Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

122. Lan Ngọc, cậu trở lại văn phòng luật đi



Vừa dọn đồ ăn ra thì Lâm Vỹ Dạ cũng vừa đi ra. Ở nhà nàng ăn mặc tương đối đơn giản, bộ quần áo màu sáng, tóc cột lỏng lẻo, trên cổ có vài sợi tóc rơi lên khiến cổ nàng trông có vẻ trắng hơn. Màu đỏ hồng ban nãy đã tiêu tan gần hết, khôi phục lại bộ dáng quyến rũ.

Lan Ngọc không hề che giấu ánh mắt của mình.

Đương nhiên Lâm Vỹ Dạ cũng cảm giác được. Dưới ánh mắt nóng bỏng của Lan Ngọc, nàng hơi mất tự nhiên hắng giọng,

"Ăn cơm đi."

Lan Ngọc gật đầu đáp lại, cô đẩy Lâm Vỹ Dạ đi đến ghế, một tay giúp Lâm Vỹ Dạ kéo ghế ra:

"Tối hôm qua mệt mỏi rồi, để tôi."

Lâm Vỹ Dạ oán trách nhìn cô một cái nhưng không có phản bác. Nàng im lặng ngồi xuống cầm đũa lên. Cái liếc mắt kia của nàng thiên kiều bá mị, Lan Ngọc bị nàng nhìn làm cho cả người đều ớn lạnh. Sau đó cô cũng rút ghế bên cạnh nàng rồi ngồi xuống, không đến phía đối diện.

"Tô lớn như vậy?"

Có phải Lan Ngọc quá đề cao khả năng ăn uống của mình?

Lan Ngọc gật đầu,

"Ừm, bữa sáng và bữa trưa đều không ăn, tôi làm nhiều một chút, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."

Lâm Vỹ Dạ nhíu mày, dựa theo sức ăn của nàng thì chỉ có thể ăn được một nửa.

"Tối hôm qua tiêu hao thể lực không ít, tôi sợ cậu ăn không đủ."

Lan Ngọc lo Lâm Vỹ Dạ đã cả ngày không ăn nên đã nấu cháo, chỉ là cháo trắng không có vị, nàng lại chọn mấy món ăn nhẹ, khá thích hợp để ăn cùng lúc này. Cô rất ân cần, dường như sợ Lâm Vỹ Dạ mệt.

Lâm Vỹ Dạ nhìn cô gắp đồ ăn cho nàng. Ăn được vài phút Lâm Vỹ Dạ đã không chịu nổi, nàng đẩy Lan Ngọc,

"Cậu ăn đi, ăn xong tôi có việc muốn nói với cậu."

Lâm Vỹ Dạ vừa nói có chuyện muốn nói thì Lan Ngọc liền cảm thấy trái tim mình run lên. Mỗi lần Lâm Vỹ Dạ dùng giọng điệu này nói chuyện đều là chuyện không tốt. Lần này cô lại có linh cảm tương tự. Nghĩ đến chuyện hai ngày trước cô lại chột dạ. Cô liếc mắt nhìn Lâm Vỹ Dạ một cái, giả vờ thoải mái nói:

"Có chuyện gì bây giờ cậu cứ nói đi, chúng ta tâm sự."

Lâm Vỹ Dạ nhìn khuôn mặt Lan Ngọc,

"Tôi..."

Nàng vừa nói đã bị Lan Ngọc cắt ngang,

"Nếu cậu lại muốn nói không cần tôi vậy thì không cần nói, tôi sẽ không đi."

Ngoài miệng Lan Ngọc nói kiên định, thật ra trong lòng rất thiếu tự tin, bị Lâm Vỹ Dạ nói vài câu đã khiến cô có bóng ma tâm lý, nhưng mặc kệ Lâm Vỹ Dạ nói thế nào cô cũng sẽ không bỏ cuộc. Dù sao chỉ cần da mặt dày là được, tùy cơ ứng biến thôi.

Lâm Vỹ Dạ không nói tiếp, nàng cười rồi gắp cho Lan Ngọc một miếng măng tây,

"Cái này rất giòn, cũng rất ngon, nếm thử đi."

Chắc là do mình nghĩ nhiều.

Cô lấy miếng măng Lâm Vỹ Dạ gắp bỏ vào miệng,

"Ừm, cũng không tệ, nếu cậu thích tôi sẽ học cách nấu, sau này tôi sẽ nấu cho cậu ăn."

Lâm Vỹ Dạ gật gật đầu,

"Được."

Khuôn mặt nàng lại trở nên thả lỏng, nhưng trong lòng Lan Ngọc vẫn chưa hết căng thẳng. Lâm Vỹ Dạ vốn đã đói, đương nhiên ăn cũng lâu hơn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện thấm thoát đã nửa tiếng trôi qua.

Lâm Vỹ Dạ ăn no rồi buông chén đũa xuống, vươn vai một cái. Nàng rút một tờ giấy lau miệng, có chút ngượng ngùng vì mình đã ăn hết một tô cháo to như vậy. Trước khi ăn còn khẳng định mình ăn không nổi, bây giờ lại ăn sạch sẽ cả tô cháo. Nhưng... chỉ cần nàng không ngại, người ngại sẽ là người khác.

Lan Ngọc thấy nàng ăn hết tô cháo thì cười thầm trong lòng, cô hỏi một cách nghiêm túc:

"Đủ không?"

Lâm Vỹ Dạ nhíu mày đang định mở miệng thì thấy Lan Ngọc cười nói,

"A, tôi biết rồi, đủ rồi đủ rồi, chắc chắn là đủ rồi."

Lâm Vỹ Dạ buồn cười bất lực, nàng tức giận vỗ lên người Lan Ngọc một cái rồi đứng dậy đi đến sô pha bên kia. Lan Ngọc thấy nàng ăn xong rồi cũng buông đũa dọn dẹp.

Cô đứng khom lưng, trên người đang mặc bộ quần áo cùng kiểu dáng với Lâm Vỹ Dạ, trông vô cùng ấm áp và thân thuộc. Khung cảnh này thu vào mắt Lâm Vỹ Dạ khiến trái tim nàng nóng lên, nàng lại càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình.

Nàng nhìn Lan Ngọc, cuối cùng vẫn nói ra câu nói mà mình đã ấp ủ trong lòng,

"Lan Ngọc, cậu quay lại văn phòng luật đi."

Có lẽ khoảng ba mươi giây trôi qua, không có bất cứ âm thanh nào trong phòng khách.

Trên tay Lan Ngọc còn cầm chén đĩa, cô đang dọn dẹp rồi cứ thế đứng đờ ở đó, qua một lúc lâu mới xoay người về phía Lâm Vỹ Dạ,

"Cậu nói gì vậy?"

Lâm Vỹ Dạ đi qua nắm tay Lan Ngọc, đặt những thứ trong tay cô xuống, sau đó dẫn cô đến sô pha cho cô ngồi xuống.

"Tôi nói, tôi muốn cậu quay lại văn phòng luật."

Nhìn thấy Lan Ngọc sắp mất khống chế nàng nhanh chóng chặn môi Lan Ngọc lại và nói thêm,

"Cậu đừng kích động, tôi nói là cậu quay lại văn phòng luật chứ không phải cắt đứt quan hệ hiện tại của chúng ta."

Thần kinh của Lan Ngọc căng cứng, Lâm Vỹ Dạ nói hồi lâu cô mới hiểu. Lâm Vỹ Dạ lại đợi một chút mới thấy Lan Ngọc thở ra.

"Không cần căng thẳng như vậy, cậu nghe tôi nói đã."

Lan Ngọc hít sâu mấy lần để ổn định cảm xúc của mình. Cô cảm thấy lần này Lâm Vỹ Dạ nói rất khác, trước kia là tức giận, bây giờ là ôn hòa.

Lâm Vỹ Dạ vỗ vỗ sau lưng Lan Ngọc giúp cô bình tĩnh lại,

"Được rồi, cũng đã gần ba mươi rồi, sao còn dễ kích động như vậy."

"Tôi thấy lúc cậu đứng ở tòa thế mà lại không có chút lo lắng gì."

"Cái đó không giống, chủ tọa làm sao có thể so với cậu."

Không thể phủ nhận lời nói của cô rất ngớ ngẩn, nhưng Lâm Vỹ Dạ vẫn bởi vì những lời này của cô mà nở nụ cười,

"Ừm, chủ tọa sao có thể so với tôi."

Bị cảm xúc của Lâm Vỹ Dạ cuốn theo, Lan Ngọc cũng dần dần bớt căng thẳng. Cô kéo góc áo Lâm Vỹ Dạ,

"Năm nay tôi mới hai mươi tám, thể lực còn rất tốt."

Lâm Vỹ Dạ:

"Biết rồi biết rồi, tối qua đã cảm nhận được."

"Cậu nói vậy là có ý gì?"

Lâm Vỹ Dạ đưa tay lên sờ mặt Lan Ngọc, ngón tay xoa xoa khóe miệng cô:

"Lan Ngọc, tôi rất yêu dáng vẻ tự tin kia của cậu, không cần chịu ấm ức mà ở lại công ty, hãy làm điều mình thích đi."

"Không cần, tôi muốn ở bên cạnh cậu, tôi cũng rất thích công việc hiện tại, tôi không có ấm ức."

"Chỉ là đổi công tác thôi, cậu vẫn ở đây, những thứ khác đều như cũ."

Lâm Vỹ Dạ nhìn chằm chằm ánh mắt Lan Ngọc,

"Tin tưởng tôi, nha?"

Lan Ngọc trầm mặc thật lâu, từ sau khi gặp lại Lâm Vỹ Dạ, chuyện gì cô cũng nghe theo Lâm Vỹ Dạ, nhưng không có hiệu quả nhiều, một vài điểm khác biệt đều là khi cô thể hiện sự cứng rắn của mình với mức độ khác nhau. Cho nên... Vỹ Dạ thật sự không thích mình như vậy.

"Thật sự không phải là muốn bỏ tôi sao?"

Cô cân nhắc rất nhiều, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, nếu Lâm Vỹ Dạ muốn, vậy thì,

"Được, tôi đồng ý với cậu."

"Nhưng tôi có một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?"

"Lát nữa cậu theo tôi đi mua vài thứ đã."

Lâm Vỹ Dạ nhíu mày, không biết yêu cầu của Lan Ngọc là gì, nhưng nếu đối phương đã nói, nàng sẵn sàng đồng ý.

"Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro