Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Lời Nguyền Của Tòa Nhà Cổ

Đêm tối ở vùng nông thôn Mỹ thường yên ả đến đáng sợ, nhưng tại căn biệt thự nằm lẻ loi trên đồi Windmere, mọi thứ dường như hoàn toàn khác biệt. Màn sương dày đặc như muốn che giấu bí mật mà nơi đây đã giam giữ suốt hàng thế kỷ.

Zephys đứng trước cánh cổng sắt rỉ sét, ánh mắt kiêu ngạo nhưng sâu trong đó lại pha chút lo lắng. Cậu khẽ kéo áo khoác sát hơn, cơn gió lạnh lùa qua khiến đôi vai run lên nhè nhẹ. "Đúng là đồ ngốc!" Zephys tự mắng mình. Ai lại chấp nhận một công việc trông nhà tại nơi bị đồn là có ma chỉ vì vài lời thách đố cơ chứ?

Cánh cửa cũ kỹ của biệt thự phát ra tiếng kẽo kẹt đầy ám ảnh khi Zephys đẩy vào. Mùi ẩm mốc cùng mùi gỗ mục xộc thẳng vào mũi. Căn nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo, với các bức tường phủ đầy tranh chân dung u ám, những đôi mắt trong tranh dường như dõi theo từng bước chân cậu.

"Chẳng có gì đáng sợ cả," Zephys thì thầm, tự trấn an mình.

Nhưng khi bước đến giữa đại sảnh, cậu bất giác dừng lại. Một luồng khí lạnh bỗng len lỏi qua gáy, khiến từng sợi tóc dựng đứng. Zephys quay phắt lại, đôi mắt tím ánh lên sự đề phòng.

Ở cuối hành lang, một bóng người cao lớn bước ra từ màn tối. Dáng vẻ uy nghi của người đàn ông làm Zephys thoáng ngạc nhiên. Hắn có mái tóc trắng dài phủ xuống vai, đôi mắt đỏ rực như ruby trong bóng tối. Gương mặt hắn khắc nghiệt, lạnh lùng nhưng không kém phần cuốn hút.

"Ngươi là ai?" Zephys dứt khoát hỏi, giọng không hề run sợ.

Người đàn ông chậm rãi tiến lại gần, mỗi bước chân đều toát lên sự kiêu ngạo và quyền uy. "Ngươi không cần biết ta là ai," hắn đáp, giọng nói trầm thấp nhưng đầy áp lực. "Cậu không nên ở đây."

Zephys nhướng mày, không chịu lùi bước. "Đây là nơi tôi được thuê để trông coi. Ngươi mới là người không được phép vào."

Người đàn ông dừng lại cách Zephys chỉ vài bước, đôi mắt đỏ quét một lượt từ đầu đến chân cậu. "Hắn ta không nói gì với cậu sao? Nơi này là cái bẫy, và cậu đã tự bước chân vào nó."

Tim Zephys khẽ thắt lại, nhưng cậu lập tức gạt đi cảm giác bất an. "Tôi không quan tâm mấy lời đồn đại ngu ngốc. Nếu ngươi không đi, tôi sẽ báo cảnh sát."

Hắn nhếch mép cười, nụ cười vừa nguy hiểm vừa châm biếm. "Cậu nghĩ cảnh sát có thể đến kịp trước khi mọi chuyện kết thúc sao?"

Bỗng, căn nhà rung lên dữ dội. Tiếng bước chân vọng lên từ các bức tường, như thể có hàng chục người đang di chuyển xung quanh. Zephys quay người lại, chỉ thấy những chiếc đèn chùm trên trần nhà đung đưa như sắp rơi xuống.

"Cái gì... đang xảy ra vậy?" Zephys lùi lại vài bước, cảm giác sợ hãi bắt đầu len lỏi trong lòng.

Người đàn ông không trả lời, chỉ vươn tay kéo Zephys sát vào người hắn. Cậu vùng vẫy, nhưng bàn tay mạnh mẽ của hắn giữ chặt lấy vai cậu.

"Im lặng," hắn ra lệnh, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực. "Nếu cậu muốn sống sót, hãy làm theo lời ta."

Zephys trừng mắt nhìn hắn. "Ngươi đang dọa ta sao?"

"Không," hắn đáp, ánh mắt trở nên sắc lạnh. "Ta đang cứu cậu."

---

Nửa giờ sau, Zephys bị kéo lên tầng hai của căn biệt thự. Cậu miễn cưỡng theo sau người đàn ông lạ mặt, từng bước chân đều nặng nề vì áp lực. Hắn không nói thêm lời nào, chỉ dẫn cậu vào một căn phòng.

Căn phòng này khác biệt hoàn toàn với phần còn lại của căn nhà. Nó sạch sẽ, sáng sủa, với ánh nến dịu nhẹ từ chiếc đèn đặt trên bàn gỗ. Trên tường treo một tấm gương lớn, khung mạ vàng lấp lánh.

"Ngồi xuống," hắn ra lệnh, chỉ vào chiếc ghế gần bàn.

Zephys nhíu mày, nhưng vẫn nghe theo. "Ngươi định làm gì?"

Hắn không trả lời ngay, chỉ đứng đối diện cậu, đôi mắt đỏ rực ánh lên tia sáng khó đoán. Sau một lúc im lặng, hắn mới lên tiếng: "Cậu thực sự không biết nơi này đã bị nguyền rủa sao?"

Zephys nhếch môi, giọng nói có chút mỉa mai: "Nếu ta sợ mấy câu chuyện ma quái đó, ta đã không đến đây."

Hắn khẽ nhếch môi cười, nhưng nụ cười không mang ý cười mà tràn ngập sự châm chọc. "Ngươi thật sự không biết gì..."

"Vậy thì nói ta nghe đi. Nơi này nguyền rủa cái gì?" Zephys thẳng thắn đối diện ánh mắt hắn.

"Nguyền rủa rằng bất kỳ ai bước vào đều không thể rời đi," hắn đáp, giọng nói lạnh lùng. "Và điều duy nhất giữ cậu an toàn... là ở bên ta."

Zephys cảm thấy mặt mình nóng lên. Hắn đang đùa sao? Nhưng đôi mắt sắc bén và giọng nói nghiêm túc kia không cho phép cậu nghĩ như vậy.

"Ngươi muốn lợi dụng ta làm gì?" Zephys phản bác, ánh mắt không hề dao động.

Hắn cúi người, khuôn mặt đến gần đến mức Zephys có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn trên má mình. "Cậu không phải là người có quyền thương lượng ở đây. Ta nói cậu nghe, Zephys, nơi này có những thứ cậu không thể tưởng tượng nổi. Nếu cậu không muốn chết, thì phải tin tưởng ta."

Sự tự tin trong lời nói của hắn khiến Zephys không khỏi lưỡng lự. Cậu không tin hắn, nhưng trong tình thế này, cậu cũng chẳng có lựa chọn nào khác.

"Được," Zephys thở dài, giọng đầy bất mãn. "Ta sẽ tin ngươi... tạm thời."

Một lần nữa, hắn nhếch môi cười. Nhưng lần này, nụ cười đó có chút gì đó mềm mại hơn. "Rất tốt, cậu bé. Ta là Nakroth, và từ giờ trở đi, ta sẽ bảo vệ cậu."

Zephys im lặng, nhưng sâu trong lòng cậu dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Có lẽ, mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở lời nguyền...

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro