Chương 3 : Tâm Tư
Ngày hôm sau, Liễu Tề Thiên rời khỏi Thanh Ngân Thành cùng đoàn hiệp khách. Cả đoàn di chuyển nhanh như gió, bàn chân nhẹ nhàng lướt qua mặt đất, không một tiếng động. Họ là những hiệp khách giang hồ, khí tức vượt xa phàm nhân, thân thể cường tráng và linh hoạt. Từng bước chân của họ cứ như những bậc thầy điêu luyện, khiến cho không khí xung quanh như căng lên.
Liễu Tề Thiên chạy theo đoàn, cố gắng giữ khoảng cách, nhưng tốc độ của bọn họ quá nhanh, càng chạy, hắn càng bị kéo xa hơn. Mồ hôi túa ra trên trán, chân hắn bắt đầu đau nhức. Cảm giác bất lực len lỏi trong lòng, nhưng hắn không dừng lại. Hắn đã quyết tâm đi theo đoàn này, dù chỉ có thể đi sau họ, hắn vẫn muốn thử.
Đột nhiên, một chàng thanh niên trong đoàn, người có vẻ không còn quá trẻ nhưng thân hình vạm vỡ, từ phía trước quay lại và dừng lại một chút. Hắn nhìn Liễu Tề Thiên, giọng đầy quan tâm nhưng cũng không thiếu chút đùa cợt:
"Ngươi có ổn không đấy? Có cần ta giúp không?"
Liễu Tề Thiên cố gắng thở đều, mắt hơi nheo lại nhìn người thanh niên đó, không hề ngần ngại mà mở miệng:
"Cảm ơn, ta không sao. Chỉ là ngươi chạy quá nhanh, ta đuổi không kịp."
Người thanh niên cười nhẹ, có chút khinh bỉ lẫn thương hại trong ánh mắt:
"Ngươi không phải là phàm nhân bình thường sao? Lại muốn đuổi theo bọn ta? Ngươi có biết đang làm gì không? Hành động này là tự tìm đường chết đấy."
Liễu Tề Thiên nhìn người thanh niên kia, ánh mắt lóe lên sự kiên quyết và cũng không thiếu tự tin:
"Chết có gì đáng sợ sao?" Giọng hắn trầm nhưng cứng rắn, chẳng hề tỏ ra e ngại. Cái chết đã không còn là điều khiến hắn sợ hãi nữa. Hắn không còn gia đình, không còn mục tiêu rõ ràng ngoài việc gặp lại muội muội của mình xác nhận an toàn của muội ấy. Còn lại tất cả những gì hắn có, là một lòng kiên định.
Người thanh niên kia nhìn hắn, không nói gì thêm, chỉ thở dài một hơi, có chút cảm khái. Sau đó, hắn chầm chậm bước đến gần Liễu Tề Thiên, nắm lấy cổ áo hắn và kéo mạnh. Dù không nói lời nào nhưng cử chỉ ấy đầy vẻ bất đắc dĩ. Hắn kéo Liễu Tề Thiên đi một đoạn dài, tốc độ của hắn lúc này rõ ràng giảm xuống.
"Ta tên Trần Đề." Chàng thanh niên đột ngột mở miệng, giọng trầm ổn. "Còn ngươi?"
Liễu Tề Thiên mỉm cười, không giấu vẻ cảm kích trong mắt. "Liễu Tề Thiên. Đa tạ đã giúp đỡ."
Trần Đề nhìn Liễu Tề Thiên một chút, rồi lại liếc nhìn phía trước. Những bước chân của đoàn hiệp khách đang dần đi xa hơn. Trần Đề nhìn Tề Thiên như thể có chút suy nghĩ gì đó, rồi lại lắc đầu.
"Ngươi có mục đích gì không, Liễu Tề Thiên?" Trần Đề hỏi, giọng có chút tò mò, nhưng cũng có phần ngờ vực. "Không phải ngươi không biết bọn ta đang làm gì, hay chỉ đơn giản là ngươi muốn tham gia vào một hành trình nguy hiểm như thế này để tìm kiếm thú vui ?"
Liễu Tề Thiên cúi đầu, ánh mắt rơi vào mặt đất, rồi lại ngẩng lên :
"Chỉ đơn giản là muốn tìm lại muội muội của mình." Giọng hắn khẽ trầm xuống, như một lời hứa mà hắn đã tự cam kết với bản thân mình. "Ta không sợ chết. Dù sao thì ta cũng không còn gì để mất nữa."
Trần Đề nghe vậy, không nói gì thêm. Cả hai lại tiếp tục bước đi trong im lặng, dưới ánh nắng mai, nơi những tán cây cổ thụ bao quanh vẫn còn vương lại một chút hơi lạnh của ban đêm. Đoàn hiệp khách vẫn dẫn đầu, đi trong sự yên lặng, như những bóng ma lướt qua không gian.
Không lâu sau khi đoàn hiệp khách dừng chân, không khí trong rừng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua tán lá và tiếng rúc của một vài loài động vật hoang dã trong đêm. Đoàn người bắt đầu đốt lửa trại, những ngọn lửa nhảy múa, tỏa ánh sáng rực rỡ trong bóng tối. Một số người ngồi quanh đống lửa, nướng thịt, trò chuyện vui vẻ, âm thanh của họ hòa lẫn với tiếng lách tách của những cành củi đang cháy.
Liễu Tề Thiên ngồi một mình dưới góc cây, cách xa nhóm người khoảng chừng mười bước chân. Hắn lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, bao phủ mọi vật bằng một lớp ánh sáng bạc. Từng làn gió nhẹ lướt qua, làm rung động cành lá, mang theo hơi lạnh của đêm khuya. Hắn thở dài, đôi mắt mơ màng, như chìm vào một thế giới riêng của mình.
Dạ Thiên... Hắn nghĩ, ánh mắt lấp lánh dưới ánh trăng. Thế giới này có một vẻ đẹp khác biệt. Ban đêm kéo dài hơn ban ngày, nhưng lại mang đến cho ta những cảnh tượng tuyệt vời mà ban ngày không thể có được.
Trong khi Liễu Tề Thiên chìm trong suy tư, một bóng người bước đến gần. Đó là Trần Đề, người thanh niên đã giúp đỡ hắn trong suốt hành trình. Trần Đề vác theo một túi rượu, ánh mắt nhìn về phía Tề Thiên với vẻ tò mò, như thể hắn đã nhận ra sự ưu sầu trong ánh mắt của Tề Thiên. Trần Đề ngồi xuống bên cạnh Tề Thiên, đưa túi rượu ra, hỏi:
"Uống xíu không?"
Liễu Tề Thiên liếc nhìn người thanh niên một lúc rồi lắc đầu. "Xin lỗi, ta không biết uống."
Trần Đề cười nhẹ, không có vẻ gì là ngạc nhiên. Hắn ngồi xuống bên cạnh Tề Thiên, ánh mắt hơi nghiêng về phía hắn, cố gắng quan sát. "Ngươi có chuyện buồn sao?"
Tề Thiên ngước mắt nhìn lên trời, ánh mắt sâu thẳm. "Cũng không hẳn," hắn trả lời, giọng trầm buồn. "Chỉ là ta cảm thấy thế giới này hơi bất công mà thôi..."
Trần Đề khẽ nhướng mày, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh hắn, ánh mắt vẫn không rời khỏi Liễu Tề Thiên. Hắn nhận ra rằng Tề Thiên không chỉ đang nói về một chuyện gì đó cụ thể, mà là về một nỗi đau sâu thẳm trong lòng, một nỗi u sầu không thể xua tan dễ dàng.
Một lúc sau, Trần Đề cất giọng, giọng nói khẽ nhưng đầy sự trải nghiệm: "Ta từng giống ngươi, cảm thấy thế giới này không công bằng..."
Liễu Tề Thiên liếc nhìn Trần Đề, không nói gì. Hắn im lặng, tiếp tục ngắm nhìn ánh trăng. Trần Đề tiếp tục:
"Nhưng dần dần ta nhận ra rằng đó chính là chuyện thường tình của thế giới này. Ngươi nghĩ thế giới này thật sự có công bằng sao? Từ khi ngươi sinh ra, công bằng đã không còn tồn tại nữa rồi. Ngươi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, còn những đứa trẻ khác được sinh ra trong gia đình quyền quý, vậy đâu có công bằng? Tại sao lại là ngươi tồn tại trên thế giới này mà không phải người khác ?"
Tề Thiên im lặng nghe, những lời nói này như thể những suy nghĩ mà hắn đã luôn lẩn quẩn trong đầu, nhưng chưa bao giờ thực sự được nói ra. Trần Đề lại nói tiếp:
"Thế nên, nếu ngươi muốn đòi hỏi công bằng trong thế giới này thì chẳng có đâu. Ở đây, ngươi phải biết cố gắng, cố gắng hơn bất cứ ai khác, thì ngươi sẽ không còn đặt nặng hai chữ công bằng trên vai nữa. Chỉ cần ngươi cố gắng, sẽ có lúc ngươi tìm thấy cho mình một con đường, một mục tiêu."
Trần Đề ngừng lại một lúc, ánh mắt nhìn xa xăm, như thể nhớ lại những điều đã trải qua trong cuộc đời. Hắn thở dài rồi tiếp tục:
"Khi ngươi nếm trải đủ điều trên thế gian, khi ngươi thấy quá nhiều cuộc đời chìm nổi, khi ngươi đã chứng kiến biết bao nhiêu cuộc sống vụn vỡ, ngươi sẽ không còn cần tới công bằng nữa. Cuối cùng, ngươi sẽ hiểu rằng, sống trong thế giới này không phải là để tìm kiếm công bằng, mà là để tìm kiếm sức mạnh, để có thể vượt qua mọi thử thách mà không bị bất công đánh gục."
Tề Thiên nghe Trần Đề nói vậy, một phần trong hắn chợt thức tỉnh. Những lời này không phải là những lời dạy bảo của người lớn hay những triết lý cao siêu mà hắn đã từng nghe, mà là những suy nghĩ thật sự của một người đã trải qua quá nhiều trong cuộc sống, người đã hiểu rõ thế giới này không như những gì hắn từng mong đợi.
Hắn im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn ngươi. Ta sẽ nhớ những lời này."
Trần Đề khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai Tề Thiên. "Ngươi sẽ hiểu thôi. Chỉ cần ngươi sống đủ lâu, đủ lâu để nhìn thấy thế giới này thay đổi."
Cả hai lại im lặng ngắm nhìn ánh trăng, ánh sáng bạc chiếu xuống mặt đất, tạo ra một cảnh tượng yên bình giữa sự tĩnh lặng của rừng khuya.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng vừa le lói xuyên qua những tán cây rừng, đoàn hiệp khách bắt đầu thu xếp hành lý để rời đi. Mọi người nhanh chóng dọn dẹp trại, chuẩn bị cho hành trình tiếp theo. Tề Thiên, dù chưa quen với cuộc sống của những người hành tẩu, nhưng cũng bắt đầu làm quen với nhịp độ và sự vội vã của chuyến đi. Trần Đề, lúc này đã đi bên cạnh Tề Thiên, trò chuyện vui vẻ để xua tan không khí nặng nề. Họ cùng đi dọc theo con đường mòn trong rừng, từng bước chân vội vã nhưng cũng đầy sự nhàn nhã của những kẻ hành tẩu.
Một cô gái trong đoàn, nhìn thấy cảnh tượng này, bèn ngoắc tay với Trần Đề rồi hỏi: "Ngươi có hứng thú với anh bạn nhỏ này sao?"
Trần Đề khẽ cười, đôi mắt nhìn về phía Tề Thiên, rồi trả lời: "Hắn ta khá giống ta lúc trước."
Cô gái ấy nhìn theo bóng lưng của Tề Thiên, ánh mắt trầm tư như có chút cảm khái. Cảm giác này chẳng lạ gì đối với những kẻ hành tẩu giang hồ, khi chứng kiến những người trẻ tuổi đang đi tìm con đường của riêng mình. Nhưng ngay lúc đó, nhóm trưởng của đoàn bất ngờ dừng lại, khiến tất cả các thành viên trong đoàn cũng phải dừng theo. Bầu không khí xung quanh bỗng chốc trở nên nặng nề, im lặng như thể có gì đó sắp xảy ra.
Trần Đề nhìn về phía trước, nơi màn rừng sâu u tối dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ. Từng cây cối trong rừng im lặng, không một cơn gió. Có điều gì đó trong không khí khiến tất cả mọi người trong đoàn đều cảm thấy cảnh giác. Một khí tức nặng nề, đầy quyền lực và đe dọa đang lan tỏa trong không gian.
Đột nhiên, từ trong bóng cây, một thân ảnh khổng lồ bắt đầu dần dần lao ra, phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng. Cái bóng ấy vĩ đại, khiến những người trong đoàn cảm nhận được một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi. Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng ấy đã tiến lại gần, làm không khí xung quanh như bị hút hết mọi sự sống, khiến mọi người trong đoàn đều cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Trần Đề khẽ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt đầy lo lắng. Những người còn lại trong đoàn cũng bắt đầu cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần. Những giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán họ, không ai nói lời nào, nhưng sự căng thẳng và sợ hãi rõ ràng có thể cảm nhận được trong không khí.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bóng dáng khổng lồ đang tiến về phía họ. Đoàn hiệp khách không phải kẻ yếu đuối, nhưng đối mặt với một sinh vật hoặc kẻ có khí tức quá mạnh mẽ như vậy, không ai dám chắc chắn điều gì sẽ xảy ra. Họ đã từng đối mặt với nhiều kẻ thù nguy hiểm, nhưng lần này, một cảm giác bất an sâu sắc đã bao trùm tâm trí họ. Cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu, hay tìm cách rút lui... tất cả đều là lựa chọn mà nhóm hiệp khách phải đối diện ngay lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro