Chương 7: Bóng Tối Trở Lại
Căn phòng sau cánh cửa mở ra một không gian kỳ lạ, như một thế giới khác hẳn với tầng hầm mà họ vừa bước vào. Không khí lạnh buốt quấn quanh Zephys và Nakroth, còn bóng tối như có hình hài, trườn bò trên từng bức tường, từng mảnh sàn đá cũ kỹ.
Trung tâm căn phòng là một chiếc bàn đá lớn được khắc chạm tinh xảo, phát sáng mờ ảo. Trên đó đặt một chiếc hộp gỗ đen, được cố định bằng những sợi xích bạc rỉ sét.
“Đây là… gì vậy?” Zephys thì thầm, cảm giác bất an len lỏi trong lòng.
Nakroth bước lên trước, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ nghiêm trọng. “Chiếc hộp này là trung tâm của lời nguyền. Nhưng ta không ngờ nó được bảo vệ bởi bóng tối mạnh mẽ đến vậy.”
“Bóng tối này… như đang sống,” Zephys nói, ánh mắt tím dõi theo những làn khói đen cuồn cuộn xung quanh họ.
Ngay khi cậu vừa dứt lời, từ bóng tối vang lên một tiếng cười trầm thấp, khiến không khí càng thêm ngột ngạt. Một hình bóng cao lớn, mờ ảo hiện ra. Hắn có đôi mắt đỏ rực, giống hệt Nakroth, nhưng toàn thân chìm trong bóng tối.
“Ngươi nghĩ rằng có thể phá giải lời nguyền của ta dễ dàng như vậy sao, Nakroth?” Giọng nói lạnh lẽo của bóng đen vang lên, khiến Zephys lùi lại một bước.
Nakroth nheo mắt, đôi vai căng cứng. “Ngươi là gì?”
“Ta?” Bóng đen cười nhạt. “Ta là phần bóng tối mà ngươi không bao giờ có thể chạm tới. Là cơn ác mộng ngươi cố chôn vùi nhưng không bao giờ dứt.”
Zephys đứng bên cạnh, cảm giác như không khí xung quanh mình đang dần bị hút cạn. Cậu nhìn Nakroth, ánh mắt lo lắng. “Hắn đang nói gì?”
Nakroth siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ tức giận. “Hắn chính là bóng tối mà ta từng tạo ra, một phần của ta từ rất lâu trước đây. Khi ta cố gắng thoát khỏi nó, ta đã nhốt hắn vào nơi này.”
Bóng đen cười lớn, giọng nói đầy mỉa mai. “Nhưng giờ ngươi quay lại, mang theo một món quà quý giá như thế này.” Hắn nhìn về phía Zephys, đôi mắt như muốn xé toạc cậu ra.
Zephys cảm nhận được ánh mắt đó, cả người bất giác run lên. Nhưng cậu cố gắng trấn tĩnh, đối mặt với bóng đen. “Ngươi muốn gì?”
“Muốn gì sao?” Bóng đen cười lớn. “Ta muốn dòng máu của ngươi, Zephys. Dòng máu đó sẽ giúp ta thoát khỏi nơi này, trở thành toàn năng.”
Nakroth bước lên chắn trước Zephys, giọng hắn đầy uy quyền. “Ngươi không được chạm vào cậu ấy. Ta sẽ không để ngươi vượt qua.”
“Vậy sao?” Bóng đen nhếch mép. “Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn cản ta, khi chính ta là một phần của ngươi?”
---
Bóng tối bắt đầu lan rộng, cuốn lấy căn phòng như một cơn bão. Nakroth rút thanh kiếm bạc từ áo choàng, ánh sáng từ nó chiếu rọi, đẩy lùi bóng tối xung quanh.
“Zephys, đứng sau ta!” Nakroth ra lệnh, giọng hắn đầy cương quyết.
Zephys gật đầu, nhưng ánh mắt cậu không giấu được sự kiên định. “Ta không thể để ngươi đối mặt một mình. Nếu ngươi cần ta để phá giải lời nguyền, ta cũng phải chiến đấu.”
Nakroth quay lại, ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt kiên quyết của Zephys. Hắn khẽ nhíu mày, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi chỉ im lặng gật đầu.
Bóng đen lao tới, những cánh tay từ hư vô vươn ra, cố gắng tóm lấy họ. Nakroth vung kiếm, chém vào không khí, mỗi nhát kiếm của hắn đều để lại những vệt sáng bạc trong bóng tối.
Zephys lùi lại gần chiếc bàn đá, đôi mắt tím sáng rực. Cậu đặt tay lên chiếc hộp, cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ tràn qua cơ thể.
“Chiếc hộp này… nó phản ứng với ta,” Zephys nói lớn.
“Đừng mở nó ra!” Nakroth hét lên, vội quay lại.
Nhưng đã quá muộn. Chiếc hộp tự mở bung, và từ bên trong, một luồng ánh sáng trắng bừng lên, xua tan bóng tối xung quanh.
Bóng đen hét lớn, giọng hắn như bị xé rách. “Không! Ngươi không được!”
Zephys cảm nhận được năng lượng từ chiếc hộp đang chảy vào cơ thể mình. Một giọng nói vang lên trong đầu cậu, nhẹ nhàng nhưng đầy quyền uy.
“Ngươi có thể giải thoát nơi này, nhưng cái giá phải trả là linh hồn của chính ngươi.”
Zephys hít sâu, đôi mắt cậu chạm vào ánh mắt lo lắng của Nakroth. “Nếu đây là cách duy nhất, ta sẵn sàng.”
“Không, Zephys!” Nakroth lao tới, nắm lấy tay cậu. “Ta không để cậu hy sinh. Có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ cậu.”
Ánh sáng từ chiếc hộp càng lúc càng mạnh mẽ, bóng đen đang dần tan biến, nhưng cái giá của nó cũng ngày càng rõ ràng.
Zephys nhìn Nakroth, đôi mắt cậu ngấn nước. “Ngươi đã bảo vệ ta đủ rồi. Đây là lúc ta tự đứng lên vì chính mình, vì ngươi, và vì tất cả những ai bị lời nguyền này hành hạ.”
Nakroth siết chặt tay cậu, đôi mắt đỏ ánh lên sự đau khổ. “Zephys, cậu không cần làm điều này. Chúng ta sẽ tìm cách khác.”
Zephys mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má. “Ngươi luôn lạnh lùng, nhưng ta biết… ngươi thực sự quan tâm đến ta. Cảm ơn ngươi, Nakroth.”
Và trước khi Nakroth kịp ngăn cản, Zephys đặt tay lên trái tim mình, giải phóng toàn bộ năng lượng từ chiếc hộp. Một luồng sáng chói lòa bùng nổ, nhấn chìm cả căn phòng trong ánh sáng.
Nakroth hét lớn, nhưng giọng hắn bị nuốt chửng bởi ánh sáng ấy.
Khi ánh sáng mờ dần, bóng tối đã biến mất. Chiếc hộp nằm im lìm trên bàn, còn Zephys nằm bất động trên sàn.
Nakroth lao đến, ôm lấy cậu vào lòng. “Zephys! Cậu không thể rời xa ta như thế!”
Giữa bầu không khí im lặng, đôi mắt tím của Zephys khẽ mở, cậu mỉm cười yếu ớt. “Ngươi nghĩ ta dễ dàng rời đi thế sao? Ngươi phải chăm sóc ta cả đời đấy…”
Nakroth ngây người, rồi khẽ cười, nụ cười hiếm hoi nhưng đầy ấm áp. “Cậu không bao giờ khiến ta hết đau đầu, Zephys.”
Trong căn phòng giờ chỉ còn lại họ, cùng lời nguyền đã hoàn toàn tan biến.
Hết chương 7
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro