Chương 5: Mặt Nạ Giả Dối
Bóng tối tràn ngập căn nhà khi Zephys ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, đôi mắt tím của cậu hướng ra khu rừng sâu thẳm. Cơn gió lạnh len qua khe cửa, làm cậu bất giác rùng mình. Từ khi bước vào nơi này, mọi thứ dường như chỉ là một chuỗi những bí ẩn không lời giải.
Từ lời cảnh báo của Nakroth, cậu không còn dám bước chân ra khỏi phòng, nhưng nỗi tò mò không ngừng gặm nhấm trong lòng cậu. Những tiếng động kỳ lạ vào ban đêm, những bóng hình thoáng qua trong tấm gương cũ kỹ — tất cả như đang mời gọi cậu tìm hiểu bí mật bị chôn vùi nơi đây.
---
Zephys không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào. Khi tỉnh dậy, ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng sớm đã len lỏi qua rèm cửa. Nhưng có điều gì đó không ổn.
Chiếc giường cậu nằm lạnh lẽo như băng giá. Không khí nặng nề, và một mùi hương ngai ngái xộc vào mũi khiến cậu cảm thấy buồn nôn.
Cánh cửa phòng khẽ mở, và Nakroth bước vào, ánh mắt hắn trầm lặng như thường lệ.
“Ngươi làm gì ngoài đó cả đêm?” Zephys lên tiếng, giọng cậu pha chút nghi ngờ.
Nakroth không trả lời ngay. Hắn đặt một khay thức ăn lên bàn, rồi quay lại nhìn cậu. “Ta đang làm công việc của mình. Cậu không cần biết nhiều hơn thế.”
“Ta nghĩ ngươi nợ ta một lời giải thích rõ ràng hơn,” Zephys nói, đứng dậy và tiến lại gần Nakroth. “Ngươi không thể cứ xuất hiện và biến mất như vậy. Nếu ngươi thực sự muốn bảo vệ ta, hãy để ta biết chuyện gì đang xảy ra.”
Nakroth khẽ nhíu mày, đôi mắt đỏ rực của hắn ánh lên tia khó chịu. “Cậu thực sự muốn biết?”
Zephys gật đầu. “Ta không phải kẻ yếu đuối, Nakroth. Ta có quyền biết sự thật.”
Nakroth đứng lặng một lúc, rồi thở dài. “Được rồi. Nhưng đừng trách ta nếu cậu hối hận.”
---
Nakroth dẫn Zephys xuống tầng hầm. Không gian tối tăm và ẩm ướt bao trùm xung quanh. Những bậc thang gỗ cũ kêu răng rắc dưới mỗi bước chân, như thể chúng có thể sập bất cứ lúc nào.
Khi đến nơi, Zephys nhìn thấy một căn phòng lớn với những chiếc bàn bừa bộn đầy sách và giấy tờ. Nhưng điều thu hút sự chú ý của cậu nhất là chiếc tủ kính lớn ở giữa phòng, bên trong chứa một vật thể kỳ lạ được che phủ bởi lớp vải trắng.
Nakroth bước tới, tháo lớp vải che ra.
Zephys kinh hoàng khi nhìn thấy thứ bên trong — một chiếc mặt nạ được chạm khắc tinh xảo, nhưng ánh mắt nó trống rỗng, như đang nhìn thẳng vào linh hồn cậu.
“Đây là gì?” Zephys hỏi, giọng cậu run rẩy.
“Chiếc mặt nạ này là nguyên nhân của mọi bi kịch xảy ra trong căn nhà này,” Nakroth nói, ánh mắt hắn lạnh lùng. “Nó từng thuộc về chủ nhân cũ của nơi đây, người đã dùng nó để thực hiện những nghi lễ tà ác.”
Zephys lùi lại một bước, nhưng Nakroth nắm lấy cổ tay cậu, giữ cậu đứng yên.
“Đừng sợ,” Nakroth nói, giọng hắn trầm ấm hơn. “Ta đã phong ấn sức mạnh của nó. Nhưng nó vẫn có thể ảnh hưởng đến những kẻ yếu đuối về tinh thần.”
“Vậy… ngươi giữ nó để làm gì?” Zephys hỏi, cố giấu đi sự lo lắng trong ánh mắt.
“Vì nó là chìa khóa để phá vỡ lời nguyền trong căn nhà này,” Nakroth đáp. “Nhưng để làm được điều đó, ta cần sự giúp đỡ của cậu.”
“Ta? Ngươi đang đùa sao?” Zephys lắc đầu, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
“Không, ta không đùa,” Nakroth nói, ánh mắt hắn nghiêm túc. “Cậu là người duy nhất có thể làm điều này. Dòng máu của cậu có thứ sức mạnh mà ta không có.”
Zephys đứng lặng, cố gắng tiêu hóa những lời của Nakroth. Cậu không hiểu tại sao mọi chuyện lại xoay quanh mình, nhưng trong ánh mắt của Nakroth, cậu không thấy sự dối trá.
“Ta không biết mình có thể làm được gì, nhưng nếu điều này có thể giúp chúng ta thoát khỏi nơi quái quỷ này, ta sẽ thử,” Zephys nói, ánh mắt cậu ánh lên sự quyết tâm.
Nakroth khẽ gật đầu. “Tốt. Nhưng cậu phải nhớ, một khi bắt đầu, sẽ không có đường lui.”
Zephys nuốt khan, nhưng rồi gật đầu. “Ta sẵn sàng.”
---
Đêm đó, Nakroth và Zephys chuẩn bị nghi lễ trong căn phòng lớn. Những ngọn nến được thắp sáng, tạo nên một không gian vừa thiêng liêng vừa đáng sợ.
Nakroth đưa chiếc mặt nạ cho Zephys. “Cậu phải đeo nó và đọc to những câu trong cuốn sách này. Nhưng hãy cẩn thận. Bất cứ khi nào cậu cảm thấy mình mất kiểm soát, hãy nhìn thẳng vào ta. Ta sẽ kéo cậu trở lại.”
Zephys cầm lấy chiếc mặt nạ, cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ nó. Cậu hít một hơi sâu, rồi từ từ đặt nó lên mặt.
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh kỳ lạ tràn vào cơ thể cậu. Zephys cảm thấy như có hàng ngàn giọng nói thì thầm trong đầu, cố gắng lôi kéo cậu vào bóng tối.
“Zephys!” Giọng của Nakroth vang lên, kéo cậu trở lại thực tại.
Zephys mở mắt, nhìn thấy ánh mắt kiên định của Nakroth. Nhờ ánh nhìn đó, cậu lấy lại được bình tĩnh và bắt đầu đọc những câu thần chú trong cuốn sách.
Nhưng càng đọc, sức mạnh trong chiếc mặt nạ càng trở nên dữ dội. Bóng tối bao trùm căn phòng, và Zephys cảm thấy mình sắp bị nuốt chửng.
“Ta không thể…” Zephys thở hổn hển, đôi tay run rẩy.
Nakroth tiến đến, giữ chặt vai cậu. “Cậu có thể làm được! Nhìn vào ta, Zephys!”
Ánh mắt kiên định của Nakroth như một ngọn lửa, thắp sáng trong bóng tối vô tận. Nhờ hắn, Zephys tìm thấy sức mạnh để tiếp tục.
Cuối cùng, khi câu thần chú kết thúc, một tiếng nổ lớn vang lên, và chiếc mặt nạ rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Zephys ngã quỵ xuống, nhưng Nakroth nhanh chóng đỡ lấy cậu.
“Ngươi… cứu ta…” Zephys thì thầm, giọng cậu yếu ớt.
Nakroth nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. “Ta đã nói rồi, cậu thuộc về ta. Ta sẽ không để bất cứ thứ gì làm hại cậu.”
Trong khoảnh khắc đó, Zephys cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết, dù bóng tối vẫn lẩn khuất xung quanh.
Hết chương 5
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro