14
Minnie đang trên đường từ sân bay thẳng đến quán cà phê của Miyeon, quán cà phê xanh lá, trong đầu cô bây giờ là hình ảnh Miyeon ngồi tại chiếc bàn trong góc và làm việc, đến cả màu áo của cậu ấy, mấy sợi tóc bay bay cũng được cô sắp xếp hợp lý vào từng ngày không được gặp.
Suy nghĩ lại lẫn lộn, cô đã thôi tự hỏi sao đến ngày thứ 10 rồi mà cả hai không nhắn gì cho nhau, hằng ngày cô đều đặn vào xem story của Miyeon, chẳng có gì mới, cậu ấy không up gì cả, cô lo lắng mở hộp chat lên, cứ viết đi viết lại :"tớ nhớ cậu " rồi xoá vì càng suy nghĩ càng quá nửa đêm. Công việc và sự nhớ nhung làm cô cứ cáu ngầm ngầm, mấy ngày cuối nụ cười công nghiệp đã rất méo mó.
Minnie đã có khá nhiều thời gian để nghĩ ngợi và sắp xếp mọi chuyện xảy ra, không thể cứ là bạn bè vậy được, cô không muốn mọi thứ dừng lại ở đấy. Chắc là cô đã khá tốt trong việc làm Miyeon tin tưởng nhỉ, cô đã quá thận trọng không? Rất nhiều lần nghĩ đến việc thổ lộ thế nào để cậu ấy không chạy mất, cô sợ lắm, chỉ vì cô có một niềm tin mãnh liệt là dù không phải tri kỷ nhưng cô đã thành 1 người bạn đặc biệt của Miyeon, và cái cách cậu ấy luôn ở cạnh cô đã chứng minh rồi. Với niềm tin ấy, Minnie cứ đếm từng ngày để gặp Miyeon, để uống cốc latte cậu ấy vẽ, ăn chiếc bánh không có trong menu cậu ấy làm lúc rảnh rỗi, cô sẽ ôm chặt lấy Miyeon, nói là tớ nhớ cậu nhiều lắm, hít hà mùi hương quen thuộc.Tất cả mọi thứ như động lực đẩy cô làm việc hết mình, làm việc không một câu than thở suốt hơn 2 tuần.
Đứng trước cửa quán cà phê với đống hành lý, bình tĩnh lại, nãy đi đường cô cứ muốn khóc 1 chút, kỳ lạ thật đấy, cô chưa bao giờ ngắm cửa quán cà phê của Miyeon lâu hơn, nơi ấn tượng nhất luôn là chiếc bàn trong góc, giờ mới phát hiện đằng sau đống lá của cây cảnh là một dòng chữ lấp ló màu vàng được viết lên tường :" Aja aja, vui lên nào". Ồ, hoá ra đây là sức mạnh diệu kỳ của mấy chân lý trong phim ấy hả, cái gì đấy mà làm mình như tỉnh ngộ ra ấy, câu nói hay nhất của người đáng quý nhất ấy. Vui lên nào, vui thật này, bộ não của cô nhanh chóng xây dựng 1 hình ảnh Miyeon tròn xoe, bé tí với chiếc tai thỏ dùng giọng cổ vũ đáng yêu nói với cô, ừm, đậm chất Miyeon luôn á. Cô đứng lại chụp 1 tấm bằng chiếc máy ảnh đeo trước cổ, rồi mở cửa quán đi vào.
Tiếng chuông kêu leng keng quen thuộc, mọi thứ dù chỉ nhỏ nhất cũng làm cô xúc động lắm.
Miyeon, Miyeon, Cho Miyeon.
...
Miyeon vừa mới đến quán được 1 lúc thôi, cô đang thơ thẩn tưới nước cho mấy chậu cây trên tầng 2, cảm thán màu xanh của lá. Những lúc thế này phản ứng thật sự chậm chạp với mọi thứ, dường như vẫn nhận thức được khi vòng an toàn có gì kì lạ, nhưng hành động phải mất 1 vài giây mới theo kịp
.
Miyeon ơi.
Nhìn thấy Minnie sau 1 thời gian dài, ừm, có gì đó đang đến, theo cậu ấy.
---
"Này, có định ôm cậu ấy khô..."
Dẹp đi, Minnie tự nhủ, thậm chí không muốn để thời gian vào việc suy nghĩ, bước chân dài và càng ngày càng nhanh đến Miyeon. Y chang lúc trở về Hàn Quốc, nơi đến là quán cà phê của Miyeon, bây giờ cũng chỉ 1 đường thẳng đến cậu ấy đang đứng ở cuối căn phòng. Cá là trời có rung lắc cũng sẽ không ngăn cản được Minnie lúc này.
Chạm vào Miyeon, ôm lấy cậu ấy, giọng nói quen thuộc cô nhung nhớ ngày đêm.
A, thật muốn khóc quá đi mất.
Miyeon cố gắng xoay người lại cho thẳng với Minnie, cậu ấy xuất hiện trước cửa, gọi tên cô, đi thẳng đến ôm chặt cô. Đáng yêu quá, một con mèo với áo khoác đen to sụ đang khiến người cô nghiêng ngả.
Cả hai dính chặt vào nhau 1 lúc, không ai nói gì, đến khi Minnie hài lòng tạm thời buông Miyeon ra.
Miyeon đang cố gắng phân tích gương mặt của người bạn này, đáng yêu đến mức muốn đùa 1 chút.
- Cậu là ai thế nhỉ?
Lần này Miyeon đã không đùa dai theo kiểu bình thường nữa, đôi mắt cậu ấy long lanh lắm rồi.
- Cậu về rồi này, cảm ơn vì đã an toàn nhé, tớ nhớ cậu lắm.
Cô chủ động vòng tay lên cổ Minnie, kéo cậu ấy vào một cái ôm nữa, thầm tự trách vì câu đùa của mình. Đến khi cô bạn cao hơn một tí vòng tay qua eo cô, đầu tựa vào vai cô, nói thầm :
- Tớ nhớ cậu hơn, nhớ cậu không chịu nổi, ôi tớ phát điên mất.
---
1 chuỗi sự việc như là Miyeon xuống làm cho Minnie một cốc trà nóng, mang hết bánh kẹo trong túi xách cho Minnie ăn, nhận bao tải quà trong chiếc balo to khủng khiếp cậu ấy vác trên lưng, cả trong vali, nghe cậu ấy kể về hành trình của mình,... dẫu cả hai đều tự lờ đi 2 tuần im lặng với nhau.
Lúc ngồi ngẩn ngơ đợi Miyeon xuống tầng 1 làm gì đó, Minnie nhận ra mối quan hệ của họ là thế này, có 1 sự đồng điệu giữa hai người, không biết Miyeon có nghĩ thế không, cô đã mặc nhiên coi cô ấy là người duy nhất. Tổng kết lại một chút nhỉ. Đây không phải là yêu thì còn gì nữa? Minnie theo thói quen bỏ note ra ghi lại, xong cô chỉ ghi một dòng ngắn ngủi : mình thấy mình đang yêu.
Vậy thôi.
Cả hai tủm tỉm dắt tay nhau cùng đi bộ về nhà Miyeon, những điều gần gũi thân quen lại ùa về, thậm chí mọi cảnh vật đều xinh đẹp hơn gấp rất rất nhiều lần.
---
Minnie lười biếng dựa người vào Miyeon trên chiếc ghế sofa, không phải cô là kẻ bám dính đâu, chẳng là cứ tựa 1 hồi rồi dựa vào người cậu ấy, cô đã định rụt lại rồi nhưng cậu ấy lại nâng cánh tay lên cho cô dựa, vỗ nhẹ vào lưng cô, vẫn chăm chú xem tv. Miyeon cứ như một thiên thần ấy nhỉ, cậu ấy quá tốt để là sự thật.
Họ vừa ăn tối và uống rượu, người bày ra là Minnie và người uống nhiều hơn là Miyeon, như mọi lần, cậu ấy cứ uống và dần kiệm lời.
Mắt dán vào tv, cô chẳng biết họ đang nói gì, tại cứ mải nghĩ linh tinh. Tay Miyeon đang vắt ở vai cô, hô hấp có vẻ nặng nề vì rượu, nhưng yên lặng quá, cô biết Miyeon vẫn đang xem tv rất chăm chú, cậu ấy chưa ngủ đâu.
- Miyeon ơi, cậu từng yêu đương chưa?
- Hửm? Rồi.
- Ồ.
- ...
- ...
- Thế cậu thì sao?
- Tớ cũng rồi.
- Ồ.
Đây chính xác là cách Miyeon nói chuyện, ngay cả lúc không tỉnh táo nhất cậu ấy cũng là một người tử tế và tốt bụng.
- Ừm, cậu là một người rất đặc biệt với tớ.
Minnie giọng đều đều, cô thấy cảm xúc của mình đang tập hợp lại và lớn dần lên. Cô cũng quan tâm lắm phản ứng của Miyeon, nhưng hình như không thu hoạch được gì nhiều lắm.
- Với tớ cậu cũng thế.
Ngay sau câu trả lời ấy, trực giác Minnie mách bảo có gì đó kì kì, có gì đó đã lệch hướng rồi, mãnh liệt đến mức lí trí bắt cô chậm lại hơn nữa, phải dừng lại ngay lúc này thôi. Cô biết "người đặc biệt" kia không giống với của cô.
Nhưng vừa uống một đống rượu, thêm cả sự bất an với mối quan hệ này, không thể đợi thêm nữa.
Cô ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Miyeon, đôi mắt cậu ấy hơi mỏi mệt, nhưng trong ánh đèn mờ mịt cũng những ánh sáng nhập nhoè từ tv chiếu sang, mọi thứ cứ khiến cô xúc động thế.
Ngay khi Miyeon quay sang, vậy là xong rồi, cô nguyện dâng hiến tất cả mọi thứ mình có cho người con gái này, bởi cô đang yêu, cùng với đó một nỗi sợ song song bên cạnh, Miyeon có chấp nhận không? Nhỡ cậu ấy không cần gì hết từ cô?
Minnie nhổm người dậy, cô khẽ đặt một nụ hôn lên môi Miyeon, mọi thứ như bị điên ấy, cô không biết, thậm chí chưa từng nghĩ đến hoàn cảnh này, chưa từng lên kế hoạch. Đầu óc cô bây giờ chỉ có đôi môi của cậu ấy, chỉ có màu đỏ hồng cùng vị ngọt ngào của riêng Miyeon.
Có thể vì quá cẩn thận cho việc tiếp cận và quá mong muốn Miyeon là của riêng mình nên cô đã quên mất mình vốn là một người rất cuồng nhiệt và dứt khoát, hồi trước có bao giờ nghĩ quá nhiều đâu.
Nụ hôn như mở khoá cho tính cách Minnie giấu đi từ lâu.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro