Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 30 - Mật Ngọt (2)

Sáng hôm sau

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua tấm rèm màu trắng chiếu lên gương mặt xinh đẹp, ôn nhu của Vỹ Dạ. Nàng bị đánh thức bởi những tia nắng ấy.

Vỹ Dạ chống tay ngồi dậy, mắt vẫn còn chưa muốn mở, đừ người ngồi trên giường.

Lan Ngọc từ phòng tắm bước ra, một thân áo thun trắng, quần tây vừa thanh lịch nhưng cũng không kém phần năng động.

Vỹ Dạ một thân sơ mi trắng rộng, bên dưới là chiếc quần đùi ngắn, để lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài của nàng. Đây là kiểu đồ mà nàng yêu thích, rất thoải mái. Hai mắt nàng vẫn lim dim nhìn cô.

*Moew*

Lan Ngọc cười cười, nhìn người con gái bé nhỏ ngồi trên giường kia, nàng hệt như một chú mèo nhỏ lười biếng còn đang say ngủ. Hai má phúng phính, đôi mắt lim dim, mái tóc dài qua lưng có vài sợ tán loạn.

Vỹ Dạ lười biếng ngoắc nhẹ tay. 

Lan Ngọc giữ nguyên nụ cười, không nhanh không chậm bước đến bên giường, cô ngồi xuống cạnh nàng,

"Sao thế?" Lan Ngọc cưng chiều hỏi

Vỹ Dạ không trả lời, trực tiếp vòng tay ôm lấy Lan Ngọc, người cũng rất tự nhiên rút vào lòng cô, tiếp tục lười biếng nhắm mắt, nhịp thở cứ thế đều đều phả lên cơ thể Lan Ngọc.

Lan Ngọc cười đến bất lực, cũng muôn phần nuông chiều, lúc trước cứ nghĩ nàng là người tự lập, chín chắn, không nghĩ nàng lại có vẻ ỷ lại đáng yêu như thế này.

Lan Ngọc cứ để nàng ôm lấy, cô cũng thuận tay mà ôm lấy nàng, không quên nhẹ nhàng vuốt lại tóc cho nàng. Một lúc sau cô mới lên tiếng

"Vỹ Dạ, dậy đi, Ngọc còn phải đi làm." Cô nhỏ giọng bên tai nàng.

"Ưm...quên mất." Giọng nàng vẫn say ngủ, nhưng tay đã tự giác buông cô ra.

Vỹ Dạ ngẩn đầu nhìn thấy Lan Ngọc cũng đang nhìn nàng, nụ cười Lan Ngọc còn sáng hơn cả ánh bình minh ngoài kia, còn tươi hơn cả những bông hoa vừa mới nở ngoài vừa, còn đẹp hơn cả một kiệt tác nghệ thuật. Vỹ Dạ biết tất cả chỉ dành cho nàng, con người này là của nàng. Vỹ Dạ cũng nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Mỗi ngày được thức dậy cùng Lan Ngọc thì Vỹ Dạ đều sẽ cảm thấy hạnh phúc.

"Em đi đánh răng đi rồi cùng xuống ăn sáng, Ngọc đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi. Không nhanh lên thì thức ăn sẽ nguội mất."

"Ưm" Vỹ Dạ lẽo đẽo bước xuống giường, chậm chạp tiến vào phòng tắm.

Trong đầu nàng lại từ từ suy nghĩ, nàng còn chưa thức dậy, Lan Ngọc đã chuẩn bị xong bữa ăn, vậy không biết cô đã dậy từ lúc nào? Tâm tư Lan Ngọc luôn dành cho nàng như thế, cả đời này có lẽ nàng trả cũng không hết.

Lúc Vỹ Dạ đi ra thì cũng vừa thấy Lan Ngọc ngắt điện thoại, vừa mới sáng sớm cô đã muốn gọi cho ai?

Lan Ngọc cất điện thoại, xoay người cười với nàng

"Đi thôi, chúng ta xuống dưới nhà." Lan Ngọc từ cửa sổ thẳng đến chỗ nàng, tiện tay cầm lấy chiếc áo cùng cặp táp đang để trên giường.

Lan Ngọc đi trước mở cửa phòng, đợi nàng đi ra, cô đi theo sau rồi đóng cửa phòng. Một tay cầm cặp táp, áo cũng được vắt lên cánh tay ấy, một tay Lan Ngọc ôm lấy eo nàng, cả hai sóng bước xuống lầu.

Vỹ Dạ đứng chựng lại trên cầu thang, Lan Ngọc cũng đứng lại, quay sang nhìn nàng, ánh mắt nàng đang đặt ở phòng khách, chính xác là bãi chiếc trường của họ vào tối hôm qua.

Hai má Vỹ Dạ bắt đầu đỏ lên, ngượng ngùng nhìn Lan Ngọc thì phát hiện cô đang cong môi cười thích chí.

Rõ ràng là cô dậy từ rất sớm, cũng đi qua nơi này ít nhất hai lần, vì sao lại không chịu dọn nó đi. Váy đầm của cô vẫn nàng vẫn còn vươn vãi trên sàn, có cái còn nằm chiễm chệ trên sofa.

Nhớ lại cảnh tối qua, nàng bạo dạn bao nhiêu, phóng túng bao nhiêu. Tư thế hôm qua cũng không chút đứng đắn. Hai lần quan hệ với Lan Ngọc, đều là tư thế không đàng hoàng, vì sao lại như vậy? Nàng đâu phải kiểu người .... như thế.

Aaaaa, ngượng chết nàng, Vỹ Dạ lại thẹn quá hoá giận, không lưu tình mà liếc Lan Ngọc một cái. 'đây là Ngọc cố tình cho em xem sao?' ánh mắt nàng nói lên điều đó.

Lan Ngọc thu lại nụ cười, tằng hắng một tiếng, vờ nghiêm túc nói

"Lúc nãy Ngọc không có để ý nên không dọn dẹp." Lan Ngọc giải thích.

Rõ ràng cô muốn để nàng nhìn thấy, để cho nàng đỏ mặt.

"Hôm qua em thật sự rất tuyệt" Lan Ngọc thì thầm vào tay nàng, cô còn chưa trêu chọc nàng đủ

"Ngọc im điii" cô còn nói nữa, nàng giận cô thật đó

Lan Ngọc nhận ra nàng không vui, vì dù sao nguyên nhân để phát sinh ra chuyện tối qua cũng thật quá đáng sợ với nàng đi. Aizzz, lúc nãy sao cô lại đùa mà không suy nghĩ thế kia.

"Ngọc xin lỗi, em mau xuống bếp ăn sáng đi. Ngọc dọn lại đồ rồi sẽ xuống ngay." Lan Ngọc vén tóc hôn lên má nàng

Vỹ Dạ cũng lẳng lặng đi xuống bếp, nhắc lại nàng vẫn còn sợ chuyện hôm qua.

Lan Ngọc dọn đồ xong, thư thả đi xuống bếp, thấy mái tóc dài của nàng vẫn chưa được cột lên, rất dễ bị dính thức ăn, Lan Ngọc liền tiến gần lại, nhẹ nhàng dùng chun buộc tóc lại cho nàng.

"Ngọc không?" Lan Ngọc sẵn tiện khom người, hỏi nàng

"Rất ngon." Nàng gật đầu, vui vẻ đáp.

Không phải chỉ vì cô nấu mà nàng cảm thấy ngọn, mà là thức ăn thật sự ngon. Phải nói tư chất Lan Ngọc rất tốt, những chuyện cô muốn làm thì đều sẽ làm rất giỏi. Kể cả chuyện thân mật kia, mỗi lần, đều khiến nàng tê dại. Aaaa, đang ăn vì sao nàng lại nghĩ đến chuyện này rồi. Vỹ Dạ tự thẹn, má lại có chút hồng nhẹ, may là Lan Ngọc không phát hiện.

(Đấy, chị cũng tự nghĩ tự đỏ mặt, chứ có ai trêu ghẹo gì chị đâu😆😆)

Lan Ngọc ngồi đối diện, an tĩnh, vừa ăn vừa quan sát nàng. Vỹ Dạ vẫn chăm chú ngồi ăn, vô cùng nghiêm túc, nàng luôn là thế, làm việc gì cũng đều nghiêm túc, cả việc thích cô, nàng đều nghiêm túc, kiên trì thực hiện trong nhiều năm như vậy.

Ninh Dương Lan Ngọc, mày thật sự rất là có sức hấp dẫn nha! Lan Ngọc tự nghĩ, tự khen rồi lại tự cười.

Vỹ Dạ nhìn điệu tươi cười của cô thì hỏi

"Ngọc cười cái gì?"

Lan Ngọc lắc đầu, nếu nàng biết cô tự luyến chắc chắn sẽ cho cô một ánh mắt 'khinh miệt'.

"À, lúc nãy Ngọc gọi cho ai sớm thế?" Vỹ Dạ bây giờ mới đề cập đến chuyện lúc nãy.

"Ngọc gọi cho ba." Lan Ngọc không giấu diếm lập tức trả lời.

Nhất định là có liên quan đến chuyện tối hôm qua. Nghĩ đến một lần, Vỹ Dạ lại run lên một lần, vẻ mặt trắng bệch đi một phần.

"Ba nói cứ để ba giải quyết. Mọi chuyện chúng ta không cần lo. Ngọc cũng không được làm gì hắn!" Câu nói cuối cùng Lan Ngọc biểu lộ chút ấm ức, cô còn chứ đến hắn đủ.

Vỹ Dạ im lặng, nàng cũng không biết nói thế nào

"Dạ, nói Ngọc biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì được không?" Lan Ngọc vòng qua chỗ nàng, ôm lấy nàng từ phía sau vỗ về.

Vỹ Dạ sợ khi phải nghĩ lại chuyện hôm qua. Nhưng nàng vẫn can đảm một lần nhớ lại mà kể cho cô nghe.

Hắn lừa nàng lên xe.

Nói ra quan hệ của cô và nàng.

Nói nàng từ nhỏ được gia đình cô đối xử tốt hơn hắn.

Đại ý còn nói nàng lợi dụng cô để trục lợi.

Hắn cho nàng ngửi một ít thuốc kích thích, để quay video nhạy cảm của nàng, có lẽ sau này sẽ dùng để uy hiếp nàng.

Cuối cùng hắn còn muốn thực hiện hành vi đồi bại với nàng như cô đã thấy.

Lan Ngọc không khỏi tức giận, cười khinh hắn một cái.

"Gì mà lời dụng, gì mà trục lợi. Rõ ràng em mới là con của chủ tịch Ninh thị đó nha. Ngọc mới là người lợi dụng em thì đúng hơn." Lan Ngọc nói đùa cho nàng đỡ căng thẳng

Vỹ Dạ bật cười, ai lại không biết cỗ phần trong tay bà Ninh nhiều hơn ông Ninh, cho nên Lan Ngọc rõ ràng vẫn có địa vị cao hơn nàng.

Nhưng nàng cũng không quan tâm đến những vấn đề này, dù sao thì mọi thứ sau này cứ để Lan Ngọc tiếp nhận hết là được rồi. Nàng chỉ cần một mình cô thôi.

To be continued 🌻

Chap này toàn đường thôi nè hí hí.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro