Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Động Vào

_Eliza, mặc kệ cô ta đi.

_Mặc kệ sao được cô chủ nhỏ.

_Cô chủ nhỏ, thì ra có danh phận luôn rồi sao? Trước giờ Lan Ngọc không cho tôi vào nhà thì ra là giấu ở cùng cô ở trong đấy, có con hổ tuyết trắng đó tôi rất mệt rồi bây giờ thêm cả cô nữa, thật là tức chết đi được.

_Đủ rồi, cô không được động tới Eliza.

Lâm Vỹ Dạ nhìn cô ta liền xù lông lên cau có, mắng ai cũng được nhưng không được mắng đến Eliza, cô ấy không hề làm gì sai cả, Eliza bị nàng làm cho cảm động muốn khóc rồi đây, trước giờ chưa ai dám đứng ra bảo vệ cô ngoại trừ Lan Ngọc, bây giờ lại có thêm người đứng ra bảo vệ mình thế này, từ nhỏ đến lớn chưa ai đối xử với cô như thế.

_Cô chủ nhỏ.

_Nè cô gái, cô nghĩ với thể loại như cô mà Lan Ngọc chịu chấp nhận yêu cô sao? Nghèo mạc kiếp nhìn thôi đã thấy chán, người như cô làm sao Lan Ngọc để mắt đến được chứ?

_Vậy người như cô chắc gì Lan Ngọc để mắt đến.

_Cô dám?

Chát...

Thúy Ngân tức giận vung tay tát thẳng vào mặt nàng, Lâm Vỹ Dạ bị hằn nguyên bàn tay đỏ ở trên má nghiên đầu nhìn cô ta, trên tiên giới chưa ai dám mạo phạm với nàng như thế này, càng không ai dám tát nàng như vậy, Eliza một màn bị hù đến doạ sợ, tiểu bạch hổ của cô chủ cưng như trứng hứng như hoa, vậy mà bị Thúy Ngân tát đến đỏ mặt, ngày tàn của cô ta sắp tới rồi.

_Cô dám tát cô chủ nhỏ?

_Chỉ là một con tiện nhân định dụ dỗ chồng tôi thôi, cô làm gì phải quan tâm đến cô ta chứ?

_Mong giám đốc mau rút ngay lời nói đó lại.

_Tôi không rút thì sao? Tôi chỉ lo cho vị hôn phu của tôi thôi, cô ấy bị mấy loại phụ nữ hạ tiện này bám đuôi theo, tôi là đang giúp chồng tương lai của mình loại bỏ bớt mấy người bám dai như đĩa thôi.

_Cô nói tôi bám đuôi theo cô ấy, sao cô không nghĩ lại người bám đuôi theo Lan Ngọc mãi là cô đi, Lan Ngọc không thích cô, vậy mà cô hèn hạ cứ đi theo sau cô ấy, đó mới là bám đuôi.

_Cô dám?

_Quậy đủ chưa?

Lan Ngọc từ khi nàng tỉnh dậy đã tỉnh từ lâu, chỉ là cô muốn xem thử tiểu bạch hổ nhà cô giải quyết tình huống này như thế nào, cứ nghĩ Lâm Vỹ Dạ sẽ không giải quyết được ai ngờ đâu lại vượt xa mong đợi của cô, chỉ trong vòng một ngày ra ngoài thôi Lan Ngọc lại biết thêm nhiều thứ về Lâm Vỹ Dạ, quả thật người mình yêu cô không bao giờ chọn lầm người.

_Ha, Lan Ngọc mắng cô đấy, biết điều thì đừng cải lời tôi.

_Tôi đang nói cô đấy Thúy Ngân.

_Haha... vừa lòng tôi lắm.

_Cả em nữa tiểu Dạ Dạ.

Lan Ngọc không ngừng quay sang trách móc nàng, tại sao có thể hiền từ đến mức đấy, cô là đang giận nàng không phải vì gây rối với Thúy Ngân mà là vì bị cô ta đánh, nàng lại không phản kháng lại, cô đây nhìn cái má đỏ của nàng sót đến điên lên muốn bóp chết người phụ nữ kia ngay tại chỗ.

_Ngọc...

_Lâm Vỹ Dạ!

_...

_Sao em hiền quá vậy hả?

_Dạ?

_Sao người ta đánh em mà em không đánh lại họ?

Thúy Ngân nghe thấy màn này liền đứng hình tại chỗ, Lan Ngọc là đang trách móc nàng hay là đang dỗ dành nàng làm chuyện xấu vậy?

_Lan Ngọc.

_Em nhìn mặt mình đi, bị sưng đỏ lên luôn rồi này, em không đau nhưng Ngọc đau đó em biết không?

_Nhưng mà...

_Không nhưng mà gì hết, lần sau ai đánh em thì em phải đánh lại họ nghe chưa?

_Kể cả Ngọc hả?

_Kể cả Ngọc!

Má ơi.

Cả Eliza và Thúy Ngân đứng ở trước mặt cô bị màn cẩu huyết này làm cho điêu đứng hồi lâu, Lan Ngọc đưa tay lên xoa hai bên má đỏ của nàng dịu dàng, nhất là chỗ vừa bị Thúy Ngân tát, cô vừa xoa vừa lườm qua người phụ nữ kia, hai con ngươi dần hiện lên màu đỏ như sắp muốn giết người, cả người Thúy Ngân chợt run rẩy khi trực diện nhìn thấy ánh mắt này, Lâm Vỹ Dạ cũng phải công nhận dù Lan Ngọc không phải là hổ, nhưng ánh mắt chất khí ngời ngời cô toát ra nhìn trông rất đáng sợ.

_Thúy Ngân!

_Lan Ngọc~~~

_Cô to gan trời rồi.

_Tôi xin phép.

Thúy Ngân lui người chạy vụt ra bên ngoài, Eliza chưa kịp chặn cửa lại thì đã để cô ta thoát, Lan Ngọc đứng dậy đi ra ngoài tính sổ với cô ta nhưng đã bị hai bên móng vuốt hổ ôm lấy hông cô không buông, cố gắng trấn an con thú dữ trong người cô lại.

_Buông ra!

_Lan Ngọc, bình tĩnh đi mà.

_Buông Ngọc ra! Cô ta dám đánh em, Ngọc phải đánh chết cô ta.

_Bỏ đi mà, chỉ là bị tát một cái thôi mà, coi như lần này Vỹ Dạ ngu ngốc đi, kệ đi mà.

_Lâm Vỹ Dạ, sao em từ bi độ trì quá vậy?

_Từ bi độ trì?

_Đến đánh em, Ngọc chưa từng nghĩ đến, bây giờ Ngọc để em bị người khác đánh trong ngày đầu tiên em ra khỏi nhà, có phải Ngọc vô dụng lắm không?

Lan Ngọc vừa nói vừa thả lỏng người quay qua ôm lấy nàng, Lâm Vỹ Dạ cũng vì thế mà xúc động ôm lấy cô, chưa bao giờ có ai quan tâm mình đến như vậy, hai tay xoa lấy tấm lưng cô dỗ dành.

_Ngọc không vô dụng, Ngọc cũng không làm gì sai, chỉ là người phụ nữ ấy không biết từ đâu ra ở đây gây sự với Vỹ Dạ thôi, Ngọc đừng tự trách bản thân mình như vậy.

_Nhưng em bị người khác đánh, Ngọc không cam tâm.

_Lần này coi như xin Ngọc, Ngọc bỏ qua đi được không?

_...

_Dù sao đó cũng là lỗi của Vỹ Dạ, đừng nghĩ đến nó nữa được không?

_...

_Hôm nay Vỹ Dạ được ra ngoài chơi, Ngọc đừng suốt ngày cọc cằn tức giận chứ, vui vẻ lên nào.

Lan Ngọc được một khoảng thời gian dỗ dành đã thành công, Lâm Vỹ Dạ nhìn cô từ từ dịu cơn giận lại cũng cảm thấy yên tâm, Lan Ngọc dần cũng vì thế mà không giận chuyện kia nữa, cô dần thả lỏng ôm chặt lấy nàng nằm sổ sàng trên sàn lạnh nhắm mắt lại, Lâm Vỹ Dạ và Eliza giật mình lay người cô.

_Lan Ngọc, tỉnh dậy.

_Để Ngọc ôm em ngủ một chút, Ngọc hơi mệt.

_Vậy Ngọc vào phòng ngủ đi.

_Ngọc thích ôm em ngủ hơn.

_Vỹ Dạ hết hứng để ngủ rồi, Ngọc ngủ một tí đi, ngày hôm qua Ngọc làm việc nhiều lắm rồi, Ngọc nên nghỉ ngơi đi.

_Em hiện thân như thế này, không sợ Thúy Ngân nghi ngờ sao?

_Cứ để cô ta nghi ngờ đi, Vỹ Dạ vừa học được trò mới rồi, cô ta sẽ không nghi ngờ vì sao tiểu bạch hổ mất tích thì Vỹ Dạ xuất hiện đâu.

_Trò gì?

Lâm Vỹ Dạ liền nhắm mắt lại, liền tách ra làm hai một bên là một phân thân hình chú hổ Lan Ngọc đang ôm, một phân thân là Lâm Vỹ Dạ chính gốc đang đứng trước mặt mình, Lan Ngọc liền buông phân thân con hổ ra giật mình đứng dậy, phân thân liền đi tới bên cạnh Lâm Vỹ Dạ, Lan Ngọc ngạc nhiên.

_Làm sao em?

_À, Vỹ Dạ vừa học đấy, sách phép thuật của phụ hoàng giấu trong người vẫn còn giữ, lúc nào đợi Ngọc về Vỹ Dạ cũng lấy ra luyện.

_Nhìn em thế này Ngọc có chút không quen.

_Đây là phương án đề phòng thôi, nếu như có người nghi ngờ thì Vỹ Dạ có thể phân thân lừa họ được một lúc.

_Em sẽ phân thân được khoảng bao lâu?

_Một tháng được một lần, thời gian chỉ khoảng một tiếng là cùng, sức mạnh của Vỹ Dạ vẫn còn yếu, Vỹ Dạ vẫn đang luyện tập thêm.

_Em giống như Harry Potter vậy? Có phép thuật luôn?

_Đúng vậy, sau này Ngọc muốn gì Vỹ Dạ liền hoá phép cho Ngọc.

_Tiểu hổ nhà Ngọc có phép thuật!

Lan Ngọc chạy tới ôm chặt lấy nàng vùi vào lòng, Lâm Vỹ Dạ ngột ngạt đến khó thở liền biến thành hổ và hợp phân thân lại thành một, nàng há mồm ta ra cạp một bên ngực Lan Ngọc muốn cô đau buông ra nhưng người nào đó ôm thấy điều này liền nghĩ nàng có ý đồ liền phì cười nâng con hổ trắng tuyết trong lòng lên mang vào phòng, không quên dặn Eliza ở bên ngoài khoá chốt cửa phòng lại để không xảy ra chuyện vừa rồi, cô khoá cửa xong liền quay lại bàn của Lan Ngọc ngồi, đeo tai nghe bật nhạc lớn hơn để không phải nghe những gì không nên nghe.

...

_Tiểu bạch hổ!

_...

_Tiểu Dạ Dạ!

_...

_Lâm Vỹ Dạ!

_...

_Bây giờ em khướt từ cả tên mình luôn à?

_Ninh Dương Lan Ngọc, đồ lưu manh.

Lâm Vỹ Dạ nằm trong lòng Lan Ngọc cau mày giận dỗi đưa lưng về phía cô, Lan Ngọc ôm thân thể nhỏ nào đó vừa mới bị mình ăn sạch sẽ đang giận dỗi không biết cách nào dỗ dành được, cô đưa tay qua lật người nàng lại, giọng ôn nhu nhẹ nhàng.

_Tiểu Dạ Dạ của Ngọc, đừng giận nữa mà.

_Đây là lần thứ năm trong tuần Ngọc lợi dụng em.

_Đây cũng là lần thứ năm trong tuần em quyến rũ Ngọc khiến Ngọc thèm khát em thế này.

_Em quyến rũ Ngọc hồi nào?

_Chẳng phải lúc nãy muốn uống sữa của Ngọc sao?

_Lưu manh! Không cho Ngọc làm nữa.

_Được rồi, Ngọc xin lỗi, lần sau Ngọc sẽ nhẹ nhàng với em được chưa?

_Không xin lỗi gì hết, không cho Ngọc lợi dụng nữa, chưa giải hết lời nguyền mà đã bị Ngọc ăn tận hai mươi lần rồi.

_Em đếm cả số lần chúng ta lên giường cùng nhau sao? Có phải em muốn nữa không?

_Biến thái! Đưa cái mặt ra khỏi ngực ta.

_Tiểu bạch hổ ngoan, cho Ngọc uống sữa tí đi, nghe nói sữa của hổ cái ngon lắm, Ngọc muốn thử.

_Biến ra! Ta là hổ tuyết, ta đi triệt đường sữa rồi, không có đâu mà uống.

_Nói dối, người ta chỉ đi triệt sản thôi, làm gì có chuyện triệt đường sữa, với cả em sẽ không ngu ngốc đi triệt sản đâu, sau này chúng ta có con với nhau, em triệt sản rồi lấy gì Ngọc cày chứ.

_Lưu manh biến thái d*m t*c, ta cắn chết nhà ngươi.

Lâm Vỹ Dạ vốn nhỏ con hơn Lan Ngọc nên chỉ cần bị cô đẩy đầu ra xa là tay chân với tới đánh Lan Ngọc cũng chả được, người nào đó nhìn nàng vung tay vung chân đắc ý cười búng tay vào trán nàng cho đau, sau lại dồn dập kéo nàng lại hôn lên chỗ đỏ đấy thì thầm.

_Nếu em có bị người khác làm cho đau như thế này, chỉ cần bước về bảo Ngọc một tiếng, Ngọc sẽ xoa dịu nổi đau đó cho em.

_Thế bây giờ Vỹ Dạ bị Ngọc làm cho đau rồi, Ngọc có xoa dịu nổi đau không?

_Thế em muốn Ngọc làm gì?

_Bế Vỹ Dạ đi tắm.

_Được rồi.

Lan Ngọc một khắc tung chăn ra bế nàng vào trong phòng tắm riêng, cô để nhẹ nàng xuống bồn quay sang lấy dầu gội đầu, chưa được vài giây quay sang thì đã thấy Lâm Vỹ Dạ hoá thành hổ thầm cười ngồi yên vị trong kia.

_Tiểu Dạ Dạ, hoá người đi.

_Đừng hòng lợi dụng lần nữa.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro