Đã đến lúc cần một chiếc ô...
Đây là truyện ngắn thứ 2 của e Kô I dại dột:D Cám ơn tất cả mọi người vì đã luôn đồng hành cùng cảm xúc của Linh Kô I
Đã đến lúc cần một chiếc ô…
Đông giữa mùa. Sáng còn ráo khô trong hơi nắng lạnh, chuyển buổi đã ướt bết nước mưa. Em bước đi trên vỉa hè, cái vỉa hè không chút bằng phẳng với những viên gạch rối tung, lộn xộn và nứt vỡ. Em đi xuyên qua những hàng mưa xiên, mưa không to, giọt không tròn, rích rắc như giăng mỏng cả không khí. Trời xám đục, từng lớp mây dày cộm như chăn ấm bịt kín ánh sáng. Mọi thứ quanh em ảo mờ dễ tan dễ chảy như hơi nước ngút lên từ chiếc ấm nước sôi thủng nắp. Em cứ đi như thế, mặc mũi giày có lúc dẫm nghiền những hạt đất vụn, những viên đá mềm, mặc cái lạnh đang làm vai áo em co ro, em… đầu trần, không ô và không anh!
Một tuần trước…
Em đã phải tự van xin mình: khóc đừng có nấc lên. Chỉ đơn giản em không muốn gây sự chú ý, không muốn bất cứ ai dành quá nhiều quan tâm, tò mò, chẳng khác nào như thương hại cho những giọt nước mặn đặc rỉ ra từ kẽ mi em. Em là thế đấy, dễ gãy, dễ thương tổn, mỏng manh và quá đỗi bất công, khi mà hành hạ mình thì dễ, yêu thương mình mới khó làm sao. Nhưng, em cũng là thế đấy, một cái vỏ mạnh mẽ cố gượng hoàn hảo, một chút bất cần ngạo nghễ, một chút tự tin và thách thức, em luôn bước vững dù bên trong có đang ngã bẹp đổ nghiêng. Người ta tưởng em bản lĩnh, phải. Nhưng người ta còn không biết em tự ti. Người ta nghĩ em thông minh, có thể. Nhưng người ta thấy được bao nhiêu dại dột, nông nổi trong em? Người ta cho rằng em thường xuyên vui vẻ, đúng. Nhưng có mấy người thấu hết những quằn quại đớn đau đọng lại nơi khóe mắt em? Thế nên, cả em, lẫn tất thảy, không ai hiểu em. Nên, em biết ơn, và yêu đến cuồng điên người cố gắng khao khát hiểu em. Em, nhớ và tha thiết được ở bên người mà yêu em thay cả em, yêu em, nhiều hơn cả em. Người đó, chẳng phải anh ư?
Một tuần trước…
Em đã phải ôm cả cuộn giấy để ngủ. Để nửa đêm phải xé từng nhúm, vo tròn, quẹt rát cả mắt, cứa đau từng sợi mi. Mắt em mọng lên, sưng tê và đỏ quạch. Em đã làm gì thế này? Tại sao lại đến thế này? Tại em mất anh! Trong khi chính em buông tay anh ra, mà không nhẹ nhàng lưu luyến gì cho đành, đã thế còn như một cú ném bực tức đối với tình yêu, một phát vùng vằng dứt mạnh. Em thả tan tành tình yêu của mình, em đã xua đuổi cả anh. Và giờ em hối hận tiếc nuối đến xót buốt thế này đây.
Một tuần trước…
Có những lúc em nhắm chặt mắt, nhưng chỉ thấy anh, chỉ là toàn kỉ niệm, chỉ là những mẩu vụn rời rạc của quá khứ hôm qua. Đau. Rồi em mở mắt ra, chẳng thấy gì cả, chỉ thấy mỗi em trong tấm gương vỡ, vô hồn và chết hết sức sống, cạn kiệt đến từng vị cảm xúc. Em lỡ tay đánh rơi tấm gương, nó nứt đôi như trái tim em đang nổi lên những vết rạn, dần dần sâu hoắm, em nhìn mình méo mó, tách đôi trong hai phần chiếc gương, không nhịn được sự thèm muốn làm ngập nước đôi mắt. Thế mà em cố tình xô anh ra khỏi đời em, để anh phải lạnh lùng quay đi, đến mức phải bình thản lắm mới không bỏ chạy, chạy xa khỏi sự độc ác và bấn loạn của em.
Một tuần trước…
Em đã dành trọn cả ngày để cười với bạn bè và nguyên đêm để khóc với chính em. Em hối hận, em sai, sai thật rồi, sai khủng khiếp. Tại em điên dại, em ngu ngốc, em không bình tĩnh nổi, em không ra gì, em quá đáng và tàn nhẫn như kẻ máu vốn đã đông thành băng. Tại sao em lại như thế chứ? Tại sao em phải khóc nhiều đến thế? Vì em yêu anh. Cho nên em sẽ vẫn khóc cho những bứt rứt, ăn năn và hối lỗi trong em. Khóc như một bà lão, khô mờ cả mắt nhưng vẫn nén cho nước ứa ra vì một sáng thức dậy trí nhớ bị xóa sạch một mảng hoài niệm tuổi thơ đầy màu sắc. Khóc như một đứa trẻ long lanh nơi nụ cười vì chùm bóng bay, mẹ đã dặn kĩ buộc dây vào một ngón, nhưng ham chơi, nhưng quên bẵng và rồi tuột tay để chùm bóng lửng lơ và bay thẳng lên tận bầu trời xanh thẫm đến khi chỉ còn một màu thẫm xanh hoen trong đôi mắt thơ ngây nhòe nhoẹt nước mắt… Trong khi…
Hai tuần trước…
Em tức tối, em khó chịu, em thù hận, em nhồi nhét em trong những gam màu nóng của sự giận dữ. Em sặc sụa và khó thở. Vì sự kiêu hãnh bị đá. Vì lòng tự trọng bị khiêu khích, vì cái tôi bị trêu ngươi. Vì phép thử của em sai số. Vì kết quả đối ngược với điều em mong đợi. Vì em cảm thấy, tình yêu em đặt sai chỗ, trái tim em trao nhầm người. Và anh là kẻ quá tệ, quá hèn nhát, quá vô tâm, tất nhiên cũng không hề yêu em chút nào. Em gào thét vì gồng người quá sức chống đỡ với bao nhiêu là áp lực, bao nhiêu cản trở. Em không đủ sức để tạo ra phản ứng tự vệ che chở cho tình yêu. Em không giữ mình bình tĩnh nổi. Rồi, em nghĩ gì em nói, em muốn gì em làm. Lại bất cần đúng nghĩa, là tôi chả cần gì trên đời cả đấy. Tình yêu ư? Vứt được rồi!
Hai tuần trước…
Em nghiến răng lầm bầm, em bấm vào mu bàn tay bởi móng nhọn, mắt em sắc cả mỗi đường gân, máu em nóng ran, như em không thể làm chủ được mình. Sau tình yêu là thù hận. Hay đang yêu cũng hận thù? Khi mà người ta đau, nghĩ được cho kẻ bên cạnh cũng đau à? Khi mà người ta điên lên, cũng lo cho người bên cạnh sống dở chết dở như thế nào sao? Em đã rất bức xúc, em quá thất vọng. Em nhanh chóng tìm nơi đổ lỗi, tìm người trút xả, lục tung lên kiếm kẻ gây ra cảm xúc hỗn loạn như muốn cào cấu cắn xé chính mình của em. Người đó, với em, chẳng phải ai khác, là anh!
Hai tuần trước…
Một đống suy nghĩ tiêu cực lởn vởn và thắt nút trong đầu em. Vô kể những điên khùng ức chế xoay tròn và bám chặt trong tâm trí em. Em quá tham lam cho những phép thử, những trò chỉ có em mới nghĩ ra. Không phải em không tin anh, chỉ là muốn tin hơn. Nên em cứ liên tục thử, thử anh yêu em nhiều đến thế nào. Em chọc vào cả lòng tự trọng của anh, rồi ấn cho mạnh. Em đâm vào trái tim của anh, rồi tì cho sâu. Và em sung sướng nghĩ cách trừng phạt anh, như một kẻ khốn nạn nhất trên đời. Em bị dồn vào chân tường bởi bức bối, ngột ngạt. Khi muốn yêu mà bị vướng. Muốn nhớ mà bị chặn. Muốn gặp mà bị cản. Muốn bên nhau mà bị ngăn. Không khác gì muốn thở mà bị úp gối bịt chặt. Có phải anh không biết những điều đó đâu? Tất nhiên em cũng biết là anh biết. Có ai muốn nắm tay nhau, phải vượt qua cả một hàng rào gai nhọn? Có ai muốn hôn nhau thông qua một bức tường dày? Có ai muốn ôm chặt nhau từ hai nửa đại dương? Muốn là một chuyện, mà không thể là chuyện khác. Đến tận bây giờ em vẫn không thể hiểu nổi. Có lẽ vì không hiểu nên em mới rối loạn lên, đảo tung cả cuộc sống lên. Em thấy mình điên thật rồi!
Hai tuần trước…
Em đã hả hê, đã tìm ra cách nhẹ bớt tức giận, trút đi ức chế, làm sạch hận thù, biến mất bức xúc… Đó là nhường hết cho anh, trả hết cho anh, em đã không ích kỉ giữ những thứ xấu xí đó cho mình nữa, em bao dung dồn hết sang anh đấy. Cảm giác thoải mái và dễ thở nhất thời làm em mê muội đi, em không nghĩ cả. Rồi em gọi anh là thằng xấu xa, là kẻ đểu cáng, tên khốn nạn, loại hèn nhát. Anh không xứng đáng để em yêu, em so sánh anh với những kẻ không ra gì. Anh chưa bao giờ bị xúc phạm như thế, từ lúc sinh ra, em chắc chắn. Biết thế nhưng em vẫn nói, vẫn tuyên bố em từ bỏ anh, anh cũng đừng lại gần cuộc đời em nữa, tránh xa cuộc sống em ra, em sẽ dễ sống mà anh cũng yên ổn! Trong khi…
Ba tuần trước…
Em và anh vẫn là những người hạnh phúc, lãng mạn và ngọt ngào nhất. Đủ cho bao nhiêu sự ngưỡng mộ tồn tại, đủ viết thành một tiểu thuyết lãng mạn dài trang nhưng sẽ không ai mua vì quá ghen tỵ. Rồi em lại ngồi sau xe anh, bất ngờ vòng tay ôm lấy anh, nhắm khít mắt nghe gió xé vù vù, thỉnh thoảng trên đường nghịch ngợm hôn khẽ lên cổ anh, em lặng người nhấm nháp mùi thơm dịu nơi vai anh tan chậm trong không khí. Em và anh sẽ lại cười hồn nhiên như những đứa trẻ hay chu môi lên đòi kẹo. Em sẽ cười vì anh làm ngược những điều em muốn, giả vờ hỏi em đi đường nào rồi lại rẽ hướng trái lại. Anh sẽ cười khi tự nhiên thấy em im thin thít, ngoảnh lại khi thấy mắt em rơm rớm, anh tưởng em giận, lại xuề xòa “thôi mà”. Và em lại phá lên cười khoái trá khi đánh lừa được sự thương người trong anh… Vòng tròn hạnh phúc cứ đá qua đá lại trên mỗi nụ cười sóng sánh trên môi… Em nhớ, nhiều kỉ niệm, nhiều thứ hay ho, nhiều chuyện vui vẻ, thậm chí cả lúc hai đứa ôm nhau khóc nức vì xóa bỏ giận dỗi. Nhưng em không muốn nhớ đâu, không muốn nhắc lại, em sợ em phải ghen tỵ với chính em, em của quá khứ, khi còn anh!
Mưa vẫn chưa ngừng. Trời vẫn cứ xám tái như da người phơi gió. Em vẫn lầm lũi bước trên vỉa hè, nó dài như bất tận. Em không rõ em đang đi đâu nữa. Mưa vuốt mái tóc rối, mưa chạm lên ngọn mi, mưa không buông tha cho cả sống mũi. Có giọt nước nào chảy xuôi theo sợi mưa dài. Em lại khóc, dù thời gian đang giúp em thanh thản, đang làm em trầm tĩnh hơn, lặng yên ngẫm và nhớ. Nhớ đến đau thắt, nhớ đến cồn cào, nhớ đến lảo đảo trong mỗi bước chân. Tay em đang cóng dần, mắt em đang mờ nước, tim em đang toác hoác vì mất anh. Xin lỗi anh, vì em sai rồi. Xin lỗi anh, vì bây giờ em mới kịp xin lỗi. Xin lỗi anh vì đã làm anh yêu em nhiều đến thế, để khi nghe em nói những lời như thế mà vẫn chỉ đau đớn lặng im. Xin lỗi anh, vì em say trong những phép thử, em mải mê đi kiếm câu trả lời anh yêu em nhiều thế nào mà còn không nhận ra nổi anh yêu em trong mỗi khoảnh khắc, ở mỗi điều giản đơn nhất. Em xin lỗi vì em thật sự quá tệ, em không tốt, em không có bản lĩnh và đủ sáng suốt để nâng niu tình yêu, trân trọng người đàn ông của đời mình. Em xin lỗi, thật lòng xin lỗi anh…
Mưa. Em yêu mưa. Nhưng cũng ghét nó. Mưa. Giống em nhưng cũng đầy những khác biệt. Mưa cũng biết khóc như em, bất kể mùa nào. Cũng dai dẳng hay bất chợt. Tuy nhiên mưa khóc lặng câm, còn em có những khi gào khản, nước mưa cũng không thể mặn vị như nước mắt em. Không bao giờ. Em đã thử chia tay biết bao nhiêu lần, để lần này khi không níu nổi một bước chân quay lại, em vẫn không thể tin được sự thật em đã mất anh.
Anh! Em đang sống trong những ngày mang tên chấp nhận, mà không chấp nhận còn biết làm gì tốt hơn? Có lẽ đã đến lúc em cần một chiếc ô… Để em bớt lao người đi rạch ngang những hàng mưa dài. Để em thôi nhấn mình trong ướt đẫm. Để em không tự hành xác mình trong những cơn sốt và mê man đêm lạnh. Để em lại thấy mưa, lại nhớ anh đến đắng lòng. Chiếc ô không thể thay thế anh được. Nó chỉ giúp được em thôi ướt tóc, ướt mặt một vài bữa hay cố trụ cho một vài mùa mưa nhưng tuyệt nhiên không thể cả cuộc đời. Nó chỉ giấu được đôi giọt nước mắt tủi hổ của em khỏi ánh mắt ngỡ ngàng mà xa lạ của những người đi đường nhưng không thể lau khô mãi mãi. Nó cũng không nhắc nhở em đừng đi mưa, cũng không thể nghe em cãi bướng lại: Em đi mưa có ốm đâu?!. Đôi lúc chiếc ô sẽ hỏng hư bởi gió tốc, gãy toe bởi thời gian hay rỉ mòn bởi cơn mưa ăn thấm. Nhiều lúc, em sẽ đãng trí bỏ quên chiếc ô ở nhà hay ở một nơi nào đó, rồi lại lặng lẽ lủi thủi bước trong mưa mà thôi. Thay chiếc ô dễ vô cùng, nhưng nỗi nhớ không chịu thay hình bóng anh, em biết làm thế nào? Trái tim em vẫn cứ mở toang đợi anh, nhưng lại đóng rầm lạnh khốc với vô số kẻ theo đuổi.
Anh đã từng hỏi, em yêu anh nhiều thế nào, em đã trả lời, bằng tất cả những giọt mưa trên thế gian cộng lại. Giờ em chỉ xin một vài giọt để tạo thành hy vọng, một ngày anh thứ tha, một ngày anh quay về, về nơi vẫn luôn đợi chờ anh. Em chỉ dám hy vọng thôi. Hy vọng cho một ngày, khi em đang bước trên vỉa hè, dưới tán ô căng rộng màu sáng, để khi cụp cán ô xuống cho những hạt mưa bắn dính bắn vỡ òa vào nhau, để vứt buông chiếc ô sang một bên khi thấy anh đứng đó, khẽ cười và đang đợi một nụ hôn mềm như gió lướt từ em- em dại khờ, em ngu ngốc nhưng em là của riêng anh! Còn nếu, nếu mà không có ngày đó, hoặc là lâu hơn để chờ, trước mắt, sống những ngày vắng anh, những ngày đầy gió, những ngày xám xịt bởi mưa… em cứ cần cho mình một chiếc ô đi đã…
Linh Kô I
ps: có 1 số lý do mà truyện này không được phát tán xa hơn:D
nhưng không sao, mừng vì điều đó, thế mới có lý do mà chăm viết hơn chứ
quan trọng là vẫn có những người luôn ủng hộ
luôn nâng niu từng mẩu cảm xúc vụn của Kô I<3
Cám ơn, nhà mình nhé<3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro