#3
6h sáng của ngày chủ nhật,
Lan Ngọc mơ màng bị ánh sáng từ cửa rọi vào làm cô thức giấc, nhìn sang bên cạnh đã không thấy tấm lưng của nàng. Rồi cô lại nhìn về phía cửa thì thấy Vỹ Dạ đang chuẩn bị đi ra ngoài
"Chị đi đâu sớm thế? Hôm nay là chủ nhật mà?"
"Chị đi mua ít đồ, lát về em sẽ biết" *bonus thêm cái đá mắt*
Mới sáng sớm đã bị "dính thính" làm Lan Ngọc như được tiếp thêm năng lượng, nhìn nàng cười đến híp cả mắt, lát sau mới trả lời
"Chị đi cẩn thận, về sớm nhé."
Vỹ Dạ "ừ" một tiếng rồi khuất bóng dần.
Ở nhà Lan Ngọc cũng không lười biếng mà ngủ thêm tí nữa, cô nhanh chóng gắp chăn, màn, sau đó vệ sinh cá nhân.
30phút sau Vỹ Dạ cũng về tới:
"Chị mua...." Lan Ngọc nhìn nàng rồi lại nhìn ổ bánh kem trên tay Vỹ Dạ không khỏi sửng sốt
"Chúc mừng sinh nhật bé yêu" Vỹ Dạ cầm hộp bánh đưa lên ngay tầm mắt, lắc lắc
"Nay sinh nhật em à? *Load lại dữ liệu* Cảm ơn chị nhé. Yêu quá điii" Lan Ngọc cười vui vẻ, chạy đến ôm Vỹ Dạ vào lòng
Nàng cũng cười vì sự đáng yêu ấy. Một lúc sau, hai tay cũng đã mỏi
"Rồi rồi, buông ra để chị còn đi chuẩn bị mấy món ăn cho em này"
"Em giúp chị" Lan Ngọc đưa tay xách đồ giúp nàng
"Được"
Không nghĩ Vỹ Dạ lại nhớ đến ngày sinh nhật của mình, ngay cả cô còn không nhớ cơ mà, Lan Ngọc vui không thể tả.
Cả hai vui vẻ nấu nướng, nói cười luyên thuyên.
Sau 1h lăn lộn trong bếp cuối cùng cũng đã hoàn thành sản phẩm. Mọi thức được trưng bày. Vỹ Dạ lấy nến đặt lên bánh kem và thấp nến
"Em ước đi"
"Dạ"
Lan Ngọc thành tâm chấp hai tay trước ngực, hai mắt nhắm, trong đầu thầm nói lên điều ước
"Mong cho con và chị Dạ sẽ mãi mãi bên nhau thật hạnh phúc và cũng mong chị ấy sẽ chấp nhận tình cảm của con"
*Phùuu*
Vỹ Dạ lấy từ trong túi hai chiếc nơ buộc tóc xinh xắn
"Không biết phải mua gì tặng em, mong em sẽ thích nó, chị một cái, em một cái"
"Miễn là có chị thì cái gì cũng được"
Nàng chỉ biết cười trừ, vui vẻ không nói nên lời
Từ sáng đến xế chiều, cả hai chỉ ở trong phòng trọ, buổi chiều mới cùng nhau nắm tay đi dạo, rồi lại đi xem phim. Đứng loay hoay một hồi, Vỹ Dạ đã chọn ra một phim tình cảm Hàn Quốc (chắc của anh Song Seung Hung)
"Lan Ngọc, xem cái này đi"
Lan Ngọc gật gật, dắt nàng đi mua vé tiện thể mua thêm bắp rang và nước
Đúng là con gái yếu đuối, mặc dù bên ngoài nàng tựa hồ có chút mạnh mẽ, nhưng vai diễn xuất thần của đôi nam nữ chính của phim khiến nàng không tự chủ mà rơi nước mắt. Lan Ngọc vừa đau lòng, lại vừa buồn cười khi thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng liền sốt sắn dùng khăn lau nước mắt cho Vỹ Dạ.
Cuối cùng bộ phim cũng là kết thúc có hậu, làm nàng có chút hài lòng, vui vẻ sóng bước cùng Lan Ngọc ra ngoài.
"Trời vẫn còn sớm, chúng ta xem thêm một bộ nữa đi chị"
Vỹ Dạ nhìn đồng hồ gần đó thì cũng đã 6 rưỡi hơn, nếu còn coi nữa có lẽ gần 9h mới về nhà, vốn định hôm nay sẽ nghĩ ngơi sớm nên nàng có ý định muốn từ chối, Vỹ Dạ lưỡng lự cắn môi. Thấy vậy, Lan Ngọc giở trò mè nheo
"Đi mà chị, dù gì hôm nay cũng là sinh nhật của em mà" cô lắc lắc tay nàng, giọng nũng nịu
"Được rồi, nghe em vậy. Nhưng sẽ xem gì?"
Cô chỉ vào tấm poster màu đỏ đen *CHỊ CHỊ EM EM*
Vốn là lúc nãy Lan Ngọc đã chọn bộ phim ấy vì nghe nói bộ này khá "thú vị". Nhưng vì đã lỡ để nàng chọn trước nên Lan Ngọc đành nhường cho nàng.
Những thể loại phim này Lan Ngọc đã "học" từ lí thuyết đến thực hành đến thuần thục, quả là rõ chán với cô nhưng còn với nàng thì quả thực là quá nhạy cảm khiến cả cơ thể nàng cứng đờ, thân thể không nhích một li nhưng lại có chút thích thú. Mắt nàng lại rất chăm chú, đến nỗi một cái chớp mắt cũng không có. Những phân cảnh nóng của hai nhân vật nữ còn khiến hai má nàng đỏ lên như quả cà chua, môi lại mím chặt, đôi khi lại nuốt khan cổ họng một cái, tay lại không ngừng nắm chặt vào nhau.
Lan Ngọc ngồi kế bên cũng có chút cảm giác từ bất ngờ đến vui vẻ, không ngờ nàng lại có hứng thú với những thể loại phim như thế này, nàng thật thú vị và không hề đơn giản như cô đã nghĩ.
Trên đường về cả hai cứ im im, Lan Ngọc cứ nhìn Vỹ Dạ rồi lại cười cười. Trong đầu Vỹ Dạ cứ lập đi lập lại những cảnh nóng trong phim, lại là những cảnh của hai nhân vật nữ, khiến nàng đỏ cả mặt. Hồi lâu sau Lan Ngọc mở lời
"Chị thấy bộ phim như thế nào?"
"Ha...hay lắm!"
Lan Ngọc định nói mấy lời trêu nàng nhưng chưa kịp nói thì nàng lại nuốt khan một cái, lại nói
"Không biết....hôn...sẽ có vị gì nhỉ?" hai mắt nàng tròn xoe nhìn Lan Ngọc
Lan Ngọc cũng tròn mắt nhìn nàng thật lâu, là nàng đang tò mò hay đang câu dẫn người khác chứ? Bộ dáng này của nàng đáng yêu không tả nổi. Vài giây sau Lan Ngọc nhếch môi.
"Chị có muốn thử không?" Cô nhỏ giọng, âm thanh mang ý khiêu khích
"Chị..." Nàng lại nuốt khan cổ họng.
Không để nàng nói thêm, cô ép sáng vào nàng, như phản ứng bình thường :cô tiến một bước, nàng sẽ lùi một bước, đến khi lưng đã tựa vào vách tường gần đó, hai tay vô thức áp vào tường tạo điểm tựa.
Cũng may đoạn đường khá vắng và nơi đó lại là góc khuất nên cũng không ai nhìn thấy.
Lan Ngọc nâng cằm nàng, ngón cái lướt nhẹ trên má nàng, hai mí mắt dần hạ thấp, đưa khuôn mặt góc cạnh rõ ràng vào sát nàng. Môi chạm môi một cách nhẹ nhàng, chạm rồi lại rời, sao đó lại tiếp tục chạm, rồi cô lại mút hết môi trên rồi môi dưới của nàng. Phải nói thật sự là rất mềm.
Đoạn Lan Ngọc tấn công bờ môi bé nhỏ của nàng, Vỹ Dạ tròn mắt nhìn, lần đầu tiên Vỹ Dạ được nhìn gương mặt của cô ở góc độ gần như vậy, đường nét hết sức rõ ràng, những lời nói quan tâm, ấm áp của cô lại ùa về trong tâm trí của nàng ngay lúc này, tạo cho nàng một cảm giác an toàn và tuyệt đối yên tâm lại thêm khoái cảm từ nụ hôn đầu mà cô mang tới. Vỹ Dạ buông thõng người, hai tay đặt lên vai cô, mí mắt cũng sụp xuống. Hàm tự động hé mở. Thừa dịp ấy, Lan Ngọc đưa lưỡi vào trong, khuấy động toàn khoang miệng nàng, chiếc lưỡi cô chăm chỉ làm việc, quấn lấy lưỡi nàng. Kĩ thuật hôn của cô thật sự quá tốt, một kẽ hở cũng không có, tạo ra những âm thanh nhạy cảm. Sau một hồi gần như cạn hơi, Vỹ Dạ phát ra một tiếng "Ưmm" tay có hơi đẩy cô ra, Lan Ngọc hiểu ý buông nàng ra.
Nàng thở gấp một lúc, lí trí dần được lấy lại, quá thẹn, nàng một mạch bước đi về. Lan Ngọc cũng nhanh chóng cất bước cùng nàng.
Vừa về đến, Lan Ngọc đóng cửa cẩn thận
"Chị Dạ...."
"Chị đi tắm cái đã" nàng cắt ngang câu nói của cô
"Chị Dạ." Lan Ngọc gằng giọng, nhanh chóng đến nắm lấy tay nàng
Nàng cuối đầu không nói
"Lúc nãy..."
"Lúc nãy chỉ là nhất thời tò mò" Vỹ Dạ lại vội chen ngang
"Em không nghĩ như vậy" cô nhíu mày, tay càng nắm chặt cổ tay nàng
"Chị không có ý gì khác cả" nàng vẫn nhất quyết cuối mặt, lắc đầu
"Nhưng em yêu chị, thật sự yêu chị mất rồi. 3 tháng, tuy không quá dài, nhưng em biết mình đã yêu chị, nên mong chị hãy tin em, em sẽ dùng cả cuộc đời này để chứng minh điều ấy?"
"Có phải em lại đùa?" Lúc này nàng mới ngẩn mặt nhìn cô, cười gượng một cái
"Không đùa" ánh mắt cô càng thêm mấy phần kiên định
"..."
"Chị có yêu em không?" Cô mất kiên nhẫn, gặn hỏi
Chị có yêu em không? Có muốn về nhà với em không? Hãy trả lời em đi, đừng bắt em phải chờ 😌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro