mười.
"Mời cậu Út mày ra ăn cơm đi."
Cậu cả và cậu Nhân dường như đã đạt đến một thoả thuận gì đấy. Hai cậu ngồi bên cạnh nhau, bọn hầu loáng thoáng nghe chuyện hai cậu đang nói, ù ù cạc cạc chẳng hiểu cái gì.
"Cậu ơi, cậu Út con còn đau lắm..."
"Muốn cậu Út mày đau hơn nữa không?"
Đình Trọng nghiêm giọng, thằng Lân vừa hãi hùng vừa bất lực, đành chạy vội vào phòng trong.
"Cậu muốn qua đây ở hay dẫn nó về bển?"
"Ở đây còn cha má, chắc em sẽ dẫn cậu Út về bên nhà."
"Ừ, Liêm, dọn đồ cho cậu Út mày đi."
Chưa được bao lâu, Út cưng được thằng Lân, thằng Tí dìu ra ngoài. Cả ngày nằm ở nhà, vừa đi mấy bước là vết thương đã đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.
"Buông nó ra, bị đòn chứ không có bị què."
Đình Trọng lạnh lùng đuổi bọn hầu đang chở che cho cậu Út. Gia Bảo tủi thân bước đến, ngồi xuống ghế, nỗi đau xộc thẳng lên não khiến nó tứa nước mắt.
Anh cả bảo nó sẽ không ngồi đàng hoàng được trong hai tuần, đương nhiên, nó nào dám hoài nghi lời anh cả.
"Lân, Liêm, lên phòng dọn hết quần áo của cậu Út mày, chất lên xe đi."
"Anh cả... Út không đi trại giáo dưỡng đâu."
"Hức, Nhân ơi, anh xin anh cả đi mà, Út không đi trại giáo dưỡng đâu, anh ơi."
Út cưng hoảng hồn, anh cả nỡ lòng đuổi em vào trại giáo dưỡng ở. Nghe nói ở đó ngày nào cũng phải dậy sớm để lao động công ích, tắm rửa thì phải tắm chung với một đống người, em không muốn, em sợ sắp chết!!!
"Anh cả ơi Út xin lỗi huhu, Út không dám đánh bài nữa, Út không dám đi chơi nữa, anh cả tha cho Út đi, Út không vào đó đâu mà!!"
"Vào mâm cơm mà khóc lóc cái gì đó? Nín ngay."
Anh cả đập bàn, cậu Út hồn siêu phách lạc, ngậm ngùi ăn cơm chan nước mắt. Nó len lén nhìn Nhân, anh không nói đỡ cho nó một câu nào, nhìn cũng không thèm nhìn nữa. Không lẽ là anh hết thương nó thật?
Hức, lúc đó chỉ lỡ lời thôi mà...
"Thằng Út nghe đây, ngày mai tôi về Ba Tri, cậu qua nhà cậu Nhân ở, liệu hồn mà nghe lời, đừng để nặng hơi mỏi cổ, rõ chưa?"
Nghe không bị bỏ tù, cậu Út mừng rỡ gật đầu lia lịa, vui vẻ hẳn lên.
Trong lòng nó vẫn còn ôm hi vọng rằng Phạm Hồng Nhân sẽ dung túng cho nó mọi chuyện, như cái cách cậu đã từng làm trong suốt 15 năm, cho đến khi đã ngồi trên xe rồi, mà người ta vẫn im thin thít.
Cậu Út kéo kéo tay áo cậu Nhân, vừa hờn dỗi vừa tội nghiệp mà trách móc:
"Anh đã không bênh em rồi, anh còn muốn im lặng như vậy đến lúc nào?"
"Lúc đó em không có ý như vậy, em lỡ lời thôi."
"Em cũng không kiếm thằng nào khác chở em hết á, anh ghen hả?"
"Anh Nhân."
Cậu Nhân im lặng đẩy tay cậu Út ra khỏi áo mình, lần đầu tiên nhìn Út cưng một cách nghiêm nghị đến thế.
"Ba tháng này, cậu phải hoàn toàn nghe lời tôi nói, tôi nói gì phải làm đó, không làm được thì ăn roi thay cơm."
"Anh học thói gia trưởng này ở đâu ra vậy?! Còn xưng hô kiểu đó với em nữa!"
Anh thôi không nói nữa, chăm chú nhìn em. Út cưng bị dọa không ít, nó đợi chờ lời giải thích đến từ anh, nhưng đổi lại là sự im lặng đến đáng sợ.
"Anh nói gì đi chứ?"
"Tôi đã nói với cậu quá nhiều rồi, từ giờ về sau, tôi chỉ nói chuyện với cậu sau khi cậu ăn đòn xong."
"Ai cho anh đánh tui?! Anh không có cái quyền đó! Anh không bênh tui bây giờ anh còn giở thói vũ phu, tui không ở với anh đâu!!!"
Người lái xe là thằng Lân, nghe cậu Út nó ngang ngạnh, nó ngao ngán lắc đầu, bảo:
"Cậu Út, cậu cả dặn con rồi, nếu cậu bước ra khỏi nhà cậu Nhân, con không cần đưa cậu về nhà, cứ chở cậu thẳng đến chỗ trại giáo dưỡng."
"Láo toét! Anh cả không nói như vậy bao giờ!"
"Cậu Út, con không dám giả lời cậu cả đâu. Trước khi đi, cậu cả đã dặn hết gia đinh trong nhà rồi, cậu cả chưa về thì không ai dám cho cậu bước vào nhà nửa bước."
"Tao... Mày, mày đừng có hù tao."
"Con không hù cậu làm gì, Sài Thành này rộng lớn, cậu tha hồ mà đi, nhưng đến lúc cậu về, con không chắc là cậu còn chân để đi hay không."
__________________
"Phòng cậu bên này, ở nhà tôi không có ở đợ, cậu phải tự nấu cơm và dọn dẹp, sau đó học bài. Tôi chỉ yêu cầu vậy, tối về tôi sẽ dò bài cậu, không thuộc thì ăn đòn."
"Nhân ơi... Anh xưng hô bình thường với em được không? Em nghe lời mà, em biết sai rồi, em sẽ ngoan, anh đừng xưng hô như vậy nữa được không?"
"Có nấu cơm cho tôi hay không là tùy cậu, nhưng nhà cửa bắt buộc phải gọn gàng, nếu không làm xong thì ăn đòn xong vẫn phải làm, nhớ kĩ."
Lời thỉnh cầu trực tiếp bị bỏ qua, Gia Bảo rưng rưng nước mắt. Đây đã là lần tủi thân bao nhiêu trong ngày rồi?
______________
Chát!
"Đọc lại."
"Hức, Chẳng phải liu địu, vẫn giống nhà,
Rắn đầu biếng học lẽ không tha.
Thẹn đèn, hổ lửa, hức, hổ lửa..."
"Tay."
"Anh ơi, hức."
"Tay?!"
Cậu Út rụt rè vươn lòng bàn tay trái đã đỏ bừng ra trước mặt. Cậu Nhân nghiêm túc nắm lấy mấy đầu ngón tay nó, nghiêm khắc vụt xuống ba thước chát chúa.
Cậu Út được nước khóc oà lên, nhưng vẫn không sao thoát được cảnh bị anh bắt khoanh tay, một lần nữa.
"Đọc lại."
Bài thơ ngắn ngủi mấy dòng, nhưng tầng nghĩa đằng sau thì vừa dài vừa khó phân tích, hành hạ cậu Út cả buổi chiều.
Đến khi cậu Út thuộc nằm lòng, bàn tay trái cũng đã đau đến mức không nắm lại được.
Cậu Nhân đặt thước lên bàn làm việc, lạnh nhạt nhìn cậu Út vẫn còn đang thút thít khóc. Trải qua trận đòn đầu tiên từ khi sống chung nhà, Huỳnh Gia Bảo dường như đã nhận được một cú sốc nào đó.
Nó sợ anh như mèo sợ chuột, không dám cuồng ngôn như xưa nữa. Phạm Hồng Nhân đạt được bước đầu tiên trong công cuộc uốn nắn bé hư, nhưng trong lòng cũng đánh trống dữ dội.
Làm sao không xót em cho được đây?
"Đi xuống rửa mặt ăn cơm."
"Dạ, hức."
_______________
"Nín dứt, nuốt xuống."
"Huhu em ghét cá. Em ghét cá!! Anh biết em ghét cá mà!!"
"Muốn ăn thì phải tự nấu, để tôi nấu cho thì cái gì cũng phải ăn, nuốt!"
Cậu Út uy vũ năm xưa khóc nức nở, khổ sở nuốt miếng cá trong chén con của mình. Hôm nay là quá đủ, bị tra tấn cả về thể xác lẫn tâm hồn, Gia Bảo chân chính nhận ra bản thân chỉ đang ở một trại giáo dưỡng trá hình.
Xem ra việc anh cả nói phải sửa trị tính tình của nó là có thật.
Ngẩn người một lúc, nó đứng bật dậy, khoanh tay khóc lóc:
"Em xin lỗi anh, em biết sai rồi, huhu, em sẽ đi làm để trả tiền đánh bài thua mà, anh đừng ép em nữa, huhu em không chịu nổi nữa đâu."
"Cậu Út, đây không phải ép buộc, đây là dạy dỗ, cậu ở nhà tôi thì phải theo luật của tôi, ngồi xuống, ăn hết cá trong chén."
Hồng Nhân nhìn đăm đăm vào Út cưng, thằng nhóc đang hoảng và có vẻ sợ hãi nhiều lắm, lúc này chính xác là lúc để bẻ gãy hàng rào phòng thủ của nó, để một đứa nhóc bướng bỉnh bị chiều hư nhận ra. Người bảo vệ nó, chiều chuộng nó lúc trước, đã hoàn toàn biến mất.
Út cưng cảm thấy triệt để bị đe doạ, bị anh cả và anh Nhân chặt đứt đường về nhà. Lần đầu tiên trong cuộc đời bé nhỏ, nó cảm nhận được sâu sắc việc chịu hậu quả cho hành động của mình.
_______________
Trời tối, Nhân ôm theo thau nước lạnh và thuốc mỡ vào phòng riêng của cậu Út.
"Có biết thưa gửi ai không?"
"Dạ anh Nhân mới qua."
Út cưng chống tay ngồi dậy, e dè nhìn anh. Sau bữa cơm tối, anh chỉ bảo nó về phòng xem bài tập, sự lạnh lùng nghiêm khắc của anh làm nó ngập ngừng không ít, bây giờ sai đâu sửa đó, nó không dám làm tình hình tệ đi nữa. Nhất là khi biết tin anh cả đi xuống Ba Tri ba tháng, cha má không bênh, nhà cũng chẳng có mà về.
Nhân ngồi xuống bên cạnh, cầm tay Út cưng lên mà nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ. Cậu Út thấy vậy, vừa mừng vừa tủi. Nó ngoan ngoãn ngồi đó, cố gắng tìm kiếm bóng hình dịu dàng lúc xưa.
"Xong rồi, ngủ đi."
"Anh ơi, anh cả đánh đòn em, anh bôi thuốc cho em nữa."
"Tôi không muốn nhọc lòng với cậu, tôi chỉ bôi thuốc cho vết thương tôi tạo nên, đó là chịu trách nhiệm. Ngủ đi."
"Nhưng mà..."
"Còn nữa, nếu muốn nhờ vả thì phải nói giọng sao cho giống nhờ vả, tôi không phải là người ăn kẻ ở của cậu."
Út cưng bàng hoàng, Phạm Hồng Nhân xoay người thay đổi 180 độ như thế này là vì sao?
Nhìn Út cưng ngẩn người, Nhân nén lại đau lòng trong ngực. Đã hạ quyết tâm nắn lại thằng bé rồi, chưa gì đã đau lòng là sao?
Biết rằng cũng vì sự nhún nhường chiều chuộng này mà Út cưng mới dám tung hoành cỡ đó, nhưng thay đổi thái độ ngoạn mục như thế, sợ rằng thằng nhóc sẽ ám ảnh chuyện này suốt đời mất.
Trái tim bé con tan nát, trái tim người lớn cũng chẳng vẹn nguyên, anh giằng co với em một lúc, rồi đứng dậy, bỏ ra khỏi phòng.
Sự im lặng vấn vương trong không gian, có người vẫn luyến tiếc cái ấm áp chóng vánh người xưa mang lại.
Muốn lớn thì phải vỡ tan một chút, kim thiền muốn thoát xác cũng phải xé vỏ bay ra.
_________________
Chắc là chương này sẽ vấp phải nhiều tranh cãi, mình cũng khá phân vân việc để Phạm Hồng Nhân cư xử ác độc với em bé như vậy, nma sửa 3 lần rồi, tất cả đều quy về hướng độc tài và gia trưởng, =)))) chắc là cái duy mỹ trong mình mang hơi hướng hơi bạo lực, vì hình tượng ban đầu mình gán cho cậu Nhân đã là hung dữ và nghiêm khắc rồi.
Đồng thời, Gia Bảo khá giống em trai mình, cha mẹ cưng chiều nó từ nhỏ, nên nó luôn biết rằng bản thân sẽ không bị bỏ rơi, nó sống và hành động vô trách nhiệm đến mức nhà chẳng còn ai nói gì được, và hậu quả luôn được nhà mình gánh thay.
Sự bất lực ngoài đời có lẽ là cảm hứng nhất thời của mình, vì mình thật sự đã chẳng còn trông mong gì vào em trai nữa. Nên mình sẽ để nhân vật hoàn thành những cái mình chưa làm được, để Út cưng lớn lên, được uốn nắn ngay đường thẳng lối.
Dù là sẽ đau đớn và khổ sở nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro