chap3-Kết Hôn
Ngày mai, sẽ là phía cuối con đường hạnh phúc, Lan Ngọc nôn nao không thôi. Nhưng cũng vì gia đình không có trưởng bối, mọi sự từ bé đến lớn đều do một tay cô lo, cô không còn tâm trí để nghĩ đến vấn đề tâm lý của nàng nữa. Thấy Lan Ngọc vất vả Vỹ Dạ cũng thấy thương tâm, lòng lại nổi lên một ý nghĩ không muốn giấu diếm cô nữa.
Một buổi tối ấm áp, Lan Ngọc âu yếm ôm nàng vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đang vùi trong khuôn ngực đầy đặn của cô, hơi thở nàng ấm áp đều đặn, nàng nhỏ giọng lên tiếng
"Lan Ngọc."
"Ừ?"
"Em có chuyện cần nói"
Cả ngày bận rộn chuẩn bị, cô có chút mệt mỏi "Có chuyện gì sau hôn lễ hẳn nói nhé, ngoan, ngủ sớm đi nhé"
Lan Ngọc hôn lên làn tóc nàng, xiết chặt vòng tay hơn
Vỹ Dạ không biết phải nói gì chỉ lẳng lặng lắng nghe nhịp đập của cô.
Sáng sớm, Lan Ngọc và Vỹ Dạ thức giấc cùng một lúc, theo thường lệ, cô dâu 'chú rễ' sẽ tách nhau, nhưng với Lan Ngọc, cô luôn muốn cùng nàng mọi lúc, mọi nơi.
Nơi cử hành hôn lễ là một nhà hàng cao cấp trong nội thành. Sau khi đến nơi, cả hai cùng vào một phòng riêng để chuẩn bị.
Nhìn cô gái cô yêu vốn xinh đẹp rạng ngời, nay qua lớp trang điểm phong cách nhẹ nhàng lại thêm phần hút người, làm cô không thể rời mắt, tuy việc Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ như vậy đã không còn xa lạ với nàng, nhưng hôm nay đặc biệt có nhiều người tương đối lạ đang nhìn hai người với cặp mắt đầy ngưỡng mộ khiến đôi má của nàng thêm ửng hồng dưới lớp phấn trang điểm.
Trong cánh gà, Lan Ngọc cùng Vỹ Dạ đứng đợi thời khắc bước ra. Một tay của Lan Ngọc đan xen vào tay nàng, một tay còn lại cô giúp nàng cầm đoá hoa hướng dương xen lẫn với một vài nhành hoa nhỏ màu trắng.
Giọng nói của MC bắt đầu vang lên
"Xin chào mọi người đã đến với hôn lễ ngày hôm nay. Trước khi bắt đầu hôn lễ tôi có đôi lời muốn nói.
Con thuyền nào cũng sẽ đến lúc tìm về bến bờ
Chú chim nhỏ nào cũng sẽ có lúc xây tổ ấm
Nụ hoa nào cũng sẽ có lúc nở rộ
Con đường nào cũng sẽ có điểm đến
Tình cũng như thế, chỉ cần hai người yêu nhau chắc chắn sẽ cùng bên nhau trọn đời........"
Lời dẫn của MC cứ thao thao bất tuyệt làm Lan Ngọc càng thêm phần mong đợi.
Ngược lại lòng Vỹ Dạ vẫn còn sự lo lắng, nếu bây giờ không nói chỉ sợ cô sẽ không tha thứ cho nàng, nàng không sợ mình khổ chỉ sợ Lan Ngọc chịu thiệt thòi
"Ngọc"
"Em hồi hộp lắm có phải không? Yên tâm, Ngọc sẽ luôn bên cạnh em." Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ với đôi mắt trìu mến
"Thật ra thì..."
Đoạn sau còn chưa kịp nói hết thì đồng thời ngoài kia, MC cũng đang tuyên bố mời hai nhân vật chính xuất hiện
"Và bây giờ là đôi trẻ của chúng ta ngày hôm nay Ninh Dương Lan Ngọc cùng bạn đời của mình Lâm Vỹ Dạ"
Ba chữ của Vỹ Dạ, Lan Ngọc không có để ý tới, hào hứng nắm tay nàng tiến lên lễ đường.
Một quãng đường không quá dài được trải thảm đỏ, hai bên có những trụ nối những băng vải màu trắng, trên bệ trụ là những đoá hoa hướng dương rực rỡ. Mọi người nồng nhiệt vỗ những tràng pháo tay liên hồi, âm nhạc du dương làm bầu không khí thêm mấy phần trang trọng.
Hôm nay Lan Ngọc khoát lên mình bộ comple veston màu trắng vừa vặn làm cho cô thêm phần cao hơn, lại tôn lên chút thanh tú, không kém phần sang trọng, khuôn mặt góc cạnh nở nụ cười đầy sắc xuân khiến mọi người không thể rời mắt. Vỹ Dạ cũng không kém phần sang trọng trong trang phục màu trắng thuần khiết, nhưng lại là kiểu váy hở vai quyến rũ ôm sát người thể hiện rõ hai vòng, Phần váy bồng bềnh với chân váy xòe rộng và dài phủ trắng phần phía sau. Thật đúng là xứng đôi vừa lứa.
Không có trưởng bối, Lan Ngọc tự mình một đường nắm tay Vỹ Dạ, từng bước, từng bước tiến về phía trước.
Khi cả hai đã đứng trên sân khấu, hai người đối mặt với nhau, không nhanh không chậm nhận lấy micrô từ MC, tay còn lại nắm lấy tay Vỹ Dạ, giọng nói cao cao của cô cất lên, cả sảnh tiệc yên lặng lắng nghe
"Vỹ Dạ, chúng ta quen biết nhau từ bao giờ nhỉ?"
Không có micrô, thanh âm của Vỹ Dạ lại không lớn nên chỉ đủ để Lan Ngọc cùng MC trên này nghe thấy
"Từ năm em 6 tuổi"
Lúc đó Vỹ Dạ cùng gia đình Nam Thư di cư đến gần khu nhà của Lan Ngọc, sau đó thì bọn họ quen biết nhau cùng nhau vui đùa với nhau, khi Vỹ Dạ vào lớp 1 thì quen biết thêm Anh Đức, trùng hợp là nhà Anh Đức cũng gần đó, từ đó cả bốn người họ đã là bạn bè thân thiết.
Phía dưới mọi người tò mò rất muốn nghe câu trả lời của nàng nhưng Lan Ngọc không để ý đến bọn họ, dường như thế giới chỉ có mình cô và nàng, cô gật đầu đồng tình
"Ngọc đã tỏ tình với em bao nhiêu lần rồi?"
Vỹ Dạ suy nghĩ một chút mới trả lời
"8 lần"
Lan Ngọc cười, lắc đầu
"Em sai rồi, là 9 lần"
Phía dưới ồ lên, xôn xao xôn xao, không ngờ Lan Ngọc lại kiên trì đến thế. Chỉ có Nam Thư là cảm thấy bình thường vì vốn cô và nàng từ nhỏ đã là chị em tốt, lại còn ở chung một nhà, ngủ chung một phòng nữa, chuyện gì của nàng mà cô không biết, chỉ có Thúy Ngân bên cạnh là nở nụ cười khinh miệt 'vì cái gì mà cô ta lại đáng giá đến thế'.
Vỹ Dạ tròn mắt nhìn cô, thắc mắc
"Ngọc chắc chắn là em đã quên mất lần đầu tiên rồi, đó là khi em vừa lên lớp 6 đấy. Nhớ không?"
Vỹ Dạ từ từ nhớ lại
Lần đó là đầu năm lớp 6 của Vỹ Dạ . Lan Ngọc khóc lóc ỷ ôi vì biết mình không còn gặp được nàng nhiều như trước kia nữa.
"Dạ, chị đừng bỏ em mà" vừa nói cô vừa ôm nàng không muốn một mình đến trường
Vỹ Dạ vừa bối rối vừa buồn cười vì hành động của cô
"Chị đâu có bỏ em! Ngoan, đi học đi nào sắp trễ giờ rồi đấy."
"Không, không được, Vỹ Dạ, em yêu chị, không muốn rời xa chị đâu, không gặp được chị, em sẽ rất nhớ"
(Ngọc nha!!! Mới bây lớn à)
"Ngoan chị thương, chị sẽ không bỏ em. Đi học đi, chiều về chúng ta lại chơi cùng nhau nhé" Vỹ Dạ vẫn tiếp tục dỗ dành
"Thật không?"
"Thật mà"
Lan Ngọc âm trầm suy nghĩ một chút, vẫn không thôi ôm nàng
"Vỹ Dạ"
"Hửm?"
"Em thích chị, chị nhất định không được bỏ em"
Vỹ Dạ vì muốn dỗ dành nên thuận theo ý cô
"Chị đáp ứng, vì chị cũng rất yêu Lan Ngọc của chị nha"
Nói, nàng còn gỡ tay cô ra, nựng nựng hai má của cô làm cho nó hồng lên
"Ngoan đi học đi nào" Vỹ Dạ tươi cười, cưng chiều cô
"Em nhất định sẽ ngoan"
Không ngờ, đó chỉ là lời nói dỗ dành của nàng, không bao lâu sao nàng đã quên sạch. Ngược lại, Lan Ngọc lại lấy đó làm động lực.
Khi biết nàng đã quên những gì mình nói, Lan Ngọc có chút hụt hẫng nhưng vẫn quyết tâm, không bỏ cuộc thành ra mỗi cuối năm học, cô đều tỏ tình với nàng, nàng luôn thẳng thừng từ chối chỉ vì lí do còn quá nhỏ.
(Chị Dạ chơi kì. Không yêu đừng gây thương nhớ a~~~~)
Vỹ Dạ gật đầu
"Đã nhớ"
Lan Ngọc hài lòng, bắt đầu trình bài 'diễn văn' của mình
"Qua bao nhiêu quen biết, qua bao nhiêu lần tỏ tình, khó khăn lắm mới được em chấp nhận, lại thêm cái gì đó gọi là định kiến xã hội, là quy cũ gia tộc, một lần nữa chúng ta phải vượt qua sóng gió và ngày hôm nay, Ngọc đã chính thức cầm tay em, cho em một điểm tựa. Tuy Ngọc không vai u thịt bắp như những nam nhân ngoài kia, không cho em được một lần làm mẹ như bao người, nhưng Ngọc hứa sẽ mang lại thật nhiều hạnh phúc, thật nhiều sự quan tâm chăm sóc cho em hơn bất cứ ai trong đời"
Nước mắt bắt đầu tuông ra trên khuôn mặt nàng từ lúc nào không hay, sống mũi Lan Ngọc bắt đầu cay, cô không thể khóc được. Phía dưới lễ đài, cũng có vài người sụt sùi. Vỹ Dạ định nói gì đó liền bị Lan Ngọc ngăn lại
"Em không cần phải nói gì cả. Hãy im lặng, lắng nghe cảm xúc từ con tim
(tự nhiên tui nhớ tới anh Anh Đức: hãy lắng nghe cảm xúc của chính chúng ta. Âm nhạc cũng không giúp chúng ta thăng hoa hơn 🤭.)
Nếu như em là gió thì Ngọc xin được là một ngọn lửa nhỏ giữ một rừng cây, nếu gió lớn thì Ngọc xin chết vì gió, nếu gió nhẹ thì Ngọc sẽ hòa cùng gió làm ngọn lửa trong Ngọc sẽ ngày càng lớn hơn. Cũng giống như tình cảm của Ngọc dành cho em. Vỹ Dạ, một lần nữa, Ngọc muốn hỏi :em có đồng ý cùng Ngọc đi đến hết cuộc đời này không?. Đừng nói gì, chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu"
Nước mắt của nàng ngày một mất kiểm soát, nàng dùng sức gật đầu, Lan Ngọc nở nụ cười, dùng tay lau nước mắt cho nàng.
Cô tiếp nhận nhẫn từ một người phục vụ mang ra, mang vào cho nàng, nàng cũng mang vào cho cô.
Phía dưới lễ đài vỗ tay nồng nhiệt, cũng còn nghe thấy vài tiếng nức nở trong đó kèm theo lời đề nghị không thể thiếu
"Hôn đi, hôn đi, hôn đi"
Một nụ hôn ngắn, không quá sâu trên phía sân khấu làm mọi người thêm phần phấn khích.
Trong lòng mọi người không khỏi có nhiều tư tưởng riêng biệt
-Một người vừa mới nhận cơ nghiệp đã vội vã kết hôn còn thuộc loại thích nói văn chương, tình thoại, liệu có làm nên nghiệp lớn?
-Nam Thư lặng lẽ mỉm cười chúc phúc cho hai người, không khỏi ao ước sau này mình cũng sẽ có một điểm tựa vững chắc
-Thúy Ngân lại mang một chút tức tối, đầy sự thù hằn "xem ra da mặt cô cũng thật dày, bản thân bị vấy bẩn lại vẫn dương dương đắc ý cùng cô kết hôn. Không biết xấu hổ" chắc chắc ả sẽ không tha cho nàng và cô dễ dàng như vậy.
Còn tiếp 🌻❤️
Chap này hơi dài, để tỏ lòng nhận sai vì tội lười. Hihi~~~~
Chuyện ngoài lề một chút ; bữa tui coi QÔĐC: công chúa nước, công chúa cát, công chúa lửa, công chúa gió, chắc mọi người cũng biết là ai gòi haaa. Tự nhiên nghĩ nghĩ lại thấy : nước và cát sẽ dập tắt được lửa, chỉ có mỗi gió, là có thể làm cho lửa lớn hơn thôi.
Càng nghĩ càng thấy hai chị....🤭. Kiểu là định mệnh của nhau ấy.
P/s: chuyện ngoài lề xàm xí của tui 😆
Vote cho tui đi mọi người
❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro