Chương 2: Gương Mặt Của Quá Khứ
Zephys ngồi trên chiếc ghế cứng, ánh nến từ chiếc đèn bàn hắt lên gương mặt khiến những đường nét kiêu ngạo của cậu càng thêm sắc sảo. Nhưng trong đôi mắt tím oải hương ấy, sự bối rối và mâu thuẫn hiện rõ.
Nakroth đứng tựa vào tường, đôi mắt đỏ rực không rời khỏi Zephys. Hắn không cần nói lời nào, sự hiện diện của hắn đủ khiến căn phòng tràn ngập áp lực.
“Ngươi bảo vệ ta, nhưng lại chẳng chịu giải thích gì cả,” Zephys phá vỡ sự im lặng, giọng nói cứng cỏi nhưng không che giấu được chút căng thẳng. “Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao ngươi ở đây?”
Nakroth chậm rãi nhắm mắt, như thể những câu hỏi của Zephys chẳng đáng để trả lời. Nhưng khi mở mắt ra, ánh nhìn của hắn đã lạnh lẽo hơn.
“Cậu thật sự muốn biết sao?”
“Ngươi nghĩ ta còn lựa chọn khác sao?” Zephys đáp trả, giọng nói đầy vẻ khiêu khích.
Nakroth bước đến gần, từng bước chân khiến sàn gỗ dưới chân phát ra những tiếng cọt kẹt rợn người. Hắn dừng lại ngay trước mặt Zephys, đôi mắt rực sáng trong ánh nến.
“Ta là người bảo vệ nơi này. Là người đã chôn vùi mọi kẻ ngu ngốc từng bước vào đây.”
Zephys cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Ngươi muốn nói ngươi là một hồn ma?”
Nakroth nhếch môi, nụ cười nửa miệng toát lên sự nguy hiểm. “Cậu nghĩ ta trông giống hồn ma sao?”
Zephys quan sát kỹ người đàn ông trước mặt. Hắn cao lớn, mái tóc trắng như ánh trăng rủ xuống vai, đôi mắt đỏ sắc bén như lưỡi dao. Cơ thể hắn toát lên sự mạnh mẽ và quyền uy, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh mờ nhạt thường thấy ở những câu chuyện ma.
“Vậy ngươi là gì?” Zephys khẽ nhíu mày.
“Ta là người duy nhất cậu có thể tin tưởng ở đây,” Nakroth đáp, giọng nói trầm thấp vang lên như một lời khẳng định chắc nịch.
Zephys đứng bật dậy, đôi mắt tím lóe lên sự bất mãn. “Tin tưởng ngươi? Ngươi vừa dọa ta, vừa lôi ta đến đây mà không nói bất kỳ lý do nào. Ngươi nghĩ ta có thể tin ngươi sao?”
Nakroth cúi người, gương mặt lạnh lùng tiến sát lại gần, gần đến mức Zephys có thể cảm nhận hơi thở ấm nóng của hắn. “Cậu không có lựa chọn.”
“Ngươi…!” Zephys định phản bác, nhưng ngay lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài cửa sổ.
Cả hai cùng quay lại. Cửa sổ bị sương mù bao phủ, nhưng bóng dáng mờ ảo của một người phụ nữ với mái tóc dài bết máu dường như hiện lên qua lớp kính. Zephys đông cứng tại chỗ, không nói được lời nào.
Nakroth khẽ cười nhạt. “Xem ra bọn chúng không thể đợi thêm được nữa.”
Hắn bước đến, cánh tay dài rắn chắc kéo Zephys lùi lại phía sau. Hắn mở cửa sổ ra, nhưng bên ngoài chỉ là màn đêm tĩnh lặng và không gian lạnh buốt.
“Đừng bao giờ tin vào những gì cậu thấy ở đây,” Nakroth nói mà không quay lại. “Chúng sẽ dùng mọi cách để khiến cậu mất đi lý trí.”
Zephys hít một hơi sâu, bàn tay vô thức siết chặt lấy mép bàn. “Bọn chúng… là gì?”
Nakroth đóng cửa sổ, quay người lại đối diện với Zephys. “Những linh hồn bị nguyền rủa. Chúng chết trong đau đớn, trong oán hận, và chúng muốn kéo bất kỳ kẻ nào đến gần xuống địa ngục cùng chúng.”
“Vậy tại sao ngươi không rời khỏi nơi này?” Zephys hỏi, đôi mắt tím ánh lên sự nghi ngờ.
Nakroth bước đến, dừng lại chỉ cách Zephys một bước. “Vì ta là người canh giữ. Ta không thể rời khỏi đây… và giờ, cậu cũng vậy.”
Zephys giật mình lùi lại, nhưng bàn tay lạnh ngắt của Nakroth đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu. “Thả ta ra!” Zephys vùng vẫy, nhưng sức mạnh của Nakroth vượt xa cậu.
“Cậu nghĩ mình có thể thoát khỏi nơi này sao?” Nakroth khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt vào cậu. “Đừng quên, cậu đã bước vào đây, và cậu thuộc về nơi này.”
“Ngươi không có quyền quyết định!” Zephys hét lên, giọng nói lẫn trong nỗi sợ hãi.
Nakroth cúi xuống, đôi mắt đỏ nhìn thẳng vào mắt Zephys. “Ta không cần quyết định. Bản thân nơi này đã chọn cậu.”
Bỗng, tiếng cười khúc khích vang lên từ đâu đó trong phòng, âm thanh the thé như hàng chục người đang cười cùng lúc. Zephys bất giác quay đầu, nhưng Nakroth siết chặt tay hơn, giữ cậu lại.
“Đừng nhìn,” hắn ra lệnh, giọng nói sắc như dao.
“Ngươi không thấy sao? Tiếng cười đó—”
“Đừng nhìn!” Nakroth ngắt lời, kéo Zephys áp sát vào người hắn. “Nếu cậu nhìn, chúng sẽ chiếm lấy cậu.”
Zephys cứng đờ người, nhưng cơ thể Nakroth áp sát bên cạnh như một tấm khiên chắn khiến cậu cảm thấy… an toàn. Trái tim cậu đập loạn nhịp, không biết vì sợ hãi hay vì sự gần gũi này.
Một lúc sau, tiếng cười biến mất, để lại sự im lặng chết chóc. Nakroth từ từ thả lỏng tay, nhưng ánh mắt hắn vẫn đầy cảnh giác.
“Cậu còn nghĩ đây là trò đùa không?” Nakroth hỏi, giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian yên ắng.
Zephys ngước nhìn hắn, ánh mắt dần chuyển từ sự nghi ngờ sang sự bất an. “Ta… tin ngươi. Nhưng điều đó không có nghĩa ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi mãi.”
Nakroth khẽ nhếch môi cười, nụ cười lần này mang một chút dịu dàng khó nhận ra. “Tốt. Ta thích những kẻ cứng đầu.”
Zephys lườm hắn, nhưng trước khi kịp nói gì, Nakroth đã quay lưng lại, bước ra khỏi phòng. “Đừng rời khỏi đây. Nếu cậu muốn sống sót, hãy ở yên trong phòng này.”
Cánh cửa đóng lại, để lại Zephys một mình trong ánh nến leo lắt. Cậu đưa tay lên, cảm nhận hơi ấm còn sót lại từ tay Nakroth. Lòng cậu rối bời, không biết nên tin hay ghét hắn.
Nhưng có một điều Zephys chắc chắn: Mọi chuyện tại nơi này mới chỉ bắt đầu.
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro