đối, nhưng ánh mắt của Nakroth khiến cậu không thể nói thêm. Cậu gật đầu, dù trong lòng đầy những câu hỏi chưa có lời giải.
Trong đêm tối, bóng hai người hòa quyện dưới ánh trăng mờ nhạt, như một lời nhắc nhở rằng bóng tối vẫn chưa hoàn toàn biến mất, và những bí mật vẫn còn đang chờ được hé lộ.
Hết chương 9
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro