chap 4- hôn
Lan Ngọc bước xuống nhà với vẻ mặt không mấy bình tĩnh.
"Dạ,chị cẩn thận một chút."
Puka đi rất cẩn thận, cô chỉ sợ nàng sẽ ngã, nàng mà thì cô sẽ rất đau lòng.
"Ai cho chị uống nhiều như thế?" Cô đứng ở góc khuất trong nhà nhìn nàng. Vốn muốn ra đỡ nàng vào nhưng sĩ diện không cho phép cô làm điều đó, đành đứng từ xa ôm cục tức nhìn nàng và người kia ôm ôm ấp ấp.
(Chị Puka là có ý tốt dìu chị Dạ vào nhà, thế mà vào mắt chị lại thành ôm ôm ấp ấp 🤦🤦🤦)
Người giúp việc ra đỡ nàng vào nhà, Puka dặn dò mấy câu rồi cũng trở về, mai cô còn phải đi làm.
Thím Lý đỡ nàng về phòng, lau người sơ cho nàng rồi cũng trở ra. Lần đầu tiên bà thấy nàng say, người thượng lưu, hazz, ai rồi cũng sẽ đi chơi, uống rượu thôi.
Đợi thím Lý ra ngoài Lan Ngọc mới vào phòng nàng. Cô ngồi ở giường nàng, lòng vẫn cảm thấy tức giận
"Chị đi đâu với cô ta? Sao giờ chị mới về? Uống say như vậy làm gì? Còn để cô ta dìu dắt? Đẹp mặt nhỉ? Thân thiết nhỉ? Nhìn bộ dạng lạnh lùng của chị mỗi ngày đối với tôi xem, sao chị không cho tôi được một phần như cô ta nhỉ? Đáng ghét, Vỹ Dạ, tôi ghét chị." Lan Ngọc nói lên nỗi lòng của mình, cô uất ức, cô đau lòng, cô tuổi thân, dù sao Lan Ngọc cũng chỉ là cô gái 22 tuổi.
Vỹ Dạ xoay người, nắm tay cô.
Lan Ngọc có chút giật mình, những gì cô vừa nói, nàng nghe hết rồi sao? Chết thật.
"Nưo...nước." nàng thều thào nói
Lan Ngọc vội vàng lấy nước cho nàng.
"Dạ, dậy uống nước này."
Vỹ Dạ ngoan ngoãn bò dậy, mắt nhắm mắt mở uống nước, nàng cũng không ý thức được người đối diện mình là ai.
Rượu làm cổ họng nàng đau rát, môi cũng khô đi. Nàng nốc nhanh vài ngụm nước sau đấy nằm xuống ngủ.
Lan Ngọc nhìn vào làn môi khô khốc kia của nàng còn vươn vài giọt nước. Bình thường môi nàng hồng hào mềm mại bây giờ nhìn thế kia cô có chút không quen mắt, không biết thế nào mà cô lại hôn nàng.
(Chị cứ lí do 🙄. Em xin phép được bĩu môi ạ)
Cô mút nhẹ từng cánh môi nàng, nuốt hết những giọt nước còn sót lại.
"Ưm" trong cơn mơ màng Vỹ Dạ cảm thấy có ai đó đang chạm vào môi mình lâu thật lâu làm nàng có chút không thở được.
Lan Ngọc giật mình vội vàng nhưng lại có phần luyến tiếc khi rời xa chiếc môi yêu kiều kia. Môi nàng lại trở nên căng mịn hồng hào còn ánh lên một lớp màn bóng do nước...
Sáng hôm sau Lan Ngọc thức dậy thật sớm, cô ngồi ở bàn ăn đọc báo, cô đợi người làm chuẩn bị đồ ăn sáng. Nói đúng hơn là cô không ngủ được. Làm sao ngủ được khi dư vị đặc biệt ấy còn đọng lại trong cô, môi nàng vừa mềm, vừa ngọt, lại thoang thoảng hương rượu vang....
Ông bà Ninh từ trên lầu đi xuống,
"Lan Ngọc dậy sớm thế?" bà quan tâm cô
"Dạ."
"Chú, dì, chào buổi sáng." Vỹ Dạ cũng từ trên lầu đi xuống.
Hiếm khi thấy nàng dậy trễ như thế, cũng phải hôm qua nàng về rất trễ kia mà.
"Vỹ Dạ hôm qua đi chơi sao? Lần đầu tiên ta thấy đó nha." Bà Ninh cũng xem nàng như con gái, ân cần hỏi
"Dạ, hì hì, hôm qua con lỡ về trễ một chút."
"Hay là hôm nay nghĩ một hôm đi? Ta thấy con không khoẻ. Lâu rồi con cũng chưa nghỉ ngơi, cứ coi như là nghỉ phép vậy."
Hôm qua bà và ông biết nàng về trễ chứ, cũng biết nàng say, nhưng là bậc trưởng bối nên không tiện ra mặt.
Đi chơi một chút cũng tốt, tuổi trẻ thì nên trải nghiệm nhiều thứ mà nhưng quan trọng là vẫn phải biết giữ lấy mình. Ông bà xem nàng như con gái nên cũng quan tâm nàng không kém Lan Ngọc là bao.
"Dạ không, con không sao. Không cần nghỉ ngơi đâu ạ. Với cả Lan Ngọc vẫn đang học việc....."
"Tôi tự lo cho mình được, chị cứ nghĩ ngơi cho tốt đi, cái gì không biết tôi có thể gọi về hỏi chị mà." Cô cắt ngang lời nàng
Lan Ngọc vẫn chăm chú quan sát nàng từ nãy đến giờ, cô cũng muốn nàng nghỉ ngơi, nghe nàng lấy cô làm lí do thì cô không chấp nhận được.
"Chúng ta biết con nghĩ gì, ta xem con như con gái, con không cần câu nệ đến thế."
"Dạ. Nhưng con thật sự không sao, dì đừng lo lắng. Ở nhà con thật sự rất chán." Uống say, về trễ là do nàng, nàng không thể vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc.
Bà Ninh thở dài, thật hết cách con nàng.
Ông Ninh giờ mới lên tiếng
"Lan Ngọc, con nên sửa cách xưng hô với Vỹ Dạ, đã lớn rồi, không còn nhỏ nhắng gì nữa, làm gì cũng phải có tôn ti phép tắc." Lan Ngọc một tiếng tôi, hai tiếng tôi với nàng làm ông khó chịu, Vỹ Dạ dù sao cũng là chị cô.
Lan Ngọc im lặng một lúc rồi mới trả lời
"Dạ." Sửa sao? Cô không muốn làm em nàng một chút nào.
Vỹ Dạ lại thở dài trong lòng, ông càng làm khó cô, cô lại càng có thành kiến với nàng cho mà xem.
Lúc lên công ty, Lan Ngọc có việc nên lên trễ hơn một tí.
Vỹ Dạ đang đi lên phòng thì Puka chạy từ phía sau gọi nàng.
"Chị Dạ, chị Dạ."
"Puka."
"Chị thấy thế nào rồi? Khoẻ chưa? Hôm qua chị say đến quên trời quên đất em không nghĩ hôm nay chị còn có thể đi làm được đấy." Cô vừa nói vừa thở hòng hộc
"Chị không sao. Cảm ơn em hôm qua đưa chị về. Em làm gì gấp gáp đến thế."Nàng vuốt lưng cô, giúp cô điều hoà nhịp thở.
Được nàng quan tâm như thế, cô dĩ nhiên không cảm thấy mệt nữa.
"Em không sao, hì hì."
Lan Ngọc chỉ lên trễ có một chút mà đã thấy được cảnh nàng cười cười nói nói lại còn đụng chạm với người khác như thế khiến cô rất tức giận.
Thật ra nàng cũng không vui cười như cô thấy đâu, chỉ là do cô tự cường điệu hóa thôi.
Hình như cũng chính là cô gái hôm qua, được, hay lắm, nợ cũ nợ mới tính luôn một thể vậy.
"Công ty trả lương cho hai người vào đây nói chuyện phiếm à?"
Vỹ Dạ nghe được âm thanh quen thuộc nay có phần hơi lớn tiếng kia của cô thì lại trở về dáng vẻ nghiêm túc, lạnh lùng ra mặt
"Còn chưa đến giờ làm việc." Nàng phản biện.
"Chào giám đốc."
Đúng là thế, Lan Ngọc cứng miệng.
Ngay lập tức tiếng chuông làm việc vang lên, Lan Ngọc lấy lại khí thế
"Giờ thì đến giờ rồi nhỉ?" Lan Ngọc đắc ý
Lan Ngọc nhìn vào thẻ nhân viên của Puka
"Cô là phó phòng thiết kế à? Thấy cô chắc cũng rãnh rồi. Hãy lên 5 ý tưởng mới về nhà ở cho tôi, nội thật, hệ thống điện, ...bất cứ cái gì cũng được. Thời hạn 5 ngày. Thế nhé." Cô chỉ muốn cho Puka không có thời gian gần nàng.
Cái gì? Mỗi ngày một ý tưởng, thế là cô không có thời gian tiếp cận nằng rồi.... Nhưng không sao, cô sẽ cố để có cơ hội thăng tiến.
"Dạ, em sẽ cố gắng. Chào giám đốc." Cô cuối chào, nhìn hai người rời đi.
Vỹ Dạ đi bên cạnh cô nói
"Em ép cô bé như thế, làm sao cô bé có thời gian nghĩ ngơi." Nàng chỉ có mình Puka là chị em thân thiết, tất nhiên nàng không muốn cô vất vả nhiều.
"Tôi mặc kệ, chị không cần nói giúp cô ta." Lan Ngọc tức giận quên mất không được xưng tôi với nàng... Cũng tại nàng.
To be continued 🌻
Happy new year 🎉🎉
Chúc mọi người một năm mới an lành, bình an, hạnh phúc nhé🥰.
Và đừng quên ủng hộ tui nhé.
Mọi người chính là động lực để tui tiếp tục viết truyện đó, cmt để tui biết mọi người vẫn ở đây với tui nhé.
Cùng nhau đón năm mới thooiiii🥰🥰🥰
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro