118. Có phải lâu rồi không làm... nên không biết không ?
Lúc Lan Ngọc bị ấn đầu xuống còn chưa kịp phản ứng thì Vỹ Dạ đã bắt đầu vặn eo cọ xát lên môi Lan Ngọc.
"Nhanh lên... Lan Ngọc..."
Thật lâu Lan Ngọc vẫn không cử động, chỉ ma sát không thể thỏa mãn Vỹ Dạ, nàng nhịn không được mà thúc giục. Lúc này Lan Ngọc mới phản ứng, miệng cô ngậm lấy nhụy hoa sưng đỏ mút thật mạnh một cái.
"Lan Ngọc... tiếp... Ha... Thật thoải mái. Tiếp..."
Vỹ Dạ bị kích thích tê dại, chỉ còn lại hai tay mềm nhũn vô lực đặt trên đầu Lan Ngọc,
"A... Còn muốn... Ha..."
Một tay Lan Ngọc nâng mông Vỹ Dạ, tay kia chạm vào cô bé của nàng. Giờ phút này cô bé đã bị kích thích đến mức nước chảy ròng ròng, chất lỏng không được nuốt hết chảy dọc xuống ngập cả mông Vỹ Dạ.
"Thật nhiều nước, ướt quá."
Lan Ngọc nói một cái mơ hồ, tay xoa ấn vào cô bé.
Huyệt khẩu mềm mại hút lấy ngón tay trong mỗi lần được vuốt ve, trêu chọc dục vọng của hai người. Bất kỳ sự kích thích nào lúc này cũng là sự kích thích cực lớn đối với cô bé của nàng, đầu ngón tay hết lần này đến lần khác tiến vào rồi rút ra làm cho Vỹ Dạ cảm giác hư không khó chịu.
"Lan Ngọc... Tiến vào..."
Nàng hơi cong thân mình lên để nơi giữa hai chân mình chạm vào bàn tay kia, nắm tay Lan Ngọc kéo về phía thân thể của mình. Lan Ngọc rất nghe lời, ngón tay cũng đã ướt đẫm từ lâu, cô thong thả đút một ngón tay vào rồi lại rút ra.
"Một ngón đủ không?"
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Vỹ Dạ quan sát biểu cảm của nàng
" Có muốn thêm nữa không?"
Một ngón đối với Vỹ Dạ lúc này mà nói đã quá nhiều, nàng cảm thấy cô bé của mình đã quá căng, có thể cảm giác được động tác của ngón tay trong đó.
"Ha... Đủ rồi... Lan Ngọc..."
Nàng thật sự nghĩ Lan Ngọc đang hỏi ý kiến của mình, chỉ là lúc ngón tay của đối phương rút ra rồi tiến vào thì lại là hai ngón cùng một lúc.
"Quá nhiều rồi... Lan Ngọc... Không cân..."
Vỹ Dạ nhắm mắt lại, ngoài miệng nói không cần, lại vẫn tập trung tất cả sự chú ý của mình lên hai đầu ngón tay đang chậm rãi tiến vào thân thể.
Lan Ngọc nhìn chăm chăm biểu cảm của Vỹ Dạ, ngoài miệng nói không nhất định là thật, cô muốn xem phản ứng chân thật của Vỹ Dạ.
Rất rõ ràng, đối phương rất thích. Cô bé se khít bị kéo căng ra, ngón tay có thể cảm giác huyệt thịt mềm mại bao vây cực hạn.
"Có phải hai ngón càng thích hơn không?"
Ngón tay đã tìm được đỉnh điểm của cô bé,
"Bên trong nóng quá, cảm giác như ngón tay tôi bị quấn lấy bên trong vậy."
Cô không vội cắm rút, tiểu huyệt thật khít, cô vừa cắm vào đã cảm nhận được, ngón tay đang tập làm quen bên trong, bằng không dễ làm nàng bị thương.
Nhưng cô có thể kiên nhẫn chờ, Vỹ Dạ lại không nhịn được. Cảm giác trống rỗng này như là bữa tiệc lớn bày trước mặt nhưng mình lại chỉ có thể cắn một miếng.
"Tay... Cử động đi..."
Nàng nói một cách hơi mất kiên nhẫn, thậm chí không nhịn được bắt đầu vặn vẹo thân thể, miệng mơ hồ khiêu khích đối phương,
"Cậu... ha... Có phải là lâu rồi không làm... nên không biết?"
Lời nói khiêu khích không thể nghi ngờ gì là đã mang lại cho Lan Ngọc sự khích thích rất lớn.
"Đêm nay tốt nhất là cậu đừng xin tha."
Ngón tay bắt đầu cử động, đầu ngón tay lần theo trí nhớ tìm đến một điểm có phần thô ráp. Cô thấy khuôn mặt Vỹ Dạ đỏ bừng, động tay trên tay nhanh lên một chút,
"Vỹ Dạ, cậu có biết cho dù là cún con cũng chưa chắc đã là một chú cún ngoan đâu."
Vỹ Dạ đã không còn tâm trí trả lời cô, ngón tay của Lan Ngọc đặt ở nơi đó giật giật vừa mạnh vừa nhanh, sự kích thích khiến cho đầu óc nàng trống rỗng.
"Thật... thoải mái..."
Lan Ngọc chuyên tâm kích thích, cơ thể bị bỏ quên nhanh chóng tích tụ khoái cảm, chỉ một lúc sau đã làm cho Vỹ Dạ lên đỉnh.
"A... Đến rồi... Lan Ngọc... Thật thoải mái..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro