Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 3 - Chương 2: Xem xét tức phụ!

Nhìn Tiểu Điện xù lông trên vai, Nguyệt Vũ một bên hưởng thụ từng trận xuân phong cùng ánh dương nhu hòa, thật sự là nói không nên lời thích ý.

Đi tới đi lui, tựa hồ Nguyệt Vũ nhớ ra chuyện gì đó, thả thần thức của mình hướng vào không gian giới chỉ tìm kiếm, cẩn thận lục tìm phen nhưng cũng không tìm được thứ mình muốn. Buồn bực thở ra một hơi, ngay sau đó nàng đem thần thức xâm nhập vào khuyên tai bên tai trái đã bị tóc mái che khuất đến gần như bị lãng quên.

Vừa mới bắt đầu tìm kiếm, nàng liền phát hiện ra được thứ mình muốn. Dùng thần thức, một chiếc mặt nạ tinh xảo liền xuất hiện trước mặt Nguyệt Vũ.

Đó là một chiếc mặt nạ màu bạc in hình hoa, quanh thân tản mát ra từng đợt sáng bóng. Toàn bộ mặt nạ đều được làm từ loại quặng thượng đẳng, qua tay thợ điêu khắc tinh xảo, mặt trên còn có hoa văn trông rất sống động.

Nguyệt Vũ cảm thấy rất hài lòng đối với mọi phương diện của chiếc mặt nạ này. Nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, nàng vẫn rất tò mò vì sao khuyên tai sinh mệnh lại xuất hiện nó đây? Tuy rằng vừa lúc thỏa mãn được nhu cầu của bản thân nhưng nàng vẫn cảm thấy rất quái dị?

Hồi tưởng lại lời nói của Bạch Thiên Tuyệt đối với mình Nguyệt Vũ lập tức hiểu được sự xuất hiện của chiếc mặt nạ này không phải là ngẫu nhiên. Từ trước, một người thông minh như Bạch Thiên Tuyệt đã nghĩ đến sớm hay muộn thì sẽ có một ngày Nguyệt Vũ cần đến chiếc mặt nạ này để che lấp dung nhan, che dấu thân phận.

Nếu thực như vậy, hắn quả thật đã nghĩ xa lắm, đó liền chứng minh hắn đối với mình là cỡ nào quan tâm!

Trong đầu lơ đãng xuất hiện một tuyệt thế dung nhan, khi sương tái tuyết*, tuấn tú đên cực điểm, một thân khí chất tôn quý, tao nhã như lan. (Túy: khi sương tái tuyết: da trắng hơn tuyết)

Cảm nhận được người kia cũng giống như mình, lạnh lùng trong trẻo cùng cao ngạo...

Khóe miệng bất giác gợi lên một độ cong nhu hòa, trong phút chốc một mảnh xuân sắc liền mất đi vẻ đẹp của nó....

” sàn sạt sàn sạt nhất nhất”

Tại thời điểm Nguyệt Vũ đắm chìm trong suy nghĩ về Bạch Thiên Tuyệt thì đột nhiên xuất hiện một loạt âm thanh sàn sạt vang lên từ bụi cỏ cách đó không xa. Cũng chính nhờ âm thanh này mới khiến cho nàng phục hồi lại được tinh thần.

“Tiểu Hắc, Tiểu Điện, các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Vẫn đắm chìm trong suy nghĩ nên Nguyệt Vũ còn tưởng rằng mình nghe được huyễn thanh, vì thế mới mở miệng hỏi nhị thú.

“Chủ nhân , ta nghe thấy được, tựa hồ là từ bụi cỏ phía trước truyền đến, nếu không để ta đi xem có chuyện gì?” Tiểu Hắc nhìn thoáng qua Tiểu Điện, Tiểu Điện gật đầu chứng tỏ chính mình cũng nghe thấy âm thanh đấy.

“Không cần chúng ta cùng nhau đi qua. Tiểu Điện đi, đi qua nhìn một cái”. Nói xong Tiểu Điện như một mũi tên lao thẳng ra ngoài...

Vừa đến gần, hắn mới phát hiện bụi cỏ này rất rộng và rậm rạp. Cỏ dại rất cao cơ hồ tương đương với bộ dáng của một người trưởng thành. Trong bụi cỏ thường thường có thể nghe thấy âm thanh sàn sạt, không những thế còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng dã thú nức nở. Âm thanh rất hỗn loạn, thống khổ giống như có một con huyền thú bị thương!

Nguyệt Vũ đem thần thức thả ra để xác định vị trí nhưng có vẻ huyền thú kia đã phát hiện nên lập tức che dấu hơi thở. Nguyệt Vũ lập tức có chút hưng phấn. Phải biết rằng thần thức của nàng đối với kẻ dưới huyền tông cho dù đối phương có che dấu thế nào nàng đều có thể phát hiện ra.

Nhưng hiện tại, bất luận là Nguyệt Vũ sử dụng thần thức thế nào cũng không thể cảm giác được vị trí của huyền thú kia, điều nay chứng minh cái gì? Chứng minh thực lực của chích thú kia ít nhất cũng phải là siêu thần thú.

Nhất chích siêu thần thú bị thương? Nguyệt Vũ tỏ ra vô cùng hưng phấn.

“Tiểu Điện, thả thần thức của ngươi ra, đi cảm thụ vị trí của chích huyền thú kia ở đâu đi”. Nếu thần thức của nàng không đủ, vậy Tiểu Điện - vương giả thú có lẻ đủ đi?“Được, thưa chủ nhân.” Tiểu Điện thực nghe lời thả ra thần thức của mình bao trùm toàn bộ bụi cỏ rộng lớn.

“Chủ nhân, ta đã cảm nhận được vị trí của chích huyền thú kia, ngay tại bên phải rìa bụi cỏ, cách đó không xa. Không chỉ như vậy, ta còn xác định được thực lực của nó là nhất chích hệ thủy Ngũ Nguyệt siêu thân thú.” Chỉ chốc lát sau, Tiểu điện liền cảm nhận được vị trí cùng thực lực của chích huyền thú.

Ngũ nguyệt siêu thần thú? Không sai a, tuy rằng nói mình đã có tam đại thần thú, tên trước mặt chẳng đáng là gì, nhưng thêm một cái cũng không ai chê nhiều a, Nguyệt Vũ tà ác nghĩ.

Hiện tại, nàng có một ý tưởng, muốn tạo ra một đại quân huyền thú, thì bây giờ chỉ là sự khởi đầu.

Nguyệt Vũ từ trên lưng Tiểu Điện bước xuống, để cho hắn biến trở lại màu sắc tự vệ, còn chính mình thì đi bộ hướng về phía mà Tiểu Điện chỉ cho nàng.

Dùng tay đẩy ra đám cỏ rậm rạp, Nguyệt Vũ liền xuyên đến vị trí đã xác định.

Không lâu sau đó bóng dáng của huyền thú thần bí kia hiện ra trước mắt của nàng...

Đó là nhất chích lam hồ ly thập phần xinh đẹp!

Trên bộ lông màu lam bóng loáng tản ra từng đợt u quang thoạt nhìn cực kì mị hoặc xinh đẹp. Thân hình kiều nhỏ không được cường tráng như Tiểu Điện, cũng không hung hãn thô bạo như Tiểu Hắc, mà lại mang một điểm phong tình khác.

Thất lam vĩ mặc sức đung đưa thoạt nhìn thật sự là vô cùng đáng yêu!

(thất lam vĩ = bảy đuôi màu lam)

Khuôn mặt nho nhỏ nhưng lại có biểu cảm sợ hãi như con người, hai tròng mắt giống như hai khỏa ngọc bích lúc này đã nhiễm từng đợt từng đợt ánh huỳnh quang, thật sự là xinh đẹp nhiếp hồn người.

Gặp được cảnh tượng như vậy, trong đầu Nguyệt Vũ cùng nhị thú đồng thời hiện ra ba chữ: Hồ ly Tinh.

Bề ngoài xinh đẹp như thế, hơn nữa bộ dáng mảnh mai, còn có biểu tình rưng rưng nước mắt kia, khiến Nguyệt Vũ cũng không nhịn được kinh diễm một phen.

Nguyên lai, trên đời này thật sự có hồ ly tinh!

Một huyền thú xinh đẹp đến không thể phản đối như vậy, trong mắt Nguyệt Vũ liền lộ rõ quyết tâm.

Loại vưu vật* này, vừa nhìn liền thích, bắt trở về làm vợ của Tiểu Điên hoặc Tiểu Hắc cũng tốt a! Nguyệt Vũ vô cùng tà ác suy nghĩ, những lời này nếu để cho mỗ hồ ly kia biết, có thể hay không đâm đầu chết nha? Không vì cái gì khác, hắn căn bản chính là nhất chích công a! (Vưu vật = vật lạ, trân quý; công = giống đực)

Dù có muốn lắm thì cũng không thể làm như vậy được!

Không thể không nói, Nguyệt Vũ thật sự là một chủ nhân tốt. Mẹ nó, quan tâm vô cùng hảo đến chung thân đại sự của nhị thú nhà mình!

Đột nhiên nhìn thấy một người cùng hai thú, Thất Vĩ Lam Hồ thực sự bị dọa cho sợ hãi một trận. Hắn còn tưởng rằng là nhóm người kia đuổi giết mình. Lập tức liền chuẩn bị đào tẩu mà sự thật là hắn cũng làm như vậy. Nhưng mà Nguyệt Vũ sao có thể để cho chuyện đó xảy ra? Tức phụ tương lai của nhị thú nhà mình thì sao lại để cho nàng bỏ chạy lấy người như vậy chứ?

Vì thế, Nguyệt Vũ cố gắng nặn ra một nụ cười mà bản thân cho là dễ gần nhất, ôn nhu thập phần sáng lạn nhìn mỗ hồ ly. Bị nhìn như vậy, mỗ hồ ly không có bị dọa, mà hai thú đã tỏ ra khó có thể tiếp nhận được rồi.

Đây là chủ nhân nhà mình hay sao? Nói như thế nào nhỉ, ừm, là nịnh nọt? Không hiểu, không thể hiểu, vì thế mỗ thú lắc lắc đầu cố gắng không đi để ý đến Nguyệt Vũ, người đang cười làm cho người khác mao cốt tủng nhiên (nổi da gà) kia...

”Tiểu hồ ly, lớn lên thật không sai a, ngươi tên là gì?” Nguyệt Vũ thập phần ôn nhu nói.

Nhị thú vừa nghe xong nhất thời toát mồ hôi, lời này nói ra nghe thế nào cũng giống như lời kịch của mấy tên nhà giàu ăn chơi trác táng đùa giỡn con gái nhà lành trên đường vậy!

Ai ngờ, Thất Vĩ Lam Hồ vốn mảnh mai lại nhất thời sửa đổi bộ dáng tiểu mỹ nhân ôn nhu xinh đẹp, hai tròng mắt lúc này đã tràn ngập địch ý cùng tức giận, trong miệng cũng phát ra tiếng hô trầm thấp. Bộ lông màu lam trong suốt xinh đẹp đến thấu da lông lúc này đã muốn dựng thẳng lên, rất hung hăng! Nếu không phải chích hồ ly này đang bị thương thì Nguyệt Vũ không hề nghi ngờ sẽ bị hắn tấn công đến.

Nguyệt Vũ cũng không bị Thất Vĩ Lam Hồ đột nhiên tức giận dọa đến, nàng biết rằng chích hồ ly này nhất định là vì trước đây bị con người tấn công, nếu không cũng sẽ không bị thương nặng như vậy ở chân cùng ở lưng, cũng sẽ không tránh ở trong bụi cỏ không nhúc nhích, và sẽ không có phản ứng dữ dội như vậy đối với bọn họ.

Tuy rằng tò mò vì sao Thất Vĩ Lam Hồ lại bị thương nặng nhưng Nguyệt Vũ cũng không có thời gian rỗi để đi hỏi thăm. Vì thế nàng không chút do dự mở miệng, nói:” Tiểu Hồ Ly, ta biết ngươi có thể nói, nói đi, ngươi có nguyện ý cùng ta ký khế ước không?” Ngữ khí lúc này mang theo một chút lạnh lùng không còn lại chút nào trêu chọc như lúc nãy.

Thay đổi giống như những đám người kia!

Nghe xong những lời này, không những không sợ chút nào mà Thất Vĩ Lam Hồ còn trở nên càng hung tàn hơn. Đôi mắt như bảo thạch màu lam lúc này tràn đầy huyết sắc, thoạt nhìn càng xinh đẹp mĩ hoặc. Miệng khẽ nhếch lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, thỉnh thoảng trong miệng còn phát ra những tiếng gầm nhẹ. Thất lam vĩ trước đó vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, lúc này lại hơi dựng lên.

Chích hồ ly này nổi lên sát ý!

Vốn là thời điểm mới nhìn thấy Nguyệt Vũ, Thất Vĩ Lam Hồ cảm thấy thiếu niên này cũng không tệ lắm, nhưng không nghĩ tới là hắn nhìn lầm. Nguyên lai là hắn cùng với những tên đã thương tổn mình cũng không khác gì nhau, đều mơ ước có được hắn, một chích siêu thần thú làm của riêng.

Thật ra Thất Vĩ Lam Hồ đã hiểu lầm. Nguyệt Vũ coi trọng hắn không phải ở thực lực mà là ở bề ngoài, nói khó nghe một chút đó là coi trọng “sắc đẹp” của hắn.

“Nhân loại, ngươi không cần khiêu chiến điểm mấu chốt của ta, nhân loại vô sỉ đều tham lam như vậy, mơ tưởng muốn ta phục tùng, cho dù ta dùng hết toàn lực cũng không bao giờ để ngươi thực hiện được.” Đột nhiên chích hồ ly mở miệng nói chuyện. Nghe thanh âm tựa như một thiếu niên, rất uyển chuyển êm tai, nhưng tựa hồ có thêm sự lo lắng, phẫn nộ cùng chút run run.

“Nga, ngươi xác định? Chỉ bằng bộ dáng hiện tại của ngươi?” Nguyệt Vũ khinh thường nhìn thoáng qua vết thương của Thất Vĩ Lam Hồ, thản nhiên chọn mi nói.“Hừ, cho dù ta bị thương thì như thế nào? Đối phó với ngươi, một nhân loại nho nhỏ ngay cả thực lực đều không có thì vẫn còn dư dả!”

Mỗ hồ ly nhìn không thấu thực lực của Nguyệt Vũ, vì vậy thật tự nhiên cho rằng Nguyệt Vũ là loại phế vật chỉ giỏi nói lời, về phần hai thú thú ở trên vai, lúc này đang ở màu sắc tự vệ bởi vậy, thất vỹ lam hồ không cảm thụ được dao động năng lượng của chúng, nên cho rằng chúng chỉ là chích thú sủng mà thôi.

Nghe xong những lời này Nguyệt Vũ cười nhẹ, từ chối cho ý kiến. Nhưng hai thú vừa nghe xong đã không thể chấp nhận được, vì thế ttrừng mắt khinh thường nhìn Thất Vĩ Lam Hồ một cái trong lòng thầm oán: Nếu chủ nhân của chúng là phế vật, thì tất cả con người, tất cả huyền thú trên Nguyệt Hoa đại lục này đều là phế vật!

“Vậy ngươi nói xem phải như thế nào thì ngươi mới thần phục ta?” Nguyệt Vũ không muốn đối phương không cam tâm tình nguyện ký khế ước với mình. Như vậy thì thật không có ý tứ.

“Trừ phi ngươi đánh bại ta!” Thất vỹ lam hồ vẻ mặt chân thành nói. Kỳ thật trong lòng hắn tin tưởng chắc chắn rằng Nguyệt Vũ không thể đánh lại hắn,

Lão tử đúng là đang chờ những lời này của ngươi!

Trên mặt Nguyệt Vũ không có biểu tình gì nhưng trong lòng lại đang hát vang. Lại là một hài tử đơn thuần như tờ giấy trắng... Cùng nàng đánh nhau, đây không phải là tự sát sao?

Nhất chích siêu thần thú bị thương, cũng là huyền thú hệ thủy, hỏa- thủy tương khắc, đây không phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Mà vừa nhắc đến hỏa, Nguyệt Vũ cũng có một buồn bực nho nhỏ. Lúc trước thì không phát hiện giờ thì đã nhận ra. Vì sao hỏa của nàng có màu đỏ mà hỏa của Triệt lại có bảy màu? Chuyện này cũng quá là kỳ thị đi. Vì sao bảy màu mà mình chỉ được chiếm có một loại? Quên đi, đợi cho Triệt khôi phục rồi hỏi hắn vậy...

“Thật không? Ta làm sao có thể tin tưởng lời nói của ngươi đây? Vạn nhất ngươi đánh thua chạy mất ta làm sao bây giờ?” Nguyệt Vũ ra vẻ sáng tỏ “ta không tin ngươi”. Như vậy càng làm cho mỗ hồ ly cảm thấy bản thân mình bị khách sáo, bị một nhân loại hắn rất xem thường khách sáo, quan trọng nhất là một kẻ thực lực không bằng chính mình khách sáo!

Vì vậy, nhất chích siêu thần thú thất vỹ hồ ly mặc kệ, có chút tức giận phản bác:” Ngươi nghĩ rằng ta và loài người các ngươi giống nhau sao? Chỉ biết vong ân phụ nghĩ ti bỉ, vô sỉ? Ta nói được là làm được!”

Nghe xong Nguyệt Vũ cũng không nói gì nữa, sở dĩ nàng nói như vậy bởi vì không thích tính cách của mỗ hồ ly thôi, thật không ngờ tính tình của hắn đúng thật là không tốt...

Trầm mặc chốc lát, trong lòng mỗ hồ ly có chút không kiên nhẫn. Hắn bây giờ còn có vết thương trên người nên phải nhanh chóng trở về để chữa thương, nếu không vạn nhất những người đó lại đuổi theo hắn, thì có lẽ hắn cũng chạy không thoát! Nghĩ đến đây mỗ hồ ly liền chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, giải quyết Nguyệt Vũ kẻ đang bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh trước mặt này.

Ngay tai thời điểm thất vỹ hồ chuẩn bị động thủ thì cách đó không xa có một tiếng la vang lên....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro