Chương 4: Bóng Ma Quá Khứ
KZephys ngồi thu mình trong góc phòng, ánh nến yếu ớt phản chiếu lên gương mặt cậu, khiến những đường nét góc cạnh càng thêm rõ ràng. Dù đã cố trấn tĩnh, cậu vẫn không thể quên được cảm giác lạnh buốt khi bị thứ gì đó trong bóng tối chạm vào.
Nakroth là ai? Vì sao hắn biết rõ về những điều kỳ quái đang diễn ra trong căn nhà này, và tại sao hắn cứ xuất hiện đúng lúc để bảo vệ cậu?
Cậu không biết.
Nhưng một điều chắc chắn là Zephys cảm nhận được, bản thân cậu đang bị cuốn vào một trò chơi nguy hiểm mà Nakroth dường như nắm giữ mọi lá bài.
---
Ngày hôm sau, bầu trời u ám hơn thường lệ. Những đám mây xám xịt như treo lơ lửng trên không, tạo nên một không khí ngột ngạt khó chịu. Zephys bước ra khỏi phòng, định bụng hỏi Nakroth vài điều, nhưng căn nhà lại im lặng đến mức đáng sợ.
“Ngươi đâu rồi?” Zephys khẽ gọi, nhưng không ai trả lời.
Cậu đi dọc hành lang dài hun hút, từng bước chân vang vọng trong không gian trống rỗng. Bức tường gỗ cũ kỹ dường như cũng phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt mỗi khi cậu chạm vào.
Đến cuối hành lang, Zephys phát hiện một cánh cửa khép hờ. Một luồng ánh sáng nhạt lọt qua khe cửa, như đang mời gọi cậu bước vào.
Zephys ngập ngừng vài giây, rồi đẩy cửa.
Đó là một căn phòng khác biệt hoàn toàn so với phần còn lại của căn nhà. Sách chất đầy trên các kệ cao, bàn làm việc bừa bộn với những tờ giấy ghi chú nguệch ngoạc. Ở giữa phòng là một chiếc bàn dài, trên đó bày la liệt những dụng cụ kỳ lạ.
Đứng quay lưng lại phía cậu là Nakroth. Hắn đang chăm chú nhìn vào một quyển sổ cũ, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của Zephys.
“Ngươi đang làm gì?” Zephys hỏi, phá tan bầu không khí yên lặng.
Nakroth khẽ quay đầu lại, đôi mắt đỏ như hổ phách lóe lên trong ánh sáng mờ nhạt. “Cậu không nên vào đây.”
“Ta có quyền biết, Nakroth!” Zephys bước đến gần, đôi mắt tím ánh lên sự quyết tâm. “Ngươi giấu ta điều gì? Ngươi biết điều gì đang xảy ra trong căn nhà này đúng không?”
Nakroth im lặng trong giây lát, rồi thở dài, đặt quyển sổ xuống bàn. “Cậu muốn nghe sự thật?”
“Phải.”
“Được thôi.”
Nakroth bước đến bên cửa sổ, đôi mắt lạnh lùng hướng ra ngoài. “Căn nhà này không chỉ đơn thuần là một nơi trú ngụ. Nó từng thuộc về một gia đình giàu có vào thế kỷ trước, nhưng rồi bi kịch xảy ra. Người cha trở nên điên loạn, giết chết cả gia đình mình trong một đêm mưa gió. Kể từ đó, linh hồn của những người bị hại không thể rời đi. Họ mắc kẹt ở đây, và bất cứ ai bước vào đều trở thành con mồi của họ.”
Zephys sững sờ. “Ngươi đang nói rằng… những thứ ta thấy hôm qua là linh hồn?”
“Đúng vậy.” Nakroth quay lại nhìn cậu, ánh mắt sắc lạnh. “Và chúng sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích.”
“Mục đích gì?” Zephys nuốt khan.
Nakroth tiến lại gần cậu, dừng lại chỉ cách một bước chân. “Mục đích là cậu.”
Zephys lùi lại một bước, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Ngươi nói gì vậy?”
“Cậu không giống những kẻ khác,” Nakroth nói, giọng hắn trầm thấp nhưng đầy sức nặng. “Cậu có một thứ mà họ muốn, thứ có thể giải thoát họ khỏi nơi này. Và vì điều đó, họ sẽ làm mọi cách để kéo cậu xuống cùng.”
Zephys cảm thấy cả người lạnh toát. “Vậy còn ngươi? Ngươi là ai trong câu chuyện này?”
Nakroth im lặng một lúc lâu, rồi nói: “Ta là người được giao nhiệm vụ ngăn chặn điều đó xảy ra.”
“Vậy ngươi bảo vệ ta vì trách nhiệm?” Zephys cười nhạt, nhưng ánh mắt cậu ánh lên sự tổn thương.
“Không phải vì trách nhiệm.” Nakroth bất ngờ nắm lấy cổ tay Zephys, kéo cậu lại gần. “Ta bảo vệ cậu vì cậu thuộc về ta.”
Câu nói của Nakroth khiến Zephys chết lặng. Cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phả vào má mình, đối lập hoàn toàn với đôi mắt lạnh lẽo kia.
“Ngươi… đang nói gì vậy?” Zephys lắp bắp.
Nakroth không trả lời, chỉ cúi đầu xuống, để trán hắn chạm vào trán cậu. “Dù cậu có tin hay không, thì từ lúc bước vào căn nhà này, cậu đã là của ta. Và ta sẽ không để bất cứ thứ gì lấy cậu đi, kể cả chính bóng tối này.”
Zephys mở to mắt, trái tim cậu đập loạn nhịp. Cảm giác lo sợ ban nãy dường như tan biến, thay vào đó là một cơn sóng cảm xúc khó tả dâng tràn.
Cậu không biết đây là sự thật hay chỉ là một trò chơi tâm lý, nhưng khi Nakroth buông tay, ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào cậu như một lời tuyên thệ.
“Ở lại trong phòng, và đừng bao giờ bước ra nếu không có ta,” Nakroth nói, giọng hắn trở lại lạnh lùng. “Cậu không biết mình đang đối đầu với thứ gì đâu.”
Zephys không trả lời, chỉ đứng yên lặng nhìn theo bóng lưng Nakroth khuất dần sau cánh cửa.
Một lần nữa, cậu lại bị bỏ lại với hàng loạt câu hỏi không lời đáp. Nhưng lần này, trong lòng cậu có một cảm giác khác, một cảm giác kỳ lạ nhưng khó lòng chối bỏ.
Nakroth không chỉ là kẻ bảo vệ cậu.
Hắn còn là bóng tối duy nhất mà cậu sẵn sàng lao vào, dù biết có thể bị nuốt chửng mãi mãi.
Hết chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro