Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Dưới ánh trăng của trời đêm, cơn gió lạnh lẽo ngang qua khung cửa, ăn mòn từ từ vào tận tâm can. Những cơn đau nhói càng ngày một lớn, không có dấu hiệu dừng lại.

"Em rõ ràng là thật lòng yêu anh.."

"Anh nói sẽ cùng em kết hôn mà!"

Không ai hồi đáp.

Giọng nói bi thương vang lên từng hồi, tâm đau phế dại.

...

...

"Lâm Hạ Nhiên. Dừng tay!!!"

"Hàn Duật chết rồi. Tư gia cũng không còn, tôi phải thật sự cảm ơn em." Lâm Hạ Nhiên lau nhẹ khóe môi, tiến từng bước..

Hắn như một ác thú tham lam nhìn về con mồi đang rung rẫy, sợ hãi, ở ngay trước mặt.

Từng bước, từng bước, rất gần..

Thanh âm mang theo chín phần cười nhạo, vừa xa cách mà vang lên: "Tôi tiễn em một đoạn."

Ánh sáng kim loại lóe lên rồi biến mất ngay ngực trái cô, bên cạnh là âm thanh vừa quen thuộc nhưng thật xa lạ: "Tư Tranh, vĩnh biệt."

Tại sao lại tự tay chấm dứt sinh mệnh này của em?

Tại sao không phải ai khác mà là người em yêu nhất?

Sao anh lại có thể nhẫn tâm như vậy, tuyệt không cho em một chút luyến tiếc nào...

Lâm Hạ Nhiên, anh sẽ hối hận không?

Dao trong tay hắn vững vàng đâm thẳng vào tim cô, vô cùng hung hãn vang lên tiếng bén ngọt.

Máu tươi lan khắp nơi

Tí tách, tí tách...

Đủ tàn nhẫn.

...

"Lâm Hạ Nhiên!"

Tư Tranh bật dậy, ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ làm điểm tựa cho cô nhìn xung quanh.

Cảnh đêm tĩnh mịch, quá yên ắng.

Lại mơ về Lâm Hạ Nhiên.

Là khung cảnh đó, 

Đáng tiếc...

--

6 giờ sáng,

"Tiểu bảo bối, dậy nào."

Cứ cách một phút lại có vài câu liên tục đều đặn được vang lên.

"Tiểu bảo bối?"

"Tranh Tranh?"

"Tranh Tranh dậy cho anh nhờ."

"Tư Tranh! em là heo à?"

Tư Hàn vừa gõ cửa vừa hát câu oán ca trước phòng Tư Tranh.

Nghe sao mà bất lực quá!

"Anh mới là heo." 

Giọng nói lười nhác trong phòng vọng ra.

Nụ cười cứng đờ động lại trên môi Tư Hàn

"Anh im lặng chút đi, không dậy."

Em gái mình trở nên hung dữ rồi nha.

"Anh xuống nhà trước, em nhanh dậy đi, mẹ có làm nhiều món mà em thích đó." Tư Hàn nói xong liền liên tục dằn vặt tấm thảm trước phòng.

Tức giận nha, ta dẫm!

"..."

Nhìn mặt lão nương đây, ta là người vì ăn mà không cần mặt mũi sao?

Không thể nào!

--

"Ăn nhiều một chút, xem xem mới có mấy ngày con đã gầy như thế này" Giang phu nhân vừa gắp thức ăn cho vào bát của Tư Tranh, nghẹn ngào nói.

"Mẹ thật tốt" Tư Tranh nở nụ cười sáng lạng nhất, an an nhiên nhiên nhìn về phía thức ăn vừa được thêm.

Tư Hàn ngồi kế bên Tư Tranh khẽ thở dài.

Nội tâm oán thán.

"Mẹ! Người thật thiên vị."

"Ăn đồ của con đi." Giang phu nhân liếc nhanh qua Tư Hàn, con ngươi mang vẻ cảnh cáo.

"Ông cũng ăn nhiều lên một chút."

Giang Như Hoa cười ôn nhu đem vài món cho vào bát của Tư Thành.

--

Sau bữa sáng, mỗi người ai làm việc nấy.

Giang phu nhân kéo Tư Tranh ra khuôn viên nhà, ấp a ấp úng một hồi thì hỏi: "Tranh Tranh à, con không sao chứ? Lâm Hạ Nhiên thằng bé đó.."

Đôi mắt tròn xoe nhìn về phía vô định, xung quanh bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng vô cùng.

Gió thoáng qua, mây lững lờ.

"Không sao ạ, sau này con không còn dính dáng gì về người không còn liên quan kia nữa, mẹ ơi đừng nhắc tới hắn nữa."

Vẻ ngạc nhiên dần được hiện rõ trên khuôn mặt của bà ấy.

Tư Tranh a, đứa bé này, thay đổi rồi.

-
Cùng lúc đó, tại một nơi khác.

"Hàn tổng, 3 giờ chiều nay An Cẩn đến vũ hội của Tần gia."

"Xử lý."

"Vâng."

Hàn Duật xoa xoa mi tâm, nhấn số của Tư Tranh, do dự một hồi liền tắt máy.

"Tư Tranh, em thật ngốc nghếch, hắn đã tổn thương em biết bao nhiêu lần rồi mà em vẫn cố chấp với hắn như vậy."

Em xem tôi là gì đây?

Nụ cười đắng chát trên khóe môi, hòa quyện vào trái tim đầy thương sẹo.

Tranh Tranh, anh cũng biết đau lòng mà.

Điện thoại anh bỗng phát ra giai điệu quen thuộc, cùng với cái tên làm cho anh vứt mọi suy tư mà hướng về.

<<Hãy để anh nghe những suy nghĩ của em,

Muốn nói cho em biết anh yêu em đến nhường nào.

Thời gian là khoảng cách khiến hai ta..>>

"A Duật, anh không đến thăm em sao?"

"A Duật, đồ lừa đảo nhà anh, nói không giữ lời!"

Bên kia là tiếng trách hờn của cô gái liên tục êm dịu vang lên.

"Anh không..."

"Tuyệt giao, tuyệt giao" Tư Tranh vờ ra vẻ bất cần, tay ôm chặt cái chăn bên mình.

"Đợi anh." Thật không biết phải nói thế nào em mới hết bướng như thế này.

Nụ cười tự đắc của cô gợn lên một độ cong rất nhẹ.

"Không thể nào tha thứ, không đợi!"

Không đợi mới lạ...























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro