Chương 1
Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên
Trong một thành phố phồn hoa sẽ luôn có vài con hẻm cũ kỹ, là dấu vết còn lại của một thời đại.
Bất cứ người nào đi từ những con phố nhộn nhịp vào những con hẻm cũ này thì đều có cảm giác như cách một thế hệ —— hẻm Hồ Lô chính là một nơi như vậy.
Tiết trời tháng 3 lúc tốt lúc xấu, hôm qua vẫn còn quang đãng, hôm nay lại âm u giống như sắp mưa.
Trong bối cảnh thời tiết như thế này, những căn nhà cổ ở hẻm Hồ Lô càng trở nên xám xịt.
Một lúc sau, một cô gái mang theo mấy cái túi nhanh chân bước vào trong hẻm, trên mặt thoáng hiện lên nét nhẹ nhõm. Xem ra, so với phố xá náo nhiệt bên ngoài thì nơi này lại làm cho cô dễ chịu hơn.
Bước chân của cô gái dần dần chậm lại. Gương mặt của cô rất đẹp, mặc một chiếc váy suông màu xanh lam mang hơi hướng phục cổ làm cho cô trông có chút đặc biệt.
"Đông Đông à, đi mua đồ ăn về rồi sao?"
Hai bên con đường chính của hẻm Hồ Lô có rất nhiều ngõ nhỏ thông ra đường cái. Hai bà lão đang ngồi nói chuyện trong một ngõ nhỏ, nhìn thấy cô gái thì cao giọng hỏi.
"Vương nãi nãi, Lý nãi nãi."
Cô gái ước chừng khoảng 17, 18 tuổi dừng chân, dựa theo trí nhớ chào hỏi hai bà: "Đi siêu thị mua chút đồ ăn và gia vị."
Vương nãi nãi nhìn nhìn cô, thấy cô giống như đã vực dậy tinh thần thì mới mở miệng nói: "Nghe nói con muốn khai trương lại cửa tiệm?"
"Đúng ạ."
Thấy cô gái gật đầu thì Vương nãi nãi có chút sốt ruột, đang muốn nói gì đó thì lại bị Lý nãi nãi đang ngồi bên cạnh dùng tay ngăn lại.
Lý nãi nãi cười nói: "Đồ ăn trong siêu thị vừa đắt vừa không tươi, bà với Vương nãi nãi của con trồng được không ít thứ, ăn cũng không hết. Lần sau con trực tiếp đi vườn rau của chúng ta hái là được."
Vốn dĩ ở thành phố không có đất trống để trồng này nọ, nhưng với những người già thì chỉ cần có đất là họ có thể trồng được cả một vườn rau.
Vương nãi nãi nghe bà bạn nói thì gật đầu phụ họa.
"Cảm ơn Lý nãi nãi, Vương nãi nãi." Mặc dù không tính đi hái nhưng cô gái vẫn nở một nụ cười nhẹ nói cám ơn, rồi giơ giơ mấy cái túi trong tay, "Đồ có hơi nặng, con đi về trước."
"Để bà giúp con xách một đoạn." Lý nãi nãi lập tức đứng lên nói.
Cô gái sao có thể làm phiền làm phiền lão nhân gia, uyển chuyển từ chối rồi tự mình rời đi.
Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh đi vào một ngõ nhỏ khác, Lý nãi nãi nhịn không được mà thở dài ngồi xuống.
Vương nãi nãi nói: "Sao vừa rồi bà lại cản tôi? Hồi trước bà Nguyễn bị bệnh, con bé hiếu thuận, vì chăm sóc bà ngoại mà không tiếp tục đi học thì không nói, bây giờ bà ấy đã không còn, chúng ta phải khuyên con bé tiếp tục đi học chứ."
"Lão Ngô cũng bảo với con bé là không cần vội trả tiền, còn nói muốn giúp con bé trả tiền học phí, sau này tốt nghiệp đại học xong xuôi thì từ từ trả lại cũng được, nhưng mà nói gì thì con bé cũng không chịu. Chao ôi ... ngày thường nhìn nó rất ngoan ngoãn, nhưng sâu trong xương lại cứng đầu y hệt ông bà ngoại nó." Lý nãi nãi lại thở dài.
"Con bé cũng là đứa đáng thương, thân thích bên nội có cũng như không, thân thích bên ngoại lại chẳng còn ai, giờ lại còn thiếu một số tiền lớn như vậy. Bây giờ không chịu đi học, còn một hai muốn mở lại cái cửa tiệm nhỏ kia, nhưng thời buổi bây giờ làm sao so được với năm đó, ở cái hẻm nhỏ này thì làm ăn được gì chứ? Ngày sau của nó phải làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy......"
Mà lúc này, người làm cho hai vị lão nhân gia nhọc lòng lo lắng đã về đến nhà, đem nguyên liệu nấu ăn và gia vị vừa mua bày biện lên bàn.
Đây là một tòa nhà hai tầng tương đối cũ. Tầng một có ba cái bàn được xắp sếp giống như một quán ăn, phía sau là bếp, nhà vệ sinh và phòng kho. Trên tầng hai có hai phòng cách nhau một cái cầu thang, phòng phía bên phải còn có một ban công nhỏ.
Cô gái ngồi xuống bàn nghỉ ngơi một chút rồi cẩn thận lấy điện thoại ra.
Cái điện thoại thông minh cô đang xài là kiểu dáng của nhiều năm trước. Tuy cha mẹ cô mất sớm, được ông bà ngoại nuôi nấng nhưng hai người rất chiều chuộng cô, khi cô mới tốt nghiệp trung học cơ sở, bà ngoại liền mua cho cô cái điện thoại di động này.
Sở dĩ đã xài vài năm rồi mà vẫn còn cẩn thận như vậy là bởi vì trong thân thể này bây giờ là một linh hồn đến từ cổ đại.
Nguyên chủ sinh vào ngày lập đông cho nên nhũ danh kêu là "Đông Đông", đại danh kêu "Nguyễn Miên Man". Giống như hai người già ở đầu ngõ đã nói, thân thế của cô gái này có chút đáng thương.
Chưa đến 3 tuổi thì mất cả ba lẫn mẹ, ông bà nội vừa trọng nam khinh nữ, vừa thiên vị con trai út, nên không quan tâm gì đến đứa con gái của đứa con thứ hai sinh ra. Vì thế Nguyễn Miên Man đổi thành họ mẹ, đi theo bên người ông bà ngoại.
Trước khi cô ra đời, Nguyễn gia gia dựa vào tiệm cơm chiên để kiếm tiền. Trong tay có chút của cải liền xây dựng lại ngôi nhà này thành hai tầng, tầng 1 được ông tận dụng để làm tiệm cơm, đặt tên là "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc".
Có lẽ ngôi nhà bây giờ trông có chút cũ kỹ, nhưng hồi mới xây dựng đã làm cho không biết bao nhiêu người phải ghen tị.
Tuy rằng sở trường của Nguyễn gia gia chỉ có cơm chiên, nhưng dựa vào tay nghề này cũng đủ để nuôi vợ và cháu gái.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm Nguyễn Miên Man 8 tuổi, ông ngoại cô bị bệnh qua đời, chỉ còn cô và bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau.
Từ khi kết hôn, Nguyễn gia gia chưa bao giờ để Nguyễn nãi nãi phải xuống bếp làm cơm, nên có thể tưởng tưởng được tay nghề của Nguyễn nãi nãi như thế nào.
Sau khi bà tiếp quản "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc", khách lui tới của tiệm chỉ có tầng lớp những người lao động nghèo muốn ăn no để có sức đi làm, vậy nên mức độ sinh hoạt của một già một trẻ trong nhà giảm xuống đáng kể. Cũng may là Nguyễn gia gia có để lại chút tiền, nên cuộc sống trôi qua cũng không đến nỗi quá tệ.
Theo thời gian trôi qua, những nhà có điều kiện trong hẻm Hồ Lô đều dọn tới những nơi tốt hơn để sống.
Dần dần, trong hẻm nhỏ chỉ còn lại một ít người già và trẻ nhỏ. Người già sinh hoạt tiết kiệm, bình thường đều không nỡ bỏ tiền đi tiệm ăn, chuyện làm ăn của "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc" càng thêm ảm đạm, chỉ còn lại có một vài khách hàng cũ thỉnh thoảng ghé qua.
Kể từ đó, Nguyễn nãi nãi trừ bỏ bán cơm chiên, còn tìm thêm chút việc vặt khác để kiếm tiền.
Nguyễn Miên Man là một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết bà ngoại vất vả nên cô vẫn luôn hy vọng mình có thể nhanh lớn lên, tìm được một công việc để bà ngoại không cần phải mệt nhọc như vậy.
Đáng tiếc là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.
Năm cô chuẩn bị thi đại học thì bà ngoại vì té ngã mà bị xuất huyết não.
Vì chăm sóc cho bà, cô lựa chọn từ bỏ thi đại học, thậm chí sau khi Nguyễn nãi nãi biến thành người thực vật thì cô vẫn luôn ở bên cạnh bà. Một bên tiếp tục chăm sóc cho bà, một bên tính toán cho cuộc sống sau này, lên kế hoạch kiếm tiền bằng hình thức giao đồ ăn tận nhà.
Nhưng mà, lúc cô vừa mới nộp đơn xin gia nhập ứng dụng giao đồ ăn tận nhà Thang Viên, đang chờ được thông qua thì bác sĩ đột ngột thông báo là Nguyễn nãi nãi bị chết não.
Người thân duy nhất qua đời, lúc tổ chức đám tang còn bị người thân bên nội nói ra nói vào, nói là số mệnh của cô khắc người thân. Những lời này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Vào đêm thất tuần của Nguyễn nãi nãi, cô gái nhỏ vì quá đau buồn mà cũng qua đời.
Tỉnh dậy vào ngày hôm sau, trong cơ thể này là một linh hồn khác cùng họ cùng tên.
Sau khi xuyên qua nhận được ký ức của nguyên chủ, Nguyễn Miên Man cảm thấy một loại cảm giác đồng mệnh tương liên, cùng với vô tận mờ mịt.
Trưa hôm đó, Ngô gia gia, cũng là một người hàng xóm tốt bụng đã cho Nguyễn Miên Man vay tiền để chữa bệnh cho Nguyễn nãi nãi, tìm đến và kéo Nguyễn Miên Man ra khỏi cơn bối rối.
Có câu nói 'bà con xa không bằng láng giềng gần', khi Nguyễn nãi nãi nhập viện và cần tiền gấp, không có ai bên nội thèm đoái hoài hỏi han mà chỉ có người hàng xóm hảo tâm này chìa tay ra giúp đỡ.
Nguyễn Miên Man tiếp thu được ký ức của nguyên chủ, lúc đối mặt với ông lão nhân hậu này tất nhiên vừa lễ phép vừa kính trọng, đặc biệt là đối phương đến không phải vì thúc giục cô trả nợ, mà là tỏ vẻ muốn giúp đỡ chi phí để cô có thể tiếp tục đi học.
Nhưng mà cuối cùng Nguyễn Miên Man vẫn là từ chối đề nghị của đối phương.
Ngô gia gia là giáo viên về hưu, tuy rằng cảm thấy cô gái nhỏ nên tiếp tục con đường học hành, nhưng ông chưa bao giờ bắt buộc cô phải nghe theo ý kiến hay sự sắp xếp của ông.
"Sống đến già học đến già, loại chuyện như học hành không bao giờ là muộn. Ông tôn trọng sự lựa chọn của con, nhưng ông cũng muốn con đồng ý với ông, gặp vấn đề khó khăn thì không được tự mình cậy mạnh......"
"Con biết, cám ơn ông."
Sau khi tiễn Ngô gia gia, trong lòng Nguyễn Miên Man có chút cảm động, đồng thời cũng có cái nhìn chân thực hơn về thế giới này.
Nguyên nhân khiến cô từ chối lời đề nghị của Ngô gia gia là vì dù có thừa hưởng trí nhớ của nguyên chủ, nhưng cô vẫn rất mơ hồ về thế giới này. Điều này khiến cô tạm thời không muốn đi học, hai là vì cô không thích mắc nợ người khác.
Đôi khi con người ta sống phải có mục tiêu, giống như Nguyễn Miên Man, nghĩ đến nguyên chủ còn thiếu người ta 10 vạn tệ làm cho cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, trước hết phải đem nợ nần trả hết.
Đơn xin mở tiệm trên ứng dụng giao đồ ăn tận nhà, Thang Viên, đã sớm được thông qua, bây giờ chỉ cần thêm thực đơn là có thể mở cửa hàng trực tuyến.
Sau hai ngày dọn dẹp căn nhà từ trong ra ngoài, đồng thời bình ổn lại tâm tình thì Nguyễn Miên Man liền đi ra ngoài mua nguyên liệu.
Nếu nói TV, tủ lạnh, nước máy, bếp gas trong nhà đã khiến cô bất ngờ thì khi bước ra khỏi hẻm Hồ Lô, những tòa nhà cao tầng và những con phố sầm uất bên ngoài càng làm cho cô âm thầm kinh ngạc cảm thán.
Ký ức dù sống động đến đâu cũng không thể so sánh với việc tận mắt nhìn thấy. Nguyễn Miên Man đi ở trên đường cái, trong lòng sông cuộn biển gầm, trên mặt lại là một mảnh đạm nhiên, chỉ có hành động cầm chặt điện thoại di động trong tay đã bộc lộ cảm xúc của cô.
Ở thời đại đề cao giá trị nhan sắc này, những cô gái có chút xinh đẹp đi ngoài đường không tránh khỏi bị người ta nhòm ngó.
Sau khi hai cô gái trẻ tuổi nắm tay nhau đi ngang qua bên cạnh Nguyễn Miên Man thì nhịn không được quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Váy trên người cô ấy đặc biệt thật đó."
"Đúng vậy, mang chút hơi hướng phục cổ. Cũng khá xinh, nhưng quan trọng vẫn là do người đẹp nên mặc cái gì cũng đẹp......"
Nguyễn Miên Man loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại của hai cô gái, không khỏi cúi đầu nhìn lướt qua cái váy trên người mình.
Bà ngoại nguyên chủ mỗi năm đều tự tay làm cho cô một bộ quần áo coi như quà sinh nhật. Nguyên chủ cảm thấy những kiểu áo này quá lỗi thời, lại không tôn dáng nên chỉ mặc ở nhà.
Nhưng đối với người mới xuyên qua, tư tưởng còn có chút bảo thủ như Nguyễn Miên Man thì chính những bộ váy mang hơi hướng phục cổ này lại khiến cô dễ tiếp nhận hơn.
Không ai không thích những lời khen ngợi, Nguyễn Miên Man cũng không phải ngoại lệ.
Những lời khen của hai cô gái lạ khiến cô có chút tự tin và thoải mái hơn trước.
Nhờ trí nhớ của nguyên chủ, Nguyễn Miên Man thuận lợi đi tới siêu thị để mua các nguyên liệu và gia vị cần thiết.
Sau khi mua đồ xong, trong lòng cô vừa cảm thán thế giới này thực tiện lợi, vừa vội vàng đi về hẻm Hồ Lô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro