chap 28-Cuộc sống mới
Xin lỗi mọi người vì thời gian qua không ra truyện. Vì mình không đăng nhập vào tài khoản được nên mình mới bỏ.
Hôm nay kiểm tra, mail thấy không ít thông báo nên mình quyết định quay trở lại.
Cũng như là sự trở lại của hai chị trong Bảy nụ cười xuân. Hihi.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình.
Dạ-Ngọc mãi đỉnhhhhh❤️❤️❤️
Trường Giang vội vàng đến bên cạnh xem xét tình hình không quên dặn mọi người đi ra ngoài trước, để phòng được thông thoáng, tránh ồn ào.
Sau một hồi kiểm tra, Trường Giang mới thở phào nhẹ nhõm bước ra. Mọi người đứng dậy nhìn về phía anh, im lặng đợi anh nói
"Cô ấy không vấn đề gì, chỉ là vừa tỉnh lại, dễ bị kích động. Vỹ Dạ đã mất trí nhớ hoàn toàn về mọi người nhưng tư duy, kiến thức thì không vấn đề gì. Việc khôi phục trí nhớ là hoàn toàn có thể."
"Có thể để cô ấy không nhớ lại không?" Anh Đức hỏi
Mọi người nhìn Anh Đức, sau đó lại nhìn về Vỹ Ninh
Trường Giang quỳ một gối bên cạnh Vỹ Ninh, nhẹ nhàng kéo con bé vào lòng hỏi
"Ninh Ninh, con muốn thế nào?"
Nam Thư và Anh Đức cũng im lặng chờ câu trả lời của Ninh Ninh bởi vì Ninh Ninh là người quan trọng nhất đối với nàng.
Trong phòng bệnh, Trường Giang vẫn như ngày đầu lặng lẽ ngồi quan sát Vỹ Dạ. Lần này, nàng không còn rơi nước mắt nữa mà đổi lại là những cái nhíu mày khiến anh khó chịu.
Trường Giang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng noãn để nàng cảm thấy dễ chịu hơn một tí.
Một lúc sau Vỹ Dạ tỉnh lại, nàng dụi dụi mắt, chớp chớp mắt.
Mọi hành động được thu vào đôi mắt của Trường Giang. Nhìn nàng thật giống trẻ con, cực kỳ đáng yêu có thể khiến người ta muốn ôm vào lòng, tim lại rộn lên, anh cười cười nhìn nàng.
Vỹ Dạ bắt gặp ánh mắt ấy cũng thoải mái cười đáp lại. Lúc sáng hình như anh cũng có mặt ở đây, là người duy nhất không nói lời nào.
"Em thấy thế nào?" Anh ân cần hỏi
Giọng nói anh ấm áp, có chút thân thuộc, dường như anh là người đã nhiều lần gọi tên nàng. Một cảm giác ấm áp, thân thuộc đến lạ.
"Chắc là đã ổn" nàng nhẹ nhàng đáp
"Vậy bây giờ em có thể gặp những người lúc sáng được chứ? Họ đã bình tĩnh trở lại, sẽ không kích động nữa, em đừng sợ."
Nàng chầm chậm gật đầu
Anh cười nói
"Anh ra ngoài gọi họ vào"
Lúc Trường Giang bước đi, lòng Vỹ Dạ lại nảy ra một thắc mắc, không tự chủ hỏi
"Anh là ai?"
Trường Giang cười tươi, vui mừng vì có lẽ mình là người đầu tiên nàng biết tên
"Anh là.... Võ - Vũ - Trường - Giang. Là bác sĩ duy nhất của em. Đừng quên tên anh nhé".
Anh mong rằng, nàng sẽ không bao giờ quên tên anh.
Một lúc sau, mọi người vào, không như lúc sáng, mọi người điềm tĩnh, từng người một nói
"Cậu tên là Lâm Vỹ Dạ, còn tớ là Nam Thư, là người chị em thân thiết của cậu đây"
Nàng gật đầu
"Mẹ, Ninh Ninh là con của mẹ đây"
"Còn anh.... là ba của Ninh Ninh"
"Nói như vậy, thì anh là....chồng tôi sao?'
Anh Đức hổ thẹn
"Không, không phải như thế"
Vỹ Dạ đăm chiêu, rốt cuộc là thế nào đây?
"Em đừng suy nghĩ, để anh giải thích.
Nam Thư, anh và em là cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng rất tốt. Sau này lớn lên, chúng ta đã kết hôn với nhau. Là anh không tốt, không xứng với em nên chúng ta đã li hôn. Để em phải một mình nuôi con, còn anh thì bay sang Mỹ để lo cho sự nghiệp, đã vô trách nhiệm với em. Anh xin lỗi, anh biết anh đã sai, nên anh.... muốn bù đắp cho em"
Dĩ nhiên là không ai nhắc đến Lan Ngọc.
"À" xem như nàng đã hiểu.
Vỹ Dạ nhìn Ninh Ninh, thì ra nàng có một cô con gái dễ thương đến thế này, thật hay.
"Ninh...." Nàng mỉm cười, nhưng trong đầu lại lờ mờ xuất hiện 1 bóng người khác
Ninh Ninh cũng cười nhìn nàng.
Vỹ Dạ dang hay tay đón chờ bé con của mình. Con bé như vỡ òa, vội vàng sà vào lòng nàng
"Ninh Ninh rất nhớ mẹ"
Nàng vuốt ve mái tóc mềm, nhẹ nhàng nói
"Mẹ yêu con"
Buổi chiều đó, Nam Thư cùng Vỹ Ninh ở lại nói chuyện cùng nàng. Kể cho nàng nghe về công việc thiết kế thời trang của nàng, thương hiệu thời trang của cô và nàng bây giờ đã phát triển đến mức nào.
Ninh Ninh thì kể lại những lúc cũng nàng vui đùa. Thật sự khiến nàng vui không ít.
Anh Đức cùng Trường Giang ra ngoài trao đổi công việc.
Sáng mai nàng có thể xuất viện.
Trường Giang cũng phải đi làm công việc của mình.
Anh Đức về nhà riêng của anh, dọn dẹp phòng ngủ chuẩn bị đón nàng, Ninh Ninh, còn có cả Nam Thư nữa. Bọn họ sẽ là một gia đình mới, sẽ thật hạnh phúc.
Sau đó anh còn chuẩn bị một số thứ để cả ba người họ còn làm thủ tục định cư.
Ba người con gái tối đó đã ngủ cùng nhau, sáng đã dậy rất sớm để chuẩn bị về nhà Anh Đức.
Vừa sáng, Đức đã vui vẻ, trên tay mang một đoá hoa hướng dương thật to để tìm nàng.
Vừa đến trước cửa phòng, anh đã thấy mọi người đã có mặt đầy đủ ở đây, tất nhiên là có cả đối thủ của anh, trên tay nàng là 1 đoá hồng đỏ thật to, môi nàng không ngừng cười. Anh giật mình, quên mất là không được nhắc đến chuyện cũ.
Lúc anh chần chừ, thì nàng đã trong thấy, vui vẻ vẫy tay chào anh. Đến lúc này, anh cũng chỉ đành tiến vào, lòng bồn chồn mà tặng hoa cho nàng. Nàng vui vẻ nhận lấy, không biểu hiện gì, anh liền an tâm phần nào.
Từ đây, cuộc sống của Lâm Vỹ Dạ đã bước sang một trang mới, một con người mới, một cuộc sống mới.
Mọi người ủng hộ, thả ⭐ cho mình với nhé🙆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro