Chương 1: Đạp trăng mà đến
Hoa Đỗ Quyên nở, sương mù dày đặc.
Trong màn đêm tối tăm và vô định, Mặc Trì lạnh lẽo toả ra từng đợt khí lạnh ngắt. Một người đàn ông cao lớn ngồi im lặng trước Thư Án, ánh đèn cố gắng vươn tới...cũng không thể kéo hắn ra khỏi ánh sáng.
Cung Viễn Chuỷ chậm rãi bước vào căn phòng tối tăm đó, từng lớp y phục bay lượn theo từng nhịp bước chân, tiếng chuông bạc khiến căn phòng càng thêm lạnh ngắt.
Cung Thượng Giác chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt sắc bén lại có thêm một nét gì đó dịu dàng và ấm áp.
" Sao lại đến đây muộn như vậy?"
Cung Viễn Chuỷ hơi cau mày, lời nói trong nghẹn trong cổ họng không thể thốt lên.
Thấy đệ đệ không nói gì, Cung Thượng Giác tiếp tục cúi đầu giải quyết công vụ trước mặt. Sự cô độc và tẻ nhạt giống như những năm tháng của trước đây...nhưng cũng không giống.
Bởi có một người đã rời đi.
Mang theo tất cả náo nhiệt cùng ấm áp, cùng những lần đầu tiên...rời đi một cách sạch sẽ.
" Ca, Kim Phục có phải đã đi tìm Thượng Quan Thiển?"
Cung Viễn Chuỷ cuối cùng cũng đã thối ra lời trong lòng bấy lâu, Kim Phục là thị vệ thân cận của Cung Thượng Giác...sẽ không bao giờ có chuyện rời ca ca quá lâu.
Huống chi là đã hơn 2 tháng.
Bàn tay cầm bút lông của Cung Thượng Giác đột nhiên dừng lại một lúc, giống như không có chuyện gì...vẫn lạnh nhạt tiếp tục mà đáp.
" Huyết mạch Cung Môn, không thể lưu lạc ở bên ngoài"
Chuyện Thượng Quan Thiển mang thai, Cung Thượng Giác chỉ nói cho đệ đệ mình. Nhưng Cung Viễn Chuỷ lại chưa từng tin vào điều ấy...
" Ca...cô ta đang lừa huynh. Thượng Quan Thiển giỏi nhất là lừa người, chắc chắn bởi vì rời đi nên mới nói như vậy"
Tư thế cầm bút lông của Cung Thượng Giác vẫn không thay đổi, không hề gấp gáp...ánh mắt còn sâu thẳm hơn cả Mặc Trì trước mặt.
" Sự thật như thế nào, có lẽ...rất nhanh sẽ rõ"
Cung Viễn Chuỷ có chút ngạc nhiên, hắn ta chạy thẳng đến trước thư án khẽ hỏi.
" Huynh tìm thấy cô ta rồi sao?"
Cung Thượng Giác vô thức liếc mắt đến bức thư của Kim Phục gửi ở trong đống giấy tờ bên cạnh, đôi môi mỏng hơi mím lại...lạnh nhạt trả lời.
" Vẫn chưa chắc chắn, có điều... người của Vô Phong đang thường xuyên lui tới thành Đại Phú"
Cung Viễn Chuỷ lại cay mày hỏi lại " Thượng Quan Thiển quay về Thượng Quan gia?"
Cung Thượng Giác ngẩng đầu lên nhìn đệ đệ, ánh mắt như nhuốm màn đêm sâu thẳm mà lạnh lẽo.
" Sau khi thân phận bị bại lộ, Thượng Quan gia sớm đã trống rỗng"
" Vậy cô ta đang làm gì ở Thành Đại Phú chứ? Bây giờ Vô Phong đang truy lùng kẻ phản bội là cô ta khắp nơi. Cô ta không trốn ở nơi nào đó vắng vẻ, lại chạy tới đó? Không biết cô ta đang nghĩ gì trong đầu"
Chính Cung Viễn Chuỷ cũng không biết rằng, khi mình nói những lời này...khuôn mặt và giọng nói có chút lo lắng và gấp gáp.
Cung Thượng Giác nhìn vào đôi mắt của đệ đệ thật lâu...khóe môi hơi cong lên trêu ghẹo.
" Không phải đệ không thích Thượng Quan Thiển sao? Tại sao lại quan tâm đến sự an toàn của cô ấy?"
" Đệ...đệ không quan tâm cô ta, đệ chỉ lo đến huyết mạch Cung Môn" Cung Viễn Chuỷ nói một cách chính đáng, nhưng lại không nhớ rằng...bản thân luôn cho rằng Thượng Quan Thiển đang nói dối về việc mang thai.
Thấy khuôn mặt đệ đệ hơi cứng lại, Cung Thượng Giác chỉ khẽ mỉm cười mà không nói gì. Cung Viễn Chuỷ thấy ca ca vẫn bình tĩnh và tiếp tục xử lý công vụ...ngập ngừng hỏi.
" Ca, sau khi tìm thấy Thượng Quan Thiển...huynh định làm gì?"
Nhưng người ca ca luôn có những lời lẽ sắc bén và dự định chắc chắn ấy...lại không thể cho hắn một câu trả lời chính xác về câu hỏi này.
" Tìm được người rồi nói, đêm đã khuya...đệ về nghỉ ngơi đi"
Ba ngày sau, Cung Thượng Giác nhận được báo cáo của Kim Phục...
Thượng Quan Thiển bị người của Vô Phong phục kích, Vô Phong chết 4 người, không tìm được tung tích của Thượng Quan Thiển. Ngoài ra, ở Trấn Tùng Dương phát hiện dấu vết của Vô Phong.
Nghe thấy nàng mất tích, Cung Thượng Giác ngay trong đêm khởi hành đến thành Đại Phú.
---Đường đường thích ngược văn mời bạn bình chọn và để lại bình luận ---
[ Tổng đà Vô Phong ]
Những gạch đen trải dài vô tận, thiết kế phức tạp và vô cùng tỉ mỉ. Trên những bức tường đen tối, ánh sáng không thể chạm tới dù chỉ một góc nhỏ...
Khung cảnh trông vô cùng chết chóc và rét lạnh.
Trong đại điện, những bức tường hình bán nguyệt cùng với rèm lụa che đi một thân ảnh ngồi ở vị trí cao nhất. Giọng nói lạnh lùng và áp bức vang lên...
" Người, không bắt được?"
Hàn Nha Lục quỳ trên mặt đất, cụp mắt xuống và buộc bản thân phải bình tĩnh để trình bày kế hoạch sắp tới của mình.
" Lần này là thuộc hạ đã bất cẩn, mong Thủ Lĩnh trừng phạt"
Người đứng bên cạnh Điểm Trúc vừa mới tiến lên, Hàn Nha Lục đã nhanh chóng nói.
" Xin hãy cho thuộc hạ cơ hội lấy công chuộc tội"
" Nói" Điểm Trúc im lặng một lúc mới nói, cũng là lúc bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ họng Hàn Nha Lục.
" Người của Cung Môn cũng đang tìm kiếm Thượng Quan Thiển, chúng ta có thể tương kế tựu kế...giết chết Cung Thượng Giác"
Thấy Điểm Trúc hơi cau mày, người đàn ông thả lỏng bàn tay...có chút chế nhạo nói.
" Cung Môn đã coi Thượng Quan Thiển là kẻ địch, nhưng cũng không cần đích thân Cung Thượng Giác ra tay"
" Từ trước đến nay Cung Thượng Giác luôn thận trọng, tâm tư khó đoán. Trong 10 năm, chúng ta đã phái vô số sát thủ, thích khách truy tìm dấu vết và phục kích. Nhưng cơ hội đến gần hắn cũng không, chứ đừng nói làm hắn bị thương"
Người đàn ông bên trái Điểm Trúc im lặng từ khi bắt đầu bỗng lên tiếng...
" Ngươi phát hiện ra thứ gì?"
Hàn Nha Lục hơi nhướng lông mày, đôi môi khẽ cong lên có chút thích thú.
" Trước đây ở bên ngoài Cung Môn, Cung Thượng Giác không có điểm yếu...bây giờ có rồi"
" Điểm yếu? Thượng Quan Thiển?" Người đàn ông bên trái có chút không tin mà hỏi lại.
" Đúng, cũng không đúng. Vân Vi Sam có thể ở lại Cung Môn là đã cùng Cung Môn hợp tác, nhưng Thượng Quan Thiển tại sao lại có thể bình an mà rời đi? Hôm đại chiến, Vô Phong tổn thất nghiêm trọng, Cung Môn cũng đóng chặt cửa và canh phòng nghiêm ngặt. Cô ta căn bản không có cách thoát thân...trừ khi..."
Điểm Trúc khẽ gật đầu, giọng điệu có chút chế nhạo...
" Cung Thượng Giác thả Thượng Quan Thiển đi, đúng là thú vị. Hắn ta luôn tàn nhẫn và máu lạnh...đặc biệt là đối với sát thủ Vô Phong"
Hàn Nha Lục lấy ra một chiếc khăn thổ cẩm ra và cẩn trọng nói.
" Đây là tàn dư thuốc mà thuộc hạ đã tìm thấy trong góc nhà gỗ của Thượng Quan Thiển. Sau khi kiểm tra, đó là thuốc an thai"
Một ngón tay Điểm Trúc đập lên mặt bàn trà " Đứng lên, lần này...đừng khiến ta thất vọng"
[ Thành Đại Phú ]
Cung Thượng Giác nhìn bộ váy màu hồng rách nát trên khay, lông mày hơi nhíu lại...chậm rãi hỏi Kim Phục.
" Có phát hiện ra manh mối gì không?"
" Có, tối qua một tiệm cầm đồ đầu phố đột nhiên đóng cửa không tiếp khách. Thuộc hạ đem theo người tới quan sát, phát hiện một cô nương mặc bạch y bị nhốt trong đó. Nhưng trời quá tối, thuộc hạ không nhìn rõ dung mạo"
Đôi mắt Cung Thượng Giác tối sầm lại, bàn tay đặt sau lưng hơi siết chặt...
" Là cứ điểm của Vô Phong?"
" Vâng, đã xác nhận"
Cung Thượng Giác đột nhiên chìm vào trầm tư, nhưng bên tai lại vang lên giọng nói có chút ngập ngừng của Kim Phục.
" Công tử..."
" Nói!" Khuôn mặt Cung Thượng Giác lạnh tanh.
" Cô nương đó bị thương không nhẹ, thường xuyên xoa bụng...nhìn có vẻ rất đau đớn"
Đồng tử Cung Thượng Giác hơi run lên, đôi mắt sắc bén dưới ánh nến như bị thiêu đốt...
" Đem theo người"
Đêm ngày càng tối, vài bóng dáng lặng lẽ đến sân sau của tiệm cầm đồ.
Kim Phục mở cửa từ bên trong, Cung Thượng Giác cùng với áo choàng đen cao quý bước vào. Trong viện chất đống những đồ vật, có nội thật, có đồ gốm sứ, có ngọc chạm khắc.
Thứ duy nhất không phù hợp là một chiếc ghế dài bập bênh màu đỏ rất to lớn. Phần trên được trang trí bằng tua rua và pha lê tinh xảo, nó đung đưa theo làn gió...tạo thành những tiếng động êm tai.
" Công tử, vì để che giấu tai mắt...cô nương đó được đem vào thông qua chiếc ghế này"
Cung Thượng Giác liếc mắt nhìn tứ phía, toàn bộ sân sau yên tĩnh một cách bất thường. Lông mày của hắn đột nhiên trở nên sắc bén, bàn tay to lớn rút đao nằm bên cạnh ra...
Một mũi tên sắc nhọn toả ra ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua màn đêm, Cung Thượng Giác nghiêng người né tránh...khiến mũi tên bắn thẳng vào cột gỗ phía sau.
" Phập"
Kim Phục và thị vệ bao vây lấy Cung Thượng Giác thành một hình tròn, ở phía mái nhà có vài tên sát thủ cầm cung tên trong tay.
Chủ tiệm cầm đồ đứng trên nóc nhà, cầm đầu đám sát thủ cười nói.
" Giác công tử đại giá quang lâm, là vinh hạnh của bổn tiệm"
Cung Thượng Giác chậm rãi thu lại đao, vượt qua Kim Phục mà đến gần phía ông ta. Ánh mắt sắc như kiếm, giọng nói lạnh nhạt nhẹ nhàng.
" Từ trước đến nay Vô Phong luôn thích náo nhiệt, trấn nhỏ này cũng có thể lọt vào mắt các người sao?"
" Mặc dù không quá phồn hoa, nhưng lại là trung tâm kết nối các nơi. Giác công tử xuất hiện ở đây, có lẽ Cung Môn sắp lập cứ điểm ở trấn nhỏ này rồi"
Thân hình chủ tiệm có chút mập mạp, vừa xoay người...vài viên ngói đã phát ra âm thanh nứt nẻ. Ánh mắt rơi vào một căn phòng nhỏ trong góc, giọng điệu có chút khinh bỉ.
" Thượng Quan cô nương từng là người của Vô Phong, Giác công tử xin đừng thủ hạ lưu tình"
Ngay lập tức, không gian trở nên hỗn loạn...tiếng đao kiếm giao nhau cùng mùi máu phảng phất bay lượn khắp nơi.
Cung Thượng Giác cầm khăn tay lau đi máu trên đao của mình, lạnh lùng nhìn thi thể của chủ tiệm cầm đồ ở dưới đất...
Khuôn mặt vô cảm, đến cái nhíu mày cũng không tồn tại.
Sau khi giải quyết hết những sát thủ, Kim Phục cho người lục soát toàn bộ tiệm cầm đồ. Một lúc sau, một bóng dáng có chút yếu ớt được thị vệ hộ tống đến...
Mái tóc có chút loạn nhưng vẫn không thể giấu đi sự xinh đẹp của nàng, đôi mắt sáng lấp lánh hơi cúi xuống khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng phía xa.
Kim Phục đứng bên cạnh Cung Thượng Giác khẽ thở một hơi nhẹ nhõm...cuối cùng cũng tìm được người.
Cơ thể Thượng Quan Thiển hơi run lên vì máu tanh xung quanh, bàn tay bẩn thỉu vội vã che đi khuôn mặt vì buồn nôn. Nhưng khoé mắt từ đầu đến cuối, vẫn nhìn người đàn ông lạnh nhạt trước mặt.
Không cảm xúc, không đến gần, không hỏi han hay làm bất cứ điều gì.
Không giống lần gặp lại giữa những người có tình cảm với nhau.
Những giọt nước mắt lấp lánh rơi xuống, dưới ánh trăng nó lại càng trở nên sáng rực. Khuôn mặt tỏ rõ sự thất vọng, nhẹ nhàng cúi người hành lễ.
Cung Thượng Giác thờ ơ nhìn người trước mặt " Sao không nói chuyện?"
" Ta..."
Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhẹ đến mức không thể nghe thấy. Đôi mắt xinh đẹp vì uỷ khuất mà trùng xuống...
Sau một lúc căng thẳng đến nghẹt thở, Cung Thượng Giác chậm rãi đến gần Thượng Quan Thiển....từng bước chân giống như đạp lên mặt trăng mà đến.
Đến khi đã thu hẹp khoảng cách, một cây kim bạc hướng thẳng về cổ họng hắn mà phi tới...
Giống như đã có chuẩn bị, chỉ khẽ nghiêng đầu...hoàn hảo tránh đi màn phục kích đầy bất ngờ.
Kim Phục nhanh nhẹn đá vào bụng Thượng Quan Thiển, một khối mềm như bông ngay lập tức bị đá xẹp xuống. Nàng bị đá sang một bên một cách yếu ớt, khoé miệng hơi rỉ máu...
Cung Thượng Giác hơi cúi đầu xuống một cách cao ngạo, lạnh lùng hỏi " Thượng Quan Thiển đâu?"
Người phụ nữ phía dưới chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt dưới ánh trăng sau khi hoá trang hiện rõ giống Thượng Quan Thiển đến 6 phần...nhất là đôi mắt xinh đẹp. Nàng ta hơi đứng dậy, lạnh nhạt đáp.
" Đã bị đem về Vô Phong"
Nhưng rõ ràng Cung Thượng Giác không tin vào điều đó....
" Cung Nhị tiên sinh dường như không vô tình như giang hồ đồn thổi, vậy mà lại vì một nữ nhân mà đặt mình vào thế hiểm. Nhưng mà, ngài đang vì Thượng Quan Thiển...hay là vì đứa trẻ trong bụng cô ta?"
Đôi mắt Cung Thượng Giác đột nhiên thay đổi, cặp đồng tử giống như gió lạnh mùa đông nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cô ta, trực tiếp nói cho hắn biết Thượng Quan Thiển đang mang thai.
Với sự thông minh và nhanh nhạy của nàng...sẽ không tiết lộ việc mình mang thai cho Vô Phong, trừ khi nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng...
Nhận ra điều này, Cung Thượng Giác vô thức siết chặt tay.
Giọng điệu bình tĩnh của " Thượng Quan Thiển" vang lên, khuấy động mọi tĩnh lặng và bình yên.
" Cung Nhị tiên sinh không cần lo lắng, Vô Phong sẽ không giết cô ta...mà còn chăm sóc Thượng Quan Thiển thật chu đáo"
" Nghe nói Hàn Nha mạnh nhất sẽ đích thân chỉ dạy đứa trẻ đó, sau này nó sẽ trở thành sát thủ mạnh nhất Vô Phong...cùng với Cung Môn giết hại lẫn nhau"
Kim Phục hơi nhíu mày vì kế hoạch ác độc này.
" Thượng Quan Thiển" thoải mái tìm một vị trí ngồi xuống, cả cơ thể hơi ngả ra sau...
" Người sắp chết này cảm thấy vô vị, không bằng...chúng ta nói một chút gì đó thú vị?"
" Thượng Quan Thiển đúng là thảm thật đấy. Nhận giặc làm cha, lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của kẻ thù. Sau khi bị Cung Môn tính kế, phải ôm bụng trốn đông trốn tây..."
" Lúc trước, bọn ta thuộc cùng một Hàn Nha. Hắn ta coi thường tất cả, chỉ tán thưởng một mình Thượng Quan Thiển...thậm chí còn thường xuyên dùng Thượng Quan Thiển làm ví dụ giảng dạy cách hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo"
" Đoạn tình tuyệt ái là tiết học đầu tiên, nàng ta trời sinh lạnh nhạt...nhưng bây giờ lại trở thành trò cười trên dưới Vô Phong"
" Một sát thủ cấp Ma trẻ tuổi nhất và ưu tú nhất, yêu mục tiêu của mình... thậm chí còn mang thai mà không phá bỏ. Nếu không có đứa trẻ trong bụng, dựa vào bản lĩnh và thủ đoạn ấy...làm sao có thể bị Vô Phong bắt một cách dễ dàng đến như vậy?"
" Cô biết không ít" Cung Thượng Giác lạnh nhạt đáp lại.
" Hàn Nha hiện tại của ta đang dùng nó để gián tiếp cảnh cáo bọn ta mà thôi. Ta tưởng Cung Nhị tiên sinh rất thích nghe về quá khứ của Thượng Quan Thiển...nên mới nói vài câu"
Cung Thượng Giác chậm rãi tiến gần nàng ta, ánh sáng của trăng chiếu lên chóp mũi và bả vai...khiến hắn giống như một vị thần cao cao tại thượng. Hắn hơi nhướng mày, lạnh nhạt nói...
" Ta bắt được, cũng giết không ít người của Vô Phong...nhưng không có người nói nhiều như cô"
" Cô đang kéo dài thời gian"
Một câu khẳng định khiến sắc mặt "Thượng Quan Thiển" đột nhiên thay đổi, đang định chuẩn bị cắn vỡ túi thuốc độc ở trong miệng đã bị Kim Phục lao tới đánh ngất.
" Đem cô ta về cứ điểm thẩm vấn, sẽ có điều có ích"
Cung Thượng Giác lạnh nhạt ra lệnh. Nhìn khuôn mặt có phần giống Thượng Quan Thiển phía dưới...đôi môi hắn mím lại có chút trầm ngâm.
Nàng, sẽ không bị thương chứ?
Nhưng hàng Đỗ Quyên trắng nhuốm máu và tan nát trước mặt lại giống như một bức màn máu mà xông vào tâm trí và đôi mắt hắn.
Đôi mắt sắc bén lặng lẽ nhìn căn nhà nhỏ trước mặt, đã 3 tháng kể từ ngày ấy...bóng lưng và đôi mắt ngập nước của nàng vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong tâm trí hắn.
Dù biết kết cục đã được định sẵn là phân ly, dù biết gặp lại cũng không thể thay đổi được bất cứ điều gì...nhưng Cung Thượng Giác chỉ mong nàng sống.
Dù biết nàng sẽ tìm mọi cách để tiếp tục trả thù, nhưng Cung Thượng Giác chỉ mong nàng nghĩ cho đứa trẻ trong bụng một chút...sau đó do dự và yếu mềm một chút.
Nhưng người con gái ấy, sẽ sao?
Hắn biết rõ đáp án ấy, nhưng lại tự lừa dối chính mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro