Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dã quỳ ở lại

Dã quỳ ở lại

Nguyễn Văn Tòan

Anh và em cùng học xa nhà, nhà em cách nhà chừng 200 cây số, còn anh thì xa gấp 5 chừng ấy. Ba năm học trôi qua êm đềm và dường như anh và em chưa biết gì về nhau.

Thế mà duyên cớ thế nào anh với em lại là hàng xóm của nhau.

Người ta khen em xinh và hay bàn tán nhiều về em; anh thì dường như dửng dưng vì anh không để ý nhiều về những điều đó. Nhưng sau này anh biết rằng chính sự dửng dưng đó đã làm em chú ý. Thế rồi một ngày anh đi thư viện thì gặp em, cùng đi được đoạn đường, anh mới biết em cũng đi thư viện. Thế là chúng mình cùng về một hướng. Từ đó anh chăm đi thư viện hơn, nhiều lúc cứ nhăm nhăm lúc em lấy xe ra là anh lại tình cờ đi đi xuống.

Thấy anh và em hay đi với nhau, mọi người bàn tán, đoán già đoán non "hình như tụi nó có chuyện gì". Có người khuyên anh "thôi năm cuối rồi tập trung mà ôn thi đi", anh cũng nghe được rằng:"hai ông bà này hâm thật tự nhiên năm cuối rồi còn dính vào nhau".

Kỷ niệm của hai đứa gắn liền với những con đường, bãi biển. Đã có rất nhiều con đường của phố biển Quy Nhơn in dấu những vòng xe đạp của anh và em, có khi đạp xe cả buổi để tìm cho ra một cuốn sách, cũng có khi cùng đạp đến mỏi mê chỉ để tìm ra nơi mà em nghe đồn rằng ở đó có món chuối rán rất ngon... Rồi có lúc lại như hai người "hâm" đi trong mưa trên bãi biển, cùng vẽ những trái tim lồng nhau trên bờ cát...

Dịp Noel năm ấy em bảo anh về quê em chơi, đã nghe người ta nói nhiều về phố núi quê em mà bây giờ anh mới đến. Với anh phố núi thật tuyệt vời! Hai đứa ngồi uống cà phê trên một toà nhà cao tầng, nhắm thành phố về đêm và thi nhau tìm nhà em nằm ở góc nào trong làn sương bảng lảng mùa đông. Em kể cho anh nghe về loài hoa dã quỳ mà anh mới chỉ nhìn thấy trên ảnh. Và anh ví em như bông dã quỳ rực rỡ giữa cao nguyên cũng một phần vì em thích loài hoa này.

...Thực tập xong, những ngày còn lại bên nhau thật ít ỏi. Rồi cả hai lao vào ôn thi tốt nghiệp, cùng động viên nhau trước hết hãy thi thật tốt, rồi mọi chuyện sẽ tính tiếp. Cũng may là kết quả thi tốt nghiệp của cả hai đều rất tốt.

Ngày nhận bằng tốt nghiệp, anh bảo em: về Hà Tây với anh nhé! Em trả lời: mẹ không muốn em đi xa. Câu trả lời làm anh chẳng còn tâm trí đâu mà tham gia buổi liên hoan chia tay của lớp. Cho đến bây giờ anh vẫn chẳng thể hiểu nổi mình lúc đó sao lại làm thế. Trấn tĩnh lại anh mới nhận ra rằng câu trả lời của em không hề thuyết phục.

Nhưng rồi em cũng thừa nhận rằng "tình cảm của em chưa đủ lớn để theo anh". Điều thừa nhận đó đã làm anh rất buồn nhưng có lẽ nó tốt cho cả hai, ít ra lúc đó anh cũng biết mình đang ở đâu.

Anh về quê, em trở lại phố núi, và anh đã tự an ủi mình rằng em như bông dã quỳ, chỉ thực sự đẹp khi ở lại với cao nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro